Trâm gài tóc hồng ngọc có vấn đề, Hạ Hướng Thâm cũng không biết chuyện này. Cây trâm hồng ngọc kia màu sắc tinh khiết, không thấy được chút tạp chất nào, là một món đồ vô cùng hiếm thấy, lúc đó hắn phải bỏ ra giá cao mới mua được.
Mộ Dung Dục rất yêu thích cây trâm này, lúc thường bởi vì trâm ngọc rất dễ vỡ nên hắn giữ gìn vô cùng cẩn thận, không hề có chút va chạm nào.
Lại nói, cây trâm này mới mua được có mấy năm, trong khoảng thời gian gần đây, bỗng nhiên cây trâm này bắt đầu nháo quỷ, lúc này Hạ Hướng Thâm mới nghe được lời đồn liên quan tới hồi hồn trâm.
Đó không phải là lần đầu hồi hồn trâm nháo quỷ, nha hoàn trong phủ nói, cây trâm kia thật sự rất quỷ quái. Một lần, Mộ Dung Dục muốn đi ra ngoài nhưng sợ nó sẽ bị sứt mẻ, nên không mang trâm ngọc theo, để ở trong ngăn tủ nhỏ, nhưng lúc về lại phát hiện trâm ngọc đang nằm trên ghế.
Lúc đó tiểu nha hoàn cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ là nha đầu hay gã sai vặt mới tới quý phủ tay chân không sạch sẽ, muốn ăn trộm đồ của công tử, tiểu nha hoàn còn trách mắng mấy hạ nhân mới tới.
Một ngày khác, lúc tiểu nha hoàn đang lau bàn, thấy cây trâm ngọc vốn được đặt ở trong ngăn tủ nhưng bây giờ lại nằm ở bên ngoài, muốn nhặt lên để cất vào ngăn tủ.
Nhưng không ngờ nàng muốn nhấc nó lên, nhưng cây trâm ngọc kia giống như bị keo dính trên đất, không nhấc lên được.
Tiểu nha hoàn giật mình, lập tức chạy đi tìm người giúp đỡ, lại đụng phải Mộ Dung Dục đang đi về. Tiểu nha hoàn vội vàng kể hết mọi chuyện cho Mộ Dung Dục, dẫn Mộ Dung Dục đi nhìn cây trâm ngọc kia.
Tiểu nha hoàn nói nàng nhớ rất rõ, lúc đó thấy công tử muốn nhặt cây trâm ngọc kia, nhưng cũng không thể lấy lên được, hơn nữa toàn thân như bị người nào đó kéo xuống, suýt chút nữa ngã sấp, lúc đó sắc mặt của công tử lập tức thay đổi, vô cùng dọa người.
Từ đó về sau, trong quý phủ có lời đồn đại về trâm ngọc ma quái, sau lại có lời đồn về hồi hồn trâm, nghe càng dọa người. Tiểu nha hoàn còn nói nàng đã tận mắt thấy hồi hồn trâm kia đột nhiên bay lên, sợ đến mức nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Tiểu nha hoàn khuyên công tử vứt cây trâm ngọc đi, khỏi phải đụng trúng thứ gì không sạch sẽ, nhưng đó là quà do Hạ Hướng Thâm tặng cho Mộ Dung Dục, Mộ Dung Dục không nỡ vứt đi, vẫn luôn giữ lại bên mình.
Hai người Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm cùng nhau đi về sân viện, trên đường đi Mộ Dung Trường Tình vẫn luôn cau mày.
Đi gần đến sân viện, Mộ Dung Trường Tình mới chịu mở miệng, nói: “Ngươi cảm thấy chuyện này là như thế nào?”
Nghê Diệp Tâm cười một tiếng, nói: “Nghe qua rất mơ hồ,, nhưng cũng rất đơn giản, chỉ có ba loại khả năng.”
“Ba loại gì?” Mộ Dung Trường Tình lập tức hỏi.
Nghê Diệp Tâm nói: “Thứ nhất, Hạ Hướng Thâm muốn giết sư đệ của ngươi.”
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt lạnh xuống, không khí chung quanh thấp hơn gần năm độ.
Nghê Diệp Tâm nghe thấy tiếng xương cốt của Mộ Dung đại hiệp “Khanh khách” vang vọng, nhanh chóng nói: “Thứ hai, sư đệ của ngươi tự mình làm ra.”
“Sao có thể như vậy?” Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên không tin.
