Ha ha. Tôi đã chơi Chung Hiền một vố vài ngày trước. Tôi đó là cú trả đũa tuyệt nhất của mình từ trước đến giờ. Tên đểu cáng ấy đáng bị thế sau khi dám đe dọa tôi và để lại dấu hôn trên người tôi.
Chết tiệt. Hăm dọa tôi và bạn thân của tôi một lần nữa và tôi sẽ cho hắn vé một chiều đến địa ngục.
Mang mấy cô ả của hắn theo luôn đi.
Dấu hôn trên cổ của tôi đã mờ đi thành màu tím nhạt. Ơn trời, giờ nó không thể bị nhìn thấy nữa.
Giờ tay của tôi có thể nghỉ ngơi yên lành rồi.
Vài ngày qua, Chung Hiền không tìm tôi hay nói chuyện với tôi một lần nào.
Hừm. Hẳn là phải đang gặm nhấm điều đó kĩ lắm.
Tôi vẫy tay với hắn một lần khi chúng tôi đi trên hành lang.
Tôi hét lên. "EM BIẾT ANH YÊU EM."
Hắn cúi xuống và chắc chắn rằng không ai nhìn thấy hắn.
Ôi Chung Hiền…
Giờ ăn trưa cũng đã qua và lúc đó, tôi cũng thử nói chuyện với hắn.
Tôi đi về phía hắn và lấy cùi chỏ thúc vào hắn.
"Chào anh yêu." Tôi thì thầm.
Hắn mở to mắt và nhanh chóng chạy mất khỏi căng-tin. Kiểu quái gì thế? Hắn thừa biết đó là một phần của vụ trả đũa. Hắn bị làm sao vậy trời?
Hắn ngại ngùng vì nghĩ tôi đã hôn hắn thật?
…
HA HA HA HA HA.
TÔI ƯỚC GÌ MÌNH CÓ THỂ CƯỜI NHƯ MỘT CON DỞ GIỮA LỚP. HA HA HA HA HA…
Dù sao thì, tóm lại là trường học vẫn quá sức nhạt nhẽo.
Ngoài cuộc nói chuyện của tôi với Hải Nguyên. Vâng, lại là về Chung Hiền lần nữa.
"Mỹ Anh. Mình nghĩ cậu ta thật sự khó chịu với cậu." Hải Nguyên nói.
"Hắn nhìn đâu có giống khó chịu. Hắn trông như ngại ngùng ấy. Đúng những gì mình muốn." Tôi trả lời.
"Ơ, không Mỹ Anh à. Mình nghĩ cậu ta làm vậy trông không ổn chút nào. Mình lo lắm. Mình có linh cảm xấu. Cậu sẽ bị tổn thương nữa mất." Cô ấy thầm thì.
Tôi thấy một nỗi căng thẳng xuất hiện trong lòng. Tim tôi đập đầy lo lắng rất lâu. Tôi nhìn vào cô ấy.
"Đừng có nhắc lại chuyện đó. Nó sẽ không xảy ra đâu. Chung Hiền không có gan đâu." Tôi lầm bầm.
"Cậu ta đã 'chơi' quá nhiều cô gái rồi. Mình nghĩ cậu ta có thể." Cô ấy nói nhỏ.
Tôi thở ra. "Hắn sẽ không. Nếu hắn dám. Mình sẽ đạp 'bi' hắn lần nữa. Đừng lo. Mình sẽ ổn." Tôi nuốt lại ba từ cuối cùng.
Chung Hiền sẽ không làm thế với tôi… Hắn sẽ không…
Tan trường.
Hải Nguyên bảo tôi cứ về một mình vì cô nàng lại cùng Cơ Phạm đi ăn cháo lưỡi. Hừ.
Tôi vẫn thấy điên tiết với Cơ Phạm vì sắp đặt tôi với Chung Hiền ở buổi hẹn đó.
