Kể từ ngày hôm đó, Thiên Bảo bắt đầu cư xử lạ. Nó không thường xuyên nhìn thẳng vào mắt bọn họ, chỉ lơ đãng nhìn ra xa xăm. Khi bọn họ bất ngờ đụng đến nó thì dường như nó giật bắn mình rồi tránh sang một chút. Và quan trọng nhất là nó không chỉ né tránh Duy Anh mà cả hai người kia cũng bị liên lụy.
Bọn họ dở khóc dở cười không biết phải làm sao với con bé đầu óc lúc trẻ lúc già này.
– Đi bar không?
– Đi. – Nhàn nhạt trả lời
– Bar của bọn anh được không?
– Sao cũng được. Có thể mang theo vũ khí vào bar phải không?
– Thường thì không nhưng em muốn liền được. – Minh Khang nắm đuôi tóc của nó khẽ vuốt ve.
Trở về phòng, nó chọn một bộ đồ thích hợp rồi đi thay.
Nhảy xuống cầu thang, nó lại loay hoay ở nhà bếp
Nhảy xuống cầu thang, nó lại loay hoay ở nhà bếp. Bọn con trai đi xuống nhìn nó chằm chằm.
– Bảo Bảo tìm gì thế? – Duy Anh nhoi nhoi định bay xuống giúp.
– Đứng yên cấm cử động! – Thiên Bảo nổi điên.
Cả bọn câm lặng không dám nhúc nhích. Rồi một loạt tia sáng quét một lượt bếp rồi âm thanh của máy móc bắt đầu hoạt động. Một căn phòng bí mật được mở ra. Bên trong là hàng loạt vũ khí, mỗi một loại đều là hàng cấm trên toàn thế giới.
– Không tin được là lúc đó bọn tôi không tìm ra được nơi này. Chẹp, là em quá gian xảo đi.
– Là các người vô dụng. – Nó chẳng để tí mặt mũi nào cho bọn họ liền nói thẳng thừng.
Nó đi thẳng vào trong phòng, lấy một chiếc kẹp tóc thực chất là một quả bom cài lên mái của mình. Sau đó loay hoay tìm chiếc vòng tay đeo vào. Một tiếng sau, nó như muốn gom hết vũ khí mang theo nhưng do không biết giấu chỗ nào đành thôi. Luyến tiếc nhìn lại một lượt vũ khí xem có đem theo gì được nữa không, nó đóng cửa lại.
– Đi được rồi.
– “Ai nói con gái trang điểm lâu chứ? Bọn họ có mà chọn vũ khí mới lâu! Mà khoan, cái này cũng thuộc dạng trang sức rồi, thế có tính không ta?”- Minh Khang đổ mồ hôi.
~~~~~
Bọn họ bước vào bar, cướp đi ánh mắt vô số người. Nó sải từng bước dài trên đôi giày cao gót, đôi mắt sáng ngời như một nữ vương lướt một vòng qua bar. Ba người phía sau cũng chói mắt không kém. Mỗi người lấy một màu chủ đạo, Minh Huy với chiếc quần jean đen và áo thun trắng và thái độ lạnh lùng như ngày nào. Minh Khang nở nụ cười chết người rồi vuốt mái tóc sang một bên, bộ đồ màu tím làm cho cậu trở nên huyền bí hơn. Duy Anh thì đúng chuẩn 1 bad boy với khuyên tay phá cách và chiếc quần jean rách bụi bậm.
– Mang ra các loại rượu này.
– Thưa đây. – Phục vụ mang cả chai ra đặt trên bàn.
– Khoan. Em định làm gì?
– Pha rượu, gì?
– Tại sao lại nhiều như vậy? – Minh Huy nhíu mày nhìn ly rượu.
– Thích!
Nó không đợi bọn họ ngăn cản đã cầm ly rượu uống một hơi. Nụ cười vương trên môi, mắt nó xuất hiện một tầng sương mỏng động lòng người.
– 3 người muốn thử không? – Cười híp mắt.
– Không. Hôm nay em bị sao vậy?
– Chẳng sao cả! – Nó mất hứng đặt ly xuống tạo tiếng vang lớn.
– Thiên Bảo! Cậu đây rồi! – Đột nhiên một cô gái xông tới ôm lấy nó.
– Chào cậu. Đã lâu chúng ta không gặp nhau phải không? – Nó ngạc nhiên.
– Hì, khách sáo làm gì, chúng ta là bạn thân mà! Quả thật là từ khi anh tớ mất cậu biến mất tăm. Có biết lúc nãy nhìn thấy cậu tớ mừng thế nào không? Kệ đi, gần đây sao rồi? Sống tốt chứ?
– Cũng được. Cậu sao rồi, đi du học có vui không? Tìm được anh nào không? – Nó thay thế sự ngạc nhiên bằng sự vui vẻ cùng hào hứng.
– Cậu cứ thích nói đùa, tớ làm sao bằng cậu được! Vậy là ai trong ba người này? *chỉ chỉ*
Nó nghe xong thoáng hoảng sợ liền lảng tránh sang đề tài khác.
