Chương 1
Tôi là Nại Ngọc, một con vịt bình thường đến mức tầm thường, là đứa con không được ba mẹ yêu quý, đứa em gái bị anh trai ghét bỏ, là nữ sinh bị bạn bè coi thường....
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi bước chân vào ngưỡng cửa cấp ba. Bộ đồng phục màu xanh dương nhạt rộng thùng phèo phô ra cái dáng người trước sau như một của tôi. Gương mặt với cái mái dài, đôi mắt che kín bởi cái mắt kính dày cộm. Mái tóc búi ra sau kiểu như mấy bà thím bán thịt heo ngoài chợ. Cả người trông cứ lượm thượm như thế nào ấy.
Nhưng thôi cứ mặc kệ có mảnh vải che thân là tốt rồi cần chi cho nhiều. Đeo chiếc cặp màu trắng sữa kiểu dáng đáng yêu tôi hằng mong ước lại nghe thấy cái giọng ngọt ngào như đường hiếm thấy của mẹ
"Tiểu Ngọc ơi xuống ăn sáng nào con"
Tôi lại nhẹ thở dài một tiếng rồi đi xuống nhà.
Bước vào phòng ăn nhìn cái bàn ăn đồ sộ trước mắt hai con mắt tôi cứ muốn rớt ra khỏi khuôn. Thịt bò xào củ sen, chả giò chiên,...
Toàn những món tôi thích trang trí tuyệt đẹp bày ngay trước mắt tay tôi run run muốn vả vào mặt xem những thứ trước mắt có phải là mơ hay không thì giọng nói dịu dàng của baba kính yêu lọt vào màng nhĩ khiến tôi suýt ngã nhào ra thềm
"Tiểu Ngọc cục cưng con mau ngồi xuống ăn nào"
"Đây là những món con thích mẹ đã phải dậy từ sớm để chuẩn bị, con gái mẹ tuyệt lắm đỗ vào trường nằm trong top ba cả nước thật vinh hạnh làm sao"
Tới lượt mẹ tôi ngồi mừng rỡ độc ngôn.
"Con gái chúng ta mà lại"
"..."
"..."
Hai người cứ kẻ xướng người họa tâng bốc tôi lên chín tầng mây, hai ông anh tôi hình như đã chuồn êm tôi còn nhớ rõ lời ông anh hai tôi bảo
""Nại Ngọc tương lai mày mù mịt lắm mày mà đỗ trường trong top quốc gia anh máy bò dưới đất sủa như chó haha"
Sự thật là tôi đã đỗ vào trường Nhạc Luân nằm trong top ba các trường trung học của cả nước. Bây giờ tôi cứ tưởng đó là mơ mộng hoàng đường không thể nào là sự thật nhưng thật sự nó đã thành hiện thực.
Một đứa học bèo bọt như tôi lại đỗ vào chắc hôm đó thần may mắn đã phù trợ cho tôi, thật là đúng như người đó nói nếu đỗ vào trường tôi sẽ không phải nghe sỉ nhục từ người khác nữa quả thật rất chính xác.
Tôi không phải được vinh dự bị người khác xếp hạn vào danh sách những người ngoài hành tinh cũng không cần phải nghe tiếng chửi rủa cùng khinh thường của hai ông anh hằng ngày. Cảm giác như nắng cũng xuất hiện trên đỉnh đầu của tôi thật hoàn hảo.
"Con đi học đây"
Nhìn đồng hồ đã điểm đúng 6 giờ rưỡi tôi xách cặp đứng dậy rời khỏi nhà trong tiếng đưa tiễn ngọt ngào, dịu dàng của cả ba lẫn mẹ.
"Con gái đi học ngoan nhé"
Thật ra tôi vẫn còn thấy da gà nổi lên vì những lời từ sáng đến giờ của ba mẹ, tôi vẫn chưa quen sự thay đổi đột ngột của họ.
Thật ra trường Nhạc Luân 8 giờ mới vào học, hôm nay là ngày chào đón tân sinh tôi muốn đi dạo một chút để làm quen với ngôi trường sẽ dạy tôi trong 3 năm tới đây.