Hơ. Ít nhất tôi cũng vui vẻ mà chơi hắn với đống bánh. He he.
Tôi bắt đầu đi về nhà, thấy mệt mỏi vì đống bài vở ở trường hôm nay.
Tôi vừa bước ra khỏi trường và đi qua dãy cửa hàng và công viên trên đường về nhà.
Khi tôi đang ngắm nhìn công viên rộng lớn thì một ai đó tóm lấy vai tôi.
Tôi quay đầu lại.
Chung Hiền đang nhìn tôi.
Tôi nhướn mày. "Ồ, tên khốn. Ông thế nào rồi?" Tôi hỏi.
Làm như không có gì. Tôi đẩy tay hắn trên vai ra. Hắn khoanh tay lại.
"Ồ. Ông vẫn thấy ngại ngùng từ cái 'hôn' đó hả?" Tôi hỏi, nhấn mạnh vào chữ hôn.
Hắn vẫn nhìn tôi. Tôi nhướn mày lần nữa. Tôi quay đi. "Được rồi… Tôi đi đây…" Tôi rời khỏi.
Đột nhiên, hắn bắt lấy vai tôi bẳng cả hai tay và kéo tôi lại gần hắn.
Hắn đụng đầu hắn vào đầu tôi. Rất mạnh.
Tôi khẽ rên lên trong đau đớn vì va chạm của hai cái đầu. Hắn nhìn xuống tôi.
"Nếu chúng ta là người yêu, chúng ta nên hôn hít và 'vui vẻ' cũng nhau nhỉ?" Hắn hỏi.
Tôi mở trừng mắt. "Ông biết là tôi đang đùa." Tôi nói.
"Không phải chúng ta nói yêu nhau và hôn nhau trong phòng thay đồ à?" Hắn hỏi, bước lên dù đầu chúng tôi đã dính sát vào nhau.
Tôi lùi lại.
"Tôi chỉ đù…"
"Không phải chúng ta đang hẹn hò sao?"
"Tôi chỉ đùa…"
"Không phải chúng ta nên dừng đấu đá đi, nếu chúng ta là người yêu?"
"Ai. Ông làm sao thế? Ông thừa biết là tôi nói đùa. Đó là một phần của vụ trả đũa." Tôi thở ra.
Hắn chớp mắt với tôi. "Vụ trả đũa nào? Không phải chúng ta là người yêu sao?" Hắn hỏi, đưa tay lên mặt tôi và kéo tôi lại gần hơn.
Tôi hoảng sợ và thoát khỏi hắn. "Ông bị gì thế? Sao ông làm thế này hả?" Tôi hỏi, bất ngờ vì những gì hắn làm.
Hắn ta vẫn đứng nguyên ở đó dù tôi đã tránh khỏi hắn.
Hắn nhìn tôi với đôi mắt mở to. "Chúng ta là… người yêu phải không?" Hắn hỏi.
Tôi lắc đầu. "K-không. Tất nhiên là không. Tôi chỉ trả đũa ông thôi. Ông biết thế mà. Đừng có giả bộ ngu si nữa." Tôi nói, vẫn cảm thấy quái dị vì những gì hắn vừa làm.
Hắn thở ra. Và sau đó, hắn nhếch mép.
"Cảm ơn vì nói với tôi điều đó. Các cô!" Hắn gọi to.
Chờ đã, cái gì thế này?
Sau đó, tôi thấy mấy cô ả mặc đồng phục và áo khoác đi ra từ sau mấy gốc cây.
Cái quái gì…
"Tôi cần mọi người tin rằng tôi và cô không yêu đương gì hết nên tôi đã diễn một vở kịch nho nhỏ cho họ… và cô." Hắn nói, cười khẩy.
Tôi há miệng một chút và nhìn vào hắn. Hắn đã lên kế hoạch tất cả chuyện này?
Tất cả chỉ để làm gì? 'Chơi' gái?!
