Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong

Chương 20 - Hồi Hồn Trâm (8)

/176


“Bốp” một tiếng, Mộ Dung Trường Tình tức đến mặt mày xanh mét, đập bàn đứng dậy.

“Nha…”

“Tê —— “

Bạo Mễ Hoa lẫn Ngọc Mễ đều bị dọa sợ hết hồn, một chó một rắn đều có biểu tình giống nhau, cả hai đều run như cầy sấy, sau đó quay đầu bỏ chạy, một cái trốn dưới đáy giường, một cái trốn dưới ghế tựa.

Nghê Diệp Tâm lập tức nói: “Đại hiệp! Mộ Dung đại hiệp, Bạo Mễ Hoa vẫn còn nhỏ, ta lập tức giúp ngươi dọn dẹp sạch sẽ!”

Mộ Dung Trường Tình có tính khiết phích (cuồng sạch sẽ), điều này không cần phải nói hắn (NDT) cũng biết, toàn thân mặc quần áo trắng toát, không dính một hạt bụi, chỉ thiếu đổi đế giày thành màu trắng, tuyệt đối là một người có yêu cầu về độ sạch sẽ rất cao trong sinh hoạt thường ngày.

Mộ Dung Trường Tình mặt tối sầm, nói: “Nghê Diệp Tâm, ôm con chó của ngươi rồi đi ra ngoài.”

“Vâng!”

Nghê Diệp Tâm không có chút chần chừ nào, vội vàng lôi Bạo Mễ Hoa từ đáy giường ra, ôm vào trong ngực muốn chạy.

Lúc mỹ nhân tức giận, Nghê Diệp Tâm tuyệt đối không đem mặt ra chờ hắn đánh.

“Đợi đã!”

Ngay lúc Nghê Diệp Tâm mới bước ra cửa phòng, lại bị Mộ Dung Trường Tình gọi lại, Nghê Diệp Tâm đứng thẳng lưng, nói: “Có chuyện gì sao, đại hiệp?”

Mộ Dung Trường Tình liếc mắt nhìn chân bàn ẩm ướt, giống như đang có một mùi hương gay mũi đang lượn lờ bay lên, bao phủ cả căn phòng.

Bạo Mễ Hoa biết được mình đã phạm phải lỗi lớn, núp trong lồng ngực của chủ nhân mà run rẩy, dáng vẻ rất tội nghiệp.

Mộ Dung Trường Tình nói: “Phòng của ngươi thuộc về ta, ngươi ở nơi này.”

“A?” Nghê Diệp Tâm theo phản xạ mà hỏi: “Chúng ta không thể cùng nhau ở lại phòng của ta sao?”

“A…” Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Nghê Diệp Tâm chăm chỉ nhẫn nại lau sạch sẽ chân bàn, sau đó ôm Bạo Mễ Hoa dạy dỗ một lúc lâu, nhắc nhở hắn sau này không thể tùy tiện đi tiểu, đại tiện ở khắp nơi.

Nhưng Nghê Diệp Tâm chưa từng nuôi mấy loại thú cưng như chó mèo… bao giờ, nên hoàn toàn không biết nên dạy dỗ Bạo Mễ Hoa như thế nào. Bạo Mễ Hoa thấy Mộ Dung Trường Tình đi rồi, bắt đầu tung hoa chúc mừng, chạy tới chạy lui, vừa chạy vừa sủa không ngừng, bốn chân ngắn lại không được linh hoạt, không biết đã ngã bao nhiêu lần.

Nghê Diệp Tâm thở dài, nhìn sắc trời một chút, nếu bây giờ còn không ngủ, đợi mặt trời mọc lên thì đêm nay coi như thức trắng.

Nghê Diệp Tâm sắp xếp Bạo Mễ Hoa thật ổn thỏa xong liền trèo lên giường ngủ. Hắn thật sự rất mệt mỏi, vừa nằm xuống đã ngủ, do không có nhiều thời gian nên không thèm cởi quần áo, chăn cũng không đắp kín.

Trước khi ngủ bỗng nhiên mơ màng nghĩ ngợi, không biết Mộ Dung Trường Tình đã nằm lên giường chưa, nếu như đã nằm lên rồi, vậy chẳng phải là…

Nghê Diệp Tâm ở trong mơ cười ngây ngô, cầm lấy chăn mền rồi cọ hai má lên trên.

