Gió biển lồng lộng thổi vào mát rượi, chiếc chuông gió bằng thủy tinh loong coong những tiếng vui tai. Zyn ngồi trước ban công phòng mình, đưa mắt nhìn xuống bên dưới, từng đợt sóng mơn man vỗ vào bờ, nhẹ nhàng như lời mẹ à ơi ru con ngủ. Trong lòng chợt dâng lên cảm xúc khó tả, cô nhớ Hải Lam.
A, đúng rồi. Chiếc vòng Hải Lam tặng cô lúc trước, nghe nói soi nó dưới ánh mặt trời thì sẽ hiện ra tên ba đứa.
Zyn vội đi tìm chiếc vòng ngay…
Tủ quần áo…vali…ba lô…
Không thấy chiếc vòng đâu!
– Đâu nhỉ? Rõ ràng mình đã mang đi rồi cơ mà!- Zyn lẩm bẩm
Trước giờ cô toàn mang nó đi theo mình, hôm qua lúc đi tắm Zyn nhớ lầ đã để ở trên mặt tủ gần giường, sao bây giờ không thấy?
– Gì thế? Sáng ra mà đã lục lọi gì vậy?- Trang Anh vươn vai, ngáp một cái muốn rách cả miệng
– Chiếc vòng Hải Lam tặng ấy, mình không thấy đâu nữa!- Zyn nghẹn ngào nói, nếu không tìm thấy chiếc vòng, cô sẽ cảm thấy có lỗi với Hải Lam suốt cuộc đời này
– What? Hôm qua cậu để ở đâu?- Nghe đến cái vòng Trang Anh cũng cuống quýt hỏi
– Là trên mặt bàn, nhưng sáng ra đã không thấy nữa!- Zyn chỉ tay vào chiếc tủ kê sát đầu giường
– Chắc ở đâu đó trong phòng thôi, cùng tìm đi!- Trang Anh nhảy xuống giường
Cả hai cùng lục tung cả căn phòng lên mà vẫn không thấy tăm hơi chiếc vòng đâu. Kể cả phòng tắm cũng tìm nhưng đều không thấy.
– Hai người làm gì thế?- Thu Nhi mở cửa đi vào
– À, tìm đồ ấy mà. Cậu đi đâu về vậy?- Trang Anh nhíu mày
– Tắm biển. Hi hi, mình đi tắm chút đã!- Thu Nhi nói rồi lấy quần áo đi vào nhà tắm
Zyn ngồi xụp xuống giường thở hắt. Rốt cuộc chiếc vòng đó rơi đâu được chứ? Tối qua rõ ràng đã để trên chiếc tủ đầu giường mà.
~ ~ ~ ~ ~
Ba năm trước…
– Tặng hai người nè, đẹp chứ?- Hải Lam tung tăng nhảy chân sáo vào lớp, xòe ra hai chiếc vòng đan bằng dây da, ở giữa có nạm một viên đá màu hổ phách
– Oa, ở đâu dzậy?- Trang Anh-nhỏ lúc bấy giờ được mệnh danh là nữ hoàng thời trang, ngắm nghía chiếc vòng một hồi rồi cũng đổ rạp trước vẻ đẹp của nó. Nhẹ nhàng mà tinh tế, nữ tính mà khỏe khoắn. Một sự kết hợp hoàn hảo.
– Hi hi, đẹp không? Cái này do chính tay mình thiết kế đấy!- Hải Lam cười toe toét
– Quá đẹp luôn! Cảm ơn nhen- Zyn thích thú nhìn cái vòng đeo trên tay
– Nhìn nè, chỉ cần soi viên đá này dưới ánh mặt trời thì sẽ thấy tên ba đứa mình- Nhỏ nghiêng chiếc vòng dưới ánh nắng mặt trời
– Tuyệt quá- Zyn và Trang Anh thốt lên kinh ngạc, trên mặt đá hiện lên ba cái tên màu ánh đỏ huyền ảo, trông rất đẹp
– Không có cái thứ tư trên thế giới đâu, độc quyền nhé- Hải Lam nháy mắt tinh nghịch
Tiếng trống trường vang lên cắt ngang câu chuyện còn dang dở của cả ba…
– May thật! Hết mưa rồi!- Cô lẩm bẩm, tự cho là số mình khá đỏ, vừa bước ra khỏi trường cũng là lúc cơn mưa ào ào dai dẳng kia kết thúc.
Zyn đeo cặp trên lưng, tai nghe bản nhạc không lời nào đó ngẫu nhiên trong playlist. Mới đó đã năm giờ rồi, không về nhà nhanh chắc mẹ xử đẹp cô mất, Zyn bỗng rùng mình, bước chân cũng nhanh hơn.
Á, chết rồi, vòng của cô, đâu rồi? Zyn hốt hoảng sờ cổ tay. Haizzz, chắc lại để quên ở lớp rồi! Sao cô lại có thể đểnh đoảng như vậy chứ?
– Ê, Zyn- Hải Lam đứng bên kia đường, mấp mé giải phân cách hai làn đường vẫy tay với cô, tay kia cầm chiếc vòng khua khua
– Mau xuống đi! Chờ chút, mình sang ngay- Zyn ra hiệu cho nhỏ bước xuống khỏi bồn cây ngăn cách hai làn đường rồi nhanh chóng đi sang
Giờ tan tầm, xe cộ đông nghẹt đường, từng dòng xe cộ hối hả bon chen nhau. Ai cũng muốn nhanh nhanh về nhà.
Zyn tránh xe cũng thật vất vả. Xe cộ nối tiếp nhau thành hàng dài không dứt ra được. Trước mặt là xe, đằng sau cũng là xe, biết đi kiểu gì bây giờ?
– Hải Lam ném đi, mình bắt trúng- Zyn không thể sang đường được nữa, đành bảo nhỏ bạn ném chiếc vòng sang.
Đằng nào chiếc vòng cũng làm bằng chất liệu siêu bền và cô chưa bao giờ bắt trượt trong những tình huống như thế này. Zyn giơ tay chuẩn bị đỡ
– Yeah, bắt nhé!- Hải Lam lấy hết sức tung chiếc vòng
Chiếc vòng theo lực tung bay đến nằm gọn trong tay Zyn…
Roẹt…một chiếc xe máy phóng vèo qua…
Sượt!
Kít!
Rầm!
Cả người cô hóa đá, nhìn cảnh tượng trước mắt mà chết sững.
Chiếc xe tải to dừng hẳn lại, do phanh gấp nên dưới bánh xe kéo theo một vệt khói trắng dài trên đường.
Tim Zyn nhường như ngừng đập, cơ thể run rẩy như bông hoa dại đứng trước mưa to gió lớn, có thể bị vùi dập bất kì lúc nào. Có phải cô hoa mắt nên nhìn gà hóa cuốc không? Đúng rồi, chỉ là ảo ảnh thôi!
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Kia có phải là Hải Lam của cô không? Hay chỉ là một người xa lạ mang khuôn mặt đáng yêu thiên thần giống thế? Chắc chắn là cô nhìn nhầm người rồi! Chắc chắn…
Hải Lam
Hải Lam đang nằm trong một vũng máu…
Trước đầu xe tải, Hải Lam nằm bệt trên mặt đường ẩm ướt và lạnh lẽo cùng với một vũng máu đỏ tươi.
