Thông tin phó tổng giám đốc Lâm Đạt rút toàn bộ cổ phần của mình khỏi Mạnh Phát khiến tập đoàn tổn thất không nhỏ tràn lan trên các mặt báo. Tuy nhiên, điều khiến Mạnh Phát khủng hoảng chính là: Lâm Đạt nắm giữ công nghệ sản xuất các máy cơ khí quan trọng nhất của Mạnh Phát, hay chăng anh chính là người nắm công nghệ thực sự của tập đoàn khổng lồ này. Khi anh rời đi, những máy móc này tại Mạnh Phát có nguy cơ buộc phải ngừng sản xuất.
Từ trước cho đến khi sự việc xảy ra, không ai có suy nghĩ Lâm Đạt rời bỏ Mạnh Phát, cũng không ai nghĩ đến việc từ lúc nào anh đã nắm giữ được công nghệ cốt lõi của Mạnh Phát. Cả ông Kiên và Phạm Thiên Dương đều bất ngờ vì điều này.
Nhiều kẻ quay xe theo Dương là sự thật, nhưng những người nhận thức rõ giá trị của Lâm Đạt thì không. Không kể anh là người ông Kiên yêu thương nhất, dù cho anh có làm bất cứ việc gì, đến phút cuối ông ta vẫn có thể phản cả thế giới vì anh, thì anh có đủ bản lĩnh để làm chủ một đế chế riêng. Sau hai năm âm thầm chiếm lĩnh, việc nắm giữ công nghệ thực sự của Mạnh Phát là điều anh làm được. Anh rời đi cùng công nghệ cốt lõi khiến Mạnh Phát chỉ còn là một con hổ giấy chịu phụ thuộc vào anh. Đương nhiên, không ai biết được điều này ngoại trừ những người trong cuộc. Báo chí chỉ loan tin Lâm Đạt rời bỏ Mạnh Phát, còn việc Mạnh Phát có nguy cơ đối diện với khủng hoảng lớn chưa từng thấy, thì quá khó để những người ngoài cuộc nắm được. Lâm Đạt vẫn để một con đường sống cho Mạnh Phát, anh vẫn trao quyền một phần công nghệ cho bọn họ, với điều kiện Phạm Thiên Dương cùng ông Kiên phải đảm bảo an toàn cho mẹ con tôi. Kẻ nắm đằng chuôi hiện tại chính là anh.
Lẽ ra tôi cũng không biết những gì ẩn phía sau mặt hồ phẳng lặng, may mắn là, thông tin từ trợ lý Tiến nhanh nhẹn và chuẩn xác đã giúp tôi kịp thời nắm bắt trong sửng sốt cùng ngưỡng mộ người chồng kín kẽ đạm mạc của mình!
Tháng hai lạnh giá, từ lúc nào tôi đã chẳng còn sợ lạnh. Tôi biết… vì tôi đã có anh, đã có cu Tin sưởi ấm. Lúc nào cũng ấm!
Một buổi chiều tháng hai sau Tết nguyên đán ấm cúng bên gia đình lớn phía tôi. Nghe tiếng cửa mở tôi đặt cu Tin vào cũi, bước ra chào đón anh. Trên tay ai kia, túi đồ ăn dành cho tối nay làm tôi tủm tỉm.
– Sao anh không về rồi mình cùng đi siêu thị? Con ngủ rồi anh à!
– Em cũng tranh thủ chợp mắt một chút đi. Từ trưa đến giờ nó có cho em ngủ lúc nào đâu!
Thật là thấu hiểu người vợ cả ngày không-làm-gì-cả! Tôi cong đôi mắt thâm quầng mệt mỏi cười với anh một cái, che miệng ngáp, bước về phòng ngủ. Mẹ tôi đã về quê với bố và các em tôi khi cu Tin được sáu tháng. Giờ thằng bé chín tháng, mẫm mạp trắng trẻo, mặt mũi lì lì như ai kia nhưng nghịch khiếp, bò khắp mọi mặt trận, cứ phải cho vào cũi mới yên!
Mùi thức ăn thơm lừng đánh thức chiếc bụng đói. Tôi dụi dụi hai mắt bước về bếp. Cười cười tiến lại, vòng tay nhỏ ôm chầm lấy tấm lưng cao lớn vững chãi khi ai kia đang tất bật nấu nướng. Bận rộn tối mày tối mặt với công ty Hoàng An mà vị giám đốc đẹp trai này vẫn tranh thủ về nấu bữa tối chăm vợ chăm con. Một trăm điểm, không có nhưng!