Vừa cọ cọ được một lát, hắn bỗng nhiên cảm thấy có gì đó nó sai sai, chăn làm bằng gấm vóc trơn mềm, nhưng tại sao lại lạnh lẽo như vậy? Sờ vào thật là lạnh.

“Tê —— “

Nghê Diệp Tâm mở mắt nhìn, trong bóng tối có cái bóng ẩn hiện trước mắt mình, cẩn thận nhìn lại, Nghê Diệp Tâm lập tức sợ đổ mồ hôi.

Thứ hắn đang cầm trong tay không phải là chăn, cảm giác trơn trượt lạnh lẽo, bởi vì hắn đang cầm Tiểu Ngọc Mễ…

Vừa nãy hắn còn dùng mặt cọ lên người Ngọc Mễ mấy lần…

Nghê Diệp Tâm sợ đến mức thẳng tay ném Ngọc Mễ ra ngoài, hoàn toàn không có chút do dự.

“Bốp!”

Ngọc Mễ bị đập vào ghế tựa, sau khi đập vào ghế còn lắc lắc đầu, nhìn có vẻ choáng váng. Sau khi rơi xuống còn vừa vặn rơi trên người cún con đang ngủ say.

“Nha nha, gâu gâu gâu —— “

Bạo Mễ Hoa bị ép phải tỉnh lại, đột nhiên nhìn thấy Ngọc Mễ đang nằm trên người mình, lập tức kêu to lên, sủa rất kịch liệt.

Thì ra là do lúc nãy Mộ Dung Trường Tình rời khỏi, Ngọc Mễ núp ở dưới ghế tựa, Nghê Diệp Tâm không thấy nó nên quên mất, đợi đến lúc Nghê Diệp Tâm đi ngủ, Ngọc Mễ mới lết lên trên giường.

Rạng sáng ngày hôm sau, Nghê Diệp Tâm mang đôi mắt đen như gấu trúc đi ra ngoài. Trước nửa đêm thì bị chuyện ma quỷ trong quý phủ này làm náo loạn, sau nửa đêm lại gặp Ngọc Mễ cùng Bạo Mễ Hoa làm ầm ĩ đến gà bay chó sủa, Nghê Diệp Tâm cảm thấy vô cùng nhức đầu.

Trì Long và Triệu Duẫn đều đã ăn xong điểm tâm, thấy Nghê Diệp Tâm như vậy liền hỏi: “Nghê đại nhân, ngài ngủ không ngon sao?”

Nghê Diệp Tâm ngáp một cái, nói: “Không có gì. À, đúng rồi, lát sau các ngươi nhanh chóng lên đường trước đi, ta và Mộ Dung đại hiệp có một vài việc cần giải quyết, xử lý xong sẽ đuổi theo các ngươi.”

Trì Long là một người ngay thẳng, lập tức đáp ứng, không hề hỏi Nghê Diệp Tâm muốn làm chuyện gì, chỉ nói một câu: “Vậy Nghê đại nhân hai người nhớ mau chóng đuổi theo.”

“Biết rồi biết rồi.”

Trì Long cùng Triệu Duẫn thu xếp hành lý rồi cáo từ, tiếp tục gấp gáp lên đường, Nghê Diệp Tâm chỉ ngáp một cái, chuẩn bị đi ăn một chút.

Lúc này Mộ Dung Trường Tình đang dùng điểm tâm, trong phòng còn có một người, là Mộ Dung Dục.

Vết thương trên gáy Mộ Dung Dục chỉ trong một đêm nhất định không thể khỏi lại nhanh được, tuy đã băng bó nhưng nhìn vẫn rất dọa người.

Hai người đều mặc toàn thân áo trắng, ngồi ở trước bàn dùng điểm tâm, đều không lên tiếng, không nói một lời.

Nghê Diệp Tâm đi tới, cảm thấy không khí này vô cùng xấu hổ, nếu như ngồi ăn bữa sáng trong bầu không khí như vậy, tuyệt đối sẽ không tiêu hóa nổi.

