Sáng hôm sau, xe của đội tình nguyện chở mọi người trong đội đến trại trẻ mồ côi Bình Minh.
– A, chị Zyn, chị Zyn…
Vừa thấy cô xuống xe, một đám trẻ từ trong sân chạy ra hò reo ầm ĩ, khuôn mặt đứa nào đứa nấy đều bừng sáng, trông rất đáng yêu.
– Chào mấy đứa, mấy đứa khỏe không?- Zyn cúi xuống ngang tầm chiều cao của bọn trẻ, tươi cười xoa đầu một cậu nhóc gần đó.
– Dạ khỏe!- Tất cả đồng thanh đáp
– Ngoan, xếp hàng chị phát kẹo cho nè!
Cô rút từ balô ra một túi kẹo to nhiều màu sắc làm bọn trẻ hò reo thích thú, nhanh chóng xếp thành một hàng dài ngay ngắn để được nhận kẹo.
– Của bé Ngọc nè
– Dạ, cảm ơn chị Zyn, hi hi
– Cái này là của bé Minh.
– Cảm ơn chị
Zyn lần lượt phát kẹo cho từng đứa, đến khi tất cả đều có kẹo, chạy nhảy tung tăng thì mới nở một nụ cười vui vẻ. Lũ trẻ còn bé vậy mà đã phải chịu khổ, thật đáng thương!
– Zyn, em trở thành người được bọn trẻ yêu quý nhất rồi đấy!- Anh Khánh Nam cùng đội tình nguyện đi đến nhìn cô cười
– Hi hi, anh cứ nói quá!- Cô cười ngượng ngùng
– Úi cha, bé Zyn hôm nay không đeo kính hả? Chị tưởng em là mọt sách tri thức mà?- Chị Thanh nhảy vào trêu Zyn
– Hix, em bị bạn cướp rồi, nó bảo em thế này xinh hơn!- Hai tay cô ôm mặt làm bộ đáng yêu
Thật ra là cô bị Nam Phong cướp kính nhưng không chịu trả mà lại tiếc tiền không mua kính mới, đành để bình thường như thế này.
– Đúng là xinh hơn!- Khánh Nam đùa
– Nam, anh nói thế tức là bình thường em xấu hả?- Cô chu môi giận dỗi
– Vẫn xinh- Anh cười xoa đầu cô
Hành động thân mật của hai người làm ai kia trong phòng tức muốn chết.
Một tiếng vĩ cầm vang lên làm mọi người ngừng công việc của mình đề nghe. Bọn trẻ cũng chăm chú lắng nghe, vài cô bé còn đưa tay lên múa theo điệu nhạc. Zyn cũng bị hút hồn theo thứ âm thanh nhẹ nhàng lãng mạn kia.
Tiếng đàn nhẹ nhàng hòa cùng tiếng gió vi vu tạo nên một bản nhạc ấm áp rung động lòng người…
Khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc mọi người cũng dần thoát khỏi giai điệu thần tiên kia, trong lòng ai cũng có một cảm giác nhẹ nhõm, thanh thản.
– A, anh thiên thần, mọi người ơi anh thiên thần đến thăm chúng ta nè!- Một cô bé có hai bím tóc xinh xinh reo lên rồi chạy về phía chàng trai mặc áo sơ mi trắng, bọn trẻ cũng chạy theo sau
Mắt Zyn nhìn theo hướng bọn trẻ chạy đi.
Trên bậc thang thứ ba, Nam Phong mặc áo sơ mi trắng xắn tay và quần jean đen tôn đôi chân dài, mỉm cười dịu dàng, một tay cầm đàn, tay kia xoa đầu cô bé tóc bím một cách trìu mến. Cả người hắn như phát ra ánh hào quang sáng chói.
Zyn như bị hút hồn trong khoảnh khắc ấy, trên môi bất giác xuất hiện một nụ cười.
Không ngờ một Nam Phong lạnh lùng, bất cần, chẳng bao giờ chú ý đến cảm nhận của người khác lại có lúc dịu dàng với một đám trẻ như thế này?
Cuối cùng cô cũng thấy điểm tốt của hắn.
– Anh thiên thần, anh đến thật đúng lúc!- Cậu bé tên Minh cười khoe ra chiếc răng sún vì mê ăn kẹo của mình
– Đến đúng lúc?- Nam Phong ngồi xổm xuống, làm ra vẻ không hiểu nhưng ánh mắt vẫn đảo qua chỗ Zyn đang đứng
– Vâng, em sẽ dẫn anh đến gặp chị thiên thần, hihi
– Đúng đúng, chị thiên thần mà bọn em vẫn kể cho anh ý
– Hôm nay chị ấy cũng đến thăm bọn em
– Anh sẽ thích chị ấy, chị ấy rất xinh đẹp!
Bọn trẻ nhao nhao, mỗi đứa một câu. Đứa nào cũng muốn Nam Phong gặp chị thiên thần xinh đẹp, tốt bụng của chúng.
– Vậy chị thiên thần của các em đâu?- Nam Phong giả ngốc hỏi
Chỉ chờ có thế, bọn trẻ kéo tay Nam Phong đi đến chỗ Zyn đang đứng ngây ngốc nhìn.
– Anh thiên thần, đây là chị thiên thần xinh đẹp đáng yêu- Bọn trẻ đồng thanh
– Xinh đẹp đáng yêu?- Nam Phong nhướn mày nhìn người đứng trước mặt, không quên liếc mắt sang chàng trai đứng bên cạnh
– Nam Phong, sao anh lại ở đây?- Cô nhíu mày khó chịu. Sao cái tên này toàn theo ám cô vậy?
– Chị Zyn, đây là anh thiên thần đó!