– Chồng yêu, à giám đốc Hoàng An ơi, anh cho em ăn món gì thế?
Thay câu trả lời bằng một miếng bò hầm mềm tan trong miệng. Trời ơi, yêu chết mất thôi!
– Muốn đến Hoàng An làm việc cùng anh quá, mà cu Tin vẫn còn nhỏ!
Tôi nhăn nhó kêu ca, hai mắt nhìn về con trai ngủ ngoan trong cũi vẫn vô thức sáng lên. Anh bẹo cái má phinh phính của tôi, đưa cho tôi bát bò hầm để tôi bày ra bàn, nhếch nhẹ khóe miệng:
– Ở nhà chồng nuôi mà em chê? Hay cu Tin ngoan quá nên em nhàn?
Haha… thật biết cách thuyết phục! Trông chừng cu Tin thôi mà tôi hoa hết cả mắt, ngủ cũng không ngủ nổi với nó, chỉ mong nó lớn lên chút nữa thì gửi nó đi lớp, để tôi rảnh rang bám anh.
– Cả hai đều không phải… haha!
Hai mắt tôi lập tức nheo nheo lại nhìn anh. Hừm hừm, anh hài lòng đi làm không có mặt tôi!
– Anh, hay có em nào xinh tươi ở Hoàng An, không muốn vợ biết, đúng không?
Đặt bát canh nóng hổi xuống bàn, Đạt phì cười:
– Em nghĩ anh đủ dũng cảm thế à?
– Cứ đổ tiếng ác cho em! Ai mà biết?
Tỏ vẻ giận dỗi một chút cho oai. Tôi vừa quay lưng, ai kia đã vòng tay qua eo nhỏ, còn tranh tủ nắn bóp phía trên, cúi xuống thì thầm vào tai nhồn nhột:
– Dành cho vợ hết rồi, ai chen vào được nữa?
Mím môi cười, tôi cúi mặt, gật gật hài lòng. Ai kia hiếm khi nói lời ngọt ngào nhưng một khi đã nói, nhất định ngọt hơn mật mía. Đêm nay sẽ lại như bao đêm, một đêm nóng bỏng thiêu đốt hai kẻ yêu đương!
Ngực kề ngực, vai kề vai, nụ hôn quấn quýt triền miên, nơi hạ thân ai kia không ngừng ra vào làm tôi muốn phát điên. Đê mê choáng ngợp… Tình yêu của con người này luôn được biểu đạt qua hành động, và hành động trực tiếp nhất chính là giây phút này!
Từ trước cho đến khi sự việc xảy ra, không ai có suy nghĩ Lâm Đạt rời bỏ Mạnh Phát, cũng không ai nghĩ đến việc từ lúc nào anh đã nắm giữ được công nghệ cốt lõi của Mạnh Phát. Cả ông Kiên và Phạm Thiên Dương đều bất ngờ vì điều này.
Nhiều kẻ quay xe theo Dương là sự thật, nhưng những người nhận thức rõ giá trị của Lâm Đạt thì không. Không kể anh là người ông Kiên yêu thương nhất, dù cho anh có làm bất cứ việc gì, đến phút cuối ông ta vẫn có thể phản cả thế giới vì anh, thì anh có đủ bản lĩnh để làm chủ một đế chế riêng. Sau hai năm âm thầm chiếm lĩnh, việc nắm giữ công nghệ thực sự của Mạnh Phát là điều anh làm được. Anh rời đi cùng công nghệ cốt lõi khiến Mạnh Phát chỉ còn là một con hổ giấy chịu phụ thuộc vào anh. Đương nhiên, không ai biết được điều này ngoại trừ những người trong cuộc. Báo chí chỉ loan tin Lâm Đạt rời bỏ Mạnh Phát, còn việc Mạnh Phát có nguy cơ đối diện với khủng hoảng lớn chưa từng thấy, thì quá khó để những người ngoài cuộc nắm được. Lâm Đạt vẫn để một con đường sống cho Mạnh Phát, anh vẫn trao quyền một phần công nghệ cho bọn họ, với điều kiện Phạm Thiên Dương cùng ông Kiên phải đảm bảo an toàn cho mẹ con tôi. Kẻ nắm đằng chuôi hiện tại chính là anh.
Lẽ ra tôi cũng không biết những gì ẩn phía sau mặt hồ phẳng lặng, may mắn là, thông tin từ trợ lý Tiến nhanh nhẹn và chuẩn xác đã giúp tôi kịp thời nắm bắt trong sửng sốt cùng ngưỡng mộ người chồng kín kẽ đạm mạc của mình!
