– Cô em đi đâu thế này?
Zyn lạnh sống lưng khi nghe giọng cợt nhả đó phát ra ngay đằng sau, vội vàng nhắm mắt nhắm mũi đi như chạy về phía trước.
– Đi đâu mà vội vậy cô em?
Mặt cắt không còn một giọt máu, Zyn vội lùi lại phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn tên có dáng vẻ bặm trợn đứng đằng trước mà khẽ rùng mình.
– Các…các người muốn gì…mau tránh xa tôi ra…
– Mày thấy chưa Thái, mày làm em đây sợ đấy- Tên tóc bảy màu không biết từ lúc nào đã bước lên đứng trước mặt cô, dùng cái giọng bỡn cợt đó nói
– Tránh xa tôi ra…- Zyn hoảng hốt lùi ra xa, tất cả chỉ tại tên Nam Phong đáng ghét đó, bắt cô xuống xe hại cô gặp mấy thằng thần kinh nhăn nhở như khỉ đột khoe răng thế này đây.
– Ô hô hô…em gái đừng sợ, bọn anh sẽ thật ‘nâng niu’- Hắn cười híp mắt sán đến gần cô
– Em đến thật đúng lúc, haha, bọn anh cũng đang cần giải tỏa đây
– Cút
Zyn bỏ chạy thục mạng, trong đầu chẳng biết mình chạy đi đâu, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy.
– Nó bỏ chạy kìa, mau đuổi theo
– Con ranh định trốn anh mày à?
Hai tên đó lộn tiết tru lên một tiếng rồi đuổi theo cô. Zyn chạy qua ngõ này sang ngõ nọ nhưng vẫn thấy giọng thét của bọn chúng phía sau. Cầu trời cầu phật, cô không muốn rơi vào tay bọn chúng.
Tiếng bọn chúng ngày một gần, khoảng cách đã được rút ngắn chẳng còn bao, rõ ràng thể lực của cô và chúng là hai con số khác nhau một trời một vực.
Hai chân cô sau khi chạy qua nhiều gần như tê cứng đi, Zyn có cảm giác giờ đây nó không còn là chân của cô nữa. Những bước chân nặng trịch ngày một chậm. Tiếng cười cợt nhả đằng sau ngày càng gần.
Binh!
Cả người Zyn bật mạnh ra đằng sau, đầu óc choáng váng. Có ai nói cho cô biết cô vừa đâm phải cái gì không? Cái gì vừa to vừa cứng như bê tông cốt thép đứng lù lù giữa đường thế? Không phải cột điện đấy chứ? Zyn xoa xoa chỗ trán vừa bị va đập.
– Á!- Mái tóc của Zyn bị túm giật ngược ra đằng sau một cách thô bạo
– Tưởng thoát được sao con nhãi, xem bọn tao trị mày như thế nào!- Hắn nói rồi đưa tay ra túm lấy áo cô định xé
Zyn nhắm tịt mắt lại, cố gắng cố sống cố chết giữ lấy áo mình.
Rầm!
Rầm!
Im ắng, tĩnh lặng như tờ….
– Hửm…- Zyn hé mắt nhìn, hai tên bệnh hoạn ban nãy mỗi tên ôm một gốc cây, từ từ trượt dài xuống
– Ahaha…đáng đời- Cô thích chí nhìn bọn chúng, ông trời thật có mắt, cho bọn chúng ôm cây đợi chết
– Còn ngồi đấy?- Một giọng nam trầm lạnh vang lên làm Zyn hóa đá ngay lập tức, trợn mắt quay lại nhìn
– Sao….anh ở đây?
Zyn tròn mắt nhìn Nam Phong đứng sừng sững sau lưng.
– Đến rước cô đi chết!- Hắn bình thản liếc nhìn cô nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn đến kịp thời, không thì chẳng biết hậu quả sẽ ra sao nữa
– Anh………- Mặt cô hiện rõ vẻ uất ức, hai môi mím chặt.
– Uhuhu…huhu….
Zyn mặc kệ là đang ở giữa đường hay trước mặt hắn, ôm Nam Phong khóc ngon lành cành đào. Gục đầu vào vai hắn khóc như mưa. Nam Phong thấy cô tự nhiên khóc rống lên thì giật mình, túng lúng không biết xử trí ra sao.
– Này cô…làm cái gì vậy? Nín ngay, tôi bảo là nín ngay cho tôi- Trong lòng hắn dù đang rất cuống không biết dỗ dành ra sao, nhưng ngoài thì vẫn rất mạnh miệng quát
Zyn càng ngày càng khóc to hơn vào không có dấu hiệu dừng lại, Nam Phong luống cuống, hắn không biết dỗ ra sao cho cô nín. Những cô gái trước đây thì khác đâu cần nhọc công dỗ dành, chia tay là cách giải quyết nhanh nhất, mà họ có khóc hay cười thì hắn cũng đâu có quan tâm.
– Á à, thằng chó này, mày muốn gì? Chen vào việc của bọn tao à? Xẻ thịt nó- Tên tóc bảy màu hất mặt với đồng bọn, cả hai hùng hổ tiến đến chỗ hai người.
Tiếng khóc âm ỉ từ nãy giờ đột nhiên im bặt.
