Nhớ ra chuyện Đạt chia sẻ chiều qua… tôi e dè hỏi:
– Anh… Phạm Thiên Dương có còn gây khó dễ cho chúng ta không anh?
Anh khẽ gật làm lòng tôi chùng xuống. Tôi vẫn biết, anh rời khỏi Mạnh Phát không phải là lời giải cho việc này, bởi bản chất Dương hận mẹ con anh, chỉ cần mẹ con anh hạnh phúc, con cái đề huề, nhất định anh ta không yên ổn.
– Hôm trước anh bắt được cô y tá cấu kết hại con của chúng ta… Làm sao anh biết cô ta là người của Dương, biết đâu… cô ta do ba anh thuê?
Lâm Đạt trầm lặng ngồi dậy, anh quay lại nhìn tôi, yết hầu chuyển động, đôi mắt ánh lên vẻ căm hờn:
– Kẻ bắt cóc con chúng ta khi đó… hắn đang bóp cổ con, ý đồ ném xác thằng bé xuống con sông gần đó! May mắn vệ sĩ của anh đến kịp cứu được con, còn hắn nhảy xuống con sông tẩu thoát. Y tá khai có người thuê cô ta đem thằng bé giao cho hắn, cô ta không biết ai giao, chỉ biết có tiền thì làm.
Dã man không để đâu cho hết! Ông Kiên sẽ không bao giờ giết con chúng tôi. Bà Huệ tuy ghét tôi thật nhưng sau thời gian chăm sóc Đạt, bà ta dường như đã không trực tiếp ngăn cản tôi nữa. Bà ta không biết tôi khi đó đang mang thai, còn bảo tôi đi khám vì một năm bên Đạt không thấy tin gì. Chỉ cần vậy là tôi hiểu, bà ta sẽ không ra tay giết cu Tin. Trần Kiến Quốc thì đang bị tạm giam. Kẻ đứng sau quả thực chỉ có thể là Phạm Thiên Dương mà thôi.
Tôi mím môi, chua xót gật đầu.
– Phải làm sao… để chúng ta được yên với hắn? Em… không muốn hận thù kéo dài mãi thế này! Mà… anh đưa con về với em, có phải…
Đáy mắt ánh lên vẻ quyết tâm cùng tự hào không che giấu, anh nhìn sâu vào đôi mắt âu lo của tôi:
– Phải, chúng ta không cần sợ hắn. Đã đến lúc hắn phải sợ chúng ta rồi!
Xoa mái đầu rối ngơ ngác của tôi, anh khẽ nhướng mày:
– Em cứ ngủ tiếp đi, anh phải đi sớm.
Nuốt một ngụm nước bọt trong cảm giác vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ, tôi mấp máy môi:
– Anh… giờ anh đến đâu làm việc… nếu không phải là Mạnh Phát?
– Công ty Hoàng An. Hôm nào sẽ dẫn em đến tham quan.
Hoàng An? Tên con trai của tôi và anh! Anh mím môi cười hài lòng trước biểu hiện ngây ngô chưa có dấu hiệu dừng lại của tôi.
– Anh… Hoàng An là công ty anh mới thành lập à?
– Thành lập cách đây hai năm. Hiện tại, nó đã trở thành cái gai trong mắt Mạnh Phát.
Hai năm sao? Thời điểm ấy… có phải là lúc… anh quyết định chọn tôi, mặc kệ sự phản đối của gia đình? Trái tim tôi đập thình thình, niềm vui ngập tràn trong từng mạch máu. Con người này, làm gì cũng tính toán tỉ mỉ, sao tôi lại không đoán ra được anh đã đi nước cờ này chứ? À mà… thì ra tên con trai của chúng tôi là đặt theo công ty của riêng anh, chứ không phải chiều ngược lại. Sau hai năm phát triển, nhất là khi anh đã dồn toàn lực cho Hoàng An, lúc này nó đã vươn lên mạnh mẽ rồi!
Lâm Đạt vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Anh không muốn chia sẻ thêm, tôi sẽ không hỏi thêm. Chỉ cần tin anh là đủ rồi!
Anh đi làm, lúc này tôi mới có thời gian cho con. Bao nhiêu cũng chẳng đủ! Ngắm nhìn con thôi trái tim tôi đã mềm nhũn ra rồi… Ôm thiên thần nhỏ trong tay, hạnh phúc làm hai mắt tôi ướt nhòa. Mẹ tôi ở bên chăm sóc cho cả hai mẹ con tôi, cảm giác bình yên này… đã quá lâu rồi tôi mới được tận hưởng, chỉ biết cảm tạ số phận… sau bao đày đọa vẫn không bạc đãi tôi!
Những ngày bình yên làm tôi quên mất, sóng to gió lớn vẫn luôn vần vũ ngoài kia, khi kẻ hận thù chúng tôi nhất, mỗi ngày trôi qua lại chất chồng thêm hận thù!