Máu loang rộng cả khoảng đường nhựa. Đầu nhỏ vẫn chảy máu xối xả như không có dấu hiệu dừng lại, khuôn mặt dần tái lại, không còn nét hồng hào đáng yêu như thường ngày nữa. Sắc môi nhợt nhạt, hàng mi cong dài khép chặt tựa như đang ngủ một giấc ngủ sâu. Bộ đồng phục sạch sẽ, tinh tươm giờ đây xộc xệch, lấm máu đỏ thẫm. Đầu tóc rối bù.
Tí tách…Tí tách…
Mưa bắt đầu rơi rả rít rồi nặng hạt dần. Từng giọt mưa như nước mắt thiên sứ chảy dài trên khuôn mặt cô, lạnh lẽo và nhạt nhòa, chưa bao giờ cô ghét mưa như lúc này. Mưa rơi lên người. Lăn lăn hòa vào những giọt máu đỏ tươi kia, từng mảng màu hồng loang dài trên nền đường đen lạnh lẽo. Vẽ ra khung cảnh làm đau lòng người.
Mùi mưa ngai ngái lẫn mùi tanh tanh.
Cơ hồ càng làm dậy lên mùi máu tanh nồng.
– Lam! Cậu sao thế này? LAM!- Zyn chạy vội lại, nâng đầu nhỏ lên mà lay gọi, mặc kệ những giọt máu nóng ấm vẫn chảy dài trên váy
Chiếc vòng trong tay cô bị nhuốm một màu đỏ đau thương.
Khuôn mặt nhỏ dần trắng bệch đi, Zyn cảm nhận được hơi thở khó nhọc đang yếu dần, yếu dần và đứt quãng…
Hai cánh tay buông thõng, hai bàn trắng bệch đã lạnh nay càng lạnh hơn do thấm nước mưa.
Máu chảy nhiều quá! Chắc Lam đau lắm, giá mà cô có thể cùng chịu chung nỗi đau này với nhỏ!
– Mau gọi cứu thương, mau lên. Cứu lấy bạn tôi! Cứu lấy Lam
Cô cuống quýt nói với những nguồi xung quanh, một tay nâng đầu nhỏ, một tay run run bịt vết thương. Nhưng sao máu vẫn chảy? Màu đỏ tươi chảy dài trên mu bàn tay trắng ngần, càng lúc càng nhiều thêm.
Cô sợ!
Tựa như trò đùa quái đản của ông trời. Sao lỡ đối xử ác độc như vậy chứ?
Mọi người xôn xao, xúm lại. Một bác trung niên tốt bụng nào đó gọi xe cứu thương.
Tất cả là lỗi của cô, nếu lúc đó cô để Hải Lam giữ chiếc vòng qua ngày mai thì có lẽ cũng chẳng ra cơ sự này.
Lẫn trong tiếng ồn ào của người qua đường, âm thanh của chiếc xe cứu thương cứ xa dần, chở theo hình bóng người bạn thân của cô đi vào dòng người hối hả. Bỏ lại cô đứng thất thần giữa đường.
Chơ vơ!
Hải Lam mất.
Họ kết luận rằng Hải Lam bị trượt chân do trời mưa, đúng lúc xe tải đến và không may đâm phải.
Vụ việc kết thúc với sự ra đi của Hải Lam khi mới 14 tuổi và sự dằn vặt bản thân của cô, mặc dù mọi người đều nói đó không phải lỗi của cô.
~ ~ ~ ~ ~
Trong khi Zyn đang thất thần vì chưa tìm được chiếc thì…
– Áaaaaa…- Tiếng hét của Thu Nhi từ trong nhà tắm vọng ra
– Sao vậy?- Zyn và Trang Anh hốt hoảng
Thu Nhi choàng vội chiếc khăn tắm rồi sợ hãi chạy ra, mặt tái xanh.
– Gì thế? Có chuyện gì à?- Zyn vội hỏi
– Có cái gì đó phát ra ánh sáng đỏ trong chỗ thoát nước của bồn tắm. Cái gì đó phát ra ánh sáng đỏ!- Thu Nhi sợ sệt chỉ tay vào trong
– Ánh sáng đỏ?- Zyn và Trang Anh nhìn nhau như không tin vào tai mình
Zyn vội vàng chạy vào đó xem.
Đập vào mắt cô là chiếc vòng da bị đốt cháy xém, vài sợi dây da đứt rời. Tuy bị ngấm nước khá lâu nhưng chiếc vòng vẫn còn vương mùi khen khét. Viên đá màu hổ phách vỡ làm hai mảnh, phát ra màu ánh đỏ.
Cả người cô như bị đánh một đòn chí mạng, run run cầm từng mảnh vụn của chiếc vòng lên. Nắm chặt nó trong tay, nước mắt cô lăn dài trên gò má.
Tại sao cô lại không giữ được món quà cuối cùng mà Hải Lam tặng?
– Thôi nào! Không phải lỗi của cậu, Hải Lam sẽ không trách cậu đâu!- Trang Anh nhẹ nhàng an ủi cô nhưng trong lòng nhỏ cũng đau lắm.
Zyn không nói gì, chỉ ôm chiếc vòng mà khóc…
– Không phải do cậu, là người khác cố tình phá hỏng nó!- Nhỏ thở dài nhìn Zyn đang ngồi bệt dưới nền nhà tắm mà đau lòng
– Hải Lam là ai?- Thu Nhi nhíu mày hỏi
– Là bạn thân của bọn mình nhưng đã mất ba năm trước rồi!- Trang Anh giải thích
– Đúng đó, cô bạn ấy sẽ không trách cậu đâu, đừng lo- Thu Nhi cũng nhẹ nhàng an ủi Zyn
Cô mím chặt môi, quệt đi nước mắt chảy dài, tìm một chiếc hộp thật đẹp trong balô và để những mảnh vụn của chiếc vòng tay vào đó.
Mạnh mẽ lên nào, Bạch Ánh Phương!
Hải Lam, xin lỗi cậu, chiếc vòng tuy không còn nguyên vẹn nhưng mình sẽ giữ nó suốt đời!
Một nụ cười nhạt trong bóng tối, đôi môi nhếch lên trông thật mờ ảo, sự ác ý hiện rõ trên khuôn mặt thiên thần, đôi mắt ấy vằn lên những tia hận thù.
Đó chỉ là bắt đầu.
Đêm cuối cùng của chuyến dã ngoại. Trang Anh biến mất tăm sau bữa cơm tối, kêu đi dạo với bạn tiện thể mua đồ lưu niệm luôn. Trong phòng chỉ còn Zyn đang ngồi ngẩn ngơ ngoài ban công ngắm cảnh và Thu Nhi chúi đầu vào cái điện thoại nhắn tin.
Từ hôm bị lôi đến dọn phòng xong Zyn cũng chẳng gặp Nam Phong thêm lần nào nữa. Dù sao thì nhỏ Trang Anh cũng xông pha đi lấy lại cái khăn giúp cô, mặc dù chẳng biết lí do có phải vì trai đẹp không nhưng Zyn cũng kệ.