– Cố lên nhé, nếu có chết tôi sẽ nhờ người lo ma chay cho anh- Kèm theo đó là một nụ cười tươi như hoa và bóng người chạy biến đi
Nam Phong đứng sững như trời trồng rồi lắc đầu cười, hai mắt hắn lạnh lẽo quét qua người hai tên kia làm bọn chúng rùng mình.
– Để xem bọn tao xử lý mày như thế nào- Tên kia cười khẩy nhìn Nam Phong nhưng hắn đâu biết rằng mình đã đụng phải người không nên đụng.
Một cú đá xoáy hạ gục ngay tên lắm mồm khiến hắn đập mặt xuống đường nằm bẹp dí như con gián, ngất luôn tại chỗ. Tên tóc đỏ xông lên đấm Nam Phong nhưng hắn đỡ được và gạt chân trụ cho tên đó ngã lăn quay ra đất.
Zyn đứng cạnh con moto đen thích chí xem những thước phim hành động ‘bom tấn’. Tuy cô không biết gì về võ nhưng cũng đoán được tên Nam Phong này thuộc hạng cao thủ, trong mấy phút mà đã hạ hai tên đó rồi.
Trong lúc Nam Phong đang xoay hai tên kia như dế thì Zyn lại rất nhàn rỗi, vừa tròn mắt xem vừa vỗ tay cổ vũ, nhưng ngay lập tức bị cái nhìn sắc lạnh của hắn dọa cho chết khiếp, đành yên phận một chỗ xem phim 3D. ^.^
– Cẩn thận đằng sau!- Zyn hét lên khi thấy tên tóc đỏ lồm cồm bò dậy, tay cầm viên gạch định đập vào đầu Nam Phong.
Nghe tiếng hét, Nam Phong quay người lại, giơ tay lên chặn, dùng chân đá văng tên đó ra xa làm hắn đập mặt vào gốc cây, xỉu quay đơ. _ _!
– Ha, anh giỏi thật đấy!- Zyn tí tởn chạy lại, vỗ vai hắn
– Còn cô, sao lại lang thang ở đây?- Nam Phong nhíu mày
– Tôi lạc…mà….anh…tay anh…- Zyn xanh lét mặt, lắp bắp chỉ vào cánh tay hắn.
Nam Phong nhìn xuống cách tay mình, một vết thương dài đang rỉ máu.
– Kệ nó, tôi không sao- Hắn thờ ơ nói, chắc trong lúc đỡ viên gạch từ tên kia bị quệt vào tay nên chảy máu.
– Không được, để tôi đi mua thuốc sát trùng và bông băng- Zyn cảm thấy đau lòng, cũng vì cô mà hắn bị thương.
– Không cần- Nam Phong gạt phắt đi
– Tôi bảo là cần- Cô kiên quyết
– Tùy cô- Thấy Zyn hừng hực quyết tâm, hắn cũng đành mắc kệ
– Sao còn chưa đi?- Nam Phong quay lại thì vẫn thấy cô đứng tần ngần ở đó
– Tôi…hì hì…tôi không mang tiền, anh có mang không?- Zyn mặt méo xệch, đúng cái hôm cô quên tiền ở nhà mới đau ==”
Hắn chẳng nói chẳng rằng, rút ví đưa cho Zyn một chiếc thẻ ngân hàng màu đen.
– ……- Mặt cô hiện rõ ba vạch đen chảy dài
Đây không phải là cái thẻ làm bằng titaninum được tung hô như vua của các loại thẻ đấy chứ? Nhìn bề ngoài thôi cũng đủ biết giá trị của nó lớn đến nhường nào. Nhưng mà….dùng cái thẻ này để đi mua một gói bông băng và thuốc sát trùng…. nghe chừng có vẻ không ổn lắm. >.<
– Anh không có tiền mặt sao?- Zyn thật bó tay với tên này, đưa cô cái thẻ đen này không bằng để cô đi cướp tiệm thuốc còn hơn
– Không
– Vậy còn có cái thẻ nào khác không?
– Kkông
Zyn hít một hơi sâu để dồn cơn điên trong đầu xuống. Trời ạ, ai cũng biết hắn là thiếu gia nhà giàu, không cần khoe của đến mức mang mỗi cái thẻ đen này theo người thôi chứ. >_<
– Cầm lấy, tôi tự có cách- Cô ném trả lại hắn cái thẻ rồi hùng dũng đi về phía tiệm thuốc còn sáng đèn gần đấy
Nam Phong nhếch môi, bắt lấy chiếc thẻ rồi mở ví nhét vào. Trong ví hắn, cả tiền mặt lẫn thẻ đều có đủ cả nhưng vẫn muốn bày trò xem cô xử lí việc này thế nào.
Zyn, cô thật dễ lừa.