“Thứ ba,” Nghê Diệp Tâm cười khanh khách, nói: “Có quỷ.”
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt lạnh hơn một phần, nói: “Nghê đại nhân đang đùa giỡn ta?”
“Sao ta có thể.” Nghê Diệp Tâm nói: “Cho bầu không khí thêm sinh động một chút mà thôi. Khi mọi người không thể dùng thông tin đã biết để giải thích về một sự vật không xác định được, thường sẽ dựa vào ý kiến chủ quan của cá nhân mà phán đoán, liên hệ thông tin đã biết với sự vật không xác định, suy diễn ra một lời giải thích mà mình có thể tiếp thu. Đó là trong đại đa số tình huống lại liên tưởng tới việc có quỷ. Thật ra đây là một ý nghĩ rất bình thường, tuy rằng vào tai người thông minh thì có chút ngu ngốc.”
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã trở về trong viện. Nghê Diệp Tâm vừa đi vào liền nghe thấy âm thanh “Nha nha”, âm thanh yếu ớt như vậy chỉ có thể là Bạo Mễ Hoa, nghe qua vô cùng đáng thương.
Bốn phía tối đen như mực, Nghê Diệp Tâm nhìn qua hai phía, kêu lên: “Bạo Mễ Hoa? Ngươi đang ở đâu?”
Mộ Dung Trường Tình đang đứng bên cạnh bỗng giơ tay lên, không nói tiếng nào.
Nghê Diệp Tâm nhìn theo hướng hắn chỉ, lập tức sững sờ.
Bạo Mễ Hoa đang rúc trong góc tường, nhưng bị một thứ gì đó sặc sỡ trói lại, có vẻ vô cùng đáng thương, phát ra âm thanh nhỏ “Nha nha”.
Nhưng mà thứ đang trói Bạo Mễ Hoa không phải dây thừng, mà là Ngọc Mễ…
Ngọc Mễ cũng không quá lớn, nhưng ít nhất cũng dài hơn một mét, không khác gì một sợi dây thừng lớn cả, lúc này lại quấn chặt lấy Bạo Mễ Hoa như bánh quai chèo, còn rất hưng phấn phun lưỡi ra, hình như chơi rất vui vẻ.
Sau khi Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm cùng nhau đi ra ngoài, Bạo Mễ Hoa liền chạy ra từ trong nhà, nhưng không đuổi kịp chủ nhân, lại không thể cắt đuôi một con “Ác xà”.
Bạo Mễ Hoa sợ nhảy dựng lên, xoay người muốn chạy trốn, nhưng nó còn quá nhỏ, vừa quay đầu đã té đập mặt xuống đất, không chạy được lại còn bị Ngọc Mễ cuốn lấy, liền trở thành bộ dáng té chổng vó không thể phản kháng như bây giờ.
Nghê Diệp Tâm sững sờ một lúc, sau đó liền tức đến giơ chân, nói: “Mộ Dung đại hiệp, rốt cuộc thì sủng vật của ngươi giống ai thế? Ngươi rõ ràng là một cái muộn tao*, tại sao Lão Ngọc Mễ lại thật tao**! Nó lại đi bắt nạt Bạo Mễ Hoa nhà ta, ngươi mau mau kêu nó về!”
* Muộn tao 闷骚: Chỉ người có bề ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm thì lại rất cuồng nhiệt. Những người này không dễ biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng trong một vài trường hợp, biểu hiện của họ lại ngoài dự đoán của người khác.
** Tao 骚: Chỉ loại người luôn náo động, không chịu ngồi yên một chỗ, có nhiều cử chỉ không nghiêm túc với người khác để mình cảm thấy hứng thú.
Mộ Dung Trường Tình vẫy vẫy tay, mặc dù Ngọc Mễ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn thả Bạo Mễ Hoa ra rồi chạy lại.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng chạy tới, ôm Bạo Mễ Hoa bị dọa đến choáng váng.
Nghê Diệp Tâm vốn muốn ôm Bạo Mễ Hoa đang sợ phát run trở về phòng, nhưng đột nhiên bị Mộ Dung Trường Tình gọi lại.
Nghê Diệp Tâm nói: “Làm sao vậy?”
Mộ Dung Trường Tình: “Lời lúc nãy của ngươi còn chưa nói hết.”
“Cái gì?” Nghê Diệp Tâm nghe không được rõ cho lắm.
