Cô Nàng Đỏng Đảnh Và Lãng Tử Phong Độ
Chương 14: Buổi cắm trại kết thúc =>Buổi đi chơi ở biển bắt đầu!
/15
|
- Loa loa !Các em nghe rõ đây!Vì các em học sinh của trường có ta có vẻ như ko đồng lòng với nội quy của buổi cắm trại này nên hôm nay nhà trường đã chuẩn bị xe để các em trở lại thành phố.Nếu như các em khối 11 chịu nghe lời hơn thì buổi cắm trại này vẫn được tiếp tục cho đến chiều ngày mai._Loa nhà trường thong báo.
Hắn cảm thấy mình thật nhẫn tâm và độc ác.Chỉ vì hắn muốn chơi đùa với mọi người ở trong rừng mà hắn lại vô tình gây ra nhiều chuyện và phá hoại buổi cắm trại này.Nhưng…có một điều lạ…hắn…đã biết trách mình tự bao giờ,đã biết cảm thấy có lỗi từ bao giờ.Hắn chưa bao giờ hối hận vì những việc mình đã gây ra,mặc dù là đúng hay sai.Nhưng lúc này đây,khi có nó ở bên cạnh như thế này,hắn lại hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình.Từ khi Tú Vân còn bên hắn,hắn cũng đã như thế vì muốn tỏ ra mình là một người con trai tốt để người mình yêu.Chẳng lẽ hắn như vậy cũng là vì hắn đã trót yêu nó sao? Có nên nói với nó ko?Hắn sợ rằng hắn sẽ bị từ chối giống như mối tình của hắn và Tú Vân.Hắn ko biết tình cảm thật sự nó dành cho hắn là thế nào.
Cuối cùng ngôi trường Color Red cũng đã hiện ra trước mắt.
- Các em chuẩn bị hành lí rồi về nhà của mình nhé!Hôm nay là chủ nhật thì đến tận thứ 3 các em mới đi học lại vì nhà trường thong báo kì nghĩ Noel là như vậy,nhé!
Nó lê thê bước đến chuyến xe buýt của anh nó,anh hai nó bảo :
- Lớp em có chuyện gì ko có lien quan đến em đó chứ,Bảo Lam_Anh trai nó nghi ngờ hỏi.Đứa em gái của anh thật sự đã hư hỏng thêm sau khi vào ngôi trường này học.
- Làm gì có chứ!Anh hai nói xàm vừa thôi_Nó ngượng ngùng ko dám nhìn thẳng gương mặt của anh nó.Sao nó cứ phải nói dối như thế này với Huy ???...
Thế là cả hai anh em nó cùng về ngôi nhà bé nhỏ thân yêu mà đã hơn 1 hôm ko về…nhớ quá!Căn nhà nhỏ bé nhưng rất ấm áp và tràn đầy tình thương yêu.
Bỗng ở dưới nhà có điện thoại…anh nó vội vàng chạy đến:
- Alô ai thế ạ!
- Em là Thanh Nhi đây.Em đang ở công viên gần nhà anh đây!Ra nhé.
- OK.Em chờ anh 5 phút,anh sẽ ra liền.
Khoảng 5 phút sau,cậu đã có mặt ở ngay cạnh Thanh Nhi..
- Em đã có câu trả lời cho anh.Mặc dù chưa đến 1 tuần nhưng mà em vẫn sẽ trả lời.
Cậu thầm nghĩ “Chắc là cô ấy đã từ chối,chỉ có 2 ngày sao có thể suy nghĩ được”.
- Em cứ nói.Anh đang đợi đây.Dù sao cũng cảm ơn em vì đã trả lời anh sớm như vậy.
- Em….đồng ý làm Bạn Gái của…anh_Thanh Nhi vừa nói vừa che mặt lại vì ngại.
- Thật sao?Ôi cảm ơn em nhiều lắm!_Cậu nghe xong,trái tim cậu đã rung động,lòng cậu cảm thấy thật hạnh phúc.Cậu chạy đến ôm chầm Thanh Nhi.Tim cậu đã đập nhanh hơn và loạn đi cả vài 3,4 nhịp.Và đến lúc này,cậu đã biết,thật sự thích Nhi rồi.
2 con người cứ hòa nhịp vào nhau,trái tim đều đập,họ đã làm cho cả công viên ngưỡng mộ 2 người họ.Câu chuyện này giống như mơ đối với cậu và cả Nhi.Ở một nơi nào đó ko xa,tại căn nhà ấy,có cô bé mỉm cười hạnh phúc luôn miệng chúc phúc cho anh trai và cô bạn thân…là nó. “ Cảm ơn ông trời đã làm theo ý của con,anh trai con cuối cùng đã đỗ được bến bờ yêu thương của đời mình rồi.Và bến đỗ ấy còn chính là Thanh Nhi nữa chứ.Thanh Nhi thật sự rất tốt,chắc chắn sẽ cho anh Huy hạnh phúc.Còn mình…chắc mãi F.A mà thôi.Mình ko có hứng thú với những công tử mặc dù mình đã thích Thiên Minh..nhưng cậu ấy cũng chỉ giống như ba của mình mà thôi”
5 phút sau,cái ôm đầy tha thiết ấy cũng đã chấm dứt…nó chạy tút lên phòng mình.
- Bảo Lam,anh phải đi du lịch ở Suối Tiên,em cứ ở nhà,tối anh sẽ về biết ko?
- Ok anh hai yêu dấu,cứ đi thoải mái.Mà anh đi với ai thế?Thanh Nhi à.Đồng ý?
- Uhm cô ấy đã đồng ý.Em cũng lanh gớm.Nhưng cô ấy ko chịu đi tại vì có bạn anh nữa nên em cứ đi chơi với cô ấy nhé!Nhớ chăm sóc Nhi cẩn thận.