– Vậy sao cậu đến nơi này? Nơi này không tốt…
– Cậu còn nói vậy sao lại ở đây? – Cô bạn cốc nhẹ lên đầu Thiên Bảo.
– Í! Kẹp tóc đẹp thế? Ở đâu vậy?
– Thích không? Cho cậu nè. – Nó lấy xuống đưa cho cô bạn.
Khoan, đó không phải là bom lúc nãy nó mang theo sao? Dễ dàng đưa vậy? Lại còn đưa cho người vô tội nữa?
– Bảo… Khụ… Đây là? – Minh Huy nhịn không được lên tiếng.
– A! Đây là bạn thân từ hồi tiểu học, là Thục Ân. Còn đây là Minh Huy, Minh Khang và Duy Anh. Bọn học giúp tớ rất nhiều.
Tên Ân, nghe quen quen đi? Thục Ân, Thiên Bảo, anh trai đã chết… cô ấy là em gái Thiên Ân!
– Này, Bảo Bảo cậu uống gì vậy *nhíu mày*. Là rượu sao?
Vừa nói vừa cầm lên thức uống Thiên Bảo vừa pha. Nó luống cuống giật lại rồi uống hết một hơi (Chú thích thêm là nó chỉ uống vài ngụm đã phảng phất say rượu, hiện tại tu một hơi như thế rất không tốt và chắc chắn là say thiệt rồi.)
– Là cocktail thôi, đừng lo. – Nó không tự chủ cười vui vẻ.
– Vậy thì tốt. Đừng uống nhiều hại sức khỏe.
– Thôi đừng nói nữa, chúng ta đi ra ngoài đi, ở đây không vui. – Thiên Bảo lôi kéo Thục Ân ra ngoài, bỏ luôn bọn con trai vẫn còn ngáo ngơ.
– Đúng rồi, lần này cậu về để tớ tặng quà chúc mừng. Đây, thích không?
– Oa! Đẹp thật. Cậu cho tớ chiếc vòng này à? Mà sao cậu có thứ đắt tiền này vậy? – Thục Ân nghi vấn.
– Là của một người bạn tự thiết kế rồi tặng tớ. Cậu cứ nhận đi.
– Được. Cảm ơn Bảo Bảo. – Cô nàng vui vẻ ôm lấy nó.
Thế là hai cô nàng tung tăng đi ra ngoài. Người dẫn đường là Thục Ân, càng đi xa, bọn con trai càng thấy không đúng. Tại sao lại vắng vẻ và quỷ dị đến vậy? Là những người cảnh giác cao, họ chắc chắn sắp có chuyện xảy ra. Nhưng Thiên Bảo vẫn còn chìm đắm trong men rượu và vui vẻ nên không hề có phản ứng gì. Một lát sau, bọn họ đã đến nơi cần đến, nơi an nghỉ của những người chết!
– Thiên Bảo. – Duy Anh nắm chặt tay nó kéo về phía mình.
– Sao thế? – Nó cười nhìn Duy Anh.
– Còn hỏi nữa! Đi vào bẫy rồi. – Minh Khang không có kiên nhẫn.
– Ừ. Từ khi chúng ta rời khỏi ktx là đã lọt bẫy rồi. Nếu là ai khác thì tôi sẽ giết nhưng là cô ấy… chỉ là báo thù thôi mà. – Nó vẫn cười tươi rói, như một người xấu cuối cùng đã ra đi trong thanh thản, không sợ hãi cái chết.
– Nói dễ nghe lắm. Hừ. – Thục Ân hừ lạnh khoanh tay nhìn Thiên Bảo.
– Cậu hay lắm, có thể đánh sập hết tường bảo vệ của tớ, biết rõ tớ sẽ đi đâu làm gì và cả quá khứ vẻ vang của tớ nữa. Bao nhiêu năm rồi cậu cũng học tập không ít nhỉ. Được rồi, kế tiếp là gì?
– Lên.
Hàng loạt đầu súng chĩa vào nó. Nó liếc mắt một vòng quan sát rồi huýt một tiếng sáo dài.
– Xong.
Tất cả những người cầm súng đều bị người của nó phục kích diệt sạch.
– Được, vậy thử đồ chơi của cô xem. – Thục Ân ném đến kẹp tóc đã được mở chốt an toàn về phía 4 người bọn họ.
Nó nhẹ nhàng đón quả bom kia bằng mũi giày rồi đá đi xa. Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ cây cối trong khu vực đều quả bom tàn phá, một khoản đất trở nên hoang tàn. Gió lạnh thổi qua, cây cối xào xạc quỷ dị.
– Cậu không phải đối thủ của tớ đâu.
– Đúng vậy, nhưng nếu đeo lên người 3 quả tạ nữa. – Thục Ân cười gian.
Nó bừng tỉnh nhảy lùi về chắn trước mặt bọn con trai. Không phải nó coi thường bọn họ, chỉ là… chỉ là… nó không biết tại sao nó hành động như vậy.