– Quán chị mở muộn quá nhỉ?- Zyn cười tươi như hoa nhìn chị bán thuốc
– Quán này mở cửa đến 10h- Chị ta tia cô từ trên xuống dưới rồi lạnh nhạt mở miệng
– Chị thật xinh quá, chắc chị có bạn trai rồi nhỉ?- Sau khi nói câu này, chị bán thuốc nhìn cô như một tên biến thái, đúng hơn là một đứa bị les, nhưng Zyn đành mặt dày cắn răng chịu đựng vì mục đích cao cả
– Tôi có bạn trai rồi, cảm ơn quan tâm. Giờ thì cô mua gì?- Chị ta hằn học
– Chị đừng hiểu lầm. Chị có thấy anh chàng đẹp trai ngồi kia không ạ?- Zyn chỉ tay về phía Nam Phong đang ngồi
– Ôi, đẹp trai quá. Em quen anh ấy hả?- Ngay lập tức mặt chị ta sáng bừng, mắt hiện hình trái tim to tướng nhìn Nam Phong, thái độ quay ngoắt 180 độ. Tuy ở hơi xa nhưng nhìn theo góc độ nghiêng, khuôn mặt hắn lại đẹp trai vô cùng.
– Em là em gái anh ấy, thật ra anh ấy thích chị từ lâu rồi nhưng vừa nãy trong lúc ngắm chị từ xa xôi đằng kia, anh ấy….bị người yêu chị đánh ghen- Zyn miệng chém gió phần phật, mắt liếc về phía hắn cười nham hiểm, trong đầu vẽ lên khung cảnh Nam Phong bị đánh ghen =.=
– Thật sao? Chị phải đi xem anh ấy có sao không!- Bà chị vội vàng định chạy ra nhưng bị Zyn kịp thời giữ lại
– Ấy…không cần, không cần. Chị đừng ra, anh ấy đang buồn, nhìn thấy chị anh ấy lại buồn thêm- Zyn thừa biết bà chị này kiếm cơ hội để nói chuyện với trai đẹp
– Vậy phải làm sao?
– Em cũng không biết, anh ấy bị đánh chảy máu đầu, chảy máu cổ, chảy máu…à mà thôi, nói chung là chỗ nào cũng chảy máu luôn á
Khổ thân cho Nam Phong, chỉ bị một vết thương ở tay mà qua miệng Zyn đã trở thành thân tàn ma dại, người không ra người, ngợm không ra ngợm. @_@
– À, hay là em cầm bông băng, thuốc sát trùng ra băng bó cho anh ấy giùm chị- Zyn mắt sáng lên khi nghe được câu mình cần nghe nhất, nhưng lại giả bộ con gái nhà lành
– Để em gửi tiền chị, hết bao nhiêu ạ?
– Ấy, không cần, coi như là chị tặng anh ấy. Em nói với ảnh là….hãy quên chị đi nhé huhu…- Chị ta rưng rưng nước mắt
– Hả? À dạ dạ….- Zyn cười xuề xòa, cầm chiến lợi phẩm chuồn mất. Trước khi đi vẫn còn nghe được lời than thầm oán trách từ bà chị kia
– Trời ơi, số tôi xinh đẹp đáng yêu là khổ vậy đó. Anh đẹp trai chưa biết tên kia ơi, hãy tha lỗi cho em, nếu có kiếp sau…hu hu…nhất định chúng ta cũng thành đôi
– Bà này tự sướng không thấy ghê miệng!- Zyn nổi hết cả da gà da vịt khi nghe xong ‘lời trăng trối’ đầy thương tâm của bà chị bán thuốc, vội lủi mất. >o<
Nam Phong đang ngồi thì thấy Zyn tung ta tung tăng chạy đến, biết ngay là cô giở trò ‘cướp đồ bằng mưu’ thành công.
– Tôi giỏi chứ?- Cô giơ chiến lợi phẩm ra khoe
– Còn không mau băng bó, muốn tôi ngất xỉu ra đó à?- Hắn hừ lạnh
– Hứ, ai vừa tự cao ‘kệ nó, tôi không sao’ ấy nhỉ? Bây giờ lại sợ mất máu cơ đấy?- Zyn bĩu môi
– Có vấn đề gì không? Nếu cô không muốn tôi ngất xỉu ra đó, không ai đưa về nhà thì cứ đứng đó- Nam Phong cười đểu- À, không khéo thang lang lại gặp người cần gặp ấy nhỉ?
– Anh….anh mà còn nói nữa là tôi nhét bông vào mồm đấy!- Zyn hậm hực ngồi xuống bên cạnh hắn
– Mà cô….có biết băng không đó?- Nam Phong đưa mắt nhìn đầy cảnh giác
– Yên tâm, hồi bé tôi toàn làm y tá băng bó cho búp bê thôi hihi, còn băng bó cho cả con Milu ở nhà nữa!- Zyn cười tít mắt kể
– …..- Trong lòng Nam Phong than thầm
Hì hà hì hục cuốn cuốn rồi lại tháo tháo, cắt rồi lại buộc, trông Zyn giống đang làm đầu bếp hơn là y tá, nhưng rồi cuối cùng thì tác phẩm để đời của cô cũng hoàn thành xuất sắc.
– Yeah, xong, quá tuyệt!- Zyn phủi tay nhìn thành quả của mình
– Cô….- Nam Phong đen mặt khi nhìn tay mình- Không thấy nó giống cánh tay ướp xác hơn là bị thương sao?
Hắn chỉ bị thương nhẹ một đoạn mà cô băng băng bó bó thành bị thương cả cánh tay, băng cho đến khi nào hết bông băng thì thôi, nếu là bông băng không hết, khéo Zyn băng bó lên cả cổ chứ chả đùa. ==”
– Anh buồn cười nhỉ, tay anh đang bị thương đúng không? Nếu bây giờ giơ tay lên chắc chắn máu sẽ chảy ngược lên, băng quá lên trên là đúng rồi, hạ tay xuống, máu chảy ngược xuống, thế không băng kín bên dưới thì nó chảy hết máu mà chết à?- Zyn vênh mặt giải thích.