- Trời ạ.Phải nói với Thanh Nhi là chăm sóc em gái yêu quí của anh chứ.Mới có tí vậy mà đã thay đổi đến 360.Hết chỗ nói.Chỉ có tội cho mình em,Bảo Lam này mà thôi!
Nó vẫn cứ nói luyên thuyên mà ko biết anh trai nó đã chạy mất dép rồi.Cũng phải,nghe nó ca khoảng 5 phút cũng ù cả tai chứ chẳng chơi.
Anh hai nó vừa đi thì lại có tiếng bấm chuông nữa…ko biết là ai,nó liền chạy ra mở..
- Thanh Nhi,sao cậu ko ở nhà với ngoại của cậu._Nó lo lắng nhìn mặt của Nhi hỏi.Nhìn cái mặt vui như thế này là biết đến tìm cậu chứ ko them tìm nó.
- Cậu ở nhà một mình nên mình đến chơi cho zui ấy mà.Bà ngoại của mình đi về quê rồi.Tận thứ ba mới về._Thanh Nhi hớn hở béo má nó.Thì ra là đến chơi với nó.
- OK vào phòng tui đuy bạn yêu của tui.Anh trai tui đi rồi có cậu là vui nhất thôi!
Nhưng cái chuông của nhà vẫn ko tha cho nó..lại có người bấm lần nữa..
- Chắc là mấy đứa con nít ở trong hẻm.Chờ mình tí nhé!
Mở cửa ra..nó chưa kịp nhìn mặt ai ra ai thì đã la toáng lên :
- Nè mấy đứa con nít quỉ,sao cứ thích phá làng phá xóm thế hả?
- Ai là nít quỉ,tui 17 tuổi rồi còn con nít nữa đâu mà quỉ với ma.Khùng HẢ?
“ Chết cha!Là Thiên Minh và Kiêm Luân!Trời ạ thế mà tưởng đứa nào chứ.Phải xin lỗi,bình tĩnh xin lỗi.Bảo Lam ơi,con trai đó nha,là con trai đó,sao mày ngu dữ vậy!”
- À à tui nhầm.Mà đến đây làm gì vậy_Nó ‘quang minh chính đại’ nói .
- Rủ đi chơi đi ko?Có Trà Mai nữa đi ko_Kiêm Luân chỉa cái cầm nhọn vào mặt của nó,miệng đểu ko thể đểu hơn.Nó phải bất giác lùi lại để tránh “gai cầm”.
- Mày ghê quá Luân ơi!_Hắn cũng phải rùng mình vì cái cầm như cái cưa của Luân.
- Sao lại có Trà Mai.Nếu có tôi cô ta chắc chắn sẽ ko thích chuyến đi này đâu!_Chính nó cũng ko biết vì sao hắn lại mời nó đi chơi.Nó ko muốn từ chối nhưng nếu nó đi thì anh nó sẽ biết.Haizzz.Chắc mọi người cũng đoán được kết quả từ anh nó…
- Ba cô ta kêu tôi phải dẫn cô ta đi.Mà đi mình thì lại sợ cô ta làm trò.Còn nếu có cô cô ta ko đi thì nghĩ,kệ cô ta chứ!_Hắn xấc láo nói,trong lòng ấy hận TMai biết bao.
- Nhưng anh trai tôi…sẽ ko cho tôi đi !
- Anh trai cô thích Thanh Nhi thì cứ bảo với cậu ấy đi theo thì ok.Dù chi thằng Luân cũng đi nữa mà.Gọi Thanh Nhi đi cùng.Đi biển nhé!Đem áo quần 3 ngày.
- Ơ…nhưng mà..!Thôi để tôi kêu vậy.
Nó lang thang lên phòng nó với một tâm trạng hết sức là căng thẳng.
- Thanh Nhi,cậu có thể gọi cho anh trai mình nói là tớ và cậu đi chơi tối thứ 2 mới về có được ko.Tớ xin cậu luôn đấy_Nó làm vẻ mặt ngây thơ để nài nỉ Thanh Nhi.
- Thôi được rồi!Mà cậu đi với ai.Sao lại có cả tớ.Được ko?
- Đi với Kiêm Luân nè,Trà Mai nè cả…Thiên Minh nữa_Nó chậm rãi liệt kê.
- Để mình gọi.Chuyến đi này cậu nên đi.Ko đi tớ cũng bắt cậu đi.
Sau cuộc điện thoại cho anh trai nó,Thanh Nhi và nó cùng xếp đồ để bắt đầu chuyến đi biển thật thú vị.Điều này chắc chắn sẽ làm nó rất vui vẻ đây.
- Bắt đầu nhé!Chúng ta sẽ đến nhà Trà Mai._Kiêm Luân phấn khởi nói.
Đi được khoảng chừng 5 phút,xe dừng lại tại một căn biệt thự vô cùng sang trọng.
Trà Mai đã đứng đợi sẵn ở ngoài cổng cùng….Hoàng Phúc.
- SAO CẬU TA LẠI ĐI????_Hắn hét to như cái loa hỏi Trà Mai.
- Cậu ta muốn đi có được ko.Còn nếu anh cấm thì đừng có trách em nhé!_Một nụ cười nửa miệng đã xuất hiện trên gương mặt Trà Mai.Trà Mai tạo ra chuyến đi tắm biển này đều nằm trong kế hoạch của bọn.Hoàng Phúc sau chuyến đi này sẽ gần gũi nó hơn và chắc chắn nó cũng sẽ đỗ cậu.Và đó là điều mà Trà Mai mong đợi bao lâu.