Thục Ân hài lòng nhìn phản ứng của nó rồi lấy chiếc vòng tay xinh đẹp ra chuẩn bị để thực hiện kế hoạch của mình.
– Thủ công thực tốt a. Một con dao sắc bén cũng có thể làm thành vòng tay nữa, còn có viên ngọc xanh biếc nhưng chứa cực độc nữa. Đồ tốt thật đấy bạn thân à.
Hai người bắt đầu đánh nhau, Thiên Bảo nhẹ nhàng chặn hết mọi công kích còn Thục Ân nhắm toàn điểm yếu mà tấn công. Nhìn sơ qua sẽ thấy Thiên Bảo trên cơ nhưng Thục Ân cũng không phải dạng gà mờ đâm đại. Thiên Bảo đang căng thẳng thì nhận thấy ánh mắt đắc thắng của Thục Ân nhìn về phía sau. Trong thoáng chốc Thiên Bảo hoảng hốt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh né tránh đòn tấn công dồn dập.
Phía bên kia, 3 người nọ cũng không phải đứng đó xem kịch, họ hỗ trợ nhau (vai kề vai) hạ gục những tên sát thủ không biết từ đâu chui ra.
~~~~~~~~~~~~~~~
– Các người nói cái gì? Triệu tập hết tất cả người lại, nếu con bé có chuyện các người đừng hòng sống. Chết tiệt.
~~~~~~~~~~~~~~~
– Tớ cảm thấy đêm nay rất đáng sợ. Cậu thì sao?
– Một cảm giác bất an.
Hai đứa trẻ nhìn nhau lập tức đứng dậy chạy đến ktx của Thiên Bảo.
~~~~~~~~~~~~~~~
– Tại sao con bé lại muốn mang cậu ta ra ngoài? Lại còn lại dặn hai chúng ta phải cẩn thận giữ bí mật với mọi người.
– Tôi cũng không biết, nhưng đây là lần đầu con bé nhờ chúng ta phải không. Làm sao có thể từ chối được.
Họ chính là mẹ của Minh Huy và “mẹ” của nó (cho ai không nhớ, đây là vợ của thầy hiệu trưởng).
~~~~~~~~~~~~~~~
Quay trở lại với chiến trường, đầu óc của nó hiện không tỉnh táo cho lắm, phản ứng cùng suy nghĩ cũng chậm hơn thường ngày. Thế rồi Minh Khang nhìn thấy một tay bắn tỉa. Anh lao đến cho chắn cho nó nhưng không. Nó kéo anh rồi nhận luôn viên đạn lẫn nhát dao cực độc. Máu từ khóe miệng nó trào ra.
– Không sao đâu. Im nào. – Thấy bọn họ kích động, nó lên tiếng.
– Được rồi, ngoan nào. Cậu đã trả thù được không phải sao? Phải vui chứ, sao lại khóc. – Nó gắn gượng lau những giọt nước mắt của Ân.
– Tớ… tớ…
– Cậu đã không còn vướng bận gì nữa, mau đi làm hòa với bạn trai đi, anh ấy đang rất cần cậu đấy.
Đột nhiên Thục Ân ngất đi. Một chàng trai bước đến đón cô ấy.
– Tôi cũng không biết đâu là thật, đâu là giả nữa rồi. Cuối cùng cô muốn cô ấy phải làm sao? – Anh giận dữ nhìn người trong lòng.
– Tôi muốn cô ấy sống tốt. Nếu tôi còn sống, Thục Ân sẽ còn chìm sâu vào thù hận. Giữa thù hận và cảm thấy có lỗi cái nào tốt hơn, tôi nghĩ anh hiểu. Giờ thì đi đi, tôi không rảnh nói chuyện.
Nó xoay người đi đến ngôi mộ gần đó, nhẹ nhàng quỳ xuống.
– Xin lỗi vì đã khiến em gái cậu vướng phải nhiều rắc rối. Thật xin lỗi… khụ… – Một ngụm máu bị nó phun ra.
– Mau đi thôi, còn muốn ở lại đây chờ độc phát tán? – Minh Huy tức giận lôi nó đi, sao nó có thể bất cẩn như thế.
– Thôi nào, chỉ là một vở kịch thôi, còn chưa hạ màn mà, hấp tấp cái gì. Còn 2 người nữa chúng ta phải gặp đấy.
– Cô lúc nào cũng tính kế người khác nhỉ? Nhưng nếu cô đã tình nguyện chết thì tôi cũng chiều ý cô vậy. – 1 người đàn ông xuất hiện.
– Sắp không xong rồi nên nói mau đi.
– Cha mày đã cướp người tao yêu nên tao sắp đặt để cha mẹ mày chết, rồi cho anh em chúng mày tương tàn. Cảm giác rất thú vị nha. Nhưng ta thích thú hơn là số mày rất tốt, gặp được thằng nhóc kia để sống đến tận bây giờ.