– …..- Nói thì hay lắm, thế cái đoạn vết thương chảy máu thì băng mỗi một lớp, không sợ mất máu mà chết à? @_@
– Thôi thôi, tôi băng bó xong rồi, đưa tôi về nhà- Zyn nhảy tót lên yên xe, có vẻ lên chiếc moto này không còn là việc bắc thang lên trời đối với cô nữa
– Tôi cảnh cáo cô, cô mà còn cấu véo hay làm gì tôi thì đừng trách tôi ác- Nam Phong gằn giọng cảnh cáo
– Nhưng nếu anh chạy nhanh quá tôi bay ra ngoài thì sao?
– Ôm thì không vấn đề gì- Hắn ném lại một câu rồi nhảy lên xe
– …..- Cái gì mà ôm thì không vấn đề gì? _ _!
Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng hét bi thương của ai kia lại vang lên…
Sau kì nghỉ hè dài, cả lớp tập trung với bao chuyện để kể cho nhau nghe. Nhân lúc cô chủ nhiệm còn chưa đến, những cái miệng lại hoạt động hêt công suất.
– Này, hôm qua cậu đi đậu vậy?- Trang Anh huých vai Zyn cười gian xảo
– Đi… đi đâu là đi đâu? Ở nhà xem ti vi chứ có đi đâu đâu!- Zyn lắp bắp
– Ái da, vậy chẳng lẽ mình nhìn nhầm sao ta?- Nhỏ liếc sang cô, vờ thở dài
– Nhầm cái gì?
– Thì hôm qua, một buổi tối đẹp trời, gió nhè nhẹ thổi….
– Tua đi
– Qua ô cửa sổ của nhà hàng Hàn Quốc, tớ nhìn thấy một cô gái đang ân cần, dịu dàng băng bó vết thương cho chàng trai nọ….
– Ân cần cái con khỉ! Tớ ân cần với hắn bao giờ?- Zyn nhảy dựng lên khi nghe Trang Anh kể
– Ủa? Cô gái đó là cậu hả?- Trang Anh sau khi đưa được cô bạn vào tròng thì chớp chớp mắt ngây thơ hỏi
– À, không, tất nhiên là không rồi, tớ tối qua ở nhà mà- Zyn chối bay chối biến
– Hứ, khỏi chối. Cậu qua được mắt tớ sao? Còn giả bộ, rõ ràng ân cần chăm sóc người ta mà còn….- Nhỏ bĩu môi
– Thì đó là….
– Không nghe giải thích! À, mà cần lấy này- Trang Anh đặt vào tay cô một tờ giấy
– Cái gì đây? ‘Hội thi giao lưu truyền thống văn hóa Việt’- Zyn lẩm nhẩm đọc hàng chữ được in to và đậm nhất trên tờ giấy- Mà đưa tớ làm gì?
– Ai chẳng có, mai lớp mình sẽ họp bàn đề cử người tham gia và tiết mục giao lưu
– Mới tập trung đã giao với cả lưu. Mà kệ, chọn ai cũng được, miễn là không phải tớ!- Zyn nói rồi nằm bò ra bàn
Cô chủ nhiệm bước vào lớp, gõ vài tiếng thước để học sinh tập trung lại, những cái mồm đang hoạt động đồng loạt ngừng lại hướng về phía bục giảng.
– Cả lớp trật tự, lớp chúng ta vinh dự đón thêm một học sinh mới, bạn Minh Quân bên lớp A1 chuyển sang
Cô chủ nhiệm vừa dứt lời tiếng gào rú vui mừng, phấn khích từ đám con gái, tất nhiên là không có cô, vang lên dữ dội. Còn bọn con trai lại mặt mày ủ ê thêm vài phần.
Minh Quân cười tỏa sáng, nháy mắt với Zyn làm những ánh mắt vô hình chung quay quắt lại một phía. >.<
– Em có thể tự chọn chỗ
– Vâng, cảm ơn cô
Cậu đi dọc qua các bàn, đi đến chỗ nào là các bạn nữ bàn đấy ngồi dẹp hết lại nhường chỗ. Nhưng Minh Quân cũng chẳng chú ý, cứ thế đi thẳng xuống bàn cuối, chỗ Zyn và Trang Anh đang ngồi, cười toe rồi đặt cặp xuống để lại bao ánh mắt tiếc nuối.
– Sao lại chuyển lớp?- Zyn đợi Minh Quân ngồi xuống rồi mới hỏi
– Không thích à?- Minh Quân xụ mặt ra vẻ tội nghiệp
– Đâu có, là tò mò thôi
– Chắc nhớ Tiểu Phương nhà tôi nên sang chứ gì?- Trang Anh cười nham hiểm
– Đúng rồi, sao cậu biết?
Zyn cảm thấy lạnh sống lưng, có cảm giác rằng mọi ánh mắt lại một lần nữa dồn về phía mình. Xem ra sau này cô khó sống đây.