Vì 2 người họ đều biết rằng trong chuyến đi này hắn sẽ mời theo cả nó.
- Vào xe !Mau!_Hắn nghiêm giọng ra lệnh.Tưởng ko có hắn, hắn mới dám mời nó!
Xuất phát từ Sài Gòn đến biển Nha Trang theo tốc độ của xe xịn nhà hắn cộng thêm ông tài xế được trợ cấp vô số tiền trả phạt nên chắc khoảng 5,6 giờ đã đến nơi.Mọi người tranh thủ ngủ một giấc thật dài.Nó dựa đầu vào Thanh Nhi mà ngủ ngon lành.Thấy vậy,hắn vội quay xuống nhìn nó.Ánh mắt hắn nhìn nó ko chớp.Chợt hắn nghĩ “Cô ấy…dễ thương và đáng yêu rất giống với Tú Vân”.Hắn lại tiếp tục nhìn nó say đắm.Khoảng chừng hơn 10 phút,hắn lại quay sang Thanh Nhi và theo phản xạ tự nhiên,hắn vội vàng quay đầu lên.Hắn giật mình “Sao mỗi khi nhìn vào Thanh Nhi,mình lại nhớ đến khuôn mặt của Tú Vân chứ.Khuôn mặt ấy chẳng giống Tú Vân chút nào.Nhưng tâm hồn ấy…là của Tú Vân”.Bất giác hắn lắc đầu lìa lịa rồi khép đôi mắt chìm vào giấc ngủ yên tĩnh.Trong giấc ngủ ấy,hắn luôn nghĩ đến nó…
Hoàng Phúc vẫn chưa yên lòng mà say giấc…có vẻ như mấy ngày nay cậu đã thua hắn một bước rất thắm vào tim.Thế nên kế hoạch này…cậu phải thành công.
Cuối cùng cũng đến được Nha Trang,tụi nó vội xuống xe đến Khách sạn Luxury.
- Đây là khách sạn của cậu tôi!Cứ thoải mái nhé!_Kiêm Luân nở nụ cười tươi rói khiến bao nàng gần gần đó phải đổ rầm rầm khiến nó cảm thấy giật mình..
- Vào để hành lí rồi ra biển,đã gần 4 giờ chiều rồi.Tối sẽ đi ăn món đặc sản ở đây!_Hắn lạnh lùng nói với nó rồi giật va-li của nó chạy vào phòng.
Mỗi người một phòng ngủ,riêng nó và Thanh Nhi một phòng.
~~~~~~~~~~~Đã 4 giờ 15 phút,hắn đến phòng nó..
- Đi biển nào,Bảo Lam,Thanh Nhi_Hắn gõ cửa phòng rồi cất tiếng nhẹ nhàng.
Thế là tụi nó đi ra biển,biển cũng gần khách sạn thôi nên bước vài bước là đến..
- Nước biển mát quá.Đúng là biển Nha Trang,ko lạnh tí nào._Nó lấy tay hất mảng nước rất đáng yêu.Lần cuối cùng nó đi biển là đi cùng gia đình của nó cách đây 1 năm,cũng là tại bãi biển này đây.Nó thật sự đã rất vui,đang thẫn thờ thì…
- Sao cậu ko thay ra Bikini mà mặc.Mặc vậy kì lắm!_H.Phúc cười hiền bảo.
- Tớ ko quen mặc hở hang đâu =.= vậy mới kì ấy_Nó đỏ cả mặt khi nhắc đến Bikini.Hồi lớp 9 nó có mặc một lần nhưng khi mặc vào cả bãi biển đều cười.
- Con nhỏ đó chỉ lấy cái ngây thơ đó để quyến rũ đàn ông thôi.Cứ kệ cô ta_Trà Mai từ đâu xuất hiện bỗng ‘mỉa mai’ nó.Cô mặc lên mình một bộ đồ rất xẹt-si.Cái áo dây mỏng hở cả bụng,cái váy mỏng và rất ngắn tôn lên thân hình mĩ mãn của cô.
- Thôi đi,cô cũng có được bao nhiêu_Kiêm Luân bày tỏ sự lạnh sống lưng khi nhìn Trà Mai.Cô ta đang mặc cái gì mà ghê vậy >.< Còn hắn thì ko có hứng thú.Bỗng Kiêm Luân nhìn qua nó,bảo_Cậu đi đây với tôi._Nói xong kéo tay nó đi.
Hóa ra Luân dẫn nó đến quầy đồ bơi @@ nó ko biết chọn bộ nào nên Kiêm Luân đã chọn thay nó.Lúc đầu nó ko chịu mặt nhưng Luân cứ nài nỉ mãi nên nó cũng đành .
- Oa oa ,da trắng quá,đẹp quá,cao nữa,ăn đứt nhỏ Trà Mai luôn.
- Cảm ơn Kiêm Luân,nhưng tôi thấy lạnh quá,cho tôi mượn cái khăn.
- Đây cầm lấy_Kiêm Luân ném cái khăn qua cho nó,nó trùm vào người.
~~~~~~~~Khi xuống tắm,bọn nó ko khỏi ngạc nhiên khi nó…quá đẹp.Làn da trắng nõn nà,khuôn mặt đỏ,đáng yêu.Làn môi ko son nhưng vẫn tươi hồng.Bộ đồ nó mặc ko có xẹt-si cũng chẳng giống như những bộ đồ khác..mà là sự kết hợp tinh tế.Nó đẹp đến nỗi bao chàng trai gần đó ai ai cũng phải đưa mắt nhìn.Người con gái như Trà Mai-lâu nay ghét nó hết thuốc mà vẫn phải đắm đuối nhìn nó. “Sao nhỏ đó lại có thân hình còn đẹp hơn cả mình nữa chứ,con nhỏ nhà quê đó mà cũng tài đến vậy hay sao.Nhìn kìa,ko những hắn mà cả boy của bãi tắm đều nhìn về phía của nó.”