– Ô! Tôi tưởng tôi nhiều lần phá những cuộc làm ăn của ông khiến ông tức giận. Không thì ông muốn báo thù cho con gái đáng thương của ông bị tôi và Wind hại chết. Thật tiếc nhưng tôi không thích bất kì lí do nào ông đưa ra cả. Wind, đây là việc của anh, xử lí đi. – Nó bắt đầu thở nặng nề.
Wind không cam tâm nhìn nó đang suy yếu nhưng lại đuổi theo người đàn ông kia.
– Một người. Còn một.
Anh trai Thiên Bảo được đưa đến.
– Mau, cầm lấy cây súng này giết em đi. Nếu anh giết em, tất cả tài sản của em đều chuyển qua hết cho anh.
– Hả? Em…
– Mau động thủ đi.
– Anh… anh… Khả Ngân, anh xin lỗi… anh biết lỗi rồi… đừng giận anh nữa! Xin em. – Kim Huỳnh ôm lấy đứa em gái vừa xin lỗi vừa khóc.
– Tôi lấy gì mà tin anh nữa. Bản tính của anh là như thế, làm sao có thể thay đổi dễ dàng được chứ.
– Được, em không tin anh cũng được, chỉ cần em phải sống, đừng chết, đừng kêu anh giết em. Xin em đấy. – Anh ôm nó chặt hơn.
Nó thở nhẹ nhàng nhưng đứt quãng.
– Được rồi, biết lỗi là tốt rồi, anh hai đừng khóc nữa. Em đã sắp xếp cho anh công việc rồi, không ai có thể hại anh, kể cả Sun cũng không làm gì được. Hiện tại em muốn đi gặp cha mẹ, anh ở lại sống luôn phần của em là được rồi. Được rồi, để bọn em nói chuyện. – Nó vỗ lưng trấn an.
Kim Huỳnh là người hiểu chuyện nên lùi ra. ba tên kia cũng nhịn không nổi rồi lao lên định đưa nó đến bệnh viện nhưng lại nó nhẹ nhàng đẩy sang một bên.
– Xin lỗi ba người. Là do em ích kỷ, chỉ lo nghĩ cho bản thân không hề quan tâm ba người nghĩ gì. Là em quá yếu đuối nên không dám đối diện với tình cảm của mình dành cho cả ba. Không biết phải chọn ai nên em đã quay lưng bỏ chạy. Em xin lỗi. – Nó nức nở, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
– Nhưng không phải tất cả chỉ là vở diễn thôi sao? Tại sao lại thành ra như vậy? Mau đến bệnh viện, đi mau. – Duy Anh vừa giận vừa luống cuống.
– Hôm nay em đã quyết định rồi, rời khỏi thế giới này. Mỗi đêm gặp ác mộng, mỗi ngày đều bị cơn đau đầu hành hạ, em chịu đủ rồi. Mệt mỏi lắm rồi. Các triệu chứng mất ngủ thường xuyên, thường mất máu cùng đầu óc luôn suy nghĩ nhiều. Em không chịu nổi nữa đâu, đừng dày vò em nữa. Ba người phải sống thật tốt. Chăm sóc bọn trẻ giúp em. – Nó yếu ớt dựa vào người Duy Anh.
– A! Anh 2! Anh về rồi *cười híp mắt*. Anh chắc hẳn đã lấy giấy xét nghiệm và xem qua tình trạng sức khỏe của em rồi phải không? Đừng nhìn em như thế, đến ôm lần cuối nào.
– Thiên Bảo. – Moon gào khóc chạy đến.
3 anh em ôm nhau thật chặt cho đến khi vòng tay Thiên Bảo buông xuôi.
~~~~~~~~~~~~~~
4 năm sau.
– Chào cô gái. Bọn tôi đến thăm em. – Một bó hoa được đặt xuống.
– Chị Bảo biết không có rất nhiều trẻ đã được nhận nuôi. Mọi người đều rất hạnh phúc. – Hải Đăng hãnh diện khoe thành tích
– Em gái, em có cháu gái rồi đấy. Con bé được đặt tên theo đúng mong muốn của em. Con bé rất đáng yêu phải không? – Kim Huỳnh vui vẻ nắm tay cô vợ xinh đẹp của mình.
Sun không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bức hình của nó nhưng mọi người đều biết, anh cũng vui. Chỉ cần một người cảm thấy hạnh phúc thì những người mà họ yêu mến, hay cả những người yêu mến họ đều hạnh phúc. Và chắc chắn một điều, nó ở bên kia đang rất vui vẻ.
~~~~ Hết ~~~~
Tui thành thật xin lỗi vì bỏ bê công việc quá lâu, vì đã thất hứa với mọi người về thời gian ra chương mới. Tui nói là tui rất dở phần kết cho nên mọi người ném đá nhẹ tay. Nếu mọi người không thích thì mình có thể viết thêm (tui không xóa cái kết này đâu, khổ lắm mới viết được đấy TT_TT) theo ý kiến SỐ ĐÔNG, đừng có mà chửi tui vì lí do không thỏa mãn bạn. Chân thành cảm ơn mọi người vì đã theo dõi bộ truyện, tui thiệc là cảm thấy có lỗi với mọi người mà. Xin lỗi, ngàn lần xin lỗi.