Hồi trước lúc ngồi nói chuyện với bọn trẻ Zyn có nghe chúng nhắc đến anh thiên thần đẹp trai, hiền lành, tốt bụng,…của chúng. Híc, nhưng có mơ ngủ cô cũng không nghĩ là Nam Phong, cái tên chuyên đi hành hạ người khác, giết người không ghê miệng. >.<
– Ủa, em quen anh chàng đẹp trai này à?- Hai mắt chị Thanh dán chặt vào người hắn, mắt nổi hình trái tim rồi lại quay sang hỏi cô ngỡ ngàng
– Không có, là…là hôm qua em có nhìn thấy một người giống anh này…ở lệnh truy nã trên phố, hắn tên là Nam Phong nên…ờ..em thuận miệng gọi vậy thôi…chỉ có vậy thôi…hơ…
Mặt Zyn méo xệch, bịa vội ra một lí do nào đó để trốn tội, đội quân hám trai mà biết cô quen hắn-hotboy Minh Thành chắc thật nào cũng bị cho lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân mất.
Nhưng cô không biết rằng lí do mình bịa ra còn dễ có nguy cơ được ngắm gà khỏa thân miễn phí hơn. ==”
Mọi người sau khi nghe câu nói chuối cả nải của Zyn thì đơ mặt ra năm giây sau đó cười ôm bụng ngặt nghẽo.
Riêng mặt ai kia thêm một lần nữa sa sẩm.
Bọn trẻ không hiểu gì nhưng thấy các anh chị cười thì cũng cười theo. Trong đầu thắc mắc không hiểu tại sao anh thiên thần lại liên quan đến tội phạm truy nã.
– Hắc, tên đó chắc bị truy nã vì tội quyến rũ gái nhà lành- Cô bé Thanh Hà cùng đội tình nguyện ôm bụng cười sằng sặc. Thanh Hà kém cô một tuổi, tuy là một cô hot girl xinh đẹp nhưng tính tình lại rất hòa đồng, không chảnh chọe như những cô tiểu thư khác.
– Nếu hắn mà đẹp trai vậy thì tôi cũng muốn gặp!- Chị Thanh hớn hở
– Cả hai cũng tên Nam Phong, trùng hợp ghê
– Ủa cậu cũng tên Nam Phong à?- Chị Thanh tròn mắt hỏi
– Có khi nào là cùng một người không ta?- Thanh Hà nhìn hắn cười
Mặt tối càng thêm tối, đen càng thêm đen.
Chưa bao giờ hắn bị uất nghẹn như hôm nay, nhỏ ôsin ngố không còn cách nói dối nào bớt ‘bốc mùi’ hơn à? Tội phạm bị truy nã? Nhìn mặt hắn giống người làm điều phi pháp thế cơ à?
Giỏi lắm!
Còn về phần Zyn, khi thấy mọi người chú ý đặc biệt đến lời nói của mình thì mặt méo mó thảm hại.
Híc, không xong rồi, không xong rồi…
Cô len lén nhìn về phía Nam Phong. Cả người hắn tỏa ra một luồng âm khí đen khịt đáng sợ. Trông chẳng khác nào Bạch Cốt Tinh đi bắt Đường Tăng.
Chết rồi!
– Chị Thanh, không phải anh Nam cũng rất đẹp trai sao? Anh giận chị bây giờ!- Zyn huých tay chị Thanh, cố gắng đánh trống lảng
Mọi người cười ẩn ý nhìn chị Thanh và anh Khánh Nam
Nhưng đáp lại cô chỉ là cái cười gượng gạo của chị.
– Hi hi, Tiểu Nguyệt vui quá, chúng ta chơi oẳn tù xì cõng nhau đi- Cô bé Tiểu Nguyệt chạy đến lắc lắc tay Zyn
– Được, chúng ta chơi!- Cô mỉm cười đáp lại
Tất cả mọi người xếp thành một vòng tròn lớn giữa sân
– Mọi người chú ý, hai người lên oẳn tù xì theo vòng, hai thua thì phải cõng một người bất kì, lớn cõng lớn, bé cõng bé- Tiểu Nguyệt dõng dạc hướng dẫn cách chơi
Lượt đầu tiên, cô bé Khánh My và bé Minh lên oẳn tù xì…
– Oẳn tù xì ra cái gì ra cái này
– Ya, Minh thắng, Minh thắng- Bé Minh nhảy cẫng lên vui sướng
– Bé My cõng bạn nào?- Chị Thanh hỏi
– My cõng Minh, hihi- Cô bé cười hi hi nhìn cậu bạn
– Không được, Minh cõng My- Bé Minh cãi lại
– My cõng Minh
– Ok, để Minh cõng My đi. Trường hợp đặc biệt đấy nhé- Khánh Nam giảng hòa
Khánh My không nhảy tưng tưng nữa, mặt bí xị leo lên lưng cậu bạn. Mọi người cười rần rần nhìn theo khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu của hai đứa.
– Oẳn tù xì!- Lần hai là Nam Phong và bé Ngọc
– Anh thiên thần thua Ngọc nè, anh thiên thần cõng ai?
Nam Phong không nói gì chỉ đưa mắt nhìn về phía cô. Ánh mắt đó làm tim ai đó đập chậm đi một nhịp.
Chẳng hiểu tại sao Zyn lại muốn mình là người được cõng. Cô đưa mắt nhìn hắn rồi lại đảo mắt nhìn những người xung quanh.
– Tôi cõng….Thanh Hà- Nam Phong liếc qua Zyn rồi bình thản nhìn cô bạn kia
– Hu hu, Thanh Hà thích được Gia Huy cõng cơ, nhưng mà anh Nam Phong cũng đẹp trai, hì… cũng được!- Nhỏ cười toe
Tất cả phì cười vì độ trẻ con của Thanh Hà. Duy nhất có một nụ cười gượng gạo. Zyn thở dài nhìn theo hai người, cô đang nghĩ cái gì thế này?