Mộ Dung Trường Tình: “Tại sao ngươi lại nói là Hạ Hướng Thâm hoặc là sư đệ của ta?”
Con ngươi của Nghê Diệp Tâm đảo một vòng, ho khan một tiếng, rướn cổ ra nhìn, nói: “Nơi này tối lửa tắt đèn, không bằng chúng ta đi vào phòng rồi hẵng nói tiếp. Phòng ngươi hay là phòng ta?”
Mộ Dung Trường Tình liếc nhìn vẻ mặt đó của Nghê Diệp Tâm, vẻ mặt đáng khinh tràn đầy hăng hái, hoàn toàn không xứng với vẻ mặt xuân phong như mộc của hắn.
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói: “Phòng của ta.”
Nghê Diệp Tâm lập tức nở nụ cười, sau đó ôm Bạo Mễ Hoa tội nghiệp đi vào trong phòng của Mộ Dung Trường Tình, hơn nửa đêm đi vào trong phòng, khiến cho Nghê đại nhân cảm thấy vô cùng thoải mái, tuy rằng hắn không thể làm được cái gì…
Nghê Diệp Tâm tiến vào rồi đóng cửa lại, toàn bộ hành trình đều ôm lấy Bạo Mễ Hoa, sợ Ngọc Mễ lại bắt nạt nó nên không chịu buông tay.
Lúc mới vào thì Bạo Mễ Hoa vẫn rất thành thật, dù sao cũng có chút sợ hãi, nhưng một lát sau lại bắt đầu nhớ ăn không nhớ đánh, tựa hồ đã quên mất lúc nãy mình bị Ngọc Mễ khi dễ thảm hại như thế nào, lăn qua lăn lại trong lồng ngực của Nghê Diệp Tâm, muốn nhảy xuống đất đi chơi.
Nghê Diệp Tâm ngồi xuống, ra dáng uống một ngụm trà, ho khan một tiếng, nói: “Chuyện này rất đơn giản. Bên trong tòa phủ đệ này không chỉ có một cao thủ, Mộ Dung đại hiệp ngươi, còn có vị Hạ thiếu hiệp kia, không phải đều là đệ nhất cao thủ sao? Nếu quả thật có thích khách tiến vào, còn hung hăng ngang ngược như vậy, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện được sao?”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, đúng thật là vậy, hắn không phát hiện ra có gì bất thường, mà Mộ Dung Dục lại bị thương.
Nghê Diệp Tâm nói: “Sư đệ của ngươi ngủ cùng Hạ công tử trên một cái giường đúng không?”
Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, không muốn nói tiếp.
Nghê Diệp Tâm chỉ cười cười không để ý, nói: “Lúc ta vào phòng đã thấy, trên giường có hai cái gối, một ra giường, cuối giường còn đặt y phục của bọn họ, nhất định là ngủ chung một cái giường. Hơn nửa đêm Mộ Dung Dục đột nhiên đứng dậy đi ra gian ngoài, theo lý mà nói, võ công của Hạ công tử tốt như vậy, sao lại không phát hiện được? Vậy nên thật ra chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, thứ nhất, Hạ Hướng Thâm cố ý giả vờ ngủ say, thứ hai, Mộ Dung Dục cố ý tránh hắn. Nói cách khác, Hạ Hướng Thâm không có vấn đề, chính Mộ Dung Dục mới có vấn đề.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói: “Có lẽ Hạ Hướng Thâm bị người khác hạ độc, lúc đó đã hôn mê bất tỉnh.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Cũng có thể. Sau khi Mộ Dung Dục bị thương, người đầu tiên phát hiện ra chính là Hạ Hướng Thâm, phát hiện rất đúng lúc, không giống như đã bị trúng dược. Xem vết thương trên gáy của Mộ Dung Dục, cầm máu rất nhanh. Vết thương kia của hắn thoạt nhìn rất dữ tợn, chỉ cần đến trễ hơn một lúc, hắn nhất định sẽ mất máu mà chết.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói: “Bất luận là ai có vấn đề, bọn họ làm như vậy có mục đích gì?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Sao ta biết được, hôm nay ta mới gặp bọn họ lần đầu tiên, làm sao biết được bọn họ đang suy nghĩ gì.”
Mộ Dung Trường Tình trầm mặc, tất nhiên hắn cũng không biết hai người kia đang suy nghĩ gì, nhưng Mộ Dung Trường Tình rất chú ý tới chuyện này, Nghê Diệp Tâm không cần nhìn cũng biết.
