– Này nhóc, cho anh một ly nước!- Nam Phong vắt chéo hai chân, tự nhiên ra lệnh cho thằng nhóc đang lúi húi trong bếp
– Hừ, rốt cuộc anh đến đây làm gì?- Nhóc Bảo đặt cốc nước cái cạch xuống mặt bàn, trên mặt hiện rõ nét khó chịu
– Gọi chị nhóc đi tình nguyện
Hắn tỉnh bơ trước thái độ của nhóc Bảo, cầm ly nước uống một hơi rồi đưa mắt nhìn xung quanh phòng và thầm đánh giá.
Một căn phòng khách đơn giản nhưng khá sạch sẽ và ngăn nắp, đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng. Nhưng có một điều hắn chắc chắn rằng người sắp xếp chỗ này không phải là cô, để cô sắp không bằng giữ căn phòng bừa bộn chút còn đỡ hơn. >_<
– Anh muốn gọi thì mời đi lên tầng rẽ bên phải. Chờ bà chị sâu ngủ này có đến nửa đêm mới đến được trại trẻ mồ côi. NHÁ!- Chống tay sau lưng, lảm nhảm như một ông cụ non
Nam Phong nhíu mày suy tư sau đó quyết định đích thân mình lôi con heo ham ngủ này dậy.
Cạch…. Cánh cửa dần hé mở để lộ một cái đầu thò vào, đôi mắt liếc nhanh thăm dò tình hình bên trong.
– Cái quái gì đây?- Ánh mắt đó dừng lại tại một điểm bắt mắt nhất căn phòng
Trên chiếc giường rộng treo dreamcatcher bảy màu, Zyn mặc chiếc váy ngủ màu hồng có in hình mặt một chú heo ngộ nghĩnh. Xung quanh cô, gấu bông đủ màu sắc, chủng lại, kích thước, nói chung là vô cùng đa dạng nằm chất tầng chất lớp trên giường. Cái đầu bù xù quẹo sang một bên, chú sứa màu hồng nghiễm nhiên ngự trị trên đó, hai chân hai tay mỗi bên gác lên một con gấu.
– Đúng là ‘người chuẩn dáng đẹp’, hờ….- Nam Phong tựa lưng vào cửa chép miệng, bỗng trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ gian xảo
Từng bước chân nhẹ nhàng càng ngày càng đến gần chiếc giường. Khóe môi càng thêm cong lên.
– Em yêu, mau dậy thôi!- Hắn cố nín cười, bắt chiếc câu nói sến sền sệt của mấy ông diễn viên trên phim.
– Nhóc con, xuống nhà cho chị ngủ!- Zyn lẩm bẩm trong miệng rồi lật người quay sang hướng khác
Nhóc con? Mặt Nam Phong như con tắc kè hoa liên tục đổi màu. Cả người phát ra luồng khí lạnh thấu xương.
– Không dậy là anh ‘mi’ đấy!
Bộp!
Một chiếc gối ôm hình chú cáo đang nhe răng cười hạ cánh ngay và luôn trên mặt hắn.
– Định rủ đi uống trà sữa nhưng xem ra….- Nam Phong ném lại cái gối về phía Zyn rồi vờ tiếc nuối
– Hả? Trà sữa? Đâu đâu?- Zyn bật dậy như một chiếc lò xo, ngó nghiêng mọi nơi trong phòng như thám thính xem giọng nói đó phát ra từ đâu. Sau đó mở to mắt nhìn người đang ngồi trước mặt mình, toe toét hỏi- Anh rủ tôi đi uống trà sữa hả?
– Chẳng phải cô muốn ngủ sao?- Hắn hừ lạnh
– Thì giờ tôi dậy rồi nè!- Nói xong cô chớp chớp mắt đáng yêu làm tim ai kia lệch nhịp
– Tôi ra ngoài trước!- Nam Phong đút hai tay vào túi quần lững thững đi ra ngoài
Trên môi hắn xuất hiện một nụ cười, có lẽ từ khi bước vào phòng hắn đa nhận ra là Zyn không hề ngủ, đúng hơn là chỉ vờ nhắm mắt mà thôi. Làm sao cô qua mắt được Nam Phong này.
– Helloooooo….- Cô tung tăng xuống nhà trong bộ chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans
– Phụt… khụ…. khụ… khụ…- Nhóc Bảo đang uống nước ngọt thấy vẻ mặt vui vẻ thái quá của Zyn thì sặc
– Bảo, em sao thế?
– Chị hôm qua tắm nước lạnh nên sốt à? Sao tự nhiên yêu đời thế?- Thằng nhóc bĩu môi nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi
– Hứ, được uống trà sữa miễn phí không vui sao được…ha…ha…Chúng ta đi thôi
Không chờ hai người kia kịp nói thêm câu nào, Zyn tức tốc chạy đến kéo tay Nam Phong đi ra ngoài
Nhưng đi đến cửa thì cô như bị điểm huyệt, đứng sững lại.
– Sao? Không đi nữa à?- Hắn nhướn mày nhìn về phía ánh mắt cô dừng lại
– Anh…đừng bào với tôi là….đi cái xe nay nhé!- Zyn mặt như mếu nhìn chiếc moto đen dựng trước cổng
– Tất nhiên!