Nghê Diệp Tâm đi vào, cười chào hỏi, nói: “Mọi người đều dậy rất sớm a, đúng rồi, sao lại không thấy Hạ công tử?”

“Hắn đi làm việc, gần đây khá bận rộn, mới sáng sớm đã đi ra ngoài.” Mộ Dung Dục nói.

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, ngồi xuống, Mộ Dung Dục kêu hạ nhân mang điểm tâm tới cho Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nói: “Xem ra làm ăn cũng không dễ dàng, Hạ công tử rất khổ cực.”

Nghê Diệp Tâm nói xong, không còn người nào nói chuyện, trong phòng lại không một tiếng động…

Nghê Diệp Tâm: “…”

Ăn không nói ngủ không nói, tuy rằng nghe qua đúng là một thói quen tốt, nhưng Nghê đại nhân cảm thấy cái này rất không thực dụng.

“Ăn nhanh lên.” Mộ Dung Trường Tình bỗng nhiên nói.

“A?” Nghê Diệp Tâm đột nhiên nghe thấy tiếng của hắn, suýt chút nữa mắc nghẹn, nói: “Có chuyện gì sao?”

Mộ Dung Trường Tình không nói gì nữa, nhưng Nghê Diệp Tâm cũng hiểu ra, phỏng chừng là muốn mình ăn xong nhanh rồi đi tra án.

Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói: “Lập tức liền hảo.”

Chỉ trong hai ba ngụm mà hắn đã nhét hết món tráng miệng vào trong miệng, hai má đều phồng lên, rướn cổ, dùng sức nuốt xuống.

Mộ Dung Dục thấy dáng vẻ này của hắn, không nhịn được cười một tiếng.

Tay phải của Mộ Dung Trường Tình đẩy một cái, không nói gì, nhưng đã đẩy chén cháo đến trước mặt Nghê Diệp Tâm, Nghê Diệp Tâm nhanh chóng cúi đầu uống một ngụm.

Nghê Diệp Tâm vừa mới miễn cưỡng ăn xong bữa sáng, một tiểu nha hoàn vội vã chạy vào, nói: “Công tử, Ngụy thiếu gia lại tới nữa rồi.”

Mộ Dung Dục nhíu mày, tựa hồ có chút không hờn giận, nói: “Ta biết rồi, ngươi đi ra trước đi.”

“Vâng.” Tiểu nha hoàn lập tức gật đầu rồi chạy ra ngoài.

Mộ Dung Dục nói một câu khách sáo rồi rời đi, hình như là đi gặp Ngụy thiếu gia kia.

Mộ Dung Trường Tình nhìn ra phía cửa, nhưng không đứng lên, ngược lại Nghê Diệp Tâm hùng hổ đứng lên, nói: “Đi, chúng ta đi xem thử.”

Mộ Dung Trường Tình: “Xem cái gì?”

“Xem thử xem sư đệ của ngươi gặp phải chuyện gì phiền toái.” Nghê Diệp Tâm nói.

Mộ Dung Trường Tình: “Xem náo nhiệt gì nữa, không phải hôm qua ngươi nói có chút manh mối rồi sao, chúng ta còn có chính sự phải làm.”

Nghê Diệp Tâm nói: “Đây cũng là đi làm chính sự, ta muốn tìm tiểu nha hoàn vừa nãy để hỏi một vài chuyện, nàng không phải là đại nha hoàn hầu hạ bên người Mộ Dung Dục sao?”

Nghê Diệp Tâm nói xong, vẫy vẫy tay với hắn rồi đuổi theo Mộ Dung Dục đi về phía thính đường.

Bọn họ còn chưa đi đến, đã nghe thấy một thanh ấm lưu manh phách lối. Một nam nhân mặc trang phục như một nhà giàu mới nổi, đứng giữa phòng lớn, ngước cổ nói rằng: “Hạ Hướng Thâm thật là một bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa), khi còn sống cha ta quả thật đã bị mù rồi, còn xem hắn là châu báu, ta phi*, cũng chỉ là một con bạch nhãn lang mà thôi.”

* Phi: Thán từ, biểu thị sự khinh miệt, trách móc, bất mãn.