Mộ Dung Trường Tình thoạt nhìn cao ngạo vô lễ, nhưng Nghê Diệp Tâm nghĩ, thật ra Mộ Dung Trường Tình cũng không khó ở chung, chỉ là tương đối có thói quen dùng tầng phòng ngự của bản thân để tự bảo vệ mình mà thôi.
Người như Mộ Dung Trường Tình hiếm có bằng hữu hay người có giao tình sâu đậm, hắn rất coi trọng những người gần gũi với mình, còn gọi là trọng tình cảm. Cũng bởi vì vậy, Mộ Dung Trường Tình đối với Mộ Dung Dục vô cùng áy náy. Bây giờ Mộ Dung Trường Tình phát hiện người gần gũi nhất bên cạnh Mộ Dung Dục có thể có rắp tâm hãm hại hắn, đương nhiên hắn (MDTT) sẽ không phớt lờ.
Nghê Diệp Tâm nói: “Đừng lo lắng, chờ trời sáng hẳn, ta sẽ kêu Trì Long cùng Triệu Duẫn lên đường trước, chúng ta đuổi theo sau là được. Chỉ bằng sự thông minh tài trí của ta, sự tình thế nào cũng chỉ cần thời gian ngắn để giải quyết, ta bảo đảm, chỉ trong một ngày liền cho ngươi đáp án, thế nào?”
Mộ Dung Trường Tình nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi luôn dùng biểu tình nhỏ nhặt ấy để khinh bỉ ta, tuy rằng ngươi không nói gì, nhưng ta nhìn thấy rất rõ, ngươi lại hoài nghi và không tin tưởng ta.”
“Có đúng không?” Mộ Dung Trường Tình trái lại nở nụ cười, nói: “Rõ ràng như vậy?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Thật ra còn có một vài chỗ rất kì lạ, nhưng hôm nay đã quá muộn, sáng sớm ngày mai ta đi thăm dò một lát sẽ biết.”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu, lại nhìn Nghê Diệp Tâm một cái.
Nghê Diệp Tâm lập tức cười ra tiếng, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi biết tư thế hơi cúi đầu, đôi mắt liếc ngang qua hông, cái đó có ý nghĩa gì không?”
Mộ Dung Trường Tình cau mày.
Nghê Diệp Tâm: “Là ngượng ngùng.” (Phụt ∑(‾∏‾))
Mặt Mộ Dung Trường Tình lập tức đen hơn đáy nồi.
Nghê Diệp Tâm nói: “Nếu như ngươi quá ngượng ngùng, cũng không cần nói cảm ơn gì cả, trong lòng ta biết được là tốt rồi.”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Quả thật lúc nãy Mộ Dung Trường Tình đang suy nghĩ xem có cần phải nói cảm ơn với Nghê Diệp Tâm hay không, nhưng bây giờ mặt hắn đen như đáy nồi, hiển nhiên là chưa ném Nghê Diệp Tâm ra khỏi phòng đã rất là kiên nhẫn.
“Tê —— tê —— “
Trong lúc sắc mặt Mộ Dung Trường Tình đang đen thành một mảnh, Ngọc Mễ bỗng nhiên trườn tới, lăn đi lăn lại trên bàn, khiến người ta hoa cả mắt.
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói: “Lão Ngọc Mễ bị chuột rút?”
Ngọc Mễ lập tức trườn tới gần cạnh bàn, sau đó cúi đầu xuống nhìn dưới bàn. Tựa hồ đang ra hiệu, kêu bọn họ nhìn xuống dưới một chút.
Nghê Diệp Tâm tò mò cúi đầu nhìn, liếc mắt liền thấy được Bạo Mễ Hoa đang ngồi xổm ngay bên cạnh chân bàn…
Nghê đại nhân lập tức cảm thấy hồi hộp, bỗng dưng tâm lý sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy dưới chân bàn bỗng nhiên ẩm ướt, mà Bạo Mễ Hoa vẻ mặt vô tội giơ lên hai chân trước ngắn ngủn.
Bạo Mễ Hoa vậy mà lại đi tiểu ở trong phòng của Mộ Dung đại hiệp…
Mộ Dung Dục rất yêu thích cây trâm này, lúc thường bởi vì trâm ngọc rất dễ vỡ nên hắn giữ gìn vô cùng cẩn thận, không hề có chút va chạm nào.