Tháng hai lạnh giá, từ lúc nào tôi đã chẳng còn sợ lạnh. Tôi biết… vì tôi đã có anh, đã có cu Tin sưởi ấm. Lúc nào cũng ấm!
Một buổi chiều tháng hai sau Tết nguyên đán ấm cúng bên gia đình lớn phía tôi. Nghe tiếng cửa mở tôi đặt cu Tin vào cũi, bước ra chào đón anh. Trên tay ai kia, túi đồ ăn dành cho tối nay làm tôi tủm tỉm.
– Sao anh không về rồi mình cùng đi siêu thị? Con ngủ rồi anh à!
– Em cũng tranh thủ chợp mắt một chút đi. Từ trưa đến giờ nó có cho em ngủ lúc nào đâu!
Thật là thấu hiểu người vợ cả ngày không-làm-gì-cả! Tôi cong đôi mắt thâm quầng mệt mỏi cười với anh một cái, che miệng ngáp, bước về phòng ngủ. Mẹ tôi đã về quê với bố và các em tôi khi cu Tin được sáu tháng. Giờ thằng bé chín tháng, mẫm mạp trắng trẻo, mặt mũi lì lì như ai kia nhưng nghịch khiếp, bò khắp mọi mặt trận, cứ phải cho vào cũi mới yên!
Mùi thức ăn thơm lừng đánh thức chiếc bụng đói. Tôi dụi dụi hai mắt bước về bếp. Cười cười tiến lại, vòng tay nhỏ ôm chầm lấy tấm lưng cao lớn vững chãi khi ai kia đang tất bật nấu nướng. Bận rộn tối mày tối mặt với công ty Hoàng An mà vị giám đốc đẹp trai này vẫn tranh thủ về nấu bữa tối chăm vợ chăm con. Một trăm điểm, không có nhưng!
– Chồng yêu, à giám đốc Hoàng An ơi, anh cho em ăn món gì thế?
Thay câu trả lời bằng một miếng bò hầm mềm tan trong miệng. Trời ơi, yêu chết mất thôi!
– Muốn đến Hoàng An làm việc cùng anh quá, mà cu Tin vẫn còn nhỏ!
Tôi nhăn nhó kêu ca, hai mắt nhìn về con trai ngủ ngoan trong cũi vẫn vô thức sáng lên. Anh bẹo cái má phinh phính của tôi, đưa cho tôi bát bò hầm để tôi bày ra bàn, nhếch nhẹ khóe miệng:
– Ở nhà chồng nuôi mà em chê? Hay cu Tin ngoan quá nên em nhàn?
Haha… thật biết cách thuyết phục! Trông chừng cu Tin thôi mà tôi hoa hết cả mắt, ngủ cũng không ngủ nổi với nó, chỉ mong nó lớn lên chút nữa thì gửi nó đi lớp, để tôi rảnh rang bám anh.
– Cả hai đều không phải… haha!
Hai mắt tôi lập tức nheo nheo lại nhìn anh. Hừm hừm, anh hài lòng đi làm không có mặt tôi!
– Anh, hay có em nào xinh tươi ở Hoàng An, không muốn vợ biết, đúng không?
Đặt bát canh nóng hổi xuống bàn, Đạt phì cười:
– Em nghĩ anh đủ dũng cảm thế à?
– Cứ đổ tiếng ác cho em! Ai mà biết?
Tỏ vẻ giận dỗi một chút cho oai. Tôi vừa quay lưng, ai kia đã vòng tay qua eo nhỏ, còn tranh tủ nắn bóp phía trên, cúi xuống thì thầm vào tai nhồn nhột:
– Dành cho vợ hết rồi, ai chen vào được nữa?
Mím môi cười, tôi cúi mặt, gật gật hài lòng. Ai kia hiếm khi nói lời ngọt ngào nhưng một khi đã nói, nhất định ngọt hơn mật mía. Đêm nay sẽ lại như bao đêm, một đêm nóng bỏng thiêu đốt hai kẻ yêu đương!
Ngực kề ngực, vai kề vai, nụ hôn quấn quýt triền miên, nơi hạ thân ai kia không ngừng ra vào làm tôi muốn phát điên. Đê mê choáng ngợp… Tình yêu của con người này luôn được biểu đạt qua hành động, và hành động trực tiếp nhất chính là giây phút này!
/90
|