Zyn vỗ vỗ vào đầu mình, sao tự nhiên lại nghĩ biết cái tên trời đánh đó làm gì cho hao tổn noron thần kinh nhỉ?
Cộc…cộc…cộc… tiếng gõ cửa vang lên.
Liếc thấy Thu Nhi không có động tĩnh gì là sẽ ra mở cửa, Zyn đành vác thân ngọc gót ngà ra mở cửa.
– Hello!- Vừa mở cửa, Minh Quân đã thò đầu vào
– Trời, giật cả mình- Zyn đặt tay trước ngực, con người này định cho cô vào bệnh viện vì đau tim chắc?
– Đi dạo không? Mát lắm!- Cậu cười hì hì hối lỗi
– Thu Nhi…- Zyn đang định gọi nhỏ thì tiếng bên trong vọng ra
– Đi đi, hỏi mình làm gì chứ?
Minh Quân chỉ đợi có thế, cầm tay cô kéo đi.
Biển về đêm thật đẹp, không hào nhoáng, kiêu sa như ban ngày, một nét đẹp yên bình, tĩnh lặng. Các hạt cát óng ánh đua nhau phô ra vẻ đẹp sánh cùng những vì sao sáng như ngọc bích. Từng đợt sóng xanh vỗ nhẹ vào bờ, những bọt sóng trắng xóa vờn nhẹ lên bờ cát vàng óng. Mặt trăng tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo, mông lung màu vàng dịu làm mặt biển lóng lóng như dát bạc. Hàng dừa rì rào hòa cùng bản tình ca của gió biển.
– Tiểu Phương, mình thích cậu!- Minh Quân nắm tay cô nhẹ nhạng nói, giương mặt khá căng thẳng nhưng đôi mắt lại vô cùng dịu dàng. Có lẽ thứ cậu sợ chính là lời từ chối từ cô
– Hì, me too, cậu là tên con trai đầu tiên chơi được với mình đấy!- Zyn cười nhe răng
– Haizz… không phải vậy!- Minh Quân ôm đầu, có vẻ cô nhóc này hiểu nhầm ý của cậu rồi
– Không phải vậy?- Cô ngây ngô hỏi
– Này, Tiểu Phương, cậu xem kia có phải tên hot boy ngạo mạn không?- Minh Quân chẳng biết giải thích như thế nào, đành nói lảng sang chuyện khác, cậu chỉ tay về phía trước.
Zyn đưa mắt nhìn theo.
Người con trai đó chỉ có thể là tên ác quỷ Nam Phong. Bên cạnh hắn là một cô gái tóc xõa bồng bềnh, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng. Cả hai đang nói chuyện gì đó rất thân mật.
Lồng ngực cô nhói đau. Cảm giác quái quỷ gì thế này?
Tại sao hắn lại dịu dàng với người con gái đó quá? Không giống với Nam Phong cô quen, lạnh lùng và coi người khác chỉ là đồ chơi cho mình. Bên cạnh cô ấy, hắn như đã lột xác hoàn toàn!
Zyn nghiêng đầu nhìn cô gái mặc váy trắng kia. Dáng người đó chắc không phải là Thùy Dương.
Khoan, đó chẳng phải…
Tim Zyn như rớt ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái đó nghiêng nghiêng dưới ánh trăng huyền ảo.
Trang Anh, chính xác là nhỏ!
Tại sao nhỏ lại ở đây? Nói chuyện thân mật với tên đó?
Không lẽ nhỏ yêu tên đó? Dù biết rằng yêu hắn là đau nhưng vẫn đâm đầu vào?
Một đống câu hỏi đang cần lời giải thích chính đáng quay mòng mòng trong đầu cô. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Tại sao cô lại có cảm giác thất vọng?
Minh Quân không vui khi nhìn thấy người con gái mình yêu nhìn tên con trai khác với ánh mắt đau lòng. Phải chăng cô đã thích Nam Phong?
– Tiểu Phương…- Cậu nhẹ nhàng lên tiếng
– …..
– Tiểu Phương- Cậu không vui, khẽ gằn giọng
– Hả?- Zyn như sực tỉnh, bối rối ngước mắt nhìn lên
– Cậu mệt hả?- Minh Quân ân cần hỏi
– À, không- Zyn lắc đầu lia lịa để chứng minh cho cậu thấy mình chẳng bị làm sao cả
– Chúng ta chơi trò gì đi, thi xem ai hét to hơn, ai thắng sẽ có thưởng! Ok?
– Ừm!- Gạt cái buồn bực trong lòng sang một bên, Zyn cười, một nụ cười thánh thiện làm xiêu lòng bất cứ ai.
Minh Quân ngớ người trước nụ cười đẹp như thiên thần đó. Cả tâm hồn như bị cuốn theo nụ cười trong sáng, đáng yêu đó, sự buồn bực ban nãy cũng bay đi đâu mất.
– Woa, nước mát lắm. Minh Quân, mau ra đây!- Zyn vẫy vẫy tay với cậu
Cô thích thú cảm nhận nước biển man mát nhè nhẹ vỗ vào chân, những hạt cát nhỏ li ti theo sóng biển luồn qua từng ngón chân trần, buồn buồn ngưa ngứa…
Cơn gió biển mang theo hương vị mặn nồng của muối thổi mái tóc Zyn bay bay, cảm giác mát lạnh sảng khoái tinh thần.
– Aaaaaa…ĐỒ CON HEO ĐÁNG GHÉT!- Zyn lấy hét sức hét lên
– o.O…
Im lặng bất thường…
– ‘Con heo đáng ghét’? Cậu không còn câu nào để hét hay hơn à?- Minh Quân cố nín cười, khi nghe xong tiếng hét oanh vàng long trời lở đất của cô, Minh Quân suýt nữa thì nằm lăn ra đó mà cười sằng sặc.
– Có gì không được sao?- Cô chu môi, mắt nhìn cậu không vừa ý
– Không phải, không phải nhưng con heo đáng ghét không phải mình đấy chứ?- Cậu liếc mắt nhìn Zyn
– Đúng đó!- Zyn phồng mồm trợn mắt, ra sức hất nước vào người Minh Quân, cậu không kịp chống đỡ nên người ướt sũng nước
– Xem phản công đây!- Minh Quân cũng không vừa, hất nước đáp trả lại cô
Cả hai cứ tự nhiên cười đùa mà không để ý rằng đằng xa có một ánh mắt cháy hừng hực nhìn, khuôn mặt dịu dàng bỗng chốc tối đen lại, càng ngày càng khó coi. Thấy những biểu hiện thay đổi liên xoành xạch ấy, người bên cạnh bất giác nhún vai chán nản.
– Oái- Zyn vội chạy ra xa để tránh nhưng nước vẫy bắn tới tấp vào người
– Hehe, chạy đâu cho thoát!
– Xí hụt, trình gà lắm, hehe- Zyn chạy ra một đoạn khá xa, quay người lại lêu lêu cậu
– Nói lại xem
– Ơ, oái!