– Vậy…
– Nếu không đi thì…quên vụ trà sữa đi nhé- Hắn cười rất chi là gian rồi đi ra xe không thèm đoái hoài gì đến cô
Còn Zyn, trong đầu cô đang hiện ra hình một cái cân, một bên cân là cốc trà sữa thơm ngon còn bên kia là hình ảnh cô mặt xanh lét ngồi trên chiếc moto phóng như bay. Và sau khi đắn đo suy nghĩ một hồi cuối cùng bên trà sữa vẫn nặng kí hơn. =.=
Người ta chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng một chiếc moto đen hầm hố lướt nhanh như bay trên con đường. Cùng với những tiếng rú ga ầm ĩ là tiếng hét ai oán nghe như là của một cô gái.
Quán Momiji
– Chị ơi cho em một trà sữa táo, hai phần bánh tam giác vị táo và dâu, hai kem tươi loại lớn. Này, anh ăn gì?- Zyn nhìn vào menu rồi lịa lịa đọc món
– Cà phê
– Thêm một cà phê nữa chị nhé. Ơ, chị ơi…
– Hả? Em gọi món gì?- Chị nhân viên giật mình tỉnh mộng, tiếc nuối nhìn Nam Phong rồi quay sang hỏi Zyn với vẻ mặt bất mãn
Zyn thở dài, nản toàn tập với chị nhân viên được coi là nghiêm túc nhất của quán. Kiên nhẫn đọc lại một lần nữa:
– Một trà sữa táo, hai phần bánh tam giác vị táo và dâu, hai kem tươi loại lớn, một cà phê.
– Em chờ chút nhé!- Bà chị hám trai nháy mắt một cái làm Zyn rùng mình rồi quay mông đi mất.
Bây giờ cô mới nhận ra là không chỉ chị nhân viên kia mà tất cả những cô nàng đang ngồi trong quán đều trái tim hồng bay phơi phới, chết mê chết mệt với nhan sắc trời cho của con người ngồi đối diện cô. Còn người được coi là nhân vật chính kia thì thản nhiên như không có chuyện gì.
Mà Zyn cũng không bị lu mờ đi chút nào nhé, bao ánh mắt ngưỡng mộ có, sửng sốt có, ghen tị có dồn hết lên người cô. Đi ăn với hot boy là khổ thế đấy, khéo bữa sáng ngon lành còn chưa đến dạ dày thì đã mắc nghẹn ở cổ mất rồi. -_-
– Này tôi bảo nhé, tại sao mọi người lại thấy anh đẹp trai nhỉ?- Zyn nhìn đi nhìn lại khuôn mặt hắn mà chẳng thấy hắn đẹp trai ở chỗ nào. Ừ thì có nhỉnh hơn mấy thằng lấc ca lấc cấc ngoài đường tí, nhưng còn lâu mới bằng các anh ca sĩ Hàn Quốc của cô. (Yo: chỉ có chị mới thấy thế thôi ==”)
– Câu này không đáng trả lời- Nam Phong lơ đãng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ
– Tại sao?
– Cô không thấy nó sỉ nhục trí thông minh của tôi à?
– …..
Ẩn ý của câu này là: tôi đẹp trai là điều không còn gì phải bàn cãi, chỉ có những người não phẳng như cô mới không nhận ra thôi. >_<
– Được rồi, coi như tôi chưa nói gì!- Zyn ngậm ngùi cắm đầu vào bữa sáng miễn phí của mình không nói thêm lời nào nữa
Nam Phong cũng chẳng nói gì, chú tâm vào cốc cà phê của mình. Hương cà phê nhè nhẹ thoang thoảng khắp căn phòng.
– Hello everybody!!!- Zyn nhảy tót xuống xe chạy ra chỗ mọi người
– Úi cha, chị Zyn hôm nay đi cùng với hot boy à nha. Khao đi, khao đi!- Thanh Hà huých huých tay cô cười nham hiểm
– Nhóc con, đừng trêu chị, ra mà trêu Gia Huy của em ấy!- Zyn bĩu môi trêu lại
– Hứ, chị bắt nạt em- Cô nàng không nói lại được thì chu môi vờ giận dỗi
– Mà sao hôm nay lại vắng tanh vắng ngắt thế?- Nhìn đi nhìn lại chỉ thấy vài đứa trẻ đang tập thể dục
– À, nghe các mẹ nói hôm nay chúng đi thi văn nghệ rồi, đến trưa mới về cơ!- Tiểu Hân xị mặt chán nản
– Sao hôm nay không thấy chị Thiên Thanh xinh đẹp?
– Hôm nay chị ấy có việc ở trường, xin nghỉ- Gia Huy nói vọng lại từ đằng sau
Câu chuyện còn đang dang dở thì bọn trẻ tập thể dục xong, lao đến như một cơn lốc.