Tôi phải công nhận. Thật quá thông minh.
Tôi thật sự…. gần như đã tin hắn.
Mấy cô ả lườm tôi. "Ồ, giờ chúng tao biết mày quen anh ấy. Chúng tao đi đây. Tạm biệt Chung Hiền." Giọng chúng ra vẻ gợi cảm.
Hắn cười giả lả với chúng rồi nhướn mày khi mấy cô ả đi khuất.
Rồi hắn nhìn tôi. Hắn cười lớn. "Mặt cô… nhìn thật khó tả." Hắn cười nắc nẻ.
Tôi khoanh tay và nhìn chằm chằm vào hắn. "Ông… diễn trò này chỉ để chơi lại tôi?" Tôi hỏi.
"Chuẩn. Ồ, và tôi mất niềm vui sướng vì 'chơi' gái nên tôi phải làm vậy."
Tôi thở ra. "Ông đúng là tên khốn nạn." Tôi lẩm bẩm.
"Sao? Ồ… Cô tin khi tôi nói mấy điều về việc chúng ta nên hôn hít và 'vui vẻ' với nhau vì chúng ta là người yêu à?" Hắn hỏi, chỉ vào người hắn.
"Cái gì? K-không." Tôi nói. Tôi thấy thật sự ngại ngùng.
Hắn cười khẩy. "Đừng có giấu. Tôi thấy cô đỏ mặt rồi."
Tôi quay lưng về phía hắn.
"Tôi sẽ cho ông lãnh đủ vì việc này." Tôi nói với hắn.
"Tất nhiên rồi… nhưng hãy nhớ. Tôi vẫn biết bí mật về điểm yếu của cô." Hắn đáp.
Tôi không nói gì.
Trước khi hắn rời đi, hắn nói một điều nữa.
"Cô biết không, khi cô không phải một ả máu lạnh và cô không biết chuyện gì, trông cô gần như là một người dễ thương đấy."
Và hắn để lại tôi với đôi má đỏ bừng và sự giận dữ bùng nổ.
Hắn nên im miệng thì hơn.
Chết tiệt. Hăm dọa tôi và bạn thân của tôi một lần nữa và tôi sẽ cho hắn vé một chiều đến địa ngục.
Mang mấy cô ả của hắn theo luôn đi.
Dấu hôn trên cổ của tôi đã mờ đi thành màu tím nhạt. Ơn trời, giờ nó không thể bị nhìn thấy nữa.
Giờ tay của tôi có thể nghỉ ngơi yên lành rồi.
Vài ngày qua, Chung Hiền không tìm tôi hay nói chuyện với tôi một lần nào.
Hừm. Hẳn là phải đang gặm nhấm điều đó kĩ lắm.
Tôi vẫy tay với hắn một lần khi chúng tôi đi trên hành lang.
Tôi hét lên. "EM BIẾT ANH YÊU EM."
Hắn cúi xuống và chắc chắn rằng không ai nhìn thấy hắn.
Ôi Chung Hiền…
Giờ ăn trưa cũng đã qua và lúc đó, tôi cũng thử nói chuyện với hắn.
Tôi đi về phía hắn và lấy cùi chỏ thúc vào hắn.
"Chào anh yêu." Tôi thì thầm.
Hắn mở to mắt và nhanh chóng chạy mất khỏi căng-tin. Kiểu quái gì thế? Hắn thừa biết đó là một phần của vụ trả đũa. Hắn bị làm sao vậy trời?
Hắn ngại ngùng vì nghĩ tôi đã hôn hắn thật?
…
HA HA HA HA HA.
TÔI ƯỚC GÌ MÌNH CÓ THỂ CƯỜI NHƯ MỘT CON DỞ GIỮA LỚP. HA HA HA HA HA…
Dù sao thì, tóm lại là trường học vẫn quá sức nhạt nhẽo.
