Editor: Sakura Trang
Gió thu hơi lạnh, thổi qua ruộng lúa mạch, tạo thành từng đợt từng đợt gợn sóng, mang theo cảnh đẹp ý vui đáng thưởng thức. Trên sườn núi phía xa xa yên bình, từng đàn dê núi nhàn nhã gặm cỏ xanh tươi mới, thỉnh thoảng truyền đến tiếng be be, thỉnh thoảng còn kèm theo một hai tiếng chó sủa rõ to.
Cảnh thu khiến người khác vui vẻ thoải mái như vậy, thật xứng vô cùng với đôi bích nhân đứng ở nơi đó.
Mặt nữ tử tràn đầy thích thú nhìn xung quanh, mà nam nhân nhìn thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Thư Nhi ~ sao chàng tìm được nơi xinh đẹp như vậy chứ! Nữ tử cũng không quan tâm đến sắc mặt của những người xung quanh, xúc động cầm tay nam nhân, Tuyệt quá! Thật có cảm giác như được trở lại Kiều thôn mà... Rất đẹp...
Nàng thích là tốt rồi, vốn còn lo lắng nàng không thích. Nam nhân thuận tiện chỉnh lại y phục cho nữ tử, cúi đàu cụp mi, Đáng tiếc, phòng ở...
Không sao, không phải là không mua được đâu! Tuy rằng hơi cũ kỹ, tu sửa một chút là người có thể vào được mà! Nữ tử với biểu tình như vậy là đủ . sau đó đột nhiên nghiêng đầu một chút, nhìn chung quanh, không dễ nhận ra hơi nhếch môi một chút, vẫy tay với nam nhân, Cúi đầu.
Nam nhân khó hiểu, những không làm trái ý nữ tử, nghe lời cúi đầu, không phòng bị thì môi đối phương đột nhiên dính vào, bị hôn trộm một cách bất ngờ.
Phong, Phong Nhi! Khuôn mặt nam nhân chợt đỏ lên, vội vàng ngẩng mặt nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý bên này, thở phào một hơi, sau đó quay đầu u oán, Phong Nhi, nàng...
Cái gì ~ chàng không cho người ta hôn a... Nữ tử bĩu bĩu môi, trong nháy mắt còn u oán hơn cả nam nhân, Là vậy à, ta đã biết...
Không, không phải! Lập tức nam nhân liền hoảng sợ, nhìn biểu cảm ai oán của nữ tử mà tay chân luống cuống, thật không biết bản thân phải đối ứng như thế nào mới tốt nữa, chỉ còn biết chịu đựng ngượng ngùng, lại cúi đầu, đưa môi đến, Cho, cho nàng...
Ừ, lúc này mới ngoan mà ~ Lập tức nữ tử lại thay đổi sắc mặt, nhanh đến không tưởng, vỗ vỗ đầu của nam tử giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra , kéo cổ tay của hắn, Đi thôi!
Hắn, hắn chỉ biết nàng lại trêu chọc hắn!
Nhưng mà, cho dù biết là như vậy, cả đời này hắn cũng không chạy thoát được khỏi bàn tay nàng...
Sự thật rõ ràng như vậy, trong đầu hiện lên từng sợi ngọt ngào nhẹ nhàng nho nhỏ.
Theo sát hai bước, nam nhân cúi đầu hỏi: Phong Nhi, chúng ta đi đâu vậy?
Tiệm thuốc bắc thôi ~
Ừm, nhưng mà, tiệm thuốc bắc, là ở hướng kia...
Vậy hả? Sao chàng không nói sớm!
...
Không nghĩ rằng sẽ lớn như vậy đó! Nữ tử nhìn một chút quy mô cửa hàng, lại quay đầu nhìn về phía nam nhân, Rất đắt đúng không?
Cũng không rẻ lắm, nhưng mà, quan trọng là cách nhà gần, xung quanh cũng không tồi. Nam nhân cẩn thận liếc mắt nhìn nữ tử, Không thích không sao, ta còn chưa có mua, chờ ý kiến của nàng.
Rất thích mà! Giá cả hợp lý sao? Ta không biết nhiều về khoản đó...
Ừ, người bán là một nam tử, muốn bán nhanh.
Ừ, vào xem đi. Dứt lời, nữ tử kéo cổ tay nam nhân đi vào cửa hàng.
Trước quầy. Trong cửa hàng.
Nam tử che mặt đang sửa sang lại quầy thuốc, không thấy được có người đến.
Suy nghĩ việc gì mà chăm chú như vậy, Lê Phong nhếch mi, lên tiếng nhắc nhở, Công tử?
A! Nam tử kia hình như bị hù dọa, chợt quay đầu, nhìn thoáng qua Lê Phong, lại giống như không nhìn thấy, ánh mắt liền tự nhiên chuyển hướng về phía Lê Thư, Lê công tử, ngươi đã đến rồi.
... Đây là trực tiếp coi như không nhìn thấy nàng sao? Nữ tử có chút thất vọng, mà Lê Thư đứng sau lưng nàng rõ ràng cũng nhận ra thái độ của nam tử này, cũng vẫn chưa đáp lại lời thăm hỏi thân thiết của nam tử, chỉ giới thiệu, Đây là thê chủ của tại hạ.