Lại nói, cây trâm này mới mua được có mấy năm, trong khoảng thời gian gần đây, bỗng nhiên cây trâm này bắt đầu nháo quỷ, lúc này Hạ Hướng Thâm mới nghe được lời đồn liên quan tới hồi hồn trâm.
Đó không phải là lần đầu hồi hồn trâm nháo quỷ, nha hoàn trong phủ nói, cây trâm kia thật sự rất quỷ quái. Một lần, Mộ Dung Dục muốn đi ra ngoài nhưng sợ nó sẽ bị sứt mẻ, nên không mang trâm ngọc theo, để ở trong ngăn tủ nhỏ, nhưng lúc về lại phát hiện trâm ngọc đang nằm trên ghế.
Lúc đó tiểu nha hoàn cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ là nha đầu hay gã sai vặt mới tới quý phủ tay chân không sạch sẽ, muốn ăn trộm đồ của công tử, tiểu nha hoàn còn trách mắng mấy hạ nhân mới tới.
Một ngày khác, lúc tiểu nha hoàn đang lau bàn, thấy cây trâm ngọc vốn được đặt ở trong ngăn tủ nhưng bây giờ lại nằm ở bên ngoài, muốn nhặt lên để cất vào ngăn tủ.
Nhưng không ngờ nàng muốn nhấc nó lên, nhưng cây trâm ngọc kia giống như bị keo dính trên đất, không nhấc lên được.
Tiểu nha hoàn giật mình, lập tức chạy đi tìm người giúp đỡ, lại đụng phải Mộ Dung Dục đang đi về. Tiểu nha hoàn vội vàng kể hết mọi chuyện cho Mộ Dung Dục, dẫn Mộ Dung Dục đi nhìn cây trâm ngọc kia.
Tiểu nha hoàn nói nàng nhớ rất rõ, lúc đó thấy công tử muốn nhặt cây trâm ngọc kia, nhưng cũng không thể lấy lên được, hơn nữa toàn thân như bị người nào đó kéo xuống, suýt chút nữa ngã sấp, lúc đó sắc mặt của công tử lập tức thay đổi, vô cùng dọa người.
Từ đó về sau, trong quý phủ có lời đồn đại về trâm ngọc ma quái, sau lại có lời đồn về hồi hồn trâm, nghe càng dọa người. Tiểu nha hoàn còn nói nàng đã tận mắt thấy hồi hồn trâm kia đột nhiên bay lên, sợ đến mức nhanh chóng quay đầu bỏ chạy.
Tiểu nha hoàn khuyên công tử vứt cây trâm ngọc đi, khỏi phải đụng trúng thứ gì không sạch sẽ, nhưng đó là quà do Hạ Hướng Thâm tặng cho Mộ Dung Dục, Mộ Dung Dục không nỡ vứt đi, vẫn luôn giữ lại bên mình.
Hai người Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm cùng nhau đi về sân viện, trên đường đi Mộ Dung Trường Tình vẫn luôn cau mày.
Đi gần đến sân viện, Mộ Dung Trường Tình mới chịu mở miệng, nói: “Ngươi cảm thấy chuyện này là như thế nào?”
Nghê Diệp Tâm cười một tiếng, nói: “Nghe qua rất mơ hồ,, nhưng cũng rất đơn giản, chỉ có ba loại khả năng.”
“Ba loại gì?” Mộ Dung Trường Tình lập tức hỏi.
Nghê Diệp Tâm nói: “Thứ nhất, Hạ Hướng Thâm muốn giết sư đệ của ngươi.”
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt lạnh xuống, không khí chung quanh thấp hơn gần năm độ.
Nghê Diệp Tâm nghe thấy tiếng xương cốt của Mộ Dung đại hiệp “Khanh khách” vang vọng, nhanh chóng nói: “Thứ hai, sư đệ của ngươi tự mình làm ra.”
“Sao có thể như vậy?” Mộ Dung Trường Tình hiển nhiên không tin.
“Thứ ba,” Nghê Diệp Tâm cười khanh khách, nói: “Có quỷ.”
Mộ Dung Trường Tình sắc mặt lạnh hơn một phần, nói: “Nghê đại nhân đang đùa giỡn ta?”