Lớp cát dưới chân như sụt xuống, cả người Zyn chao đảo không biết bám víu vào đâu rồi theo quán tính ngã ngửa ra sau. Nước cứ xộc thẳng vào mũi làm tê liệt cả người, hai tai cô ù đi không nghe được bất kì âm thanh gì. Trong lúc hoảng loạn, Zyn cố ngoi lên để kêu cứu nhưng vừa mở miệng, nước biển mặn chát đua nhau ộc vào mồm, không sao kêu lên được.
Càng cố ngoi lên thì càng thụt sâu hơn.
Zyn như chú nai bé nhỏ bị sa vào đầm lầy không cách nào thoát ra.
Mọi thứ cứ xa dần…
Tiếng gọi hốt hoảng của Minh Quân…
Khi cái bóng đen cao lớn lao đến cũng là lúc bóng tối bủa vây xung quanh cô…
Khung cảnh biển thơ mộng nay bị nuốt chửng bởi một màu đen u ám lạnh lẽo…
~ ~ ~
Cửa sổ mở toang cho những tia nắng mặt trời chiếu vào, tấm rèm cửa màu trắng tung bay trong gió. Trên mặt bàn, lọ hoa oải hương tỏa hương thơm dìu dịu đã được thay mới.
Zyn từ từ mở mắt, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ làm cô khẽ nheo mắt, uể oải nhìn mọi thứ xung quanh.
Đây là đâu?
A, Zyn nhớ ra rồi. Buổi tối cuối cùng của chuyến đi biển, cô không may trượt chân, suýt chết đuối. Hơ, còn sống thế này chắc số cô vẫn còn cao lắm!
Có hai cặp mắt nhìn cô trân trân không chớp. Chẳng lẽ uống nhiều nước biển quá nên khuôn mặt bị biến dạng, teo tóp hay phồng lên?==
Zyn bất giác đưa tay chạm vào mặt mình.
Hình như vẫn bình thường
– May quá, con tỉnh rồi , con làm mẹ lo muốn chết!- Mẹ cô sau khi trưng mắt nhìn cô chằm chằm thì thở phào nhẹ nhõm
– Mẹ…- Zyn cảm động rơm rớm nước mắt
– Con có hệ gì thì mẹ sao có được con rể đẹp trai đi khoe bạn bè!- Bà Hương cười tươi như hoa
– ==”…
Zyn nhìn mẹ chằm chằm như tự hỏi mình có phải con ruột của mẹ không? Hay là tai cô bị ù lên nghe lộn chữ?
Mong con tỉnh chỉ vì muốn có con rể đẹp trai để khoe bạn bè thôi ư? Vậy mà hai giây trước cô còn rưng rưng cảm động vì tình mẫu tử thiêng liêng cơ đấy!
Sự thật phũ phàng!
– He he, bà chị ngốc không biết bơi còn lao xuống biển. Có cần em dạy bơi cho không?- Nhóc Bảo đứng bên cạnh mẹ lè lưỡi ra lêu lêu cô
Thằng nhóc đáng ghét này, đợi khi cô khỏi hẳn thì chết với cô!
Cộc…cộc…cộc…
Sau tiếng gõ cửa, Trang Anh, Minh Quân và cả Thu Nhi bước vào
– Chúng cháu chào cô!- Cả ba đồng thanh chào mẹ Zyn
– Ừ, các cháu ngồi chơi với Zyn, nó vừa tỉnh đấy!- Bà Hương nói rồi bê chậu nước đi ra, nhóc Bảo cũng bĩu môi rồi ton tót theo mẹ ra ngoài.
Trang Anh và Thu Nhi để giỏ hoa quả to tổ chảng lên bàn rồi lao với vận tốc ánh sáng đến gần giường cô.
– Trời ơi, nhỏ ngố rừng, đi đứng sao mà lại suýt ngã như vậy chứ?- Trang Anh nói nhanh như tên bắn, trừng mắt hung dữ nhìn cô
– Có sao đâu! Vẫn lành lặn mà- Zyn cười hỗi lỗi, trong lòng cô có chút gì đó hơi gượng gạo đối với Trang Anh
– Suýt chết mà kêu không sao. HẢ?- Nhỏ gào vào tai Zyn
– Haizzz, Trang Anh, Zyn đang bị bệnh mà, nhỏ tiếng chút đi- Thu Nhi cố gắng hạ ngọn lửa phừng phừng cháy trong người Trang Anh
– Hừ!
– Cậu đỡ rồi chứ? Xin lỗi nhé, nhẽ ra không nên nghịch như vậy- Minh Quân đặt tay lên trán xem cô đỡ sốt chưa
– À không sao…không sao…không phải lỗi của cậu!- Zyn xua tay, khuôn mặt bỗng chốc nóng bừng
– Ha, ra vậy, thì ra là mải chơi với hoàng tử nên ngã!- Tranh Anh liếc xéo cô, chắc nhỏ vẫn còn giận
– Hai người này thật là…- Thu Nhi thở dài nhìn Zyn và Quân
Sau một hồi buôn chuyện trên trời dưới biển mất cả mấy tiếng đồng hồ thì cả ba người cũng lưu luyến đứng lên ra về.
– Bái bai Tiểu Phương, ở lại dưỡng bệnh nhé!
– Tạm biệt Zyn
– Hừ, nhỏ ngố liệu mà ăn uống đàng hoàng, sút cân thì đừng trách!
– Trang Anh…ờ…cậu ở lại một chút- Zyn gọi giật lại khi thấy Trang Anh chuẩn bị rời phòng
– Hả, ừm. Hai người cứ về trước đi nhé. Mình ở lại nói chuyện với Zyn một chút- Trang Anh quay lại nói với hai người kia
Thu Nhi không hiểu chuyện gì, chỉ gật đầu lia lịa đồng ý. Minh Quan thì nhíu mày nhìn cô khó hiểu, chẳng cần nói nhiều, với trí thông minh của mình thì cậu đã đoán được Zyn muốn hỏi gì Trang Anh. Hai người đóng cửa đi ra trước.
Trang Anh đi đến gần cô, không hiểu Zyn định nói gì với mình mà phải gặp riêng như vậy.
– Có chuyện gì thế?
– Ờ, hôm…hôm đó cậu đi đâu vậy?- Zyn không biết có nên nói rõ rằng mình đã nhìn thấy nhỏ tối hôm đó không nữa.
– Là sao?- Trang Anh nhíu mày, trong lòng thấp thỏm lo lắng
– Không có gì, hôm đó mình có nhìn thấy một cô gái mặc váy giống cậu ở bãi biển. Chắc là mình nhìn nhầm thôi- Zyn cười gượng gạo
– Ừm, hôm đó mình đi mua đồ cùng cô bạn lớp bên mà!- Trang Anh nói, nếu để ý thì Zyn sẽ thấy khuôn mặt nhỏ hiện rõ sự lúng túng
– Ok, cậu về đi. Chắc hai người kia vẫn còn đợi ở dưới nhà đó!
– Ừm
Trước khi ra khỏi phòng, Trang Anh quay đầu lại nhìn Zyn, sự áy náy hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.
Zyn thở dài, cắn nhẹ môi.
Sao cậu phải nói dối mình?