Trong lúc đó, Thanh Hà đang được cõng thì cười hì hì, vỗ vỗ vai
– Phong, vừa nãy anh định cõng chị Zyn đúng không?- Thanh Hà cười hớn hở thì thầm
– Nói vớ vẩn gì đấy?- Hắn cáu
– Hứ, anh không qua được mắt em đâu nha, đừng quên em chơi với anh từ bé đó. Rõ ràng là muốn cõng chị Zyn mà còn chối!- Thanh Hà ranh ma nói
– Nha đầu ngoan ngoãn ngồi im- Nam Phong tức khí mắng
– Xí xí xí, thích người ta còn giả bộ!- Cô bé lè lưỡi lêu lêu
Nhưng hình như ai đó ngoài kia đang hiểu nhầm hành động thân mật giữa hai người. Khuôn mặt tối sầm lại, băm môi khó chịu.
Khi gần như tất cả mọi người đều bị cõng và được cõng thì mới đến lượt Zyn và Khánh Nam.
– Chị thiên thần cố lên, đánh bại anh Khánh Nam
– Ya, anh Khánh Nam cố lên
Bọn trẻ ở ngoài cổ vũ om sòm, mặt đứa nào đứa nấy hào hứng phải biết, làm như đang xem trận đấu có một không hai vậy…
– Oẳn tù xì ra cái gì ra cái này!
– Ya, em thắng, hura!- Zyn hú hét- Khánh Nam, anh nói xem muốn cõng ai?
– Anh muốn cõng em!- Khánh Nam cười gian tà
– Không được!
– Tại sao không?
– Ờ, vì…
– Tiểu Nguyệt, em nói xem luật có quy định không được cõng chị thiên thần không?- Khánh Nam quay ra hỏi bé Nguyệt
– Không quy định- Tiểu Nguyệt định thần, cười toe toét theo phe anh Khánh Nam
Chị Thanh ngước mắt nhìn theo hai người mà nỗi buồn trong lòng bỗng trào dâng.
Zyn không biết nói gì hơn đành leo lên lưng anh.
Một tấm lưng rộng .
Cô khẽ vòng hai tay ra ôm cổ anh, không được tự nhiên lắm, cố cúi xuống che đi khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ.
Hương thơm mát mát, dìu dịu như mùi chanh bay đến mũi cô.
Có tiếng trẻ con cười khúc khích thích thú càng làm cô đỏ mặt.
– Anh Khánh Nam, em nặng lắm à?- Nhìn mồ hôi anh chảy ròng ròng trên trán, Zyn e dè cất tiếng hỏi
– Không, chỉ là hơi nóng thôi!- Khánh Nam cười nhẹ
– Nếu mệt quá, anh có thể thả em xuống. Mọi người không làm khó anh đâu!
– Ừm, anh biết rồi
Khi đó, tại một chỗ của vòng tròn, Thanh Hà chằm chặp nhìn như muốn soi từng con vi khuẩn trên mặt ông anh họ mình, sau đó mới nở một nụ cười quái đản
– Ghen à?
– Vớ vẩn- Nam Phong bực mình nhìn ra chỗ khác
Thanh Hà bĩu môi. Xem kìa, mặt mũi hầm hầm, ánh mắt trừng trừng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Khánh Nam, khó chịu khi Zyn được người con trai khác cõng mà còn nói không ghen. Hắc, hắc ông anh trai này thật nói dối không biết ngượng.
Sau khi bỏ phiếu bình chọn, quốc hội ‘Nam Phong’ đại diện tuyên bố trò tiếp theo là ngồi nghe các tài năng kể chuyện.
Đầu tiên là bé Minh.
– Ngày xửa ngày xưa có một chị thiên thần vô cùng xinh đẹp- Bé Minh cất giọng non nớt kể
Ngày xưa? Chị thiên thần? Xinh đẹp?
Mọi người đưa ánh mắt hỏi chấm nhìn nhau.
– Chị xinh đẹp đó có một cái tên cũng thật xinh đẹp…
– Cái tên xinh đẹp mà chị xinh đẹp đó có thật xinh đẹp….
Híc, nói đi nói lại cũng là một ý ‘chị đó xinh đẹp và cái tên cũng đẹp’ chứ gì? ==”
– Bé Minh, cuối cùng thì chị thiên thần đó có tên là gì?- Thanh Hà hết kiên nhẫn liền quay ra hỏi luôn người kể
– Là tên Zyn đó- Bé Minh cười toe toét trả lời
Rầm…tiếng mọi người ngã ngửa
Một con quạ bay qua để lại một hàng dấu ba chấm…
Zyn có cảm giác cái tên của mình đang bị mang ra kể chuyện chế!
– Okie, vậy bây giờ em có thể kể tiếp- Zyn gật đầu phẩy tay ra hiệu
– Hết rồi ạ!- Cậu bé vênh mặt ra vẻ rất oai
– Minh này, em cho chị hỏi tên chuyện của em là gì?- Chị Thanh bị sốc từ nãy bây giờ mới bò dậy được
– Cái tên xinh đẹp của chị thiên thần xinh đẹp!
Rầm…ngã tập hai
– Minh gà lắm, để Tiểu Nguyệt kể!- Cô bé oai phong lẫm liệt bước lên trước
– Ngày nảy ngày nay có một chàng hoàng tử thiệt đẹp trai, thiệt hiền lành, thiệt tốt bụng, thiệt oai phong, thiệt…- Bé Nguyệt cất giọng lanh lảnh của mình
– Tiểu Nguyệt, em có thể cắt bớt tính từ đi- Tiếng Khánh Nam từ dưới vọng lên
– Dạ! Chàng có một người cha cực cực tốt, ông vua đó có một chiếc hòm cực cực quý…
Gương mặt mọi người đang là như thế này o.O
– Trong chiếc hòm đó có một viên ngọc rất rất quý, người ta bảo ai có được nó sẽ trở nên xinh đẹp lạ thường, xinh nhất vương quốc, xinh nhất thế gian, xinh nhất nhất vũ trụ.
Hóa ra là kể về viên ngọc quý, vậy mà không nói luôn làm mọi người tưởng kể chuyện về chàng hoàng tử đẹp trai ngày nay.