Nó cầm lấy một con vịt…nó nào có biết bơi(Chú ý*: Hoàng Phúc ko đi nhé )
- Này này,sao lại lấy con vịt thế kia?_Hắn từ đâu bơi đến kéo lấy con vịt vàng của nó.
- Tôi…sợ nước lạnh thôi_Nó chữa ngượng bằng cách nói vấn đề ko liên quan.
- Sợ nước lạnh,ko biết bơi thì nói để cho tôi dạy cô nhá,đừng giữ trong lòng!Ngại!
- Anh…tôi ko biết bơi đó thì sao.Con trai gì mà…Anh thì ế suốt đời nhá!
- Cảm ơn.Tôi ko bao giờ ế.Nhưng mà…hôm nay…cô…đẹp lắm!_Hắn bất chợt nở nụ cười khen nó.Chưa có một người nào được hắn khen ngoài Tú Vân đâu.Nhưng đã bao ngày qua,nó đã chiếm lấy được tình cảm thật sự của hắn.Nó còn gì có thể may mắn hơn…nhưng nếu nó biết điều đó…thì nó và hắn đã là một cặp rồi…nhưng đến tận bây giờ,hắn vẫn chưa nói cho nó biết hắn…thích nó.Cả 2 vẫn sẽ nghĩ rằng mình đang yêu đơn phương người kia mà thôi.Nếu như vậy thì trong 2 ai là người sẽ thổ lộ??
Hắn bỏ đi về phía khác để lại cho nó một sự ngạc nhiên.Hắn đã khen nó đẹp sao.Nó ko tin vào màng nhĩ của mình nữa.Đường đường là một Hot Boy,Công Tử nhà giàu mà lại đi khen một đứa nghèo hèn như nó hay sao.Từ lúc này,ngay bây giờ,nó đã cảm thấy tự tin hơn khi đứng trước mặt của hắn.Nó đã ko phải sợ sệt gì đối với hắn-tình yêu đầu đời của nó,vẫn sẽ mãi là một người con trai quan trọng trong trái tim của nó...
Đã sắp sửa 6 giờ,tụi nó đi lên bờ biển ăn vặt rồi đi về khách sạn,rồi bắt xe đến quán ăn.Nhưng Hoàng Phúc vẫn một mực ở lại khách sạn nên tụi nó ko ai đi=>đành ăn bánh mì thay bữa tối.Vậy là kế hoạch mới của Hoàng Phúc và Trà Mai sắp sửa sẽ được bắt đầu,vào tối hôm nay.Tối nay…sẽ có trò chơi rất thú vị đây…
Đã 11 :00 tối ,Trà Mai rón rén bước vào phòng hắn cùng chiếc máy tính bảng,một máy laptop và cái USP,và trên người là cái váy ko thể nào có thể “xẹt-si” hơn nữa.
Cô ta hành động…nằm xuống giường của hắn…bọc lấy cái mền hắn đang trùm,ôm hắn thắm thiết.Vì hắn ko thường mặt áo khi ngủ nên cô ta có thể dung đôi tay quấn lấy làn da mềm mại của hắn.Đó là một việc làm ko như mọi người nghĩ.Cô ta đã ko đụng chạm gì đến thân thể của hắn nhiều.Đó là lí do cho đến bây giờ hắn vẫn say giấc mà ko có biết bất cứ một chuyện gì xảy ra.Nhưng quan trọng,thứ quý giá mà Trà Mai có hiện giờ đó là những tấm ảnh chụp những cái ảnh ghê tởm ấy.Thật sự,cô ta đã trở thành một con quỷ rất độc ác.Cô ta sẽ dung những tấm ảnh này để uy hiếp hắn,bắt hắn phải đính hôn với cô,và sau đó sẽ là Hoàng Phúc,cậu sẽ cho nó xem những bức ảnh ấy,và nó chợt nhận ra mọi chuyện và tình yêu của nó và Phúc sẽ chắp cánh.Mọi người cũng đã lừa trước được một chuyện,hắn sẽ ko cưới Trà Mai vì 1 trong 2 lựa chọn ,hắn cũng đều sẽ ko có hắn.Nhưng Trà Mai,cô ta hiểu hắn hơn bất cứ ai.Hắn sẽ chọn cô,thay vì chọn con đường hắn là cái gai trong mắt của nó.Hắn sẽ ko thích như vậy,vì 2 người họ đều nhận ra,đều thấy trong đôi mắt của hắn,hắn thích nó rất nhiều.Trà Mai cầm những tấm ảnh ấy,đôi môi xinh đẹp bỗng chốc nở một nụ cười ngạo mạn,rồi vội vàng đi ra khỏi phòng rồi về phòng của Hoàng Phúc.Đến phòng của cậu:
- Công việc thế nào,Trà Mai_Phúc thì thầm nói với Trà Mai.
- Tốt cả!Nhìn đây,là những bức ảnh tôi đã chụp!Dữ liệu của ảnh tôi đã đưa vào USP hết rồi.Mai tôi sẽ đi post ra ảnh thường,post thật là nhiều tấm.HAHA.Lần này Thiên Minh sẽ chết chắc.Còn Hoàng Phúc,chiến thắng đã nằm chắc trong tay chúng ta.
- Thứ 3 hãy đưa,cứ để cho cậu ta vui vẻ một chút rồi nhận mùi đau khổ cũng ko sao!
Mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào nếu hắn thấy được những tấm hình đó.Chuyện bất ngờ gì sẽ xảy với những điều tiếp theo đến.Chắc chắn sẽ còn rất bất ngờ nếu như có thêm một con người ko nên thấy nhưng lại phải thấy,đó là một sai lầm khi Trà Mai và Hoàng Phúc đưa cho người đó xem!!!Hãy chờ đợi…nhé!!!
Hắn cảm thấy mình thật nhẫn tâm và độc ác.Chỉ vì hắn muốn chơi đùa với mọi người ở trong rừng mà hắn lại vô tình gây ra nhiều chuyện và phá hoại buổi cắm trại này.Nhưng…có một điều lạ…hắn…đã biết trách mình tự bao giờ,đã biết cảm thấy có lỗi từ bao giờ.Hắn chưa bao giờ hối hận vì những việc mình đã gây ra,mặc dù là đúng hay sai.Nhưng lúc này đây,khi có nó ở bên cạnh như thế này,hắn lại hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của mình.Từ khi Tú Vân còn bên hắn,hắn cũng đã như thế vì muốn tỏ ra mình là một người con trai tốt để người mình yêu.Chẳng lẽ hắn như vậy cũng là vì hắn đã trót yêu nó sao? Có nên nói với nó ko?Hắn sợ rằng hắn sẽ bị từ chối giống như mối tình của hắn và Tú Vân.Hắn ko biết tình cảm thật sự nó dành cho hắn là thế nào.
Cuối cùng ngôi trường Color Red cũng đã hiện ra trước mắt.
- Các em chuẩn bị hành lí rồi về nhà của mình nhé!Hôm nay là chủ nhật thì đến tận thứ 3 các em mới đi học lại vì nhà trường thong báo kì nghĩ Noel là như vậy,nhé!
Nó lê thê bước đến chuyến xe buýt của anh nó,anh hai nó bảo :
- Lớp em có chuyện gì ko có lien quan đến em đó chứ,Bảo Lam_Anh trai nó nghi ngờ hỏi.Đứa em gái của anh thật sự đã hư hỏng thêm sau khi vào ngôi trường này học.
- Làm gì có chứ!Anh hai nói xàm vừa thôi_Nó ngượng ngùng ko dám nhìn thẳng gương mặt của anh nó.Sao nó cứ phải nói dối như thế này với Huy ???...
Thế là cả hai anh em nó cùng về ngôi nhà bé nhỏ thân yêu mà đã hơn 1 hôm ko về…nhớ quá!Căn nhà nhỏ bé nhưng rất ấm áp và tràn đầy tình thương yêu.
Bỗng ở dưới nhà có điện thoại…anh nó vội vàng chạy đến:
- Alô ai thế ạ!
- Em là Thanh Nhi đây.Em đang ở công viên gần nhà anh đây!Ra nhé.
- OK.Em chờ anh 5 phút,anh sẽ ra liền.
Khoảng 5 phút sau,cậu đã có mặt ở ngay cạnh Thanh Nhi..
- Em đã có câu trả lời cho anh.Mặc dù chưa đến 1 tuần nhưng mà em vẫn sẽ trả lời.
Cậu thầm nghĩ “Chắc là cô ấy đã từ chối,chỉ có 2 ngày sao có thể suy nghĩ được”.
- Em cứ nói.Anh đang đợi đây.Dù sao cũng cảm ơn em vì đã trả lời anh sớm như vậy.
- Em….đồng ý làm Bạn Gái của…anh_Thanh Nhi vừa nói vừa che mặt lại vì ngại.
- Thật sao?Ôi cảm ơn em nhiều lắm!_Cậu nghe xong,trái tim cậu đã rung động,lòng cậu cảm thấy thật hạnh phúc.Cậu chạy đến ôm chầm Thanh Nhi.Tim cậu đã đập nhanh hơn và loạn đi cả vài 3,4 nhịp.Và đến lúc này,cậu đã biết,thật sự thích Nhi rồi.
2 con người cứ hòa nhịp vào nhau,trái tim đều đập,họ đã làm cho cả công viên ngưỡng mộ 2 người họ.Câu chuyện này giống như mơ đối với cậu và cả Nhi.Ở một nơi nào đó ko xa,tại căn nhà ấy,có cô bé mỉm cười hạnh phúc luôn miệng chúc phúc cho anh trai và cô bạn thân…là nó. “ Cảm ơn ông trời đã làm theo ý của con,anh trai con cuối cùng đã đỗ được bến bờ yêu thương của đời mình rồi.Và bến đỗ ấy còn chính là Thanh Nhi nữa chứ.Thanh Nhi thật sự rất tốt,chắc chắn sẽ cho anh Huy hạnh phúc.Còn mình…chắc mãi F.A mà thôi.Mình ko có hứng thú với những công tử mặc dù mình đã thích Thiên Minh..nhưng cậu ấy cũng chỉ giống như ba của mình mà thôi”
5 phút sau,cái ôm đầy tha thiết ấy cũng đã chấm dứt…nó chạy tút lên phòng mình.
- Bảo Lam,anh phải đi du lịch ở Suối Tiên,em cứ ở nhà,tối anh sẽ về biết ko?
- Ok anh hai yêu dấu,cứ đi thoải mái.Mà anh đi với ai thế?Thanh Nhi à.Đồng ý?
- Uhm cô ấy đã đồng ý.Em cũng lanh gớm.Nhưng cô ấy ko chịu đi tại vì có bạn anh nữa nên em cứ đi chơi với cô ấy nhé!Nhớ chăm sóc Nhi cẩn thận.
- Trời ạ.Phải nói với Thanh Nhi là chăm sóc em gái yêu quí của anh chứ.Mới có tí vậy mà đã thay đổi đến 360.Hết chỗ nói.Chỉ có tội cho mình em,Bảo Lam này mà thôi!