Đúng vậy, chơi với nhau bảy năm chẳng lẽ đến người bạn thân của mình còn nhìn nhầm?
Cô gái tối đó…
Chính là Trang Anh!
A, đúng rồi. Chiếc vòng Hải Lam tặng cô lúc trước, nghe nói soi nó dưới ánh mặt trời thì sẽ hiện ra tên ba đứa.
Zyn vội đi tìm chiếc vòng ngay…
Tủ quần áo…vali…ba lô…
Không thấy chiếc vòng đâu!
– Đâu nhỉ? Rõ ràng mình đã mang đi rồi cơ mà!- Zyn lẩm bẩm
Trước giờ cô toàn mang nó đi theo mình, hôm qua lúc đi tắm Zyn nhớ lầ đã để ở trên mặt tủ gần giường, sao bây giờ không thấy?
– Gì thế? Sáng ra mà đã lục lọi gì vậy?- Trang Anh vươn vai, ngáp một cái muốn rách cả miệng
– Chiếc vòng Hải Lam tặng ấy, mình không thấy đâu nữa!- Zyn nghẹn ngào nói, nếu không tìm thấy chiếc vòng, cô sẽ cảm thấy có lỗi với Hải Lam suốt cuộc đời này
– What? Hôm qua cậu để ở đâu?- Nghe đến cái vòng Trang Anh cũng cuống quýt hỏi
– Là trên mặt bàn, nhưng sáng ra đã không thấy nữa!- Zyn chỉ tay vào chiếc tủ kê sát đầu giường
– Chắc ở đâu đó trong phòng thôi, cùng tìm đi!- Trang Anh nhảy xuống giường
Cả hai cùng lục tung cả căn phòng lên mà vẫn không thấy tăm hơi chiếc vòng đâu. Kể cả phòng tắm cũng tìm nhưng đều không thấy.
– Hai người làm gì thế?- Thu Nhi mở cửa đi vào
– À, tìm đồ ấy mà. Cậu đi đâu về vậy?- Trang Anh nhíu mày
– Tắm biển. Hi hi, mình đi tắm chút đã!- Thu Nhi nói rồi lấy quần áo đi vào nhà tắm
Zyn ngồi xụp xuống giường thở hắt. Rốt cuộc chiếc vòng đó rơi đâu được chứ? Tối qua rõ ràng đã để trên chiếc tủ đầu giường mà.
~ ~ ~ ~ ~
Ba năm trước…
– Tặng hai người nè, đẹp chứ?- Hải Lam tung tăng nhảy chân sáo vào lớp, xòe ra hai chiếc vòng đan bằng dây da, ở giữa có nạm một viên đá màu hổ phách
– Oa, ở đâu dzậy?- Trang Anh-nhỏ lúc bấy giờ được mệnh danh là nữ hoàng thời trang, ngắm nghía chiếc vòng một hồi rồi cũng đổ rạp trước vẻ đẹp của nó. Nhẹ nhàng mà tinh tế, nữ tính mà khỏe khoắn. Một sự kết hợp hoàn hảo.
– Hi hi, đẹp không? Cái này do chính tay mình thiết kế đấy!- Hải Lam cười toe toét
– Quá đẹp luôn! Cảm ơn nhen- Zyn thích thú nhìn cái vòng đeo trên tay
– Nhìn nè, chỉ cần soi viên đá này dưới ánh mặt trời thì sẽ thấy tên ba đứa mình- Nhỏ nghiêng chiếc vòng dưới ánh nắng mặt trời
– Tuyệt quá- Zyn và Trang Anh thốt lên kinh ngạc, trên mặt đá hiện lên ba cái tên màu ánh đỏ huyền ảo, trông rất đẹp
– Không có cái thứ tư trên thế giới đâu, độc quyền nhé- Hải Lam nháy mắt tinh nghịch
Tiếng trống trường vang lên cắt ngang câu chuyện còn dang dở của cả ba…
– May thật! Hết mưa rồi!- Cô lẩm bẩm, tự cho là số mình khá đỏ, vừa bước ra khỏi trường cũng là lúc cơn mưa ào ào dai dẳng kia kết thúc.
Zyn đeo cặp trên lưng, tai nghe bản nhạc không lời nào đó ngẫu nhiên trong playlist. Mới đó đã năm giờ rồi, không về nhà nhanh chắc mẹ xử đẹp cô mất, Zyn bỗng rùng mình, bước chân cũng nhanh hơn.
Á, chết rồi, vòng của cô, đâu rồi? Zyn hốt hoảng sờ cổ tay. Haizzz, chắc lại để quên ở lớp rồi! Sao cô lại có thể đểnh đoảng như vậy chứ?
– Ê, Zyn- Hải Lam đứng bên kia đường, mấp mé giải phân cách hai làn đường vẫy tay với cô, tay kia cầm chiếc vòng khua khua
– Mau xuống đi! Chờ chút, mình sang ngay- Zyn ra hiệu cho nhỏ bước xuống khỏi bồn cây ngăn cách hai làn đường rồi nhanh chóng đi sang
Giờ tan tầm, xe cộ đông nghẹt đường, từng dòng xe cộ hối hả bon chen nhau. Ai cũng muốn nhanh nhanh về nhà.
Zyn tránh xe cũng thật vất vả. Xe cộ nối tiếp nhau thành hàng dài không dứt ra được. Trước mặt là xe, đằng sau cũng là xe, biết đi kiểu gì bây giờ?
– Hải Lam ném đi, mình bắt trúng- Zyn không thể sang đường được nữa, đành bảo nhỏ bạn ném chiếc vòng sang.
Đằng nào chiếc vòng cũng làm bằng chất liệu siêu bền và cô chưa bao giờ bắt trượt trong những tình huống như thế này. Zyn giơ tay chuẩn bị đỡ
– Yeah, bắt nhé!- Hải Lam lấy hết sức tung chiếc vòng
Chiếc vòng theo lực tung bay đến nằm gọn trong tay Zyn…
Roẹt…một chiếc xe máy phóng vèo qua…
Sượt!
Kít!
Rầm!
Cả người cô hóa đá, nhìn cảnh tượng trước mắt mà chết sững.
Chiếc xe tải to dừng hẳn lại, do phanh gấp nên dưới bánh xe kéo theo một vệt khói trắng dài trên đường.
Tim Zyn nhường như ngừng đập, cơ thể run rẩy như bông hoa dại đứng trước mưa to gió lớn, có thể bị vùi dập bất kì lúc nào. Có phải cô hoa mắt nên nhìn gà hóa cuốc không? Đúng rồi, chỉ là ảo ảnh thôi!
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Kia có phải là Hải Lam của cô không? Hay chỉ là một người xa lạ mang khuôn mặt đáng yêu thiên thần giống thế? Chắc chắn là cô nhìn nhầm người rồi! Chắc chắn…
Hải Lam
Hải Lam đang nằm trong một vũng máu…
Trước đầu xe tải, Hải Lam nằm bệt trên mặt đường ẩm ướt và lạnh lẽo cùng với một vũng máu đỏ tươi.