Bọn họ dở khóc dở cười không biết phải làm sao với con bé đầu óc lúc trẻ lúc già này.
– Đi bar không?
– Đi. – Nhàn nhạt trả lời
– Bar của bọn anh được không?
– Sao cũng được. Có thể mang theo vũ khí vào bar phải không?
– Thường thì không nhưng em muốn liền được. – Minh Khang nắm đuôi tóc của nó khẽ vuốt ve.
Trở về phòng, nó chọn một bộ đồ thích hợp rồi đi thay.
Nhảy xuống cầu thang, nó lại loay hoay ở nhà bếp
Nhảy xuống cầu thang, nó lại loay hoay ở nhà bếp. Bọn con trai đi xuống nhìn nó chằm chằm.
– Bảo Bảo tìm gì thế? – Duy Anh nhoi nhoi định bay xuống giúp.
– Đứng yên cấm cử động! – Thiên Bảo nổi điên.
Cả bọn câm lặng không dám nhúc nhích. Rồi một loạt tia sáng quét một lượt bếp rồi âm thanh của máy móc bắt đầu hoạt động. Một căn phòng bí mật được mở ra. Bên trong là hàng loạt vũ khí, mỗi một loại đều là hàng cấm trên toàn thế giới.
– Không tin được là lúc đó bọn tôi không tìm ra được nơi này. Chẹp, là em quá gian xảo đi.
– Là các người vô dụng. – Nó chẳng để tí mặt mũi nào cho bọn họ liền nói thẳng thừng.
Nó đi thẳng vào trong phòng, lấy một chiếc kẹp tóc thực chất là một quả bom cài lên mái của mình. Sau đó loay hoay tìm chiếc vòng tay đeo vào. Một tiếng sau, nó như muốn gom hết vũ khí mang theo nhưng do không biết giấu chỗ nào đành thôi. Luyến tiếc nhìn lại một lượt vũ khí xem có đem theo gì được nữa không, nó đóng cửa lại.
– Đi được rồi.
– “Ai nói con gái trang điểm lâu chứ? Bọn họ có mà chọn vũ khí mới lâu! Mà khoan, cái này cũng thuộc dạng trang sức rồi, thế có tính không ta?”- Minh Khang đổ mồ hôi.
~~~~~
Bọn họ bước vào bar, cướp đi ánh mắt vô số người. Nó sải từng bước dài trên đôi giày cao gót, đôi mắt sáng ngời như một nữ vương lướt một vòng qua bar. Ba người phía sau cũng chói mắt không kém. Mỗi người lấy một màu chủ đạo, Minh Huy với chiếc quần jean đen và áo thun trắng và thái độ lạnh lùng như ngày nào. Minh Khang nở nụ cười chết người rồi vuốt mái tóc sang một bên, bộ đồ màu tím làm cho cậu trở nên huyền bí hơn. Duy Anh thì đúng chuẩn 1 bad boy với khuyên tay phá cách và chiếc quần jean rách bụi bậm.
– Mang ra các loại rượu này.
– Thưa đây. – Phục vụ mang cả chai ra đặt trên bàn.
– Khoan. Em định làm gì?
– Pha rượu, gì?
– Tại sao lại nhiều như vậy? – Minh Huy nhíu mày nhìn ly rượu.
– Thích!
Nó không đợi bọn họ ngăn cản đã cầm ly rượu uống một hơi. Nụ cười vương trên môi, mắt nó xuất hiện một tầng sương mỏng động lòng người.
– 3 người muốn thử không? – Cười híp mắt.
– Không. Hôm nay em bị sao vậy?
– Chẳng sao cả! – Nó mất hứng đặt ly xuống tạo tiếng vang lớn.
– Thiên Bảo! Cậu đây rồi! – Đột nhiên một cô gái xông tới ôm lấy nó.
– Chào cậu. Đã lâu chúng ta không gặp nhau phải không? – Nó ngạc nhiên.
– Hì, khách sáo làm gì, chúng ta là bạn thân mà! Quả thật là từ khi anh tớ mất cậu biến mất tăm. Có biết lúc nãy nhìn thấy cậu tớ mừng thế nào không? Kệ đi, gần đây sao rồi? Sống tốt chứ?
– Cũng được. Cậu sao rồi, đi du học có vui không? Tìm được anh nào không? – Nó thay thế sự ngạc nhiên bằng sự vui vẻ cùng hào hứng.
– Cậu cứ thích nói đùa, tớ làm sao bằng cậu được! Vậy là ai trong ba người này? *chỉ chỉ*
Nó nghe xong thoáng hoảng sợ liền lảng tránh sang đề tài khác.
– Vậy sao cậu đến nơi này? Nơi này không tốt…
– Cậu còn nói vậy sao lại ở đây? – Cô bạn cốc nhẹ lên đầu Thiên Bảo.