– Chúng em chào anh chị!- Đồng thanh cúi đầu
– Ngoan, chị thưởng kẹo!- Thanh Hà tí tởn giơ túi kẹo vừa giằng trong tay Gia Huy ra dụ bọn nhóc
– Không ăn kẹo đâu, uống trà sữa cơ- Tiểu Nguyệt phụng phịu
– Đúng rồi, em muốn trà sữa
– Chị Zyn xinh đẹp đáng yêu có mang trà sữa đến không?
Ngay lập tức những đôi mắt biết cười đồng loạt hướng về phía Zyn, háo hức chờ đợi câu trả lời thỏa đáng nhất từ cô.
– Tất nhiên là…………có rồi. Chị làm sao quên trà sữa của các thiên thần được chứ. Nhưng mà phải đợi các bạn về đã, chị đã gửi cho các mẹ giữ rồi
– Hu hu, Tiểu Nguyệt muốn trà sữa ngay và luôn- Khuôn mặt đang tươi tỉnh của Tiểu Nguyệt bỗng xụ xuống
– Ngoan, nếu không anh sẽ uống cốc trà sữa của em!- Nam Phong mất tích từ nãy bây giờ mới lên tiếng, mà đã lên tiếng thì bao giờ cũng dọa trẻ con ==”
– Hừm, anh thiên thần cũng muốn trà sữa à? Vậy chúng ta biểu tình phản đối ách áp bức của chị Zyn nha!
– …….- Trên mặt ai nấy đều hiện rõ ba vạch đen
– Vậy đợi khi nào các bạn về thì biểu tình- Nam Phong gật gù, sờ cằm suy nghĩ
– Không đâu, lúc đó được uống rồi thì còn biểu tình gì nữa ạ?- Cô bé lắc đầu nguầy nguậy
– Ai nói? Khi đó đến giờ ăn cơm, chị Zyn sẽ không cho các em uống, lúc đó em và các bạn sẽ cùng nổi dậy
– Anh thiên thần quá thông minh!- Tiểu Nguyệt gật gù như hiểu ra điều gì đó thâm sâu lắm vậy
Mọi người, đặc biệt là Zyn tối mặt vì những chiêu trò quái đản Nam Phong bày cho con bé. Thật đúng là cao tay.
– A, đúng rồi, chị thiên thần mau vào đây!- Bé Minh như nhớ ra điều rất quan trọng, vội vàng kéo tay cô
– Ừ, đi chậm thôi kẻo ngã!
– Zyn- Một bàn tay khác giữ cô lại
– Dạ?
– Ừm, em nói chuyện với anh một chút được không?- Khánh Nam cười không được tự nhiên lắm
– Ok anh- Zyn cười rồi quay lại dặn bé Minh- Chờ chị chút xíu nha!
– Dạ
Zyn theo Khánh Nam tới vườn sau của cô nhi viện. Nơi đây rất khác lạ, chỉ có duy nhất một loài cây lá vàng, quanh năm như vậy. Cứ lá nào rụng xuống thì chỉ mấy hôm sau sẽ có một mầm vàng hoe nhú lên. Mọi người nói đùa đây là vườn tiên kì diệu. Thế nên khu vườn được chăm sóc rất cẩn thận, đã đẹp còn đẹp hơn.
– Ừm anh…- Khánh Nam lúng túng
– Có chuyện gì thế ạ?
– Anh thích em. Em…làm bạn gái anh nhé!- Anh lấy hết can đảm để tỏ tình với cô
Vài chiếc lá vàng tiếp tục rơi…
Bất động năm phút, Zyn cười nhẹ.
– Em cảm ơn tấm lòng anh dành cho em. Nhưng em không thể làm bạn gái của anh được, em xin lỗi. Em đã có bạn trai rồi!- Cô nói một mạch
Trên mặt Khánh Nam hiện rõ sự thất vọng.
– Có phải em đang nói dối anh không? Anh biết em chưa có người yêu mà- Anh thở dài nói
– Em có bạn trai rồi, xin lỗi- Zyn nhẹ giọng, cô không thể chấp nhận tình cảm của Khánh Nam được, giữa hai người đơn thuần chỉ là bạn bè.
Trong lúc đó, ở bức tường phía ngoài, mấy cái đầu lố nhố lén lút nhòm nhòm ngó ngó rồi xì xào:
– Anh Khánh Nam thật tội quá, không biết chị Zyn có anh Minh Quân rồi!
– Tôi nghĩ không phải chị Zyn với anh Quân không phải một cặp
– Thiên Thanh biết chuyện này chắc buồn lắm
Cơn gió lạ thổi tung tấm thảm lá vàng óng, làm vài chiếc lá đang rụng bay vòng vòng trong không khí rồi mới đáp xuống đất.
– Người đó là ai?- Giọng nói anh có chút gì đó chua xót, dù quen nhau chưa lâu nhưng anh đã rất thích cô bé này rồi
Zyn lúng túng không biết trả lời ra sao. Đắn đo một hồi mới bất đắc dĩ định nói ra người đó là Minh Quân.
– Là tôi
Một giọng nam trầm lành lạnh phát ra khiến cho mọi người, bao gồm cả Zyn, Khánh Nam và lũ người lén lút phía sau ngỡ ngàng. Ánh mắt không hẹn mà cùng dừng lại tại một điểm.