Máu loang rộng cả khoảng đường nhựa. Đầu nhỏ vẫn chảy máu xối xả như không có dấu hiệu dừng lại, khuôn mặt dần tái lại, không còn nét hồng hào đáng yêu như thường ngày nữa. Sắc môi nhợt nhạt, hàng mi cong dài khép chặt tựa như đang ngủ một giấc ngủ sâu. Bộ đồng phục sạch sẽ, tinh tươm giờ đây xộc xệch, lấm máu đỏ thẫm. Đầu tóc rối bù.
Tí tách…Tí tách…
Mưa bắt đầu rơi rả rít rồi nặng hạt dần. Từng giọt mưa như nước mắt thiên sứ chảy dài trên khuôn mặt cô, lạnh lẽo và nhạt nhòa, chưa bao giờ cô ghét mưa như lúc này. Mưa rơi lên người. Lăn lăn hòa vào những giọt máu đỏ tươi kia, từng mảng màu hồng loang dài trên nền đường đen lạnh lẽo. Vẽ ra khung cảnh làm đau lòng người.
Mùi mưa ngai ngái lẫn mùi tanh tanh.
Cơ hồ càng làm dậy lên mùi máu tanh nồng.
– Lam! Cậu sao thế này? LAM!- Zyn chạy vội lại, nâng đầu nhỏ lên mà lay gọi, mặc kệ những giọt máu nóng ấm vẫn chảy dài trên váy
Chiếc vòng trong tay cô bị nhuốm một màu đỏ đau thương.
Khuôn mặt nhỏ dần trắng bệch đi, Zyn cảm nhận được hơi thở khó nhọc đang yếu dần, yếu dần và đứt quãng…
Hai cánh tay buông thõng, hai bàn trắng bệch đã lạnh nay càng lạnh hơn do thấm nước mưa.
Máu chảy nhiều quá! Chắc Lam đau lắm, giá mà cô có thể cùng chịu chung nỗi đau này với nhỏ!
– Mau gọi cứu thương, mau lên. Cứu lấy bạn tôi! Cứu lấy Lam
Cô cuống quýt nói với những nguồi xung quanh, một tay nâng đầu nhỏ, một tay run run bịt vết thương. Nhưng sao máu vẫn chảy? Màu đỏ tươi chảy dài trên mu bàn tay trắng ngần, càng lúc càng nhiều thêm.
Cô sợ!
Tựa như trò đùa quái đản của ông trời. Sao lỡ đối xử ác độc như vậy chứ?
Mọi người xôn xao, xúm lại. Một bác trung niên tốt bụng nào đó gọi xe cứu thương.
Tất cả là lỗi của cô, nếu lúc đó cô để Hải Lam giữ chiếc vòng qua ngày mai thì có lẽ cũng chẳng ra cơ sự này.
Lẫn trong tiếng ồn ào của người qua đường, âm thanh của chiếc xe cứu thương cứ xa dần, chở theo hình bóng người bạn thân của cô đi vào dòng người hối hả. Bỏ lại cô đứng thất thần giữa đường.
Chơ vơ!
Hải Lam mất.
Họ kết luận rằng Hải Lam bị trượt chân do trời mưa, đúng lúc xe tải đến và không may đâm phải.
Vụ việc kết thúc với sự ra đi của Hải Lam khi mới 14 tuổi và sự dằn vặt bản thân của cô, mặc dù mọi người đều nói đó không phải lỗi của cô.
~ ~ ~ ~ ~
Trong khi Zyn đang thất thần vì chưa tìm được chiếc thì…
– Áaaaaa…- Tiếng hét của Thu Nhi từ trong nhà tắm vọng ra
– Sao vậy?- Zyn và Trang Anh hốt hoảng
Thu Nhi choàng vội chiếc khăn tắm rồi sợ hãi chạy ra, mặt tái xanh.
– Gì thế? Có chuyện gì à?- Zyn vội hỏi
– Có cái gì đó phát ra ánh sáng đỏ trong chỗ thoát nước của bồn tắm. Cái gì đó phát ra ánh sáng đỏ!- Thu Nhi sợ sệt chỉ tay vào trong
– Ánh sáng đỏ?- Zyn và Trang Anh nhìn nhau như không tin vào tai mình
Zyn vội vàng chạy vào đó xem.
Đập vào mắt cô là chiếc vòng da bị đốt cháy xém, vài sợi dây da đứt rời. Tuy bị ngấm nước khá lâu nhưng chiếc vòng vẫn còn vương mùi khen khét. Viên đá màu hổ phách vỡ làm hai mảnh, phát ra màu ánh đỏ.
Cả người cô như bị đánh một đòn chí mạng, run run cầm từng mảnh vụn của chiếc vòng lên. Nắm chặt nó trong tay, nước mắt cô lăn dài trên gò má.
Tại sao cô lại không giữ được món quà cuối cùng mà Hải Lam tặng?
– Thôi nào! Không phải lỗi của cậu, Hải Lam sẽ không trách cậu đâu!- Trang Anh nhẹ nhàng an ủi cô nhưng trong lòng nhỏ cũng đau lắm.
Zyn không nói gì, chỉ ôm chiếc vòng mà khóc…
– Không phải do cậu, là người khác cố tình phá hỏng nó!- Nhỏ thở dài nhìn Zyn đang ngồi bệt dưới nền nhà tắm mà đau lòng
– Hải Lam là ai?- Thu Nhi nhíu mày hỏi
– Là bạn thân của bọn mình nhưng đã mất ba năm trước rồi!- Trang Anh giải thích
– Đúng đó, cô bạn ấy sẽ không trách cậu đâu, đừng lo- Thu Nhi cũng nhẹ nhàng an ủi Zyn
Cô mím chặt môi, quệt đi nước mắt chảy dài, tìm một chiếc hộp thật đẹp trong balô và để những mảnh vụn của chiếc vòng tay vào đó.
Mạnh mẽ lên nào, Bạch Ánh Phương!
Hải Lam, xin lỗi cậu, chiếc vòng tuy không còn nguyên vẹn nhưng mình sẽ giữ nó suốt đời!
Một nụ cười nhạt trong bóng tối, đôi môi nhếch lên trông thật mờ ảo, sự ác ý hiện rõ trên khuôn mặt thiên thần, đôi mắt ấy vằn lên những tia hận thù.
Đó chỉ là bắt đầu.
Đêm cuối cùng của chuyến dã ngoại. Trang Anh biến mất tăm sau bữa cơm tối, kêu đi dạo với bạn tiện thể mua đồ lưu niệm luôn. Trong phòng chỉ còn Zyn đang ngồi ngẩn ngơ ngoài ban công ngắm cảnh và Thu Nhi chúi đầu vào cái điện thoại nhắn tin.
Từ hôm bị lôi đến dọn phòng xong Zyn cũng chẳng gặp Nam Phong thêm lần nào nữa. Dù sao thì nhỏ Trang Anh cũng xông pha đi lấy lại cái khăn giúp cô, mặc dù chẳng biết lí do có phải vì trai đẹp không nhưng Zyn cũng kệ.
Zyn vỗ vỗ vào đầu mình, sao tự nhiên lại nghĩ biết cái tên trời đánh đó làm gì cho hao tổn noron thần kinh nhỉ?
