Chuyên Sủng

Chương 52 - Chương 44

/62


Editor: Sakura Trang

Thời gian lại trôi qua vài ngày. Mấy ngày gần đây, Lê Thư chạy ngược chạy xuôi, cuối cùng cũng tìm được một nơi tốt.

Là một thôn cách thành không xa lắm, trong thôn có phòng trống -- sửa chữa một chút là người có thể vào ở, quan trọng hơn là, gần đó có một người muốn bán tiệm thuốc bắc. Hắn tính có một chút tiền trong tay, rời triều đình mặc dù không mang theo nhiều tiền gì, nhưng cũng thừa để mua lại được tiệm thuốc bắc.

Vừa lòng cười, hắn tất nhiên sẽ không tự quyết định. Nhìn bầu trời sắp tối, hắn cố gắng duy trì lễ tiết cần có của một nam nhân, bước nhanh hướng về phía nhà trọ bình dân, mặc kệ hắn có bao nhiêu khổ cực, tất cả mọi thứ cuối cùng tất nhiên phải do Phong Nhi của hắn quyết định.

Hắn đi được thật lâu, cuối cùng cũng đến gần nhà trọ, mà lúc đó, trời cũng đã sẩm tối rồi.

Nàng lại lo lắng cho mà xem! Trong lòng nam nhân căng thẳng, bước chân ngày càng nhanh hơn. Thật vất vả đến nhà trọ, quả nhiên, bóng dáng nhỏ bé đã đứng ngay ở cửa.

Phong Nhi... Lê Thư thấy nữ tử, vội vàng chạy đến bên người đối phương, không chờ nàng mở miệng mà cúi đầu đáng thương xin tha thư, Phong Nhi, ta sai rồi, ngươi phạt ta đi...

Nữ tử nhìn thấy nam nhân, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại cau mày nhếch miệng, nhấc chân đá hai cái vào bắp chân nam nhân, Tại sao muộn như vậy mới về?

Ta... Nhất thời không biết nói thế nào... Phong Nhi, ta sai rồi... Nam nhân cầm ống tay áo của nữ tử, nhỏ giọng giải thích, nhưng trong lòng không lo lắng lắm: Nàng đá hắn hai cái, rất nhẹ, không đau chút nào. Rõ ràng là nàng đang đau lòng hắn, cũng không tức giận.

Trong lòng nam nhân thả lỏng, tùy ý nữ tử lôi bản thân lên lầu, đi vào gian phòng.

Vừa vào giữa phòng, Lê Thư liền cảm thấy cổ tay mình bị lôi kéo, thuận thế nằm úp sấp lên người nữ tử, sau đó đối phương vỗ mạnh vài cái lên người mình.

Lê Thư nhẹ nhàng nức nở một tiếng, không tránh không né, lại tựa đầu vào gáy nữ tử nhẹ nhàng ma sát, ý tứ muốn lấy lòng rõ ràng, sau đó lại cúi đầu nức nở...

Hừ! Giờ vờ đáng yêu cái gì... Trong chốc lát, nam nhân nghe được lời nói thầm nhẹ nhàng đầy khinh thường của nữ tử, biết nàng không tức giận, do dự một chút, cuối cùng nam nhân vẫn được một tấc lại tiến thêm một thước vươn hai tay ôm lấy hông của nàng, khuôn mặt cọ nhẹ lên tóc của nàng. Lại không ngờ nữ tử nhíu chặt mày, Lúc nào trở nên biết cách lấy lòng như vậy?

Ừ! Thân thể Lê Thư run lên, bật ngươi buông hai tay đang ôm thắt lưng của đối phương ra, đứng tại chỗ luống cuống giống như một đứa bé, Đúng, xin lỗi, nàng... Tức giận? Nàng có thể ghét hắn sử dụng thủ đoạn trước mặt nàng hay không, có thể ghét hắn phỏng đoán tâm tư của nàng hay không? Có phải nàng càng thích hắn thật thàn giống như ban năm trước đây hay không?

Ta, ta biết sai rồi...

Ta không có tức giận.

Hai giọng nói đồng thời cất lên. Lê Thư lập tức ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn về phía thê chủ nhà mình -- thật sự là không có ý tức giận, là do hắn quá sợ.

Học được phỏng đoán ý của người khác cũng tốt, đừng để người khác bắt nạt đó! Nữ tử nhíu mày, lại có chút tiếc nuối, Kỳ thực từ sớm ta nên cảm giác được chàng thay đổi thật thông minh trong ba năm này, chẳng qua là gần đây ngọt ngào với chàng, cũng vẫn không có chú ý... Cũng không được thấy quá trình trong ba năm nay... Ngẩng đầu nhìn ánh mắt của nam nhân, mặt Lê Phong giãn ra, Ôm ta lên giường.

Lê Thư vội vàng cúi người, ôm người nữ tử, bước đi về phía giường, muốn buông đối phương, lại do dự một lát, không bỏ được, cuối cùng bản thân cũng nằm lên giường, mà nữ tử bị hắn đặt ở bên cạnh mình.

Trên giường lạnh, không ấm áp như thân thể của hắn. Nam nhân nghĩ như vậy.

Ừ, thật đúng là một lý do chính đáng. Tác giả rất bình tĩnh.

Tư thế này hai người cực kỳ quen thuộc, nữ tử tự nhiên ôm lấy thân thể nam nhân, hé mắt, ngáp nhỏ một cái, sau đó cố gắng lui vào trong người nam nhân, nam nhân vội vàng kéo chăn đắp cho nàng, cận thận dịch tốt mép chăn.

Nữ tử cọ cọ lên ngực nam nhân, vô cùng thỏa mãn. Trời chưa muộn lắm, chưa đến lúc ngủ, ba năm trong quân đội đối với việc nghỉ ngơi giờ này không quen, nhưng vẫn nhắm mắt lại.

Nàng mệt mỏi, như vậy là đủ rồi.

--- ------ ---------

Lúc Lê Phong tỉnh, trời đã sáng. Nam nhân bên dưới rất ít ki tỉnh dậy muộn hơn nàng, lúc này hô hấp vẫn trầm như cũ. Lê Phong nhíu mi, thích thú cúi đầu nhìn khuôn mặt của nam nhân.

Từ trước đến giờ nam nhân luôn chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ lớn nhỏ trước khi nàng rời giường, càng chẳng bao giờ để cho nàng phải quan tâm cái gì, đương nhiên, bởi vậy nàng cũng rất ít khi nhìn thấy khuôn mặt khi ngủ của nam nhân.

Trời chưa sáng, lúc này chỉ coi như là rạng sáng.

Ánh nắng sớm mờ mờ chiếu từ ngoài cửa số vào, chiếu lên trên khuôn mặt nam nhân, khiến cho khuôn mặt nam nhân kỳ lạ mà nhu hòa rất nhiều, khác với khuôn mặt góc cạnh ngày thường, mang theo mỹ


/62

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status