“Sao ta có thể.” Nghê Diệp Tâm nói: “Cho bầu không khí thêm sinh động một chút mà thôi. Khi mọi người không thể dùng thông tin đã biết để giải thích về một sự vật không xác định được, thường sẽ dựa vào ý kiến chủ quan của cá nhân mà phán đoán, liên hệ thông tin đã biết với sự vật không xác định, suy diễn ra một lời giải thích mà mình có thể tiếp thu. Đó là trong đại đa số tình huống lại liên tưởng tới việc có quỷ. Thật ra đây là một ý nghĩ rất bình thường, tuy rằng vào tai người thông minh thì có chút ngu ngốc.”
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã trở về trong viện. Nghê Diệp Tâm vừa đi vào liền nghe thấy âm thanh “Nha nha”, âm thanh yếu ớt như vậy chỉ có thể là Bạo Mễ Hoa, nghe qua vô cùng đáng thương.
Bốn phía tối đen như mực, Nghê Diệp Tâm nhìn qua hai phía, kêu lên: “Bạo Mễ Hoa? Ngươi đang ở đâu?”
Mộ Dung Trường Tình đang đứng bên cạnh bỗng giơ tay lên, không nói tiếng nào.
Nghê Diệp Tâm nhìn theo hướng hắn chỉ, lập tức sững sờ.
Bạo Mễ Hoa đang rúc trong góc tường, nhưng bị một thứ gì đó sặc sỡ trói lại, có vẻ vô cùng đáng thương, phát ra âm thanh nhỏ “Nha nha”.
Nhưng mà thứ đang trói Bạo Mễ Hoa không phải dây thừng, mà là Ngọc Mễ…
Ngọc Mễ cũng không quá lớn, nhưng ít nhất cũng dài hơn một mét, không khác gì một sợi dây thừng lớn cả, lúc này lại quấn chặt lấy Bạo Mễ Hoa như bánh quai chèo, còn rất hưng phấn phun lưỡi ra, hình như chơi rất vui vẻ.
Sau khi Mộ Dung Trường Tình và Nghê Diệp Tâm cùng nhau đi ra ngoài, Bạo Mễ Hoa liền chạy ra từ trong nhà, nhưng không đuổi kịp chủ nhân, lại không thể cắt đuôi một con “Ác xà”.
Bạo Mễ Hoa sợ nhảy dựng lên, xoay người muốn chạy trốn, nhưng nó còn quá nhỏ, vừa quay đầu đã té đập mặt xuống đất, không chạy được lại còn bị Ngọc Mễ cuốn lấy, liền trở thành bộ dáng té chổng vó không thể phản kháng như bây giờ.
Nghê Diệp Tâm sững sờ một lúc, sau đó liền tức đến giơ chân, nói: “Mộ Dung đại hiệp, rốt cuộc thì sủng vật của ngươi giống ai thế? Ngươi rõ ràng là một cái muộn tao*, tại sao Lão Ngọc Mễ lại thật tao**! Nó lại đi bắt nạt Bạo Mễ Hoa nhà ta, ngươi mau mau kêu nó về!”
* Muộn tao 闷骚: Chỉ người có bề ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm thì lại rất cuồng nhiệt. Những người này không dễ biểu lộ cảm xúc của mình ra ngoài, nhưng trong một vài trường hợp, biểu hiện của họ lại ngoài dự đoán của người khác.
** Tao 骚: Chỉ loại người luôn náo động, không chịu ngồi yên một chỗ, có nhiều cử chỉ không nghiêm túc với người khác để mình cảm thấy hứng thú.
Mộ Dung Trường Tình vẫy vẫy tay, mặc dù Ngọc Mễ có chút không tình nguyện, nhưng vẫn thả Bạo Mễ Hoa ra rồi chạy lại.
Nghê Diệp Tâm nhanh chóng chạy tới, ôm Bạo Mễ Hoa bị dọa đến choáng váng.
Nghê Diệp Tâm vốn muốn ôm Bạo Mễ Hoa đang sợ phát run trở về phòng, nhưng đột nhiên bị Mộ Dung Trường Tình gọi lại.
Nghê Diệp Tâm nói: “Làm sao vậy?”
Mộ Dung Trường Tình: “Lời lúc nãy của ngươi còn chưa nói hết.”
“Cái gì?” Nghê Diệp Tâm nghe không được rõ cho lắm.
Mộ Dung Trường Tình: “Tại sao ngươi lại nói là Hạ Hướng Thâm hoặc là sư đệ của ta?”
Con ngươi của Nghê Diệp Tâm đảo một vòng, ho khan một tiếng, rướn cổ ra nhìn, nói: “Nơi này tối lửa tắt đèn, không bằng chúng ta đi vào phòng rồi hẵng nói tiếp. Phòng ngươi hay là phòng ta?”