– Hai hôm sau, viên ngọc biến mất khỏi chiếc hòm. Trong vương quốc xuất hiện một chị thiên thần vô cùng xinh đẹp, chị có cái tên thật….
– KHOAN!- Mọi người đồng thanh hét lên
– Em đang kể câu chuyện giống của bé Minh à?- Mặt cô méo xệch nhìn Tiểu Nguyệt
– Không ạ- Cô bé ngây thơ đáp
– Phù, tốt- Zyn thở phào nhẹ phõm, cái tên đáng thương của cô không thành mục tiêu kể chuyện chế là vui rồi
– Thế câu chuyện em kể tên là gì?- Chị Thanh hỏi
– Chị thiên thần xinh đẹp có cái tên xinh đẹp!
Rầm…có tiếng người ngã và tiếng cười khúc khích.
Cái tên xinh đẹp của chị thiên thần xinh đẹp? Chị thiên thần xinh đẹp có cái tên xinh đẹp?
Hai cái này có khác nhau à?
Thêm một đàn quạ bay qua đầu Zyn….
Kể dài dòng vậy mà nội dung cũng chẳng khác nhau là bao, à không, phải nói là nội dung chính thì hoàn toàn giống nhau mới phải.
Trong lúc đó chẳng ai để ý kẻ đầu têu đang ngồi bên dưới cười nham hiểm.
Sau một hồi bày hết trò này đến trò khác, mọi người cũng thấm mệt. Các mẹ cũng ngỏ lời mời đội tình nguyện ở lại ăn trưa nhưng mọi người từ chối.
– Mấy nhóc ngoan nha, mấy hôm nữa chị lại tới!- Zyn nhìn lũ trẻ đang xị mặt buồn xo, có vài đứa mắt đỏ hoe sắp khóc thì giơ ra một túi to- Trà sữa, có ai muốn uống không?
– Oa, trà sữa tình yêu của em!
– A, em yêu chị Zyn nhất, yêu trà sữa nhất
– Trà sữa ơi, tao nhớ mày quá
Lũ trẻ vô tư ôm lấy túi trà sữa cực to kia mà nhảy tưng tưng, kể lể bày tỏ tình yêu của mình nhưng cũng không quên chạy ra ôm cổ Zyn làm chao đảo suýt ngã lăn ra đất.
– Không tranh giành. Ăn trưa xong, đi ngủ, chiều mới được uống nghe chưa? Chị mà nghe các mẹ bảo đứa nào đòi uống trước là lần sau không có nữa đâu nha!- Zyn dọa chúng
– Dạ!- Đồng thanh, gật đầu ngoan ngoãn
Mọi người tạm biệt bọn trẻ rồi ra chỗ để xe. Mặt đứa nào đứa nấy buồn thiu, vẫy vẫy tay lưu luyến.
– Xui quá, xe bị thủng lốp mất rồi!- Thanh Hà hớt hả chạy lại
– Hả?- Đồng thanh
– Ừm, sửa cũng mất thời gian lắm, hay như vậy đi, mọi người ai đi xe riêng đến thì chở nhau về.
– Ừm, cũng được
– Đành vậy thôi
Thống nhất cách giải quyết xong, mọi người ai nấy đi ra lấy xe. Cũng may là hôm nay khá nhiều người đi xe riêng nên không đáng ngại.
Híc, chỉ xui cho cô!
Các xe đều đủ người rồi, đành đi xe buýt về vậy. Zyn vác cái mặt ỉu xìu đi ra bến xe.
– Không ai chở về?
Zyn quay lại nheo mắt nhìn, Nam Phong cao ngạo đứng cạnh chiếc moto đencũng đang nhìn cô.
– Thì sao? Anh còn chỗ thì chở Thanh Hà đi, cô bé đang không có ai chở về kìa- Zyn hất mặt về phía đằng xa
Môi hắn nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Cô vẫn còn để ý chuyện hắn cõng Thanh Hà sao?
– Vậy là cô không cần đi nhờ?- Mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm
– Không cần
– Không hối tiếc?
– Kh…ô..ng- Híc, thật ra có hơi hơi
– Thật không?- Hắn dí sát mặt vào mặt cô
– Tôi…
– Zyn, em không có xe về à?- Khánh Nam đi xe máy đến
– Dạ
– Lên đi, anh chở về luôn
– Có phiền anh không?- Cô e dè hỏi lại
– Làm gì có, lên đi
– Dạ. Bye bye, tôi về trước hihi…- Zyn ngồi lên xe còn thừa dịp quay lại cười hi hi chọc tức Nam Phong.
Nam Phong bực mình đấm mạnh xuống yên xe. Từ khi nào mà hắn trở thành không khí trong cuộc nói chuyện thế này. Đã thế cô nhóc này còn cười nói ngọt xớt với tên con trai khác nữa chứ. Đúng là một nhỏ mê trai. (Yo: hô hô chị Zyn bị bảo là mê trai kìa)
– Thứ sáu tuần này, đội tổ chức liên hoan mừng ba năm thành lập, em nhớ tham gia nha- Khánh Nam dừng xe trước cửa nhà cô
– Ủa? Ở đâu hả anh?- Zyn tháo mũ bảo hiểm ra, ngây ngô hỏi lại
– Ở quán Pato đó, 5giờ nhé
– Ok anh- Cô lài dấu hiệu ok- Mà hôm đó anh có đến không?
– À, hôm đó anh bận việc ở trường rồi, em nói mọi người giúp anh nhé
– Chán nhỉ, nhưng thôi, không sao!
– Zyn này, à… ừm…anh…- Khánh Nam ấp úng
– Dạ có việc gì ạ?
– À, không có gì. Em vào nhà đi- Anh lúng túng
– Vâng, bye bye anh!- Zyn vẫy vẫy tay rồi chạy tót vào nhà
Còn lại Khánh Nam, anh thở dài nhìn theo bóng Zyn.