Nam Phong điềm tĩnh dựa lưng vào một gốc cây. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt đẹp như một bức điêu khắc, mái tóc đen óng rủ xuống che đi vầng trán cao, đôi mắt trầm ngâm nhìn về phía hai người, môi nhếch lên điệu cười quen thuộc.
Không đợi phản ứng của bất kì ai, hắn nhanh chóng nắm tay Zyn kéo đi, bỏ mặc Khánh Nam vẫn đứng thất thần một mình.
Sau bức tường đằng xa kia, Thiên Thanh ngồi xụp xuống trong đau khổ.
– Cảm ơn anh!- Zyn dựa lưng vào tường, thở dài
– Vì?- Nam Phong thờ ơ hỏi lại
– Giúp tôi, nếu anh không nhận là người yêu của tôi thì tôi cũng chẳng biết phải nói như thế nào nữa!
– Chẳng phải cô định nói đó là Minh Quân sao?- Hắn nhếch mép tự cười chính bản thân mình, đút hai vào túi rồi đi thẳng
– Ơ…- Sao hắn biết là cô định nói gì nhỉ?
– Chị Zyn, mau vào đây. Em đợi chị mãi mà chị chẳng vào- Trong lúc Zyn đang thất thần nhìn theo bóng Nam Phong đổ dài trên đất thì bé Minh chạy tới kéo kéo tay cô
– Chị xin lỗi, bây giờ hai chị em mình cùng vào nhé
– Dạ
Zyn theo bọn trẻ đi xem một lượt tất cả các sản phẩm đất nặn do các nghệ nhân nhí làm ra thì rất hài lòng. Tuy nhỏ tuổi nhưng tay nghề của mấy nhóc không hề kém một chút nào, chỉ là hình nặn bằng đất sét thôi nhưng rất sinh động và có hồn.
Cùng lũ nhóc ăn cơm xong thì các mẹ thông báo rằng mấy nhóc thi văn nghệ được giải, chiều tối mới về. Thế là Zyn đành đặc cách cho mấy cô cậu nhóc ở nhà được uống trà sữa trước, bọn trẻ reo hò ầm ĩ vì không cần biểu tình mà vẫn được uống trà sữa. ^O^
– Chị Zyn, chị không về cùng xe với bọn em à?- Thanh Hà hỏi cô khi trên đường ra bãi đỗ xe
– Ừ, chị về cùng Nam Phong
Zyn không muốn về cùng xe với mọi người là vì cô ngại chạm mặt Khánh Nam, mặt khác là vì Nam Phong đưa cô tới thì phải có trách nhiệm trở cô về. ==”
– Lên xe- Nam Phong ném cho cô cái mũ bảo hiểm, lạnh lùng ra lệnh
– Biết rồi, nói mãi- Zyn hứ một tiếng rồi nhảy bổ lên xe
Chiếc moto phân phối lớn rồ ga rồi phóng vèo vèo trên con đường thưa bóng người.
– Aaaaaaaaaaa….
Kít!
Chiếc xe phanh gấp để lại trên mặt đường một vệt dài màu đen bốc khói trắng.
– Cô bị điên à?- Nam Phong gầm lên
Hóa ra Zyn nhà ta do sợ quá nên đã cấu, nhéo, cào…vào eo Nam Phong làm hắn giật mình chệch tay lái suýt nữa đâm vào gốc cây, vội phanh gấp. Tuy đã từng rất nhiều lần đi bão nhưng đây là lần đầu tiên Nam Phong sợ gây ra tai nạn đến thế. Vì người ngồi sau là cô nên hắn nhất định phải đi cẩn thận. (Yo: đi cẩn thận mà phóng bạt mạng thế hả?)
– Hứ, ai bảo anh đi nhanh. Tôi sợ!- Zyn vênh mặt lên bất mãn
– Cô….Xuống xe cho tôi!- Hắn gằn từng chữ một
– Cái gì? Xuống xe thì tôi về bằng cách nào?- Chẳng lẽ đi bộ từ đây về nhà? Cô đâu có điên
– Xuống
Cuối cùng thì Zyn cũng phải mang theo bộ mặt bí xị trèo xuống xe. Hậm hực lườm Nam Phong một cái cháy mắt rồi vênh mặt cuốc bộ về nhà.
Hôm nay thật là một ngày xui xẻo của cô mà!
– Cái tên Nam Phong chết tiệt, thả ở đâu không thả lại thả ở cái nơi xe cộ không có lấy một cái qua đường thế này!- Zyn bẩm lẩm rủa xả, híc mà ngay cả có xe thì cô cũng không mang tiền đi theo. =.=
– Cầu trời cầu phật cho tên đó bị công an bắt!
– Nếu có công an ở đây thì người bị bắt là cô, đây là đường cho xe máy- Nam Phong phóng vù qua không quên ném lại cho cô một câu đá đểu.
>.<
Zyn nhìn lại chỗ mình đang đứng….và thầm cầu mong Thượng Đế ném một tảng đá đè chết tên Nam Phong đó đi. @_@
Yeah, hành trình cuốc bộ bốn cây số của cô bắt đầu.