Mộ Dung Trường Tình liếc nhìn vẻ mặt đó của Nghê Diệp Tâm, vẻ mặt đáng khinh tràn đầy hăng hái, hoàn toàn không xứng với vẻ mặt xuân phong như mộc của hắn.
Mộ Dung Trường Tình nhàn nhạt nói: “Phòng của ta.”
Nghê Diệp Tâm lập tức nở nụ cười, sau đó ôm Bạo Mễ Hoa tội nghiệp đi vào trong phòng của Mộ Dung Trường Tình, hơn nửa đêm đi vào trong phòng, khiến cho Nghê đại nhân cảm thấy vô cùng thoải mái, tuy rằng hắn không thể làm được cái gì…
Nghê Diệp Tâm tiến vào rồi đóng cửa lại, toàn bộ hành trình đều ôm lấy Bạo Mễ Hoa, sợ Ngọc Mễ lại bắt nạt nó nên không chịu buông tay.
Lúc mới vào thì Bạo Mễ Hoa vẫn rất thành thật, dù sao cũng có chút sợ hãi, nhưng một lát sau lại bắt đầu nhớ ăn không nhớ đánh, tựa hồ đã quên mất lúc nãy mình bị Ngọc Mễ khi dễ thảm hại như thế nào, lăn qua lăn lại trong lồng ngực của Nghê Diệp Tâm, muốn nhảy xuống đất đi chơi.
Nghê Diệp Tâm ngồi xuống, ra dáng uống một ngụm trà, ho khan một tiếng, nói: “Chuyện này rất đơn giản. Bên trong tòa phủ đệ này không chỉ có một cao thủ, Mộ Dung đại hiệp ngươi, còn có vị Hạ thiếu hiệp kia, không phải đều là đệ nhất cao thủ sao? Nếu quả thật có thích khách tiến vào, còn hung hăng ngang ngược như vậy, chẳng lẽ các ngươi không phát hiện được sao?”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, đúng thật là vậy, hắn không phát hiện ra có gì bất thường, mà Mộ Dung Dục lại bị thương.
Nghê Diệp Tâm nói: “Sư đệ của ngươi ngủ cùng Hạ công tử trên một cái giường đúng không?”
Mộ Dung Trường Tình liếc hắn một cái, không muốn nói tiếp.
Nghê Diệp Tâm chỉ cười cười không để ý, nói: “Lúc ta vào phòng đã thấy, trên giường có hai cái gối, một ra giường, cuối giường còn đặt y phục của bọn họ, nhất định là ngủ chung một cái giường. Hơn nửa đêm Mộ Dung Dục đột nhiên đứng dậy đi ra gian ngoài, theo lý mà nói, võ công của Hạ công tử tốt như vậy, sao lại không phát hiện được? Vậy nên thật ra chỉ có hai khả năng có thể xảy ra, thứ nhất, Hạ Hướng Thâm cố ý giả vờ ngủ say, thứ hai, Mộ Dung Dục cố ý tránh hắn. Nói cách khác, Hạ Hướng Thâm không có vấn đề, chính Mộ Dung Dục mới có vấn đề.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói: “Có lẽ Hạ Hướng Thâm bị người khác hạ độc, lúc đó đã hôn mê bất tỉnh.”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Cũng có thể. Sau khi Mộ Dung Dục bị thương, người đầu tiên phát hiện ra chính là Hạ Hướng Thâm, phát hiện rất đúng lúc, không giống như đã bị trúng dược. Xem vết thương trên gáy của Mộ Dung Dục, cầm máu rất nhanh. Vết thương kia của hắn thoạt nhìn rất dữ tợn, chỉ cần đến trễ hơn một lúc, hắn nhất định sẽ mất máu mà chết.”
Mộ Dung Trường Tình cau mày, nói: “Bất luận là ai có vấn đề, bọn họ làm như vậy có mục đích gì?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Sao ta biết được, hôm nay ta mới gặp bọn họ lần đầu tiên, làm sao biết được bọn họ đang suy nghĩ gì.”
Mộ Dung Trường Tình trầm mặc, tất nhiên hắn cũng không biết hai người kia đang suy nghĩ gì, nhưng Mộ Dung Trường Tình rất chú ý tới chuyện này, Nghê Diệp Tâm không cần nhìn cũng biết.