Cộc…cộc…cộc… tiếng gõ cửa vang lên.
Liếc thấy Thu Nhi không có động tĩnh gì là sẽ ra mở cửa, Zyn đành vác thân ngọc gót ngà ra mở cửa.
– Hello!- Vừa mở cửa, Minh Quân đã thò đầu vào
– Trời, giật cả mình- Zyn đặt tay trước ngực, con người này định cho cô vào bệnh viện vì đau tim chắc?
– Đi dạo không? Mát lắm!- Cậu cười hì hì hối lỗi
– Thu Nhi…- Zyn đang định gọi nhỏ thì tiếng bên trong vọng ra
– Đi đi, hỏi mình làm gì chứ?
Minh Quân chỉ đợi có thế, cầm tay cô kéo đi.
Biển về đêm thật đẹp, không hào nhoáng, kiêu sa như ban ngày, một nét đẹp yên bình, tĩnh lặng. Các hạt cát óng ánh đua nhau phô ra vẻ đẹp sánh cùng những vì sao sáng như ngọc bích. Từng đợt sóng xanh vỗ nhẹ vào bờ, những bọt sóng trắng xóa vờn nhẹ lên bờ cát vàng óng. Mặt trăng tỏa ra thứ ánh sáng huyền ảo, mông lung màu vàng dịu làm mặt biển lóng lóng như dát bạc. Hàng dừa rì rào hòa cùng bản tình ca của gió biển.
– Tiểu Phương, mình thích cậu!- Minh Quân nắm tay cô nhẹ nhạng nói, giương mặt khá căng thẳng nhưng đôi mắt lại vô cùng dịu dàng. Có lẽ thứ cậu sợ chính là lời từ chối từ cô
– Hì, me too, cậu là tên con trai đầu tiên chơi được với mình đấy!- Zyn cười nhe răng
– Haizz… không phải vậy!- Minh Quân ôm đầu, có vẻ cô nhóc này hiểu nhầm ý của cậu rồi
– Không phải vậy?- Cô ngây ngô hỏi
– Này, Tiểu Phương, cậu xem kia có phải tên hot boy ngạo mạn không?- Minh Quân chẳng biết giải thích như thế nào, đành nói lảng sang chuyện khác, cậu chỉ tay về phía trước.
Zyn đưa mắt nhìn theo.
Người con trai đó chỉ có thể là tên ác quỷ Nam Phong. Bên cạnh hắn là một cô gái tóc xõa bồng bềnh, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng. Cả hai đang nói chuyện gì đó rất thân mật.
Lồng ngực cô nhói đau. Cảm giác quái quỷ gì thế này?
Tại sao hắn lại dịu dàng với người con gái đó quá? Không giống với Nam Phong cô quen, lạnh lùng và coi người khác chỉ là đồ chơi cho mình. Bên cạnh cô ấy, hắn như đã lột xác hoàn toàn!
Zyn nghiêng đầu nhìn cô gái mặc váy trắng kia. Dáng người đó chắc không phải là Thùy Dương.
Khoan, đó chẳng phải…
Tim Zyn như rớt ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy khuôn mặt cô gái đó nghiêng nghiêng dưới ánh trăng huyền ảo.
Trang Anh, chính xác là nhỏ!
Tại sao nhỏ lại ở đây? Nói chuyện thân mật với tên đó?
Không lẽ nhỏ yêu tên đó? Dù biết rằng yêu hắn là đau nhưng vẫn đâm đầu vào?
Một đống câu hỏi đang cần lời giải thích chính đáng quay mòng mòng trong đầu cô. Rốt cuộc chuyện này là sao?
Tại sao cô lại có cảm giác thất vọng?
Minh Quân không vui khi nhìn thấy người con gái mình yêu nhìn tên con trai khác với ánh mắt đau lòng. Phải chăng cô đã thích Nam Phong?
– Tiểu Phương…- Cậu nhẹ nhàng lên tiếng
– …..
– Tiểu Phương- Cậu không vui, khẽ gằn giọng
– Hả?- Zyn như sực tỉnh, bối rối ngước mắt nhìn lên
– Cậu mệt hả?- Minh Quân ân cần hỏi
– À, không- Zyn lắc đầu lia lịa để chứng minh cho cậu thấy mình chẳng bị làm sao cả
– Chúng ta chơi trò gì đi, thi xem ai hét to hơn, ai thắng sẽ có thưởng! Ok?
– Ừm!- Gạt cái buồn bực trong lòng sang một bên, Zyn cười, một nụ cười thánh thiện làm xiêu lòng bất cứ ai.
Minh Quân ngớ người trước nụ cười đẹp như thiên thần đó. Cả tâm hồn như bị cuốn theo nụ cười trong sáng, đáng yêu đó, sự buồn bực ban nãy cũng bay đi đâu mất.
– Woa, nước mát lắm. Minh Quân, mau ra đây!- Zyn vẫy vẫy tay với cậu
Cô thích thú cảm nhận nước biển man mát nhè nhẹ vỗ vào chân, những hạt cát nhỏ li ti theo sóng biển luồn qua từng ngón chân trần, buồn buồn ngưa ngứa…
Cơn gió biển mang theo hương vị mặn nồng của muối thổi mái tóc Zyn bay bay, cảm giác mát lạnh sảng khoái tinh thần.
– Aaaaaa…ĐỒ CON HEO ĐÁNG GHÉT!- Zyn lấy hét sức hét lên
– o.O…
Im lặng bất thường…
– ‘Con heo đáng ghét’? Cậu không còn câu nào để hét hay hơn à?- Minh Quân cố nín cười, khi nghe xong tiếng hét oanh vàng long trời lở đất của cô, Minh Quân suýt nữa thì nằm lăn ra đó mà cười sằng sặc.
– Có gì không được sao?- Cô chu môi, mắt nhìn cậu không vừa ý
– Không phải, không phải nhưng con heo đáng ghét không phải mình đấy chứ?- Cậu liếc mắt nhìn Zyn
– Đúng đó!- Zyn phồng mồm trợn mắt, ra sức hất nước vào người Minh Quân, cậu không kịp chống đỡ nên người ướt sũng nước
– Xem phản công đây!- Minh Quân cũng không vừa, hất nước đáp trả lại cô
Cả hai cứ tự nhiên cười đùa mà không để ý rằng đằng xa có một ánh mắt cháy hừng hực nhìn, khuôn mặt dịu dàng bỗng chốc tối đen lại, càng ngày càng khó coi. Thấy những biểu hiện thay đổi liên xoành xạch ấy, người bên cạnh bất giác nhún vai chán nản.
– Oái- Zyn vội chạy ra xa để tránh nhưng nước vẫy bắn tới tấp vào người
– Hehe, chạy đâu cho thoát!
– Xí hụt, trình gà lắm, hehe- Zyn chạy ra một đoạn khá xa, quay người lại lêu lêu cậu
– Nói lại xem
– Ơ, oái!
Lớp cát dưới chân như sụt xuống, cả người Zyn chao đảo không biết bám víu vào đâu rồi theo quán tính ngã ngửa ra sau. Nước cứ xộc thẳng vào mũi làm tê liệt cả người, hai tai cô ù đi không nghe được bất kì âm thanh gì. Trong lúc hoảng loạn, Zyn cố ngoi lên để kêu cứu nhưng vừa mở miệng, nước biển mặn chát đua nhau ộc vào mồm, không sao kêu lên được.