Zyn lạnh sống lưng khi nghe giọng cợt nhả đó phát ra ngay đằng sau, vội vàng nhắm mắt nhắm mũi đi như chạy về phía trước.
– Đi đâu mà vội vậy cô em?
Mặt cắt không còn một giọt máu, Zyn vội lùi lại phía sau vài bước, ngẩng đầu nhìn tên có dáng vẻ bặm trợn đứng đằng trước mà khẽ rùng mình.
– Các…các người muốn gì…mau tránh xa tôi ra…
– Mày thấy chưa Thái, mày làm em đây sợ đấy- Tên tóc bảy màu không biết từ lúc nào đã bước lên đứng trước mặt cô, dùng cái giọng bỡn cợt đó nói
– Tránh xa tôi ra…- Zyn hoảng hốt lùi ra xa, tất cả chỉ tại tên Nam Phong đáng ghét đó, bắt cô xuống xe hại cô gặp mấy thằng thần kinh nhăn nhở như khỉ đột khoe răng thế này đây.
– Ô hô hô…em gái đừng sợ, bọn anh sẽ thật ‘nâng niu’- Hắn cười híp mắt sán đến gần cô
– Em đến thật đúng lúc, haha, bọn anh cũng đang cần giải tỏa đây
– Cút
Zyn bỏ chạy thục mạng, trong đầu chẳng biết mình chạy đi đâu, chỉ biết cắm đầu cắm cổ chạy.
– Nó bỏ chạy kìa, mau đuổi theo
– Con ranh định trốn anh mày à?
Hai tên đó lộn tiết tru lên một tiếng rồi đuổi theo cô. Zyn chạy qua ngõ này sang ngõ nọ nhưng vẫn thấy giọng thét của bọn chúng phía sau. Cầu trời cầu phật, cô không muốn rơi vào tay bọn chúng.
Tiếng bọn chúng ngày một gần, khoảng cách đã được rút ngắn chẳng còn bao, rõ ràng thể lực của cô và chúng là hai con số khác nhau một trời một vực.
Hai chân cô sau khi chạy qua nhiều gần như tê cứng đi, Zyn có cảm giác giờ đây nó không còn là chân của cô nữa. Những bước chân nặng trịch ngày một chậm. Tiếng cười cợt nhả đằng sau ngày càng gần.
Binh!
Cả người Zyn bật mạnh ra đằng sau, đầu óc choáng váng. Có ai nói cho cô biết cô vừa đâm phải cái gì không? Cái gì vừa to vừa cứng như bê tông cốt thép đứng lù lù giữa đường thế? Không phải cột điện đấy chứ? Zyn xoa xoa chỗ trán vừa bị va đập.
– Á!- Mái tóc của Zyn bị túm giật ngược ra đằng sau một cách thô bạo
– Tưởng thoát được sao con nhãi, xem bọn tao trị mày như thế nào!- Hắn nói rồi đưa tay ra túm lấy áo cô định xé
Zyn nhắm tịt mắt lại, cố gắng cố sống cố chết giữ lấy áo mình.
Rầm!
Rầm!
Im ắng, tĩnh lặng như tờ….
– Hửm…- Zyn hé mắt nhìn, hai tên bệnh hoạn ban nãy mỗi tên ôm một gốc cây, từ từ trượt dài xuống
– Ahaha…đáng đời- Cô thích chí nhìn bọn chúng, ông trời thật có mắt, cho bọn chúng ôm cây đợi chết
– Còn ngồi đấy?- Một giọng nam trầm lạnh vang lên làm Zyn hóa đá ngay lập tức, trợn mắt quay lại nhìn
– Sao….anh ở đây?
Zyn tròn mắt nhìn Nam Phong đứng sừng sững sau lưng.
– Đến rước cô đi chết!- Hắn bình thản liếc nhìn cô nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may mà hắn đến kịp thời, không thì chẳng biết hậu quả sẽ ra sao nữa
– Anh………- Mặt cô hiện rõ vẻ uất ức, hai môi mím chặt.
– Uhuhu…huhu….
Zyn mặc kệ là đang ở giữa đường hay trước mặt hắn, ôm Nam Phong khóc ngon lành cành đào. Gục đầu vào vai hắn khóc như mưa. Nam Phong thấy cô tự nhiên khóc rống lên thì giật mình, túng lúng không biết xử trí ra sao.
– Này cô…làm cái gì vậy? Nín ngay, tôi bảo là nín ngay cho tôi- Trong lòng hắn dù đang rất cuống không biết dỗ dành ra sao, nhưng ngoài thì vẫn rất mạnh miệng quát
Zyn càng ngày càng khóc to hơn vào không có dấu hiệu dừng lại, Nam Phong luống cuống, hắn không biết dỗ ra sao cho cô nín. Những cô gái trước đây thì khác đâu cần nhọc công dỗ dành, chia tay là cách giải quyết nhanh nhất, mà họ có khóc hay cười thì hắn cũng đâu có quan tâm.
– Á à, thằng chó này, mày muốn gì? Chen vào việc của bọn tao à? Xẻ thịt nó- Tên tóc bảy màu hất mặt với đồng bọn, cả hai hùng hổ tiến đến chỗ hai người.
Tiếng khóc âm ỉ từ nãy giờ đột nhiên im bặt.