Nghê Diệp Tâm lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Là đứa con riêng kia sao.”

Có mấy nha hoàn gã sai vặt đang quét tước trong vườn hoa, nghe thấy tiếng nói này không nhịn được nói thầm hai câu, Nghê Diệp Tâm nghe thấy rất rõ ràng.

Lão gia phú thương từng nhận nuôi Hạ Hướng Thâm mang họ Ngụy, vị Ngụy thiếu gia này là đứa con riêng do lão thái thái tìm được từ bên ngoài. Bây giờ tất cả sinh ý lẫn gia sản của Ngụy gia đều nằm trong tay Ngụy thiếu gia.

Chỉ có điều vị Ngụy thiếu gia này không có thiên phú trong lĩnh vực buôn bán, nhưng những việc như ăn chơi sa đọa, đi thanh lâu, đánh bạc… đều rất thành thạo, sau khi tiếp nhận sinh ý của Ngụy gia, chỉ trong một quãng thời gian ngắn ngủi đã khiến cho Ngụy gia u ám rối loạn.

Ngụy gia xuống dốc không phanh, Ngụy thiếu gia liền nghĩ tới một biện pháp tốt để kiếm ra tiền, đương nhiên là đi tìm Hạ Hướng Thâm để đòi tiền.

Ngụy thiếu gia vẫn mặt dày cùng Ngụy lão thái thái chạy đến quý phủ của Hạ Hướng Thâm, đòi tiền của hắn, nói năm đó Hạ Hướng Thâm tới nơi này trên người không có một đồng, lúc hắn rời đi mang theo tiền của Ngụy gia, cần phải trả lại tất cả số tiền đó cho Ngụy gia.

Lúc Hạ Hướng Thâm rời khỏi Ngụy gia, gần như là tịnh thân xuất hộ*, căn bản không mang đi thứ gì. Thứ duy nhất hắn mang đi chính là cây trâm gài tóc hồng ngọc kia, vì muốn có lễ vật tặng cho Mộ Dung Dục, Hạ Hướng Thâm đã sớm tích góp tiền để mua lại vật này, cũng là sính lễ tặng cho Mộ Dung Dục.

* Tịnh thân xuất hộ 净身出户: Cả người sạch sẽ đi ra khỏi nhà, ý là lúc Hạ Hướng Thâm đi ra khỏi Ngụy gia thì không mang theo thứ gì trên người cả. (Tất nhiên là trừ quần áo trên người ra.)

Nhưng bởi vì Hạ Hướng Thâm tốt xấu gì cũng có chút tiếng tăm, không ít người nể mặt hắn, vẫn tiếp tục cùng nhau bàn chuyện làm ăn, dần dà cũng có chút tiền tích trữ.

Ngụy thiếu gia kia không biết xấu hổ đến đòi tiền Hạ Hướng Thâm, tất nhiên hắn (HHT) sẽ không cho. Ngụy thiếu gia thẹn quá hóa giận, bắt đầu đi khắp nơi phá hỏng sinh ý của Hạ Hướng Thâm.

Danh dự của Ngụy gia xuống dốc không phanh, thanh danh đều có vấn đề, có không ít người nghe nói Hạ Hướng Thâm thực chất là người của Ngụy gia, cũng không dám cùng hắn bàn chuyện làm ăn nữa.

Bị Ngụy gia liên lụy, gần đây sinh ý của Hạ Hướng Thâm cũng khó khăn hơn rất nhiều, vậy mới phải đi sớm về trễ.

Ngụy thiếu gia nói: “Các ngươi đừng nghĩ ta không biết, lúc trước Hạ Hướng Thâm đã cầm đi một thứ từ Ngụy gia chúng ta, một cây trâm ngọc bảo bối, đó là báu vật gia truyền của Ngụy gia chúng ta, giá trị liên thành, lại bị hắn trộm mất! Mau kêu Hạ Hướng Thâm lăn ra đây, trả lại đồ cho chúng ta.”

Mộ Dung Dục nghe xong, sắc mặt lạnh đi, cười lạnh một tiếng, nói: “Trâm ngọc là do Hướng Thâm tặng cho ta, không có một cọng lông quan hệ với Ngụy gia. Tính tình của ta không được tốt cho lắm, không thích ầm ĩ, không rảnh nghe ngươi đứng đây mà ăn nói linh tinh.”