Mộ Dung Trường Tình thoạt nhìn cao ngạo vô lễ, nhưng Nghê Diệp Tâm nghĩ, thật ra Mộ Dung Trường Tình cũng không khó ở chung, chỉ là tương đối có thói quen dùng tầng phòng ngự của bản thân để tự bảo vệ mình mà thôi.
Người như Mộ Dung Trường Tình hiếm có bằng hữu hay người có giao tình sâu đậm, hắn rất coi trọng những người gần gũi với mình, còn gọi là trọng tình cảm. Cũng bởi vì vậy, Mộ Dung Trường Tình đối với Mộ Dung Dục vô cùng áy náy. Bây giờ Mộ Dung Trường Tình phát hiện người gần gũi nhất bên cạnh Mộ Dung Dục có thể có rắp tâm hãm hại hắn, đương nhiên hắn (MDTT) sẽ không phớt lờ.
Nghê Diệp Tâm nói: “Đừng lo lắng, chờ trời sáng hẳn, ta sẽ kêu Trì Long cùng Triệu Duẫn lên đường trước, chúng ta đuổi theo sau là được. Chỉ bằng sự thông minh tài trí của ta, sự tình thế nào cũng chỉ cần thời gian ngắn để giải quyết, ta bảo đảm, chỉ trong một ngày liền cho ngươi đáp án, thế nào?”
Mộ Dung Trường Tình nhìn hắn một cái, không lên tiếng.
Nghê Diệp Tâm nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi luôn dùng biểu tình nhỏ nhặt ấy để khinh bỉ ta, tuy rằng ngươi không nói gì, nhưng ta nhìn thấy rất rõ, ngươi lại hoài nghi và không tin tưởng ta.”
“Có đúng không?” Mộ Dung Trường Tình trái lại nở nụ cười, nói: “Rõ ràng như vậy?”
Nghê Diệp Tâm nói: “Thật ra còn có một vài chỗ rất kì lạ, nhưng hôm nay đã quá muộn, sáng sớm ngày mai ta đi thăm dò một lát sẽ biết.”
Mộ Dung Trường Tình gật đầu, lại nhìn Nghê Diệp Tâm một cái.
Nghê Diệp Tâm lập tức cười ra tiếng, nói: “Mộ Dung đại hiệp, ngươi biết tư thế hơi cúi đầu, đôi mắt liếc ngang qua hông, cái đó có ý nghĩa gì không?”
Mộ Dung Trường Tình cau mày.
Nghê Diệp Tâm: “Là ngượng ngùng.” (Phụt ∑(‾∏‾))
Mặt Mộ Dung Trường Tình lập tức đen hơn đáy nồi.
Nghê Diệp Tâm nói: “Nếu như ngươi quá ngượng ngùng, cũng không cần nói cảm ơn gì cả, trong lòng ta biết được là tốt rồi.”
Mộ Dung Trường Tình: “…”
Quả thật lúc nãy Mộ Dung Trường Tình đang suy nghĩ xem có cần phải nói cảm ơn với Nghê Diệp Tâm hay không, nhưng bây giờ mặt hắn đen như đáy nồi, hiển nhiên là chưa ném Nghê Diệp Tâm ra khỏi phòng đã rất là kiên nhẫn.
“Tê —— tê —— “
Trong lúc sắc mặt Mộ Dung Trường Tình đang đen thành một mảnh, Ngọc Mễ bỗng nhiên trườn tới, lăn đi lăn lại trên bàn, khiến người ta hoa cả mắt.
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói: “Lão Ngọc Mễ bị chuột rút?”
Ngọc Mễ lập tức trườn tới gần cạnh bàn, sau đó cúi đầu xuống nhìn dưới bàn. Tựa hồ đang ra hiệu, kêu bọn họ nhìn xuống dưới một chút.
Nghê Diệp Tâm tò mò cúi đầu nhìn, liếc mắt liền thấy được Bạo Mễ Hoa đang ngồi xổm ngay bên cạnh chân bàn…
Nghê đại nhân lập tức cảm thấy hồi hộp, bỗng dưng tâm lý sinh ra một loại dự cảm chẳng lành.
Chỉ thấy dưới chân bàn bỗng nhiên ẩm ướt, mà Bạo Mễ Hoa vẻ mặt vô tội giơ lên hai chân trước ngắn ngủn.
Bạo Mễ Hoa vậy mà lại đi tiểu ở trong phòng của Mộ Dung đại hiệp…
/176
|