– Cố lên nhé, nếu có chết tôi sẽ nhờ người lo ma chay cho anh- Kèm theo đó là một nụ cười tươi như hoa và bóng người chạy biến đi
Nam Phong đứng sững như trời trồng rồi lắc đầu cười, hai mắt hắn lạnh lẽo quét qua người hai tên kia làm bọn chúng rùng mình.
– Để xem bọn tao xử lý mày như thế nào- Tên kia cười khẩy nhìn Nam Phong nhưng hắn đâu biết rằng mình đã đụng phải người không nên đụng.
Một cú đá xoáy hạ gục ngay tên lắm mồm khiến hắn đập mặt xuống đường nằm bẹp dí như con gián, ngất luôn tại chỗ. Tên tóc đỏ xông lên đấm Nam Phong nhưng hắn đỡ được và gạt chân trụ cho tên đó ngã lăn quay ra đất.
Zyn đứng cạnh con moto đen thích chí xem những thước phim hành động ‘bom tấn’. Tuy cô không biết gì về võ nhưng cũng đoán được tên Nam Phong này thuộc hạng cao thủ, trong mấy phút mà đã hạ hai tên đó rồi.
Trong lúc Nam Phong đang xoay hai tên kia như dế thì Zyn lại rất nhàn rỗi, vừa tròn mắt xem vừa vỗ tay cổ vũ, nhưng ngay lập tức bị cái nhìn sắc lạnh của hắn dọa cho chết khiếp, đành yên phận một chỗ xem phim 3D. ^.^
– Cẩn thận đằng sau!- Zyn hét lên khi thấy tên tóc đỏ lồm cồm bò dậy, tay cầm viên gạch định đập vào đầu Nam Phong.
Nghe tiếng hét, Nam Phong quay người lại, giơ tay lên chặn, dùng chân đá văng tên đó ra xa làm hắn đập mặt vào gốc cây, xỉu quay đơ. _ _!
– Ha, anh giỏi thật đấy!- Zyn tí tởn chạy lại, vỗ vai hắn
– Còn cô, sao lại lang thang ở đây?- Nam Phong nhíu mày
– Tôi lạc…mà….anh…tay anh…- Zyn xanh lét mặt, lắp bắp chỉ vào cánh tay hắn.
Nam Phong nhìn xuống cách tay mình, một vết thương dài đang rỉ máu.
– Kệ nó, tôi không sao- Hắn thờ ơ nói, chắc trong lúc đỡ viên gạch từ tên kia bị quệt vào tay nên chảy máu.
– Không được, để tôi đi mua thuốc sát trùng và bông băng- Zyn cảm thấy đau lòng, cũng vì cô mà hắn bị thương.
– Không cần- Nam Phong gạt phắt đi
– Tôi bảo là cần- Cô kiên quyết
– Tùy cô- Thấy Zyn hừng hực quyết tâm, hắn cũng đành mắc kệ
– Sao còn chưa đi?- Nam Phong quay lại thì vẫn thấy cô đứng tần ngần ở đó
– Tôi…hì hì…tôi không mang tiền, anh có mang không?- Zyn mặt méo xệch, đúng cái hôm cô quên tiền ở nhà mới đau ==”
Hắn chẳng nói chẳng rằng, rút ví đưa cho Zyn một chiếc thẻ ngân hàng màu đen.
– ……- Mặt cô hiện rõ ba vạch đen chảy dài
Đây không phải là cái thẻ làm bằng titaninum được tung hô như vua của các loại thẻ đấy chứ? Nhìn bề ngoài thôi cũng đủ biết giá trị của nó lớn đến nhường nào. Nhưng mà….dùng cái thẻ này để đi mua một gói bông băng và thuốc sát trùng…. nghe chừng có vẻ không ổn lắm. >.<
– Anh không có tiền mặt sao?- Zyn thật bó tay với tên này, đưa cô cái thẻ đen này không bằng để cô đi cướp tiệm thuốc còn hơn
– Không
– Vậy còn có cái thẻ nào khác không?
– Kkông
Zyn hít một hơi sâu để dồn cơn điên trong đầu xuống. Trời ạ, ai cũng biết hắn là thiếu gia nhà giàu, không cần khoe của đến mức mang mỗi cái thẻ đen này theo người thôi chứ. >_<
– Cầm lấy, tôi tự có cách- Cô ném trả lại hắn cái thẻ rồi hùng dũng đi về phía tiệm thuốc còn sáng đèn gần đấy
Nam Phong nhếch môi, bắt lấy chiếc thẻ rồi mở ví nhét vào. Trong ví hắn, cả tiền mặt lẫn thẻ đều có đủ cả nhưng vẫn muốn bày trò xem cô xử lí việc này thế nào.
Zyn, cô thật dễ lừa.