Ngưỡng mộ đã lâu, Nam tử trả lời nhàn nhạt theo lễ phép, sau đó lại coi
Gió thu hơi lạnh, thổi qua ruộng lúa mạch, tạo thành từng đợt từng đợt gợn sóng, mang theo cảnh đẹp ý vui đáng thưởng thức. Trên sườn núi phía xa xa yên bình, từng đàn dê núi nhàn nhã gặm cỏ xanh tươi mới, thỉnh thoảng truyền đến tiếng be be, thỉnh thoảng còn kèm theo một hai tiếng chó sủa rõ to.
Cảnh thu khiến người khác vui vẻ thoải mái như vậy, thật xứng vô cùng với đôi bích nhân đứng ở nơi đó.
Mặt nữ tử tràn đầy thích thú nhìn xung quanh, mà nam nhân nhìn thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Thư Nhi ~ sao chàng tìm được nơi xinh đẹp như vậy chứ! Nữ tử cũng không quan tâm đến sắc mặt của những người xung quanh, xúc động cầm tay nam nhân, Tuyệt quá! Thật có cảm giác như được trở lại Kiều thôn mà... Rất đẹp...
Nàng thích là tốt rồi, vốn còn lo lắng nàng không thích. Nam nhân thuận tiện chỉnh lại y phục cho nữ tử, cúi đàu cụp mi, Đáng tiếc, phòng ở...
Không sao, không phải là không mua được đâu! Tuy rằng hơi cũ kỹ, tu sửa một chút là người có thể vào được mà! Nữ tử với biểu tình như vậy là đủ . sau đó đột nhiên nghiêng đầu một chút, nhìn chung quanh, không dễ nhận ra hơi nhếch môi một chút, vẫy tay với nam nhân, Cúi đầu.
Nam nhân khó hiểu, những không làm trái ý nữ tử, nghe lời cúi đầu, không phòng bị thì môi đối phương đột nhiên dính vào, bị hôn trộm một cách bất ngờ.
Phong, Phong Nhi! Khuôn mặt nam nhân chợt đỏ lên, vội vàng ngẩng mặt nhìn xung quanh, xác định không có ai chú ý bên này, thở phào một hơi, sau đó quay đầu u oán, Phong Nhi, nàng...
Cái gì ~ chàng không cho người ta hôn a... Nữ tử bĩu bĩu môi, trong nháy mắt còn u oán hơn cả nam nhân, Là vậy à, ta đã biết...
Không, không phải! Lập tức nam nhân liền hoảng sợ, nhìn biểu cảm ai oán của nữ tử mà tay chân luống cuống, thật không biết bản thân phải đối ứng như thế nào mới tốt nữa, chỉ còn biết chịu đựng ngượng ngùng, lại cúi đầu, đưa môi đến, Cho, cho nàng...
Ừ, lúc này mới ngoan mà ~ Lập tức nữ tử lại thay đổi sắc mặt, nhanh đến không tưởng, vỗ vỗ đầu của nam tử giống như chuyện gì cũng chưa xảy ra , kéo cổ tay của hắn, Đi thôi!
Hắn, hắn chỉ biết nàng lại trêu chọc hắn!
Nhưng mà, cho dù biết là như vậy, cả đời này hắn cũng không chạy thoát được khỏi bàn tay nàng...
Sự thật rõ ràng như vậy, trong đầu hiện lên từng sợi ngọt ngào nhẹ nhàng nho nhỏ.
Theo sát hai bước, nam nhân cúi đầu hỏi: Phong Nhi, chúng ta đi đâu vậy?
Tiệm thuốc bắc thôi ~
Ừm, nhưng mà, tiệm thuốc bắc, là ở hướng kia...
Vậy hả? Sao chàng không nói sớm!
...
Không nghĩ rằng sẽ lớn như vậy đó! Nữ tử nhìn một chút quy mô cửa hàng, lại quay đầu nhìn về phía nam nhân, Rất đắt đúng không?
Cũng không rẻ lắm, nhưng mà, quan trọng là cách nhà gần, xung quanh cũng không tồi. Nam nhân cẩn thận liếc mắt nhìn nữ tử, Không thích không sao, ta còn chưa có mua, chờ ý kiến của nàng.
Rất thích mà! Giá cả hợp lý sao? Ta không biết nhiều về khoản đó...
Ừ, người bán là một nam tử, muốn bán nhanh.
Ừ, vào xem đi. Dứt lời, nữ tử kéo cổ tay nam nhân đi vào cửa hàng.
Trước quầy. Trong cửa hàng.
Nam tử che mặt đang sửa sang lại quầy thuốc, không thấy được có người đến.
Suy nghĩ việc gì mà chăm chú như vậy, Lê Phong nhếch mi, lên tiếng nhắc nhở, Công tử?
A! Nam tử kia hình như bị hù dọa, chợt quay đầu, nhìn thoáng qua Lê Phong, lại giống như không nhìn thấy, ánh mắt liền tự nhiên chuyển hướng về phía Lê Thư, Lê công tử, ngươi đã đến rồi.
... Đây là trực tiếp coi như không nhìn thấy nàng sao? Nữ tử có chút thất vọng, mà Lê Thư đứng sau lưng nàng rõ ràng cũng nhận ra thái độ của nam tử này, cũng vẫn chưa đáp lại lời thăm hỏi thân thiết của nam tử, chỉ giới thiệu, Đây là thê chủ của tại hạ.
Ngưỡng mộ đã lâu, Nam tử trả lời nhàn nhạt theo lễ phép, sau đó lại coi
/62
|