– Í! Kẹp tóc đẹp thế? Ở đâu vậy?
– Thích không? Cho cậu nè. – Nó lấy xuống đưa cho cô bạn.
Khoan, đó không phải là bom lúc nãy nó mang theo sao? Dễ dàng đưa vậy? Lại còn đưa cho người vô tội nữa?
– Bảo… Khụ… Đây là? – Minh Huy nhịn không được lên tiếng.
– A! Đây là bạn thân từ hồi tiểu học, là Thục Ân. Còn đây là Minh Huy, Minh Khang và Duy Anh. Bọn học giúp tớ rất nhiều.
Tên Ân, nghe quen quen đi? Thục Ân, Thiên Bảo, anh trai đã chết… cô ấy là em gái Thiên Ân!
– Này, Bảo Bảo cậu uống gì vậy *nhíu mày*. Là rượu sao?
Vừa nói vừa cầm lên thức uống Thiên Bảo vừa pha. Nó luống cuống giật lại rồi uống hết một hơi (Chú thích thêm là nó chỉ uống vài ngụm đã phảng phất say rượu, hiện tại tu một hơi như thế rất không tốt và chắc chắn là say thiệt rồi.)
– Là cocktail thôi, đừng lo. – Nó không tự chủ cười vui vẻ.
– Vậy thì tốt. Đừng uống nhiều hại sức khỏe.
– Thôi đừng nói nữa, chúng ta đi ra ngoài đi, ở đây không vui. – Thiên Bảo lôi kéo Thục Ân ra ngoài, bỏ luôn bọn con trai vẫn còn ngáo ngơ.
– Đúng rồi, lần này cậu về để tớ tặng quà chúc mừng. Đây, thích không?
– Oa! Đẹp thật. Cậu cho tớ chiếc vòng này à? Mà sao cậu có thứ đắt tiền này vậy? – Thục Ân nghi vấn.
– Là của một người bạn tự thiết kế rồi tặng tớ. Cậu cứ nhận đi.
– Được. Cảm ơn Bảo Bảo. – Cô nàng vui vẻ ôm lấy nó.
Thế là hai cô nàng tung tăng đi ra ngoài. Người dẫn đường là Thục Ân, càng đi xa, bọn con trai càng thấy không đúng. Tại sao lại vắng vẻ và quỷ dị đến vậy? Là những người cảnh giác cao, họ chắc chắn sắp có chuyện xảy ra. Nhưng Thiên Bảo vẫn còn chìm đắm trong men rượu và vui vẻ nên không hề có phản ứng gì. Một lát sau, bọn họ đã đến nơi cần đến, nơi an nghỉ của những người chết!
– Thiên Bảo. – Duy Anh nắm chặt tay nó kéo về phía mình.
– Sao thế? – Nó cười nhìn Duy Anh.
– Còn hỏi nữa! Đi vào bẫy rồi. – Minh Khang không có kiên nhẫn.
– Ừ. Từ khi chúng ta rời khỏi ktx là đã lọt bẫy rồi. Nếu là ai khác thì tôi sẽ giết nhưng là cô ấy… chỉ là báo thù thôi mà. – Nó vẫn cười tươi rói, như một người xấu cuối cùng đã ra đi trong thanh thản, không sợ hãi cái chết.
– Nói dễ nghe lắm. Hừ. – Thục Ân hừ lạnh khoanh tay nhìn Thiên Bảo.
– Cậu hay lắm, có thể đánh sập hết tường bảo vệ của tớ, biết rõ tớ sẽ đi đâu làm gì và cả quá khứ vẻ vang của tớ nữa. Bao nhiêu năm rồi cậu cũng học tập không ít nhỉ. Được rồi, kế tiếp là gì?
– Lên.
Hàng loạt đầu súng chĩa vào nó. Nó liếc mắt một vòng quan sát rồi huýt một tiếng sáo dài.
– Xong.
Tất cả những người cầm súng đều bị người của nó phục kích diệt sạch.
– Được, vậy thử đồ chơi của cô xem. – Thục Ân ném đến kẹp tóc đã được mở chốt an toàn về phía 4 người bọn họ.
Nó nhẹ nhàng đón quả bom kia bằng mũi giày rồi đá đi xa. Một tiếng ầm vang lên, toàn bộ cây cối trong khu vực đều quả bom tàn phá, một khoản đất trở nên hoang tàn. Gió lạnh thổi qua, cây cối xào xạc quỷ dị.
– Cậu không phải đối thủ của tớ đâu.
– Đúng vậy, nhưng nếu đeo lên người 3 quả tạ nữa. – Thục Ân cười gian.
Nó bừng tỉnh nhảy lùi về chắn trước mặt bọn con trai. Không phải nó coi thường bọn họ, chỉ là… chỉ là… nó không biết tại sao nó hành động như vậy.
Thục Ân hài lòng nhìn phản ứng của nó rồi lấy chiếc vòng tay xinh đẹp ra chuẩn bị để thực hiện kế hoạch của mình.