– Quán chị mở muộn quá nhỉ?- Zyn cười tươi như hoa nhìn chị bán thuốc
– Quán này mở cửa đến 10h- Chị ta tia cô từ trên xuống dưới rồi lạnh nhạt mở miệng
– Chị thật xinh quá, chắc chị có bạn trai rồi nhỉ?- Sau khi nói câu này, chị bán thuốc nhìn cô như một tên biến thái, đúng hơn là một đứa bị les, nhưng Zyn đành mặt dày cắn răng chịu đựng vì mục đích cao cả
– Tôi có bạn trai rồi, cảm ơn quan tâm. Giờ thì cô mua gì?- Chị ta hằn học
– Chị đừng hiểu lầm. Chị có thấy anh chàng đẹp trai ngồi kia không ạ?- Zyn chỉ tay về phía Nam Phong đang ngồi
– Ôi, đẹp trai quá. Em quen anh ấy hả?- Ngay lập tức mặt chị ta sáng bừng, mắt hiện hình trái tim to tướng nhìn Nam Phong, thái độ quay ngoắt 180 độ. Tuy ở hơi xa nhưng nhìn theo góc độ nghiêng, khuôn mặt hắn lại đẹp trai vô cùng.
– Em là em gái anh ấy, thật ra anh ấy thích chị từ lâu rồi nhưng vừa nãy trong lúc ngắm chị từ xa xôi đằng kia, anh ấy….bị người yêu chị đánh ghen- Zyn miệng chém gió phần phật, mắt liếc về phía hắn cười nham hiểm, trong đầu vẽ lên khung cảnh Nam Phong bị đánh ghen =.=
– Thật sao? Chị phải đi xem anh ấy có sao không!- Bà chị vội vàng định chạy ra nhưng bị Zyn kịp thời giữ lại
– Ấy…không cần, không cần. Chị đừng ra, anh ấy đang buồn, nhìn thấy chị anh ấy lại buồn thêm- Zyn thừa biết bà chị này kiếm cơ hội để nói chuyện với trai đẹp
– Vậy phải làm sao?
– Em cũng không biết, anh ấy bị đánh chảy máu đầu, chảy máu cổ, chảy máu…à mà thôi, nói chung là chỗ nào cũng chảy máu luôn á
Khổ thân cho Nam Phong, chỉ bị một vết thương ở tay mà qua miệng Zyn đã trở thành thân tàn ma dại, người không ra người, ngợm không ra ngợm. @_@
– À, hay là em cầm bông băng, thuốc sát trùng ra băng bó cho anh ấy giùm chị- Zyn mắt sáng lên khi nghe được câu mình cần nghe nhất, nhưng lại giả bộ con gái nhà lành
– Để em gửi tiền chị, hết bao nhiêu ạ?
– Ấy, không cần, coi như là chị tặng anh ấy. Em nói với ảnh là….hãy quên chị đi nhé huhu…- Chị ta rưng rưng nước mắt
– Hả? À dạ dạ….- Zyn cười xuề xòa, cầm chiến lợi phẩm chuồn mất. Trước khi đi vẫn còn nghe được lời than thầm oán trách từ bà chị kia
– Trời ơi, số tôi xinh đẹp đáng yêu là khổ vậy đó. Anh đẹp trai chưa biết tên kia ơi, hãy tha lỗi cho em, nếu có kiếp sau…hu hu…nhất định chúng ta cũng thành đôi
– Bà này tự sướng không thấy ghê miệng!- Zyn nổi hết cả da gà da vịt khi nghe xong ‘lời trăng trối’ đầy thương tâm của bà chị bán thuốc, vội lủi mất. >o<
Nam Phong đang ngồi thì thấy Zyn tung ta tung tăng chạy đến, biết ngay là cô giở trò ‘cướp đồ bằng mưu’ thành công.
– Tôi giỏi chứ?- Cô giơ chiến lợi phẩm ra khoe
– Còn không mau băng bó, muốn tôi ngất xỉu ra đó à?- Hắn hừ lạnh
– Hứ, ai vừa tự cao ‘kệ nó, tôi không sao’ ấy nhỉ? Bây giờ lại sợ mất máu cơ đấy?- Zyn bĩu môi
– Có vấn đề gì không? Nếu cô không muốn tôi ngất xỉu ra đó, không ai đưa về nhà thì cứ đứng đó- Nam Phong cười đểu- À, không khéo thang lang lại gặp người cần gặp ấy nhỉ?
– Anh….anh mà còn nói nữa là tôi nhét bông vào mồm đấy!- Zyn hậm hực ngồi xuống bên cạnh hắn
– Mà cô….có biết băng không đó?- Nam Phong đưa mắt nhìn đầy cảnh giác
– Yên tâm, hồi bé tôi toàn làm y tá băng bó cho búp bê thôi hihi, còn băng bó cho cả con Milu ở nhà nữa!- Zyn cười tít mắt kể
– …..- Trong lòng Nam Phong than thầm
Hì hà hì hục cuốn cuốn rồi lại tháo tháo, cắt rồi lại buộc, trông Zyn giống đang làm đầu bếp hơn là y tá, nhưng rồi cuối cùng thì tác phẩm để đời của cô cũng hoàn thành xuất sắc.
– Yeah, xong, quá tuyệt!- Zyn phủi tay nhìn thành quả của mình
– Cô….- Nam Phong đen mặt khi nhìn tay mình- Không thấy nó giống cánh tay ướp xác hơn là bị thương sao?