– Anh… Phạm Thiên Dương có còn gây khó dễ cho chúng ta không anh?
Anh khẽ gật làm lòng tôi chùng xuống. Tôi vẫn biết, anh rời khỏi Mạnh Phát không phải là lời giải cho việc này, bởi bản chất Dương hận mẹ con anh, chỉ cần mẹ con anh hạnh phúc, con cái đề huề, nhất định anh ta không yên ổn.
– Hôm trước anh bắt được cô y tá cấu kết hại con của chúng ta… Làm sao anh biết cô ta là người của Dương, biết đâu… cô ta do ba anh thuê?
Lâm Đạt trầm lặng ngồi dậy, anh quay lại nhìn tôi, yết hầu chuyển động, đôi mắt ánh lên vẻ căm hờn:
– Kẻ bắt cóc con chúng ta khi đó… hắn đang bóp cổ con, ý đồ ném xác thằng bé xuống con sông gần đó! May mắn vệ sĩ của anh đến kịp cứu được con, còn hắn nhảy xuống con sông tẩu thoát. Y tá khai có người thuê cô ta đem thằng bé giao cho hắn, cô ta không biết ai giao, chỉ biết có tiền thì làm.
Dã man không để đâu cho hết! Ông Kiên sẽ không bao giờ giết con chúng tôi. Bà Huệ tuy ghét tôi thật nhưng sau thời gian chăm sóc Đạt, bà ta dường như đã không trực tiếp ngăn cản tôi nữa. Bà ta không biết tôi khi đó đang mang thai, còn bảo tôi đi khám vì một năm bên Đạt không thấy tin gì. Chỉ cần vậy là tôi hiểu, bà ta sẽ không ra tay giết cu Tin. Trần Kiến Quốc thì đang bị tạm giam. Kẻ đứng sau quả thực chỉ có thể là Phạm Thiên Dương mà thôi.
Tôi mím môi, chua xót gật đầu.
– Phải làm sao… để chúng ta được yên với hắn? Em… không muốn hận thù kéo dài mãi thế này! Mà… anh đưa con về với em, có phải…
Đáy mắt ánh lên vẻ quyết tâm cùng tự hào không che giấu, anh nhìn sâu vào đôi mắt âu lo của tôi:
– Phải, chúng ta không cần sợ hắn. Đã đến lúc hắn phải sợ chúng ta rồi!
Xoa mái đầu rối ngơ ngác của tôi, anh khẽ nhướng mày:
– Em cứ ngủ tiếp đi, anh phải đi sớm.
Nuốt một ngụm nước bọt trong cảm giác vừa ngạc nhiên lại vừa mừng rỡ, tôi mấp máy môi:
– Anh… giờ anh đến đâu làm việc… nếu không phải là Mạnh Phát?
– Công ty Hoàng An. Hôm nào sẽ dẫn em đến tham quan.
Hoàng An? Tên con trai của tôi và anh! Anh mím môi cười hài lòng trước biểu hiện ngây ngô chưa có dấu hiệu dừng lại của tôi.
– Anh… Hoàng An là công ty anh mới thành lập à?
– Thành lập cách đây hai năm. Hiện tại, nó đã trở thành cái gai trong mắt Mạnh Phát.
Hai năm sao? Thời điểm ấy… có phải là lúc… anh quyết định chọn tôi, mặc kệ sự phản đối của gia đình? Trái tim tôi đập thình thình, niềm vui ngập tràn trong từng mạch máu. Con người này, làm gì cũng tính toán tỉ mỉ, sao tôi lại không đoán ra được anh đã đi nước cờ này chứ? À mà… thì ra tên con trai của chúng tôi là đặt theo công ty của riêng anh, chứ không phải chiều ngược lại. Sau hai năm phát triển, nhất là khi anh đã dồn toàn lực cho Hoàng An, lúc này nó đã vươn lên mạnh mẽ rồi!
Lâm Đạt vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Anh không muốn chia sẻ thêm, tôi sẽ không hỏi thêm. Chỉ cần tin anh là đủ rồi!
Anh đi làm, lúc này tôi mới có thời gian cho con. Bao nhiêu cũng chẳng đủ! Ngắm nhìn con thôi trái tim tôi đã mềm nhũn ra rồi… Ôm thiên thần nhỏ trong tay, hạnh phúc làm hai mắt tôi ướt nhòa. Mẹ tôi ở bên chăm sóc cho cả hai mẹ con tôi, cảm giác bình yên này… đã quá lâu rồi tôi mới được tận hưởng, chỉ biết cảm tạ số phận… sau bao đày đọa vẫn không bạc đãi tôi!
Những ngày bình yên làm tôi quên mất, sóng to gió lớn vẫn luôn vần vũ ngoài kia, khi kẻ hận thù chúng tôi nhất, mỗi ngày trôi qua lại chất chồng thêm hận thù!
/90
|