– A, chị Zyn, chị Zyn…
Vừa thấy cô xuống xe, một đám trẻ từ trong sân chạy ra hò reo ầm ĩ, khuôn mặt đứa nào đứa nấy đều bừng sáng, trông rất đáng yêu.
– Chào mấy đứa, mấy đứa khỏe không?- Zyn cúi xuống ngang tầm chiều cao của bọn trẻ, tươi cười xoa đầu một cậu nhóc gần đó.
– Dạ khỏe!- Tất cả đồng thanh đáp
– Ngoan, xếp hàng chị phát kẹo cho nè!
Cô rút từ balô ra một túi kẹo to nhiều màu sắc làm bọn trẻ hò reo thích thú, nhanh chóng xếp thành một hàng dài ngay ngắn để được nhận kẹo.
– Của bé Ngọc nè
– Dạ, cảm ơn chị Zyn, hi hi
– Cái này là của bé Minh.
– Cảm ơn chị
Zyn lần lượt phát kẹo cho từng đứa, đến khi tất cả đều có kẹo, chạy nhảy tung tăng thì mới nở một nụ cười vui vẻ. Lũ trẻ còn bé vậy mà đã phải chịu khổ, thật đáng thương!
– Zyn, em trở thành người được bọn trẻ yêu quý nhất rồi đấy!- Anh Khánh Nam cùng đội tình nguyện đi đến nhìn cô cười
– Hi hi, anh cứ nói quá!- Cô cười ngượng ngùng
– Úi cha, bé Zyn hôm nay không đeo kính hả? Chị tưởng em là mọt sách tri thức mà?- Chị Thanh nhảy vào trêu Zyn
– Hix, em bị bạn cướp rồi, nó bảo em thế này xinh hơn!- Hai tay cô ôm mặt làm bộ đáng yêu
Thật ra là cô bị Nam Phong cướp kính nhưng không chịu trả mà lại tiếc tiền không mua kính mới, đành để bình thường như thế này.
– Đúng là xinh hơn!- Khánh Nam đùa
– Nam, anh nói thế tức là bình thường em xấu hả?- Cô chu môi giận dỗi
– Vẫn xinh- Anh cười xoa đầu cô
Hành động thân mật của hai người làm ai kia trong phòng tức muốn chết.
Một tiếng vĩ cầm vang lên làm mọi người ngừng công việc của mình đề nghe. Bọn trẻ cũng chăm chú lắng nghe, vài cô bé còn đưa tay lên múa theo điệu nhạc. Zyn cũng bị hút hồn theo thứ âm thanh nhẹ nhàng lãng mạn kia.
Tiếng đàn nhẹ nhàng hòa cùng tiếng gió vi vu tạo nên một bản nhạc ấm áp rung động lòng người…
Khi bản nhạc kết thúc cũng là lúc mọi người cũng dần thoát khỏi giai điệu thần tiên kia, trong lòng ai cũng có một cảm giác nhẹ nhõm, thanh thản.
– A, anh thiên thần, mọi người ơi anh thiên thần đến thăm chúng ta nè!- Một cô bé có hai bím tóc xinh xinh reo lên rồi chạy về phía chàng trai mặc áo sơ mi trắng, bọn trẻ cũng chạy theo sau
Mắt Zyn nhìn theo hướng bọn trẻ chạy đi.
Trên bậc thang thứ ba, Nam Phong mặc áo sơ mi trắng xắn tay và quần jean đen tôn đôi chân dài, mỉm cười dịu dàng, một tay cầm đàn, tay kia xoa đầu cô bé tóc bím một cách trìu mến. Cả người hắn như phát ra ánh hào quang sáng chói.
Zyn như bị hút hồn trong khoảnh khắc ấy, trên môi bất giác xuất hiện một nụ cười.
Không ngờ một Nam Phong lạnh lùng, bất cần, chẳng bao giờ chú ý đến cảm nhận của người khác lại có lúc dịu dàng với một đám trẻ như thế này?
Cuối cùng cô cũng thấy điểm tốt của hắn.
– Anh thiên thần, anh đến thật đúng lúc!- Cậu bé tên Minh cười khoe ra chiếc răng sún vì mê ăn kẹo của mình
– Đến đúng lúc?- Nam Phong ngồi xổm xuống, làm ra vẻ không hiểu nhưng ánh mắt vẫn đảo qua chỗ Zyn đang đứng
– Vâng, em sẽ dẫn anh đến gặp chị thiên thần, hihi
– Đúng đúng, chị thiên thần mà bọn em vẫn kể cho anh ý
– Hôm nay chị ấy cũng đến thăm bọn em
– Anh sẽ thích chị ấy, chị ấy rất xinh đẹp!
Bọn trẻ nhao nhao, mỗi đứa một câu. Đứa nào cũng muốn Nam Phong gặp chị thiên thần xinh đẹp, tốt bụng của chúng.
– Vậy chị thiên thần của các em đâu?- Nam Phong giả ngốc hỏi
Chỉ chờ có thế, bọn trẻ kéo tay Nam Phong đi đến chỗ Zyn đang đứng ngây ngốc nhìn.
– Anh thiên thần, đây là chị thiên thần xinh đẹp đáng yêu- Bọn trẻ đồng thanh
– Xinh đẹp đáng yêu?- Nam Phong nhướn mày nhìn người đứng trước mặt, không quên liếc mắt sang chàng trai đứng bên cạnh
– Nam Phong, sao anh lại ở đây?- Cô nhíu mày khó chịu. Sao cái tên này toàn theo ám cô vậy?
– Chị Zyn, đây là anh thiên thần đó!