– Thủ công thực tốt a. Một con dao sắc bén cũng có thể làm thành vòng tay nữa, còn có viên ngọc xanh biếc nhưng chứa cực độc nữa. Đồ tốt thật đấy bạn thân à.
Hai người bắt đầu đánh nhau, Thiên Bảo nhẹ nhàng chặn hết mọi công kích còn Thục Ân nhắm toàn điểm yếu mà tấn công. Nhìn sơ qua sẽ thấy Thiên Bảo trên cơ nhưng Thục Ân cũng không phải dạng gà mờ đâm đại. Thiên Bảo đang căng thẳng thì nhận thấy ánh mắt đắc thắng của Thục Ân nhìn về phía sau. Trong thoáng chốc Thiên Bảo hoảng hốt nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh né tránh đòn tấn công dồn dập.
Phía bên kia, 3 người nọ cũng không phải đứng đó xem kịch, họ hỗ trợ nhau (vai kề vai) hạ gục những tên sát thủ không biết từ đâu chui ra.
~~~~~~~~~~~~~~~
– Các người nói cái gì? Triệu tập hết tất cả người lại, nếu con bé có chuyện các người đừng hòng sống. Chết tiệt.
~~~~~~~~~~~~~~~
– Tớ cảm thấy đêm nay rất đáng sợ. Cậu thì sao?
– Một cảm giác bất an.
Hai đứa trẻ nhìn nhau lập tức đứng dậy chạy đến ktx của Thiên Bảo.
~~~~~~~~~~~~~~~
– Tại sao con bé lại muốn mang cậu ta ra ngoài? Lại còn lại dặn hai chúng ta phải cẩn thận giữ bí mật với mọi người.
– Tôi cũng không biết, nhưng đây là lần đầu con bé nhờ chúng ta phải không. Làm sao có thể từ chối được.
Họ chính là mẹ của Minh Huy và “mẹ” của nó (cho ai không nhớ, đây là vợ của thầy hiệu trưởng).
~~~~~~~~~~~~~~~
Quay trở lại với chiến trường, đầu óc của nó hiện không tỉnh táo cho lắm, phản ứng cùng suy nghĩ cũng chậm hơn thường ngày. Thế rồi Minh Khang nhìn thấy một tay bắn tỉa. Anh lao đến cho chắn cho nó nhưng không. Nó kéo anh rồi nhận luôn viên đạn lẫn nhát dao cực độc. Máu từ khóe miệng nó trào ra.
– Không sao đâu. Im nào. – Thấy bọn họ kích động, nó lên tiếng.
– Được rồi, ngoan nào. Cậu đã trả thù được không phải sao? Phải vui chứ, sao lại khóc. – Nó gắn gượng lau những giọt nước mắt của Ân.
– Tớ… tớ…
– Cậu đã không còn vướng bận gì nữa, mau đi làm hòa với bạn trai đi, anh ấy đang rất cần cậu đấy.
Đột nhiên Thục Ân ngất đi. Một chàng trai bước đến đón cô ấy.
– Tôi cũng không biết đâu là thật, đâu là giả nữa rồi. Cuối cùng cô muốn cô ấy phải làm sao? – Anh giận dữ nhìn người trong lòng.
– Tôi muốn cô ấy sống tốt. Nếu tôi còn sống, Thục Ân sẽ còn chìm sâu vào thù hận. Giữa thù hận và cảm thấy có lỗi cái nào tốt hơn, tôi nghĩ anh hiểu. Giờ thì đi đi, tôi không rảnh nói chuyện.
Nó xoay người đi đến ngôi mộ gần đó, nhẹ nhàng quỳ xuống.
– Xin lỗi vì đã khiến em gái cậu vướng phải nhiều rắc rối. Thật xin lỗi… khụ… – Một ngụm máu bị nó phun ra.
– Mau đi thôi, còn muốn ở lại đây chờ độc phát tán? – Minh Huy tức giận lôi nó đi, sao nó có thể bất cẩn như thế.
– Thôi nào, chỉ là một vở kịch thôi, còn chưa hạ màn mà, hấp tấp cái gì. Còn 2 người nữa chúng ta phải gặp đấy.
– Cô lúc nào cũng tính kế người khác nhỉ? Nhưng nếu cô đã tình nguyện chết thì tôi cũng chiều ý cô vậy. – 1 người đàn ông xuất hiện.
– Sắp không xong rồi nên nói mau đi.
– Cha mày đã cướp người tao yêu nên tao sắp đặt để cha mẹ mày chết, rồi cho anh em chúng mày tương tàn. Cảm giác rất thú vị nha. Nhưng ta thích thú hơn là số mày rất tốt, gặp được thằng nhóc kia để sống đến tận bây giờ.
– Ô! Tôi tưởng tôi nhiều lần phá những cuộc làm ăn của ông khiến ông tức giận. Không thì ông muốn báo thù cho con gái đáng thương của ông bị tôi và Wind hại chết. Thật tiếc nhưng tôi không thích bất kì lí do nào ông đưa ra cả. Wind, đây là việc của anh, xử lí đi. – Nó bắt đầu thở nặng nề.