Hắn chỉ bị thương nhẹ một đoạn mà cô băng băng bó bó thành bị thương cả cánh tay, băng cho đến khi nào hết bông băng thì thôi, nếu là bông băng không hết, khéo Zyn băng bó lên cả cổ chứ chả đùa. ==”
– Anh buồn cười nhỉ, tay anh đang bị thương đúng không? Nếu bây giờ giơ tay lên chắc chắn máu sẽ chảy ngược lên, băng quá lên trên là đúng rồi, hạ tay xuống, máu chảy ngược xuống, thế không băng kín bên dưới thì nó chảy hết máu mà chết à?- Zyn vênh mặt giải thích.
– …..- Nói thì hay lắm, thế cái đoạn vết thương chảy máu thì băng mỗi một lớp, không sợ mất máu mà chết à? @_@
– Thôi thôi, tôi băng bó xong rồi, đưa tôi về nhà- Zyn nhảy tót lên yên xe, có vẻ lên chiếc moto này không còn là việc bắc thang lên trời đối với cô nữa
– Tôi cảnh cáo cô, cô mà còn cấu véo hay làm gì tôi thì đừng trách tôi ác- Nam Phong gằn giọng cảnh cáo
– Nhưng nếu anh chạy nhanh quá tôi bay ra ngoài thì sao?
– Ôm thì không vấn đề gì- Hắn ném lại một câu rồi nhảy lên xe
– …..- Cái gì mà ôm thì không vấn đề gì? _ _!
Trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng hét bi thương của ai kia lại vang lên…
Sau kì nghỉ hè dài, cả lớp tập trung với bao chuyện để kể cho nhau nghe. Nhân lúc cô chủ nhiệm còn chưa đến, những cái miệng lại hoạt động hêt công suất.
– Này, hôm qua cậu đi đậu vậy?- Trang Anh huých vai Zyn cười gian xảo
– Đi… đi đâu là đi đâu? Ở nhà xem ti vi chứ có đi đâu đâu!- Zyn lắp bắp
– Ái da, vậy chẳng lẽ mình nhìn nhầm sao ta?- Nhỏ liếc sang cô, vờ thở dài
– Nhầm cái gì?
– Thì hôm qua, một buổi tối đẹp trời, gió nhè nhẹ thổi….
– Tua đi
– Qua ô cửa sổ của nhà hàng Hàn Quốc, tớ nhìn thấy một cô gái đang ân cần, dịu dàng băng bó vết thương cho chàng trai nọ….
– Ân cần cái con khỉ! Tớ ân cần với hắn bao giờ?- Zyn nhảy dựng lên khi nghe Trang Anh kể
– Ủa? Cô gái đó là cậu hả?- Trang Anh sau khi đưa được cô bạn vào tròng thì chớp chớp mắt ngây thơ hỏi
– À, không, tất nhiên là không rồi, tớ tối qua ở nhà mà- Zyn chối bay chối biến
– Hứ, khỏi chối. Cậu qua được mắt tớ sao? Còn giả bộ, rõ ràng ân cần chăm sóc người ta mà còn….- Nhỏ bĩu môi
– Thì đó là….
– Không nghe giải thích! À, mà cần lấy này- Trang Anh đặt vào tay cô một tờ giấy
– Cái gì đây? ‘Hội thi giao lưu truyền thống văn hóa Việt’- Zyn lẩm nhẩm đọc hàng chữ được in to và đậm nhất trên tờ giấy- Mà đưa tớ làm gì?
– Ai chẳng có, mai lớp mình sẽ họp bàn đề cử người tham gia và tiết mục giao lưu
– Mới tập trung đã giao với cả lưu. Mà kệ, chọn ai cũng được, miễn là không phải tớ!- Zyn nói rồi nằm bò ra bàn
Cô chủ nhiệm bước vào lớp, gõ vài tiếng thước để học sinh tập trung lại, những cái mồm đang hoạt động đồng loạt ngừng lại hướng về phía bục giảng.
– Cả lớp trật tự, lớp chúng ta vinh dự đón thêm một học sinh mới, bạn Minh Quân bên lớp A1 chuyển sang
Cô chủ nhiệm vừa dứt lời tiếng gào rú vui mừng, phấn khích từ đám con gái, tất nhiên là không có cô, vang lên dữ dội. Còn bọn con trai lại mặt mày ủ ê thêm vài phần.
Minh Quân cười tỏa sáng, nháy mắt với Zyn làm những ánh mắt vô hình chung quay quắt lại một phía. >.<
– Em có thể tự chọn chỗ
– Vâng, cảm ơn cô
Cậu đi dọc qua các bàn, đi đến chỗ nào là các bạn nữ bàn đấy ngồi dẹp hết lại nhường chỗ. Nhưng Minh Quân cũng chẳng chú ý, cứ thế đi thẳng xuống bàn cuối, chỗ Zyn và Trang Anh đang ngồi, cười toe rồi đặt cặp xuống để lại bao ánh mắt tiếc nuối.
– Sao lại chuyển lớp?- Zyn đợi Minh Quân ngồi xuống rồi mới hỏi
– Không thích à?- Minh Quân xụ mặt ra vẻ tội nghiệp
– Đâu có, là tò mò thôi
– Chắc nhớ Tiểu Phương nhà tôi nên sang chứ gì?- Trang Anh cười nham hiểm
– Đúng rồi, sao cậu biết?
Zyn cảm thấy lạnh sống lưng, có cảm giác rằng mọi ánh mắt lại một lần nữa dồn về phía mình. Xem ra sau này cô khó sống đây.
/39
|