– Hừ, rốt cuộc anh đến đây làm gì?- Nhóc Bảo đặt cốc nước cái cạch xuống mặt bàn, trên mặt hiện rõ nét khó chịu
– Gọi chị nhóc đi tình nguyện
Hắn tỉnh bơ trước thái độ của nhóc Bảo, cầm ly nước uống một hơi rồi đưa mắt nhìn xung quanh phòng và thầm đánh giá.
Một căn phòng khách đơn giản nhưng khá sạch sẽ và ngăn nắp, đồ đạc đều được sắp xếp gọn gàng. Nhưng có một điều hắn chắc chắn rằng người sắp xếp chỗ này không phải là cô, để cô sắp không bằng giữ căn phòng bừa bộn chút còn đỡ hơn. >_<
– Anh muốn gọi thì mời đi lên tầng rẽ bên phải. Chờ bà chị sâu ngủ này có đến nửa đêm mới đến được trại trẻ mồ côi. NHÁ!- Chống tay sau lưng, lảm nhảm như một ông cụ non
Nam Phong nhíu mày suy tư sau đó quyết định đích thân mình lôi con heo ham ngủ này dậy.
Cạch…. Cánh cửa dần hé mở để lộ một cái đầu thò vào, đôi mắt liếc nhanh thăm dò tình hình bên trong.
– Cái quái gì đây?- Ánh mắt đó dừng lại tại một điểm bắt mắt nhất căn phòng
Trên chiếc giường rộng treo dreamcatcher bảy màu, Zyn mặc chiếc váy ngủ màu hồng có in hình mặt một chú heo ngộ nghĩnh. Xung quanh cô, gấu bông đủ màu sắc, chủng lại, kích thước, nói chung là vô cùng đa dạng nằm chất tầng chất lớp trên giường. Cái đầu bù xù quẹo sang một bên, chú sứa màu hồng nghiễm nhiên ngự trị trên đó, hai chân hai tay mỗi bên gác lên một con gấu.
– Đúng là ‘người chuẩn dáng đẹp’, hờ….- Nam Phong tựa lưng vào cửa chép miệng, bỗng trong đầu hắn lóe lên một ý nghĩ gian xảo
Từng bước chân nhẹ nhàng càng ngày càng đến gần chiếc giường. Khóe môi càng thêm cong lên.
– Em yêu, mau dậy thôi!- Hắn cố nín cười, bắt chiếc câu nói sến sền sệt của mấy ông diễn viên trên phim.
– Nhóc con, xuống nhà cho chị ngủ!- Zyn lẩm bẩm trong miệng rồi lật người quay sang hướng khác
Nhóc con? Mặt Nam Phong như con tắc kè hoa liên tục đổi màu. Cả người phát ra luồng khí lạnh thấu xương.
– Không dậy là anh ‘mi’ đấy!
Bộp!
Một chiếc gối ôm hình chú cáo đang nhe răng cười hạ cánh ngay và luôn trên mặt hắn.
– Định rủ đi uống trà sữa nhưng xem ra….- Nam Phong ném lại cái gối về phía Zyn rồi vờ tiếc nuối
– Hả? Trà sữa? Đâu đâu?- Zyn bật dậy như một chiếc lò xo, ngó nghiêng mọi nơi trong phòng như thám thính xem giọng nói đó phát ra từ đâu. Sau đó mở to mắt nhìn người đang ngồi trước mặt mình, toe toét hỏi- Anh rủ tôi đi uống trà sữa hả?
– Chẳng phải cô muốn ngủ sao?- Hắn hừ lạnh
– Thì giờ tôi dậy rồi nè!- Nói xong cô chớp chớp mắt đáng yêu làm tim ai kia lệch nhịp
– Tôi ra ngoài trước!- Nam Phong đút hai tay vào túi quần lững thững đi ra ngoài
Trên môi hắn xuất hiện một nụ cười, có lẽ từ khi bước vào phòng hắn đa nhận ra là Zyn không hề ngủ, đúng hơn là chỉ vờ nhắm mắt mà thôi. Làm sao cô qua mắt được Nam Phong này.
– Helloooooo….- Cô tung tăng xuống nhà trong bộ chiếc áo sơ mi trắng và quần jeans
– Phụt… khụ…. khụ… khụ…- Nhóc Bảo đang uống nước ngọt thấy vẻ mặt vui vẻ thái quá của Zyn thì sặc
– Bảo, em sao thế?
– Chị hôm qua tắm nước lạnh nên sốt à? Sao tự nhiên yêu đời thế?- Thằng nhóc bĩu môi nhìn cô với vẻ mặt không thể tin nổi
– Hứ, được uống trà sữa miễn phí không vui sao được…ha…ha…Chúng ta đi thôi
Không chờ hai người kia kịp nói thêm câu nào, Zyn tức tốc chạy đến kéo tay Nam Phong đi ra ngoài
Nhưng đi đến cửa thì cô như bị điểm huyệt, đứng sững lại.
– Sao? Không đi nữa à?- Hắn nhướn mày nhìn về phía ánh mắt cô dừng lại
– Anh…đừng bào với tôi là….đi cái xe nay nhé!- Zyn mặt như mếu nhìn chiếc moto đen dựng trước cổng
– Tất nhiên!