Ngoài cuộc nói chuyện của tôi với Hải Nguyên. Vâng, lại là về Chung Hiền lần nữa.
"Mỹ Anh. Mình nghĩ cậu ta thật sự khó chịu với cậu." Hải Nguyên nói.
"Hắn nhìn đâu có giống khó chịu. Hắn trông như ngại ngùng ấy. Đúng những gì mình muốn." Tôi trả lời.
"Ơ, không Mỹ Anh à. Mình nghĩ cậu ta làm vậy trông không ổn chút nào. Mình lo lắm. Mình có linh cảm xấu. Cậu sẽ bị tổn thương nữa mất." Cô ấy thầm thì.
Tôi thấy một nỗi căng thẳng xuất hiện trong lòng. Tim tôi đập đầy lo lắng rất lâu. Tôi nhìn vào cô ấy.
"Đừng có nhắc lại chuyện đó. Nó sẽ không xảy ra đâu. Chung Hiền không có gan đâu." Tôi lầm bầm.
"Cậu ta đã 'chơi' quá nhiều cô gái rồi. Mình nghĩ cậu ta có thể." Cô ấy nói nhỏ.
Tôi thở ra. "Hắn sẽ không. Nếu hắn dám. Mình sẽ đạp 'bi' hắn lần nữa. Đừng lo. Mình sẽ ổn." Tôi nuốt lại ba từ cuối cùng.
Chung Hiền sẽ không làm thế với tôi… Hắn sẽ không…
Tan trường.
Hải Nguyên bảo tôi cứ về một mình vì cô nàng lại cùng Cơ Phạm đi ăn cháo lưỡi. Hừ.
Tôi vẫn thấy điên tiết với Cơ Phạm vì sắp đặt tôi với Chung Hiền ở buổi hẹn đó.
Hơ. Ít nhất tôi cũng vui vẻ mà chơi hắn với đống bánh. He he.
Tôi bắt đầu đi về nhà, thấy mệt mỏi vì đống bài vở ở trường hôm nay.
Tôi vừa bước ra khỏi trường và đi qua dãy cửa hàng và công viên trên đường về nhà.
Khi tôi đang ngắm nhìn công viên rộng lớn thì một ai đó tóm lấy vai tôi.
Tôi quay đầu lại.
Chung Hiền đang nhìn tôi.
Tôi nhướn mày. "Ồ, tên khốn. Ông thế nào rồi?" Tôi hỏi.
Làm như không có gì. Tôi đẩy tay hắn trên vai ra. Hắn khoanh tay lại.
"Ồ. Ông vẫn thấy ngại ngùng từ cái 'hôn' đó hả?" Tôi hỏi, nhấn mạnh vào chữ hôn.
Hắn vẫn nhìn tôi. Tôi nhướn mày lần nữa. Tôi quay đi. "Được rồi… Tôi đi đây…" Tôi rời khỏi.
Đột nhiên, hắn bắt lấy vai tôi bẳng cả hai tay và kéo tôi lại gần hắn.
Hắn đụng đầu hắn vào đầu tôi. Rất mạnh.
Tôi khẽ rên lên trong đau đớn vì va chạm của hai cái đầu. Hắn nhìn xuống tôi.
"Nếu chúng ta là người yêu, chúng ta nên hôn hít và 'vui vẻ' cũng nhau nhỉ?" Hắn hỏi.
Tôi mở trừng mắt. "Ông biết là tôi đang đùa." Tôi nói.
"Không phải chúng ta nói yêu nhau và hôn nhau trong phòng thay đồ à?" Hắn hỏi, bước lên dù đầu chúng tôi đã dính sát vào nhau.
Tôi lùi lại.
"Tôi chỉ đù…"
"Không phải chúng ta đang hẹn hò sao?"
"Tôi chỉ đùa…"
"Không phải chúng ta nên dừng đấu đá đi, nếu chúng ta là người yêu?"