Hồi trước lúc ngồi nói chuyện với bọn trẻ Zyn có nghe chúng nhắc đến anh thiên thần đẹp trai, hiền lành, tốt bụng,…của chúng. Híc, nhưng có mơ ngủ cô cũng không nghĩ là Nam Phong, cái tên chuyên đi hành hạ người khác, giết người không ghê miệng. >.<
– Ủa, em quen anh chàng đẹp trai này à?- Hai mắt chị Thanh dán chặt vào người hắn, mắt nổi hình trái tim rồi lại quay sang hỏi cô ngỡ ngàng
– Không có, là…là hôm qua em có nhìn thấy một người giống anh này…ở lệnh truy nã trên phố, hắn tên là Nam Phong nên…ờ..em thuận miệng gọi vậy thôi…chỉ có vậy thôi…hơ…
Mặt Zyn méo xệch, bịa vội ra một lí do nào đó để trốn tội, đội quân hám trai mà biết cô quen hắn-hotboy Minh Thành chắc thật nào cũng bị cho lên nóc tủ ngắm gà khỏa thân mất.
Nhưng cô không biết rằng lí do mình bịa ra còn dễ có nguy cơ được ngắm gà khỏa thân miễn phí hơn. ==”
Mọi người sau khi nghe câu nói chuối cả nải của Zyn thì đơ mặt ra năm giây sau đó cười ôm bụng ngặt nghẽo.
Riêng mặt ai kia thêm một lần nữa sa sẩm.
Bọn trẻ không hiểu gì nhưng thấy các anh chị cười thì cũng cười theo. Trong đầu thắc mắc không hiểu tại sao anh thiên thần lại liên quan đến tội phạm truy nã.
– Hắc, tên đó chắc bị truy nã vì tội quyến rũ gái nhà lành- Cô bé Thanh Hà cùng đội tình nguyện ôm bụng cười sằng sặc. Thanh Hà kém cô một tuổi, tuy là một cô hot girl xinh đẹp nhưng tính tình lại rất hòa đồng, không chảnh chọe như những cô tiểu thư khác.
– Nếu hắn mà đẹp trai vậy thì tôi cũng muốn gặp!- Chị Thanh hớn hở
– Cả hai cũng tên Nam Phong, trùng hợp ghê
– Ủa cậu cũng tên Nam Phong à?- Chị Thanh tròn mắt hỏi
– Có khi nào là cùng một người không ta?- Thanh Hà nhìn hắn cười
Mặt tối càng thêm tối, đen càng thêm đen.
Chưa bao giờ hắn bị uất nghẹn như hôm nay, nhỏ ôsin ngố không còn cách nói dối nào bớt ‘bốc mùi’ hơn à? Tội phạm bị truy nã? Nhìn mặt hắn giống người làm điều phi pháp thế cơ à?
Giỏi lắm!
Còn về phần Zyn, khi thấy mọi người chú ý đặc biệt đến lời nói của mình thì mặt méo mó thảm hại.
Híc, không xong rồi, không xong rồi…
Cô len lén nhìn về phía Nam Phong. Cả người hắn tỏa ra một luồng âm khí đen khịt đáng sợ. Trông chẳng khác nào Bạch Cốt Tinh đi bắt Đường Tăng.
Chết rồi!
– Chị Thanh, không phải anh Nam cũng rất đẹp trai sao? Anh giận chị bây giờ!- Zyn huých tay chị Thanh, cố gắng đánh trống lảng
Mọi người cười ẩn ý nhìn chị Thanh và anh Khánh Nam
Nhưng đáp lại cô chỉ là cái cười gượng gạo của chị.
– Hi hi, Tiểu Nguyệt vui quá, chúng ta chơi oẳn tù xì cõng nhau đi- Cô bé Tiểu Nguyệt chạy đến lắc lắc tay Zyn
– Được, chúng ta chơi!- Cô mỉm cười đáp lại
Tất cả mọi người xếp thành một vòng tròn lớn giữa sân
– Mọi người chú ý, hai người lên oẳn tù xì theo vòng, hai thua thì phải cõng một người bất kì, lớn cõng lớn, bé cõng bé- Tiểu Nguyệt dõng dạc hướng dẫn cách chơi
Lượt đầu tiên, cô bé Khánh My và bé Minh lên oẳn tù xì…
– Oẳn tù xì ra cái gì ra cái này
– Ya, Minh thắng, Minh thắng- Bé Minh nhảy cẫng lên vui sướng
– Bé My cõng bạn nào?- Chị Thanh hỏi
– My cõng Minh, hihi- Cô bé cười hi hi nhìn cậu bạn
– Không được, Minh cõng My- Bé Minh cãi lại
– My cõng Minh
– Ok, để Minh cõng My đi. Trường hợp đặc biệt đấy nhé- Khánh Nam giảng hòa
Khánh My không nhảy tưng tưng nữa, mặt bí xị leo lên lưng cậu bạn. Mọi người cười rần rần nhìn theo khuôn mặt đỏ hồng đáng yêu của hai đứa.
– Oẳn tù xì!- Lần hai là Nam Phong và bé Ngọc
– Anh thiên thần thua Ngọc nè, anh thiên thần cõng ai?
Nam Phong không nói gì chỉ đưa mắt nhìn về phía cô. Ánh mắt đó làm tim ai đó đập chậm đi một nhịp.
Chẳng hiểu tại sao Zyn lại muốn mình là người được cõng. Cô đưa mắt nhìn hắn rồi lại đảo mắt nhìn những người xung quanh.
– Tôi cõng….Thanh Hà- Nam Phong liếc qua Zyn rồi bình thản nhìn cô bạn kia
– Hu hu, Thanh Hà thích được Gia Huy cõng cơ, nhưng mà anh Nam Phong cũng đẹp trai, hì… cũng được!- Nhỏ cười toe
Tất cả phì cười vì độ trẻ con của Thanh Hà. Duy nhất có một nụ cười gượng gạo. Zyn thở dài nhìn theo hai người, cô đang nghĩ cái gì thế này?