Nghê Diệp Tâm đứng ở bên ngoài không nhịn được nhíu mày, nói: “Không hổ là sư đệ của Mộ Dung đại hiệp, thì ra cũng có khí tràng mạnh mẽ như thế.”

Mộ Dung Trường Tình nâng cằm, không nói gì.

Mộ Dung Dục xoay người nói với tiểu nha hoàn bên cạnh: “Văn Hỉ, tiễn khách.”

Tiểu nha hoàn lập tức nói: “Ngụy thiếu gia, mời đi bên này.”

Ngụy thiếu gia tối sầm mặt, tức giận đến mức cái cổ cũng đỏ lên, nói: “Ngươi nhiều nhất chỉ là một nam thiếp của Hạ Hướng Thâm, vậy mà còn kiêu ngạo như thế. Hạ Hướng Thâm là con chó của Ngụy gia ta, ngươi còn không bằng một con chó, vậy mà lại nói chuyện với ta như thế?”

“Rắc…”

Nghê Diệp Tâm nghe thấy rõ tiếng nắm đấm của Mộ Dung Trường Tình đứng bên cạnh, hắn lập tức cẩn thận giữ chặt ống tay áo của Mộ Dung Trường Tình, nói: “Đại hiệp đừng kích động, ta sẽ xử lý.”

Bên kia Ngụy thiếu gia vẫn tiếp tục kêu gào, nói: “Hạ Hướng Thâm này bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa), trộm đi vật gia truyền của Ngụy gia không chịu trả lại, tốt lắm, người đâu, mang Mộ Dung Dục đi cho ta, nếu như Hạ Hướng Thâm không trả lại đồ thì cứ lấy người này gán nợ đi. Chậc chậc, dung mạo như thế nào quả thật hiếm gặp, không trách Hạ Hướng Thâm lại bị mê hoặc đến mức đầu óc choáng váng, bán hắn đi làm ca kĩ cũng lời được vài đồng tiền.”

Ngụy thiếu gia mang theo mấy gia đinh dáng người cao lớn đến đây, nghe thấy lời của hắn liền muốn vây bọn họ lại.

Mộ Dung Dục cười lạnh một tiếng, bên cạnh hắn nha hoàn hoảng sợ, la lớn: “Các ngươi làm cái gì? Dám động tới công tử nhà ta, ta muốn đi báo quan!”

Ngụy thiếu gia phun một ngụm nước bọt, cười to nói: “Ta phi, ngươi cứ việc đi báo quan đi, ngay cả Huyện lệnh lão gia cũng phải nghe lời ta, xem thử xem ai có thể làm chỗ dựa cho các ngươi!”

Ngụy thiếu gia vừa mới dứt lời liền thấy một bóng người đi vào, dáng người kiên cường, khí vũ bất phàm, bên hông đeo một thanh trường kiếm, người tới không ai khác chính là Nghê Diệp Tâm.

Nghê Diệp Tâm nhanh chân đi tới, nói rằng: “Nghe nói ở đây có người muốn báo quan?”

Ngụy thiếu gia liếc hắn một cái, rất khinh thường nói: “Ngươi là ai, chẳng lẽ là nhân tình của tên tiểu bạch kiểm Mộ Dung Dục?”

Nghê Diệp Tâm chỉ cười cười, nói: “Vị công tử này thật biết nói đùa, tại hạ là hộ vệ phủ Khai Phong, Nghê Diệp Tâm.”

“Hộ vệ phủ Khai Phong?” Ngụy thiếu gia tất nhiên không biết Nghê Diệp Tâm làm chức vụ gì, nói: “Quan tâm tới mấy chuyện không liên quan đó làm gì, đợi Huyện lệnh lão gia đến đây, nhất định sẽ bắt ngươi lại, dùng nghiêm hình để tra khảo!”

Nghê Diệp Tâm nói: “Thật không khéo, tại hạ là giáo úy lục phẩm, cao hơn một phẩm cấp so với Huyện lệnh thất phẩm, hắn phỏng chừng không dám bắt ta đâu.”

/176

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status