Nó vẫn cứ nói luyên thuyên mà ko biết anh trai nó đã chạy mất dép rồi.Cũng phải,nghe nó ca khoảng 5 phút cũng ù cả tai chứ chẳng chơi.
Anh hai nó vừa đi thì lại có tiếng bấm chuông nữa…ko biết là ai,nó liền chạy ra mở..
- Thanh Nhi,sao cậu ko ở nhà với ngoại của cậu._Nó lo lắng nhìn mặt của Nhi hỏi.Nhìn cái mặt vui như thế này là biết đến tìm cậu chứ ko them tìm nó.
- Cậu ở nhà một mình nên mình đến chơi cho zui ấy mà.Bà ngoại của mình đi về quê rồi.Tận thứ ba mới về._Thanh Nhi hớn hở béo má nó.Thì ra là đến chơi với nó.
- OK vào phòng tui đuy bạn yêu của tui.Anh trai tui đi rồi có cậu là vui nhất thôi!
Nhưng cái chuông của nhà vẫn ko tha cho nó..lại có người bấm lần nữa..
- Chắc là mấy đứa con nít ở trong hẻm.Chờ mình tí nhé!
Mở cửa ra..nó chưa kịp nhìn mặt ai ra ai thì đã la toáng lên :
- Nè mấy đứa con nít quỉ,sao cứ thích phá làng phá xóm thế hả?
- Ai là nít quỉ,tui 17 tuổi rồi còn con nít nữa đâu mà quỉ với ma.Khùng HẢ?
“ Chết cha!Là Thiên Minh và Kiêm Luân!Trời ạ thế mà tưởng đứa nào chứ.Phải xin lỗi,bình tĩnh xin lỗi.Bảo Lam ơi,con trai đó nha,là con trai đó,sao mày ngu dữ vậy!”
- À à tui nhầm.Mà đến đây làm gì vậy_Nó ‘quang minh chính đại’ nói .
- Rủ đi chơi đi ko?Có Trà Mai nữa đi ko_Kiêm Luân chỉa cái cầm nhọn vào mặt của nó,miệng đểu ko thể đểu hơn.Nó phải bất giác lùi lại để tránh “gai cầm”.
- Mày ghê quá Luân ơi!_Hắn cũng phải rùng mình vì cái cầm như cái cưa của Luân.
- Sao lại có Trà Mai.Nếu có tôi cô ta chắc chắn sẽ ko thích chuyến đi này đâu!_Chính nó cũng ko biết vì sao hắn lại mời nó đi chơi.Nó ko muốn từ chối nhưng nếu nó đi thì anh nó sẽ biết.Haizzz.Chắc mọi người cũng đoán được kết quả từ anh nó…
- Ba cô ta kêu tôi phải dẫn cô ta đi.Mà đi mình thì lại sợ cô ta làm trò.Còn nếu có cô cô ta ko đi thì nghĩ,kệ cô ta chứ!_Hắn xấc láo nói,trong lòng ấy hận TMai biết bao.
- Nhưng anh trai tôi…sẽ ko cho tôi đi !
- Anh trai cô thích Thanh Nhi thì cứ bảo với cậu ấy đi theo thì ok.Dù chi thằng Luân cũng đi nữa mà.Gọi Thanh Nhi đi cùng.Đi biển nhé!Đem áo quần 3 ngày.
- Ơ…nhưng mà..!Thôi để tôi kêu vậy.
Nó lang thang lên phòng nó với một tâm trạng hết sức là căng thẳng.
- Thanh Nhi,cậu có thể gọi cho anh trai mình nói là tớ và cậu đi chơi tối thứ 2 mới về có được ko.Tớ xin cậu luôn đấy_Nó làm vẻ mặt ngây thơ để nài nỉ Thanh Nhi.
- Thôi được rồi!Mà cậu đi với ai.Sao lại có cả tớ.Được ko?
- Đi với Kiêm Luân nè,Trà Mai nè cả…Thiên Minh nữa_Nó chậm rãi liệt kê.
- Để mình gọi.Chuyến đi này cậu nên đi.Ko đi tớ cũng bắt cậu đi.
Sau cuộc điện thoại cho anh trai nó,Thanh Nhi và nó cùng xếp đồ để bắt đầu chuyến đi biển thật thú vị.Điều này chắc chắn sẽ làm nó rất vui vẻ đây.
- Bắt đầu nhé!Chúng ta sẽ đến nhà Trà Mai._Kiêm Luân phấn khởi nói.
Đi được khoảng chừng 5 phút,xe dừng lại tại một căn biệt thự vô cùng sang trọng.
Trà Mai đã đứng đợi sẵn ở ngoài cổng cùng….Hoàng Phúc.
- SAO CẬU TA LẠI ĐI????_Hắn hét to như cái loa hỏi Trà Mai.
- Cậu ta muốn đi có được ko.Còn nếu anh cấm thì đừng có trách em nhé!_Một nụ cười nửa miệng đã xuất hiện trên gương mặt Trà Mai.Trà Mai tạo ra chuyến đi tắm biển này đều nằm trong kế hoạch của bọn.Hoàng Phúc sau chuyến đi này sẽ gần gũi nó hơn và chắc chắn nó cũng sẽ đỗ cậu.Và đó là điều mà Trà Mai mong đợi bao lâu.
Vì 2 người họ đều biết rằng trong chuyến đi này hắn sẽ mời theo cả nó.
- Vào xe !Mau!_Hắn nghiêm giọng ra lệnh.Tưởng ko có hắn, hắn mới dám mời nó!