"Ai. Ông làm sao thế? Ông thừa biết là tôi nói đùa. Đó là một phần của vụ trả đũa." Tôi thở ra.
Hắn chớp mắt với tôi. "Vụ trả đũa nào? Không phải chúng ta là người yêu sao?" Hắn hỏi, đưa tay lên mặt tôi và kéo tôi lại gần hơn.
Tôi hoảng sợ và thoát khỏi hắn. "Ông bị gì thế? Sao ông làm thế này hả?" Tôi hỏi, bất ngờ vì những gì hắn làm.
Hắn ta vẫn đứng nguyên ở đó dù tôi đã tránh khỏi hắn.
Hắn nhìn tôi với đôi mắt mở to. "Chúng ta là… người yêu phải không?" Hắn hỏi.
Tôi lắc đầu. "K-không. Tất nhiên là không. Tôi chỉ trả đũa ông thôi. Ông biết thế mà. Đừng có giả bộ ngu si nữa." Tôi nói, vẫn cảm thấy quái dị vì những gì hắn vừa làm.
Hắn thở ra. Và sau đó, hắn nhếch mép.
"Cảm ơn vì nói với tôi điều đó. Các cô!" Hắn gọi to.
Chờ đã, cái gì thế này?
Sau đó, tôi thấy mấy cô ả mặc đồng phục và áo khoác đi ra từ sau mấy gốc cây.
Cái quái gì…
"Tôi cần mọi người tin rằng tôi và cô không yêu đương gì hết nên tôi đã diễn một vở kịch nho nhỏ cho họ… và cô." Hắn nói, cười khẩy.
Tôi há miệng một chút và nhìn vào hắn. Hắn đã lên kế hoạch tất cả chuyện này?
Tất cả chỉ để làm gì? 'Chơi' gái?!
Tôi phải công nhận. Thật quá thông minh.
Tôi thật sự…. gần như đã tin hắn.
Mấy cô ả lườm tôi. "Ồ, giờ chúng tao biết mày quen anh ấy. Chúng tao đi đây. Tạm biệt Chung Hiền." Giọng chúng ra vẻ gợi cảm.
Hắn cười giả lả với chúng rồi nhướn mày khi mấy cô ả đi khuất.
Rồi hắn nhìn tôi. Hắn cười lớn. "Mặt cô… nhìn thật khó tả." Hắn cười nắc nẻ.
Tôi khoanh tay và nhìn chằm chằm vào hắn. "Ông… diễn trò này chỉ để chơi lại tôi?" Tôi hỏi.
"Chuẩn. Ồ, và tôi mất niềm vui sướng vì 'chơi' gái nên tôi phải làm vậy."
Tôi thở ra. "Ông đúng là tên khốn nạn." Tôi lẩm bẩm.
"Sao? Ồ… Cô tin khi tôi nói mấy điều về việc chúng ta nên hôn hít và 'vui vẻ' với nhau vì chúng ta là người yêu à?" Hắn hỏi, chỉ vào người hắn.
"Cái gì? K-không." Tôi nói. Tôi thấy thật sự ngại ngùng.
Hắn cười khẩy. "Đừng có giấu. Tôi thấy cô đỏ mặt rồi."
Tôi quay lưng về phía hắn.
"Tôi sẽ cho ông lãnh đủ vì việc này." Tôi nói với hắn.
"Tất nhiên rồi… nhưng hãy nhớ. Tôi vẫn biết bí mật về điểm yếu của cô." Hắn đáp.
Tôi không nói gì.
Trước khi hắn rời đi, hắn nói một điều nữa.
"Cô biết không, khi cô không phải một ả máu lạnh và cô không biết chuyện gì, trông cô gần như là một người dễ thương đấy."
Và hắn để lại tôi với đôi má đỏ bừng và sự giận dữ bùng nổ.
Hắn nên im miệng thì hơn.
/28
|