... .........
Chiếc tàu điện ngầm đông người ra vào như kiến cỏ tôi nhìn mà ngao ngán n tập, hôm nay đúng là ngày chào đón tân sinh vào trường trung học hèn gì đi đâu cũng thấy đồng phục đủ thứ trường.
Hôm sáng ra khỏi nhà còn được coi là quái vật đi nhong nhong bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Thì thế nào bộ học sinh Nhạc Luân bắt buộc phải đi xe hơi đến trường sao?
Tôi bước vào tàu điện ngầm đông như kiến xung quanh người người chen lấn may lắm mới tìm được một chỗ đứng
"Nại Ngọc cậu là Nại Ngọc đúng không?"
Một giọng nữ vang lên đăng sau lưng tôi, dù không muốn nhưng cũng xoay người xem ai gọi tôi mà nghe "thân thiết" thế! Vốn dĩ suốt 9 năm cắp sách đến trường hầu hết ai cũng bảo tôi bị down có ai là bạn thân đâu, bạn thường một người còn tìm mỏi cả con mắt ấy chứ.
Xoay người lại hiện ra trước mắt tôi là một cô nàng thon thả, gương mặt baby dễ mến, tươi cười đầy thân thiện bên cạnh còn hai cô bạn nữa đi cùng. Tất cả họ đều mặc đồng phục trường Cao Thắng một trường công lập khá có tiếng trong thành phố tất nhiên còn chạy mấy ngàn con phố mới theo kíp với trung học Nhạc Luân đáng mến.
"Chào ...chào cậu..."
Tôi gượng gạo cười một tiếng lấp bấp nói, tôi không quen giao tiếp với người không quen, chào hỏi vậy chứ tôi có biết cô gái trước mắt là ai đâu chứ!
"Nại Ngọc chúc mừng cậu đỗ vào Nhạc Luân, cậu giỏi thật mà che dấu chứ"
"Cảm ơn..cậu...cậu..."
Tôi không có kiên nhẫn dông dài với người khác nhưng cái tính nhẫn nhịn đã bán đứng tôi hic!
Bỗng cô gái bên cạnh kéo kéo tay cô gái trước mắt tôi, cô ta vội chào rồi bỏ đi, tôi có thể cảm thấy ánh mắt khinh thường cô ta chỉa thẳng vào mặt tôi. Cười lớn chen lấn rời đi.
Thật là bộ kiếp trước tôi ăn ở thất đức lắm hay sao mà ông trời ban cho cái tính sợ sệt, lắp ba lắp bắp này chứ.
"Thiếu gia xuống thôi"
Thiếu gia không phải chứ thiếu gia nhà giàu cũng đi tàu điện ngầm sao? Định chiêm ngưỡng bản mặt của kẻ gọi là thiếu gia thì mấy cái bóng lưng cao lớn một màu đen che khuất tầm mắt của tôi.
"Phiền phức không thích thì cút xuống"
Giọng nói lạnh lùng vang lên khiến sống lưng tôi bỗng dưng lạnh toát vội vàng né xa "đoàn quân áo đen" cùng cái người gọi là thiếu gia kia.
Ngộ nhỡ chạm phải xã hội đen là có chuyện không may tốt nhất nên tránh ra xa an phận là tốt nhất.
Tàu điện ngầm người vào càng ngày càng nhiều rất nhanh sau đó đã đóng cửa và bắt đầu di chuyển.
Người xe chen chúc chật chội bao nhiêu mùi hương pha trộn lẫn nhau làm tôi cảm thấy khó chịu.
"Á.."
Một giọng hét chói tai vang lên nhưng người đông đất thiếu nên giọng nói ấy khá nhỏ may mắn lọt vào màng nhĩ siêu cấp thính của tôi. Lập tức nhìn về chủ nhân giọng hét tôi nhìn thấy nữ sinh mặc đồng phục như tôi đang bị ông chú...
Sờ mông....
/2
|