Xuất phát từ Sài Gòn đến biển Nha Trang theo tốc độ của xe xịn nhà hắn cộng thêm ông tài xế được trợ cấp vô số tiền trả phạt nên chắc khoảng 5,6 giờ đã đến nơi.Mọi người tranh thủ ngủ một giấc thật dài.Nó dựa đầu vào Thanh Nhi mà ngủ ngon lành.Thấy vậy,hắn vội quay xuống nhìn nó.Ánh mắt hắn nhìn nó ko chớp.Chợt hắn nghĩ “Cô ấy…dễ thương và đáng yêu rất giống với Tú Vân”.Hắn lại tiếp tục nhìn nó say đắm.Khoảng chừng hơn 10 phút,hắn lại quay sang Thanh Nhi và theo phản xạ tự nhiên,hắn vội vàng quay đầu lên.Hắn giật mình “Sao mỗi khi nhìn vào Thanh Nhi,mình lại nhớ đến khuôn mặt của Tú Vân chứ.Khuôn mặt ấy chẳng giống Tú Vân chút nào.Nhưng tâm hồn ấy…là của Tú Vân”.Bất giác hắn lắc đầu lìa lịa rồi khép đôi mắt chìm vào giấc ngủ yên tĩnh.Trong giấc ngủ ấy,hắn luôn nghĩ đến nó…
Hoàng Phúc vẫn chưa yên lòng mà say giấc…có vẻ như mấy ngày nay cậu đã thua hắn một bước rất thắm vào tim.Thế nên kế hoạch này…cậu phải thành công.
Cuối cùng cũng đến được Nha Trang,tụi nó vội xuống xe đến Khách sạn Luxury.
- Đây là khách sạn của cậu tôi!Cứ thoải mái nhé!_Kiêm Luân nở nụ cười tươi rói khiến bao nàng gần gần đó phải đổ rầm rầm khiến nó cảm thấy giật mình..
- Vào để hành lí rồi ra biển,đã gần 4 giờ chiều rồi.Tối sẽ đi ăn món đặc sản ở đây!_Hắn lạnh lùng nói với nó rồi giật va-li của nó chạy vào phòng.
Mỗi người một phòng ngủ,riêng nó và Thanh Nhi một phòng.
~~~~~~~~~~~Đã 4 giờ 15 phút,hắn đến phòng nó..
- Đi biển nào,Bảo Lam,Thanh Nhi_Hắn gõ cửa phòng rồi cất tiếng nhẹ nhàng.
Thế là tụi nó đi ra biển,biển cũng gần khách sạn thôi nên bước vài bước là đến..
- Nước biển mát quá.Đúng là biển Nha Trang,ko lạnh tí nào._Nó lấy tay hất mảng nước rất đáng yêu.Lần cuối cùng nó đi biển là đi cùng gia đình của nó cách đây 1 năm,cũng là tại bãi biển này đây.Nó thật sự đã rất vui,đang thẫn thờ thì…
- Sao cậu ko thay ra Bikini mà mặc.Mặc vậy kì lắm!_H.Phúc cười hiền bảo.
- Tớ ko quen mặc hở hang đâu =.= vậy mới kì ấy_Nó đỏ cả mặt khi nhắc đến Bikini.Hồi lớp 9 nó có mặc một lần nhưng khi mặc vào cả bãi biển đều cười.
- Con nhỏ đó chỉ lấy cái ngây thơ đó để quyến rũ đàn ông thôi.Cứ kệ cô ta_Trà Mai từ đâu xuất hiện bỗng ‘mỉa mai’ nó.Cô mặc lên mình một bộ đồ rất xẹt-si.Cái áo dây mỏng hở cả bụng,cái váy mỏng và rất ngắn tôn lên thân hình mĩ mãn của cô.
- Thôi đi,cô cũng có được bao nhiêu_Kiêm Luân bày tỏ sự lạnh sống lưng khi nhìn Trà Mai.Cô ta đang mặc cái gì mà ghê vậy >.< Còn hắn thì ko có hứng thú.Bỗng Kiêm Luân nhìn qua nó,bảo_Cậu đi đây với tôi._Nói xong kéo tay nó đi.
Hóa ra Luân dẫn nó đến quầy đồ bơi @@ nó ko biết chọn bộ nào nên Kiêm Luân đã chọn thay nó.Lúc đầu nó ko chịu mặt nhưng Luân cứ nài nỉ mãi nên nó cũng đành .
- Oa oa ,da trắng quá,đẹp quá,cao nữa,ăn đứt nhỏ Trà Mai luôn.
- Cảm ơn Kiêm Luân,nhưng tôi thấy lạnh quá,cho tôi mượn cái khăn.
- Đây cầm lấy_Kiêm Luân ném cái khăn qua cho nó,nó trùm vào người.
~~~~~~~~Khi xuống tắm,bọn nó ko khỏi ngạc nhiên khi nó…quá đẹp.Làn da trắng nõn nà,khuôn mặt đỏ,đáng yêu.Làn môi ko son nhưng vẫn tươi hồng.Bộ đồ nó mặc ko có xẹt-si cũng chẳng giống như những bộ đồ khác..mà là sự kết hợp tinh tế.Nó đẹp đến nỗi bao chàng trai gần đó ai ai cũng phải đưa mắt nhìn.Người con gái như Trà Mai-lâu nay ghét nó hết thuốc mà vẫn phải đắm đuối nhìn nó. “Sao nhỏ đó lại có thân hình còn đẹp hơn cả mình nữa chứ,con nhỏ nhà quê đó mà cũng tài đến vậy hay sao.Nhìn kìa,ko những hắn mà cả boy của bãi tắm đều nhìn về phía của nó.”
Nó cầm lấy một con vịt…nó nào có biết bơi(Chú ý*: Hoàng Phúc ko đi nhé )
- Này này,sao lại lấy con vịt thế kia?_Hắn từ đâu bơi đến kéo lấy con vịt vàng của nó.