– Vậy…
– Nếu không đi thì…quên vụ trà sữa đi nhé- Hắn cười rất chi là gian rồi đi ra xe không thèm đoái hoài gì đến cô
Còn Zyn, trong đầu cô đang hiện ra hình một cái cân, một bên cân là cốc trà sữa thơm ngon còn bên kia là hình ảnh cô mặt xanh lét ngồi trên chiếc moto phóng như bay. Và sau khi đắn đo suy nghĩ một hồi cuối cùng bên trà sữa vẫn nặng kí hơn. =.=
Người ta chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng một chiếc moto đen hầm hố lướt nhanh như bay trên con đường. Cùng với những tiếng rú ga ầm ĩ là tiếng hét ai oán nghe như là của một cô gái.
Quán Momiji
– Chị ơi cho em một trà sữa táo, hai phần bánh tam giác vị táo và dâu, hai kem tươi loại lớn. Này, anh ăn gì?- Zyn nhìn vào menu rồi lịa lịa đọc món
– Cà phê
– Thêm một cà phê nữa chị nhé. Ơ, chị ơi…
– Hả? Em gọi món gì?- Chị nhân viên giật mình tỉnh mộng, tiếc nuối nhìn Nam Phong rồi quay sang hỏi Zyn với vẻ mặt bất mãn
Zyn thở dài, nản toàn tập với chị nhân viên được coi là nghiêm túc nhất của quán. Kiên nhẫn đọc lại một lần nữa:
– Một trà sữa táo, hai phần bánh tam giác vị táo và dâu, hai kem tươi loại lớn, một cà phê.
– Em chờ chút nhé!- Bà chị hám trai nháy mắt một cái làm Zyn rùng mình rồi quay mông đi mất.
Bây giờ cô mới nhận ra là không chỉ chị nhân viên kia mà tất cả những cô nàng đang ngồi trong quán đều trái tim hồng bay phơi phới, chết mê chết mệt với nhan sắc trời cho của con người ngồi đối diện cô. Còn người được coi là nhân vật chính kia thì thản nhiên như không có chuyện gì.
Mà Zyn cũng không bị lu mờ đi chút nào nhé, bao ánh mắt ngưỡng mộ có, sửng sốt có, ghen tị có dồn hết lên người cô. Đi ăn với hot boy là khổ thế đấy, khéo bữa sáng ngon lành còn chưa đến dạ dày thì đã mắc nghẹn ở cổ mất rồi. -_-
– Này tôi bảo nhé, tại sao mọi người lại thấy anh đẹp trai nhỉ?- Zyn nhìn đi nhìn lại khuôn mặt hắn mà chẳng thấy hắn đẹp trai ở chỗ nào. Ừ thì có nhỉnh hơn mấy thằng lấc ca lấc cấc ngoài đường tí, nhưng còn lâu mới bằng các anh ca sĩ Hàn Quốc của cô. (Yo: chỉ có chị mới thấy thế thôi ==”)
– Câu này không đáng trả lời- Nam Phong lơ đãng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ
– Tại sao?
– Cô không thấy nó sỉ nhục trí thông minh của tôi à?
– …..
Ẩn ý của câu này là: tôi đẹp trai là điều không còn gì phải bàn cãi, chỉ có những người não phẳng như cô mới không nhận ra thôi. >_<
– Được rồi, coi như tôi chưa nói gì!- Zyn ngậm ngùi cắm đầu vào bữa sáng miễn phí của mình không nói thêm lời nào nữa
Nam Phong cũng chẳng nói gì, chú tâm vào cốc cà phê của mình. Hương cà phê nhè nhẹ thoang thoảng khắp căn phòng.
– Hello everybody!!!- Zyn nhảy tót xuống xe chạy ra chỗ mọi người
– Úi cha, chị Zyn hôm nay đi cùng với hot boy à nha. Khao đi, khao đi!- Thanh Hà huých huých tay cô cười nham hiểm
– Nhóc con, đừng trêu chị, ra mà trêu Gia Huy của em ấy!- Zyn bĩu môi trêu lại
– Hứ, chị bắt nạt em- Cô nàng không nói lại được thì chu môi vờ giận dỗi
– Mà sao hôm nay lại vắng tanh vắng ngắt thế?- Nhìn đi nhìn lại chỉ thấy vài đứa trẻ đang tập thể dục
– À, nghe các mẹ nói hôm nay chúng đi thi văn nghệ rồi, đến trưa mới về cơ!- Tiểu Hân xị mặt chán nản
– Sao hôm nay không thấy chị Thiên Thanh xinh đẹp?
– Hôm nay chị ấy có việc ở trường, xin nghỉ- Gia Huy nói vọng lại từ đằng sau
Câu chuyện còn đang dang dở thì bọn trẻ tập thể dục xong, lao đến như một cơn lốc.