Trong lúc đó, Thanh Hà đang được cõng thì cười hì hì, vỗ vỗ vai
– Phong, vừa nãy anh định cõng chị Zyn đúng không?- Thanh Hà cười hớn hở thì thầm
– Nói vớ vẩn gì đấy?- Hắn cáu
– Hứ, anh không qua được mắt em đâu nha, đừng quên em chơi với anh từ bé đó. Rõ ràng là muốn cõng chị Zyn mà còn chối!- Thanh Hà ranh ma nói
– Nha đầu ngoan ngoãn ngồi im- Nam Phong tức khí mắng
– Xí xí xí, thích người ta còn giả bộ!- Cô bé lè lưỡi lêu lêu
Nhưng hình như ai đó ngoài kia đang hiểu nhầm hành động thân mật giữa hai người. Khuôn mặt tối sầm lại, băm môi khó chịu.
Khi gần như tất cả mọi người đều bị cõng và được cõng thì mới đến lượt Zyn và Khánh Nam.
– Chị thiên thần cố lên, đánh bại anh Khánh Nam
– Ya, anh Khánh Nam cố lên
Bọn trẻ ở ngoài cổ vũ om sòm, mặt đứa nào đứa nấy hào hứng phải biết, làm như đang xem trận đấu có một không hai vậy…
– Oẳn tù xì ra cái gì ra cái này!
– Ya, em thắng, hura!- Zyn hú hét- Khánh Nam, anh nói xem muốn cõng ai?
– Anh muốn cõng em!- Khánh Nam cười gian tà
– Không được!
– Tại sao không?
– Ờ, vì…
– Tiểu Nguyệt, em nói xem luật có quy định không được cõng chị thiên thần không?- Khánh Nam quay ra hỏi bé Nguyệt
– Không quy định- Tiểu Nguyệt định thần, cười toe toét theo phe anh Khánh Nam
Chị Thanh ngước mắt nhìn theo hai người mà nỗi buồn trong lòng bỗng trào dâng.
Zyn không biết nói gì hơn đành leo lên lưng anh.
Một tấm lưng rộng .
Cô khẽ vòng hai tay ra ôm cổ anh, không được tự nhiên lắm, cố cúi xuống che đi khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ.
Hương thơm mát mát, dìu dịu như mùi chanh bay đến mũi cô.
Có tiếng trẻ con cười khúc khích thích thú càng làm cô đỏ mặt.
– Anh Khánh Nam, em nặng lắm à?- Nhìn mồ hôi anh chảy ròng ròng trên trán, Zyn e dè cất tiếng hỏi
– Không, chỉ là hơi nóng thôi!- Khánh Nam cười nhẹ
– Nếu mệt quá, anh có thể thả em xuống. Mọi người không làm khó anh đâu!
– Ừm, anh biết rồi
Khi đó, tại một chỗ của vòng tròn, Thanh Hà chằm chặp nhìn như muốn soi từng con vi khuẩn trên mặt ông anh họ mình, sau đó mới nở một nụ cười quái đản
– Ghen à?
– Vớ vẩn- Nam Phong bực mình nhìn ra chỗ khác
Thanh Hà bĩu môi. Xem kìa, mặt mũi hầm hầm, ánh mắt trừng trừng nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Khánh Nam, khó chịu khi Zyn được người con trai khác cõng mà còn nói không ghen. Hắc, hắc ông anh trai này thật nói dối không biết ngượng.
Sau khi bỏ phiếu bình chọn, quốc hội ‘Nam Phong’ đại diện tuyên bố trò tiếp theo là ngồi nghe các tài năng kể chuyện.
Đầu tiên là bé Minh.
– Ngày xửa ngày xưa có một chị thiên thần vô cùng xinh đẹp- Bé Minh cất giọng non nớt kể
Ngày xưa? Chị thiên thần? Xinh đẹp?
Mọi người đưa ánh mắt hỏi chấm nhìn nhau.
– Chị xinh đẹp đó có một cái tên cũng thật xinh đẹp…
– Cái tên xinh đẹp mà chị xinh đẹp đó có thật xinh đẹp….
Híc, nói đi nói lại cũng là một ý ‘chị đó xinh đẹp và cái tên cũng đẹp’ chứ gì? ==”
– Bé Minh, cuối cùng thì chị thiên thần đó có tên là gì?- Thanh Hà hết kiên nhẫn liền quay ra hỏi luôn người kể
– Là tên Zyn đó- Bé Minh cười toe toét trả lời
Rầm…tiếng mọi người ngã ngửa
Một con quạ bay qua để lại một hàng dấu ba chấm…
Zyn có cảm giác cái tên của mình đang bị mang ra kể chuyện chế!
– Okie, vậy bây giờ em có thể kể tiếp- Zyn gật đầu phẩy tay ra hiệu
– Hết rồi ạ!- Cậu bé vênh mặt ra vẻ rất oai
– Minh này, em cho chị hỏi tên chuyện của em là gì?- Chị Thanh bị sốc từ nãy bây giờ mới bò dậy được
– Cái tên xinh đẹp của chị thiên thần xinh đẹp!
Rầm…ngã tập hai
– Minh gà lắm, để Tiểu Nguyệt kể!- Cô bé oai phong lẫm liệt bước lên trước
– Ngày nảy ngày nay có một chàng hoàng tử thiệt đẹp trai, thiệt hiền lành, thiệt tốt bụng, thiệt oai phong, thiệt…- Bé Nguyệt cất giọng lanh lảnh của mình
– Tiểu Nguyệt, em có thể cắt bớt tính từ đi- Tiếng Khánh Nam từ dưới vọng lên
– Dạ! Chàng có một người cha cực cực tốt, ông vua đó có một chiếc hòm cực cực quý…
Gương mặt mọi người đang là như thế này o.O
– Trong chiếc hòm đó có một viên ngọc rất rất quý, người ta bảo ai có được nó sẽ trở nên xinh đẹp lạ thường, xinh nhất vương quốc, xinh nhất thế gian, xinh nhất nhất vũ trụ.
Hóa ra là kể về viên ngọc quý, vậy mà không nói luôn làm mọi người tưởng kể chuyện về chàng hoàng tử đẹp trai ngày nay.