Càng cố ngoi lên thì càng thụt sâu hơn.
Zyn như chú nai bé nhỏ bị sa vào đầm lầy không cách nào thoát ra.
Mọi thứ cứ xa dần…
Tiếng gọi hốt hoảng của Minh Quân…
Khi cái bóng đen cao lớn lao đến cũng là lúc bóng tối bủa vây xung quanh cô…
Khung cảnh biển thơ mộng nay bị nuốt chửng bởi một màu đen u ám lạnh lẽo…
~ ~ ~
Cửa sổ mở toang cho những tia nắng mặt trời chiếu vào, tấm rèm cửa màu trắng tung bay trong gió. Trên mặt bàn, lọ hoa oải hương tỏa hương thơm dìu dịu đã được thay mới.
Zyn từ từ mở mắt, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ làm cô khẽ nheo mắt, uể oải nhìn mọi thứ xung quanh.
Đây là đâu?
A, Zyn nhớ ra rồi. Buổi tối cuối cùng của chuyến đi biển, cô không may trượt chân, suýt chết đuối. Hơ, còn sống thế này chắc số cô vẫn còn cao lắm!
Có hai cặp mắt nhìn cô trân trân không chớp. Chẳng lẽ uống nhiều nước biển quá nên khuôn mặt bị biến dạng, teo tóp hay phồng lên?==
Zyn bất giác đưa tay chạm vào mặt mình.
Hình như vẫn bình thường
– May quá, con tỉnh rồi , con làm mẹ lo muốn chết!- Mẹ cô sau khi trưng mắt nhìn cô chằm chằm thì thở phào nhẹ nhõm
– Mẹ…- Zyn cảm động rơm rớm nước mắt
– Con có hệ gì thì mẹ sao có được con rể đẹp trai đi khoe bạn bè!- Bà Hương cười tươi như hoa
– ==”…
Zyn nhìn mẹ chằm chằm như tự hỏi mình có phải con ruột của mẹ không? Hay là tai cô bị ù lên nghe lộn chữ?
Mong con tỉnh chỉ vì muốn có con rể đẹp trai để khoe bạn bè thôi ư? Vậy mà hai giây trước cô còn rưng rưng cảm động vì tình mẫu tử thiêng liêng cơ đấy!
Sự thật phũ phàng!
– He he, bà chị ngốc không biết bơi còn lao xuống biển. Có cần em dạy bơi cho không?- Nhóc Bảo đứng bên cạnh mẹ lè lưỡi ra lêu lêu cô
Thằng nhóc đáng ghét này, đợi khi cô khỏi hẳn thì chết với cô!
Cộc…cộc…cộc…
Sau tiếng gõ cửa, Trang Anh, Minh Quân và cả Thu Nhi bước vào
– Chúng cháu chào cô!- Cả ba đồng thanh chào mẹ Zyn
– Ừ, các cháu ngồi chơi với Zyn, nó vừa tỉnh đấy!- Bà Hương nói rồi bê chậu nước đi ra, nhóc Bảo cũng bĩu môi rồi ton tót theo mẹ ra ngoài.
Trang Anh và Thu Nhi để giỏ hoa quả to tổ chảng lên bàn rồi lao với vận tốc ánh sáng đến gần giường cô.
– Trời ơi, nhỏ ngố rừng, đi đứng sao mà lại suýt ngã như vậy chứ?- Trang Anh nói nhanh như tên bắn, trừng mắt hung dữ nhìn cô
– Có sao đâu! Vẫn lành lặn mà- Zyn cười hỗi lỗi, trong lòng cô có chút gì đó hơi gượng gạo đối với Trang Anh
– Suýt chết mà kêu không sao. HẢ?- Nhỏ gào vào tai Zyn
– Haizzz, Trang Anh, Zyn đang bị bệnh mà, nhỏ tiếng chút đi- Thu Nhi cố gắng hạ ngọn lửa phừng phừng cháy trong người Trang Anh
– Hừ!
– Cậu đỡ rồi chứ? Xin lỗi nhé, nhẽ ra không nên nghịch như vậy- Minh Quân đặt tay lên trán xem cô đỡ sốt chưa
– À không sao…không sao…không phải lỗi của cậu!- Zyn xua tay, khuôn mặt bỗng chốc nóng bừng
– Ha, ra vậy, thì ra là mải chơi với hoàng tử nên ngã!- Tranh Anh liếc xéo cô, chắc nhỏ vẫn còn giận
– Hai người này thật là…- Thu Nhi thở dài nhìn Zyn và Quân
Sau một hồi buôn chuyện trên trời dưới biển mất cả mấy tiếng đồng hồ thì cả ba người cũng lưu luyến đứng lên ra về.
– Bái bai Tiểu Phương, ở lại dưỡng bệnh nhé!
– Tạm biệt Zyn
– Hừ, nhỏ ngố liệu mà ăn uống đàng hoàng, sút cân thì đừng trách!
– Trang Anh…ờ…cậu ở lại một chút- Zyn gọi giật lại khi thấy Trang Anh chuẩn bị rời phòng
– Hả, ừm. Hai người cứ về trước đi nhé. Mình ở lại nói chuyện với Zyn một chút- Trang Anh quay lại nói với hai người kia
Thu Nhi không hiểu chuyện gì, chỉ gật đầu lia lịa đồng ý. Minh Quan thì nhíu mày nhìn cô khó hiểu, chẳng cần nói nhiều, với trí thông minh của mình thì cậu đã đoán được Zyn muốn hỏi gì Trang Anh. Hai người đóng cửa đi ra trước.
Trang Anh đi đến gần cô, không hiểu Zyn định nói gì với mình mà phải gặp riêng như vậy.
– Có chuyện gì thế?
– Ờ, hôm…hôm đó cậu đi đâu vậy?- Zyn không biết có nên nói rõ rằng mình đã nhìn thấy nhỏ tối hôm đó không nữa.
– Là sao?- Trang Anh nhíu mày, trong lòng thấp thỏm lo lắng
– Không có gì, hôm đó mình có nhìn thấy một cô gái mặc váy giống cậu ở bãi biển. Chắc là mình nhìn nhầm thôi- Zyn cười gượng gạo
– Ừm, hôm đó mình đi mua đồ cùng cô bạn lớp bên mà!- Trang Anh nói, nếu để ý thì Zyn sẽ thấy khuôn mặt nhỏ hiện rõ sự lúng túng
– Ok, cậu về đi. Chắc hai người kia vẫn còn đợi ở dưới nhà đó!
– Ừm
Trước khi ra khỏi phòng, Trang Anh quay đầu lại nhìn Zyn, sự áy náy hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp.
Zyn thở dài, cắn nhẹ môi.
Sao cậu phải nói dối mình?
Đúng vậy, chơi với nhau bảy năm chẳng lẽ đến người bạn thân của mình còn nhìn nhầm?
Cô gái tối đó…
Chính là Trang Anh!
/39
|