– Chúng em chào anh chị!- Đồng thanh cúi đầu
– Ngoan, chị thưởng kẹo!- Thanh Hà tí tởn giơ túi kẹo vừa giằng trong tay Gia Huy ra dụ bọn nhóc
– Không ăn kẹo đâu, uống trà sữa cơ- Tiểu Nguyệt phụng phịu
– Đúng rồi, em muốn trà sữa
– Chị Zyn xinh đẹp đáng yêu có mang trà sữa đến không?
Ngay lập tức những đôi mắt biết cười đồng loạt hướng về phía Zyn, háo hức chờ đợi câu trả lời thỏa đáng nhất từ cô.
– Tất nhiên là…………có rồi. Chị làm sao quên trà sữa của các thiên thần được chứ. Nhưng mà phải đợi các bạn về đã, chị đã gửi cho các mẹ giữ rồi
– Hu hu, Tiểu Nguyệt muốn trà sữa ngay và luôn- Khuôn mặt đang tươi tỉnh của Tiểu Nguyệt bỗng xụ xuống
– Ngoan, nếu không anh sẽ uống cốc trà sữa của em!- Nam Phong mất tích từ nãy bây giờ mới lên tiếng, mà đã lên tiếng thì bao giờ cũng dọa trẻ con ==”
– Hừm, anh thiên thần cũng muốn trà sữa à? Vậy chúng ta biểu tình phản đối ách áp bức của chị Zyn nha!
– …….- Trên mặt ai nấy đều hiện rõ ba vạch đen
– Vậy đợi khi nào các bạn về thì biểu tình- Nam Phong gật gù, sờ cằm suy nghĩ
– Không đâu, lúc đó được uống rồi thì còn biểu tình gì nữa ạ?- Cô bé lắc đầu nguầy nguậy
– Ai nói? Khi đó đến giờ ăn cơm, chị Zyn sẽ không cho các em uống, lúc đó em và các bạn sẽ cùng nổi dậy
– Anh thiên thần quá thông minh!- Tiểu Nguyệt gật gù như hiểu ra điều gì đó thâm sâu lắm vậy
Mọi người, đặc biệt là Zyn tối mặt vì những chiêu trò quái đản Nam Phong bày cho con bé. Thật đúng là cao tay.
– A, đúng rồi, chị thiên thần mau vào đây!- Bé Minh như nhớ ra điều rất quan trọng, vội vàng kéo tay cô
– Ừ, đi chậm thôi kẻo ngã!
– Zyn- Một bàn tay khác giữ cô lại
– Dạ?
– Ừm, em nói chuyện với anh một chút được không?- Khánh Nam cười không được tự nhiên lắm
– Ok anh- Zyn cười rồi quay lại dặn bé Minh- Chờ chị chút xíu nha!
– Dạ
Zyn theo Khánh Nam tới vườn sau của cô nhi viện. Nơi đây rất khác lạ, chỉ có duy nhất một loài cây lá vàng, quanh năm như vậy. Cứ lá nào rụng xuống thì chỉ mấy hôm sau sẽ có một mầm vàng hoe nhú lên. Mọi người nói đùa đây là vườn tiên kì diệu. Thế nên khu vườn được chăm sóc rất cẩn thận, đã đẹp còn đẹp hơn.
– Ừm anh…- Khánh Nam lúng túng
– Có chuyện gì thế ạ?
– Anh thích em. Em…làm bạn gái anh nhé!- Anh lấy hết can đảm để tỏ tình với cô
Vài chiếc lá vàng tiếp tục rơi…
Bất động năm phút, Zyn cười nhẹ.
– Em cảm ơn tấm lòng anh dành cho em. Nhưng em không thể làm bạn gái của anh được, em xin lỗi. Em đã có bạn trai rồi!- Cô nói một mạch
Trên mặt Khánh Nam hiện rõ sự thất vọng.
– Có phải em đang nói dối anh không? Anh biết em chưa có người yêu mà- Anh thở dài nói
– Em có bạn trai rồi, xin lỗi- Zyn nhẹ giọng, cô không thể chấp nhận tình cảm của Khánh Nam được, giữa hai người đơn thuần chỉ là bạn bè.
Trong lúc đó, ở bức tường phía ngoài, mấy cái đầu lố nhố lén lút nhòm nhòm ngó ngó rồi xì xào:
– Anh Khánh Nam thật tội quá, không biết chị Zyn có anh Minh Quân rồi!
– Tôi nghĩ không phải chị Zyn với anh Quân không phải một cặp
– Thiên Thanh biết chuyện này chắc buồn lắm
Cơn gió lạ thổi tung tấm thảm lá vàng óng, làm vài chiếc lá đang rụng bay vòng vòng trong không khí rồi mới đáp xuống đất.
– Người đó là ai?- Giọng nói anh có chút gì đó chua xót, dù quen nhau chưa lâu nhưng anh đã rất thích cô bé này rồi
Zyn lúng túng không biết trả lời ra sao. Đắn đo một hồi mới bất đắc dĩ định nói ra người đó là Minh Quân.
– Là tôi
Một giọng nam trầm lành lạnh phát ra khiến cho mọi người, bao gồm cả Zyn, Khánh Nam và lũ người lén lút phía sau ngỡ ngàng. Ánh mắt không hẹn mà cùng dừng lại tại một điểm.