- Tôi…sợ nước lạnh thôi_Nó chữa ngượng bằng cách nói vấn đề ko liên quan.
- Sợ nước lạnh,ko biết bơi thì nói để cho tôi dạy cô nhá,đừng giữ trong lòng!Ngại!
- Anh…tôi ko biết bơi đó thì sao.Con trai gì mà…Anh thì ế suốt đời nhá!
- Cảm ơn.Tôi ko bao giờ ế.Nhưng mà…hôm nay…cô…đẹp lắm!_Hắn bất chợt nở nụ cười khen nó.Chưa có một người nào được hắn khen ngoài Tú Vân đâu.Nhưng đã bao ngày qua,nó đã chiếm lấy được tình cảm thật sự của hắn.Nó còn gì có thể may mắn hơn…nhưng nếu nó biết điều đó…thì nó và hắn đã là một cặp rồi…nhưng đến tận bây giờ,hắn vẫn chưa nói cho nó biết hắn…thích nó.Cả 2 vẫn sẽ nghĩ rằng mình đang yêu đơn phương người kia mà thôi.Nếu như vậy thì trong 2 ai là người sẽ thổ lộ??
Hắn bỏ đi về phía khác để lại cho nó một sự ngạc nhiên.Hắn đã khen nó đẹp sao.Nó ko tin vào màng nhĩ của mình nữa.Đường đường là một Hot Boy,Công Tử nhà giàu mà lại đi khen một đứa nghèo hèn như nó hay sao.Từ lúc này,ngay bây giờ,nó đã cảm thấy tự tin hơn khi đứng trước mặt của hắn.Nó đã ko phải sợ sệt gì đối với hắn-tình yêu đầu đời của nó,vẫn sẽ mãi là một người con trai quan trọng trong trái tim của nó...
Đã sắp sửa 6 giờ,tụi nó đi lên bờ biển ăn vặt rồi đi về khách sạn,rồi bắt xe đến quán ăn.Nhưng Hoàng Phúc vẫn một mực ở lại khách sạn nên tụi nó ko ai đi=>đành ăn bánh mì thay bữa tối.Vậy là kế hoạch mới của Hoàng Phúc và Trà Mai sắp sửa sẽ được bắt đầu,vào tối hôm nay.Tối nay…sẽ có trò chơi rất thú vị đây…
Đã 11 :00 tối ,Trà Mai rón rén bước vào phòng hắn cùng chiếc máy tính bảng,một máy laptop và cái USP,và trên người là cái váy ko thể nào có thể “xẹt-si” hơn nữa.
Cô ta hành động…nằm xuống giường của hắn…bọc lấy cái mền hắn đang trùm,ôm hắn thắm thiết.Vì hắn ko thường mặt áo khi ngủ nên cô ta có thể dung đôi tay quấn lấy làn da mềm mại của hắn.Đó là một việc làm ko như mọi người nghĩ.Cô ta đã ko đụng chạm gì đến thân thể của hắn nhiều.Đó là lí do cho đến bây giờ hắn vẫn say giấc mà ko có biết bất cứ một chuyện gì xảy ra.Nhưng quan trọng,thứ quý giá mà Trà Mai có hiện giờ đó là những tấm ảnh chụp những cái ảnh ghê tởm ấy.Thật sự,cô ta đã trở thành một con quỷ rất độc ác.Cô ta sẽ dung những tấm ảnh này để uy hiếp hắn,bắt hắn phải đính hôn với cô,và sau đó sẽ là Hoàng Phúc,cậu sẽ cho nó xem những bức ảnh ấy,và nó chợt nhận ra mọi chuyện và tình yêu của nó và Phúc sẽ chắp cánh.Mọi người cũng đã lừa trước được một chuyện,hắn sẽ ko cưới Trà Mai vì 1 trong 2 lựa chọn ,hắn cũng đều sẽ ko có hắn.Nhưng Trà Mai,cô ta hiểu hắn hơn bất cứ ai.Hắn sẽ chọn cô,thay vì chọn con đường hắn là cái gai trong mắt của nó.Hắn sẽ ko thích như vậy,vì 2 người họ đều nhận ra,đều thấy trong đôi mắt của hắn,hắn thích nó rất nhiều.Trà Mai cầm những tấm ảnh ấy,đôi môi xinh đẹp bỗng chốc nở một nụ cười ngạo mạn,rồi vội vàng đi ra khỏi phòng rồi về phòng của Hoàng Phúc.Đến phòng của cậu:
- Công việc thế nào,Trà Mai_Phúc thì thầm nói với Trà Mai.
- Tốt cả!Nhìn đây,là những bức ảnh tôi đã chụp!Dữ liệu của ảnh tôi đã đưa vào USP hết rồi.Mai tôi sẽ đi post ra ảnh thường,post thật là nhiều tấm.HAHA.Lần này Thiên Minh sẽ chết chắc.Còn Hoàng Phúc,chiến thắng đã nằm chắc trong tay chúng ta.
- Thứ 3 hãy đưa,cứ để cho cậu ta vui vẻ một chút rồi nhận mùi đau khổ cũng ko sao!
Mọi chuyện sẽ tiếp diễn như thế nào nếu hắn thấy được những tấm hình đó.Chuyện bất ngờ gì sẽ xảy với những điều tiếp theo đến.Chắc chắn sẽ còn rất bất ngờ nếu như có thêm một con người ko nên thấy nhưng lại phải thấy,đó là một sai lầm khi Trà Mai và Hoàng Phúc đưa cho người đó xem!!!Hãy chờ đợi…nhé!!!
/15
|