– Hai hôm sau, viên ngọc biến mất khỏi chiếc hòm. Trong vương quốc xuất hiện một chị thiên thần vô cùng xinh đẹp, chị có cái tên thật….
– KHOAN!- Mọi người đồng thanh hét lên
– Em đang kể câu chuyện giống của bé Minh à?- Mặt cô méo xệch nhìn Tiểu Nguyệt
– Không ạ- Cô bé ngây thơ đáp
– Phù, tốt- Zyn thở phào nhẹ phõm, cái tên đáng thương của cô không thành mục tiêu kể chuyện chế là vui rồi
– Thế câu chuyện em kể tên là gì?- Chị Thanh hỏi
– Chị thiên thần xinh đẹp có cái tên xinh đẹp!
Rầm…có tiếng người ngã và tiếng cười khúc khích.
Cái tên xinh đẹp của chị thiên thần xinh đẹp? Chị thiên thần xinh đẹp có cái tên xinh đẹp?
Hai cái này có khác nhau à?
Thêm một đàn quạ bay qua đầu Zyn….
Kể dài dòng vậy mà nội dung cũng chẳng khác nhau là bao, à không, phải nói là nội dung chính thì hoàn toàn giống nhau mới phải.
Trong lúc đó chẳng ai để ý kẻ đầu têu đang ngồi bên dưới cười nham hiểm.
Sau một hồi bày hết trò này đến trò khác, mọi người cũng thấm mệt. Các mẹ cũng ngỏ lời mời đội tình nguyện ở lại ăn trưa nhưng mọi người từ chối.
– Mấy nhóc ngoan nha, mấy hôm nữa chị lại tới!- Zyn nhìn lũ trẻ đang xị mặt buồn xo, có vài đứa mắt đỏ hoe sắp khóc thì giơ ra một túi to- Trà sữa, có ai muốn uống không?
– Oa, trà sữa tình yêu của em!
– A, em yêu chị Zyn nhất, yêu trà sữa nhất
– Trà sữa ơi, tao nhớ mày quá
Lũ trẻ vô tư ôm lấy túi trà sữa cực to kia mà nhảy tưng tưng, kể lể bày tỏ tình yêu của mình nhưng cũng không quên chạy ra ôm cổ Zyn làm chao đảo suýt ngã lăn ra đất.
– Không tranh giành. Ăn trưa xong, đi ngủ, chiều mới được uống nghe chưa? Chị mà nghe các mẹ bảo đứa nào đòi uống trước là lần sau không có nữa đâu nha!- Zyn dọa chúng
– Dạ!- Đồng thanh, gật đầu ngoan ngoãn
Mọi người tạm biệt bọn trẻ rồi ra chỗ để xe. Mặt đứa nào đứa nấy buồn thiu, vẫy vẫy tay lưu luyến.
– Xui quá, xe bị thủng lốp mất rồi!- Thanh Hà hớt hả chạy lại
– Hả?- Đồng thanh
– Ừm, sửa cũng mất thời gian lắm, hay như vậy đi, mọi người ai đi xe riêng đến thì chở nhau về.
– Ừm, cũng được
– Đành vậy thôi
Thống nhất cách giải quyết xong, mọi người ai nấy đi ra lấy xe. Cũng may là hôm nay khá nhiều người đi xe riêng nên không đáng ngại.
Híc, chỉ xui cho cô!
Các xe đều đủ người rồi, đành đi xe buýt về vậy. Zyn vác cái mặt ỉu xìu đi ra bến xe.
– Không ai chở về?
Zyn quay lại nheo mắt nhìn, Nam Phong cao ngạo đứng cạnh chiếc moto đencũng đang nhìn cô.
– Thì sao? Anh còn chỗ thì chở Thanh Hà đi, cô bé đang không có ai chở về kìa- Zyn hất mặt về phía đằng xa
Môi hắn nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý. Cô vẫn còn để ý chuyện hắn cõng Thanh Hà sao?
– Vậy là cô không cần đi nhờ?- Mắt hắn nheo lại đầy nguy hiểm
– Không cần
– Không hối tiếc?
– Kh…ô..ng- Híc, thật ra có hơi hơi
– Thật không?- Hắn dí sát mặt vào mặt cô
– Tôi…
– Zyn, em không có xe về à?- Khánh Nam đi xe máy đến
– Dạ
– Lên đi, anh chở về luôn
– Có phiền anh không?- Cô e dè hỏi lại
– Làm gì có, lên đi
– Dạ. Bye bye, tôi về trước hihi…- Zyn ngồi lên xe còn thừa dịp quay lại cười hi hi chọc tức Nam Phong.
Nam Phong bực mình đấm mạnh xuống yên xe. Từ khi nào mà hắn trở thành không khí trong cuộc nói chuyện thế này. Đã thế cô nhóc này còn cười nói ngọt xớt với tên con trai khác nữa chứ. Đúng là một nhỏ mê trai. (Yo: hô hô chị Zyn bị bảo là mê trai kìa)
– Thứ sáu tuần này, đội tổ chức liên hoan mừng ba năm thành lập, em nhớ tham gia nha- Khánh Nam dừng xe trước cửa nhà cô
– Ủa? Ở đâu hả anh?- Zyn tháo mũ bảo hiểm ra, ngây ngô hỏi lại
– Ở quán Pato đó, 5giờ nhé
– Ok anh- Cô lài dấu hiệu ok- Mà hôm đó anh có đến không?
– À, hôm đó anh bận việc ở trường rồi, em nói mọi người giúp anh nhé
– Chán nhỉ, nhưng thôi, không sao!
– Zyn này, à… ừm…anh…- Khánh Nam ấp úng
– Dạ có việc gì ạ?
– À, không có gì. Em vào nhà đi- Anh lúng túng
– Vâng, bye bye anh!- Zyn vẫy vẫy tay rồi chạy tót vào nhà
Còn lại Khánh Nam, anh thở dài nhìn theo bóng Zyn.
/39
|