Nam Phong điềm tĩnh dựa lưng vào một gốc cây. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt đẹp như một bức điêu khắc, mái tóc đen óng rủ xuống che đi vầng trán cao, đôi mắt trầm ngâm nhìn về phía hai người, môi nhếch lên điệu cười quen thuộc.
Không đợi phản ứng của bất kì ai, hắn nhanh chóng nắm tay Zyn kéo đi, bỏ mặc Khánh Nam vẫn đứng thất thần một mình.
Sau bức tường đằng xa kia, Thiên Thanh ngồi xụp xuống trong đau khổ.
– Cảm ơn anh!- Zyn dựa lưng vào tường, thở dài
– Vì?- Nam Phong thờ ơ hỏi lại
– Giúp tôi, nếu anh không nhận là người yêu của tôi thì tôi cũng chẳng biết phải nói như thế nào nữa!
– Chẳng phải cô định nói đó là Minh Quân sao?- Hắn nhếch mép tự cười chính bản thân mình, đút hai vào túi rồi đi thẳng
– Ơ…- Sao hắn biết là cô định nói gì nhỉ?
– Chị Zyn, mau vào đây. Em đợi chị mãi mà chị chẳng vào- Trong lúc Zyn đang thất thần nhìn theo bóng Nam Phong đổ dài trên đất thì bé Minh chạy tới kéo kéo tay cô
– Chị xin lỗi, bây giờ hai chị em mình cùng vào nhé
– Dạ
Zyn theo bọn trẻ đi xem một lượt tất cả các sản phẩm đất nặn do các nghệ nhân nhí làm ra thì rất hài lòng. Tuy nhỏ tuổi nhưng tay nghề của mấy nhóc không hề kém một chút nào, chỉ là hình nặn bằng đất sét thôi nhưng rất sinh động và có hồn.
Cùng lũ nhóc ăn cơm xong thì các mẹ thông báo rằng mấy nhóc thi văn nghệ được giải, chiều tối mới về. Thế là Zyn đành đặc cách cho mấy cô cậu nhóc ở nhà được uống trà sữa trước, bọn trẻ reo hò ầm ĩ vì không cần biểu tình mà vẫn được uống trà sữa. ^O^
– Chị Zyn, chị không về cùng xe với bọn em à?- Thanh Hà hỏi cô khi trên đường ra bãi đỗ xe
– Ừ, chị về cùng Nam Phong
Zyn không muốn về cùng xe với mọi người là vì cô ngại chạm mặt Khánh Nam, mặt khác là vì Nam Phong đưa cô tới thì phải có trách nhiệm trở cô về. ==”
– Lên xe- Nam Phong ném cho cô cái mũ bảo hiểm, lạnh lùng ra lệnh
– Biết rồi, nói mãi- Zyn hứ một tiếng rồi nhảy bổ lên xe
Chiếc moto phân phối lớn rồ ga rồi phóng vèo vèo trên con đường thưa bóng người.
– Aaaaaaaaaaa….
Kít!
Chiếc xe phanh gấp để lại trên mặt đường một vệt dài màu đen bốc khói trắng.
– Cô bị điên à?- Nam Phong gầm lên
Hóa ra Zyn nhà ta do sợ quá nên đã cấu, nhéo, cào…vào eo Nam Phong làm hắn giật mình chệch tay lái suýt nữa đâm vào gốc cây, vội phanh gấp. Tuy đã từng rất nhiều lần đi bão nhưng đây là lần đầu tiên Nam Phong sợ gây ra tai nạn đến thế. Vì người ngồi sau là cô nên hắn nhất định phải đi cẩn thận. (Yo: đi cẩn thận mà phóng bạt mạng thế hả?)
– Hứ, ai bảo anh đi nhanh. Tôi sợ!- Zyn vênh mặt lên bất mãn
– Cô….Xuống xe cho tôi!- Hắn gằn từng chữ một
– Cái gì? Xuống xe thì tôi về bằng cách nào?- Chẳng lẽ đi bộ từ đây về nhà? Cô đâu có điên
– Xuống
Cuối cùng thì Zyn cũng phải mang theo bộ mặt bí xị trèo xuống xe. Hậm hực lườm Nam Phong một cái cháy mắt rồi vênh mặt cuốc bộ về nhà.
Hôm nay thật là một ngày xui xẻo của cô mà!
– Cái tên Nam Phong chết tiệt, thả ở đâu không thả lại thả ở cái nơi xe cộ không có lấy một cái qua đường thế này!- Zyn bẩm lẩm rủa xả, híc mà ngay cả có xe thì cô cũng không mang tiền đi theo. =.=
– Cầu trời cầu phật cho tên đó bị công an bắt!
– Nếu có công an ở đây thì người bị bắt là cô, đây là đường cho xe máy- Nam Phong phóng vù qua không quên ném lại cho cô một câu đá đểu.
>.<
Zyn nhìn lại chỗ mình đang đứng….và thầm cầu mong Thượng Đế ném một tảng đá đè chết tên Nam Phong đó đi. @_@
Yeah, hành trình cuốc bộ bốn cây số của cô bắt đầu.
/39
|