Wind không cam tâm nhìn nó đang suy yếu nhưng lại đuổi theo người đàn ông kia.
– Một người. Còn một.
Anh trai Thiên Bảo được đưa đến.
– Mau, cầm lấy cây súng này giết em đi. Nếu anh giết em, tất cả tài sản của em đều chuyển qua hết cho anh.
– Hả? Em…
– Mau động thủ đi.
– Anh… anh… Khả Ngân, anh xin lỗi… anh biết lỗi rồi… đừng giận anh nữa! Xin em. – Kim Huỳnh ôm lấy đứa em gái vừa xin lỗi vừa khóc.
– Tôi lấy gì mà tin anh nữa. Bản tính của anh là như thế, làm sao có thể thay đổi dễ dàng được chứ.
– Được, em không tin anh cũng được, chỉ cần em phải sống, đừng chết, đừng kêu anh giết em. Xin em đấy. – Anh ôm nó chặt hơn.
Nó thở nhẹ nhàng nhưng đứt quãng.
– Được rồi, biết lỗi là tốt rồi, anh hai đừng khóc nữa. Em đã sắp xếp cho anh công việc rồi, không ai có thể hại anh, kể cả Sun cũng không làm gì được. Hiện tại em muốn đi gặp cha mẹ, anh ở lại sống luôn phần của em là được rồi. Được rồi, để bọn em nói chuyện. – Nó vỗ lưng trấn an.
Kim Huỳnh là người hiểu chuyện nên lùi ra. ba tên kia cũng nhịn không nổi rồi lao lên định đưa nó đến bệnh viện nhưng lại nó nhẹ nhàng đẩy sang một bên.
– Xin lỗi ba người. Là do em ích kỷ, chỉ lo nghĩ cho bản thân không hề quan tâm ba người nghĩ gì. Là em quá yếu đuối nên không dám đối diện với tình cảm của mình dành cho cả ba. Không biết phải chọn ai nên em đã quay lưng bỏ chạy. Em xin lỗi. – Nó nức nở, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống.
– Nhưng không phải tất cả chỉ là vở diễn thôi sao? Tại sao lại thành ra như vậy? Mau đến bệnh viện, đi mau. – Duy Anh vừa giận vừa luống cuống.
– Hôm nay em đã quyết định rồi, rời khỏi thế giới này. Mỗi đêm gặp ác mộng, mỗi ngày đều bị cơn đau đầu hành hạ, em chịu đủ rồi. Mệt mỏi lắm rồi. Các triệu chứng mất ngủ thường xuyên, thường mất máu cùng đầu óc luôn suy nghĩ nhiều. Em không chịu nổi nữa đâu, đừng dày vò em nữa. Ba người phải sống thật tốt. Chăm sóc bọn trẻ giúp em. – Nó yếu ớt dựa vào người Duy Anh.
– A! Anh 2! Anh về rồi *cười híp mắt*. Anh chắc hẳn đã lấy giấy xét nghiệm và xem qua tình trạng sức khỏe của em rồi phải không? Đừng nhìn em như thế, đến ôm lần cuối nào.
– Thiên Bảo. – Moon gào khóc chạy đến.
3 anh em ôm nhau thật chặt cho đến khi vòng tay Thiên Bảo buông xuôi.
~~~~~~~~~~~~~~
4 năm sau.
– Chào cô gái. Bọn tôi đến thăm em. – Một bó hoa được đặt xuống.
– Chị Bảo biết không có rất nhiều trẻ đã được nhận nuôi. Mọi người đều rất hạnh phúc. – Hải Đăng hãnh diện khoe thành tích
– Em gái, em có cháu gái rồi đấy. Con bé được đặt tên theo đúng mong muốn của em. Con bé rất đáng yêu phải không? – Kim Huỳnh vui vẻ nắm tay cô vợ xinh đẹp của mình.
Sun không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bức hình của nó nhưng mọi người đều biết, anh cũng vui. Chỉ cần một người cảm thấy hạnh phúc thì những người mà họ yêu mến, hay cả những người yêu mến họ đều hạnh phúc. Và chắc chắn một điều, nó ở bên kia đang rất vui vẻ.
~~~~ Hết ~~~~
Tui thành thật xin lỗi vì bỏ bê công việc quá lâu, vì đã thất hứa với mọi người về thời gian ra chương mới. Tui nói là tui rất dở phần kết cho nên mọi người ném đá nhẹ tay. Nếu mọi người không thích thì mình có thể viết thêm (tui không xóa cái kết này đâu, khổ lắm mới viết được đấy TT_TT) theo ý kiến SỐ ĐÔNG, đừng có mà chửi tui vì lí do không thỏa mãn bạn. Chân thành cảm ơn mọi người vì đã theo dõi bộ truyện, tui thiệc là cảm thấy có lỗi với mọi người mà. Xin lỗi, ngàn lần xin lỗi.
/40
|