Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 27 khúc nửa đêm tuyệt sát

/145


Chương 27 khúc nửa đêm tuyệt sát

Kiều Âu nhíu chặt lông mày nhìn xe màu màu xanh ngọc chạy qua trước mắt, anh biết bảng số xe nền trắng chữ đỏ là gì, đó là biển số riêng của Phủ Tổng Thống .

"Đáng chết!"

Nhất định là Mộ Tử Tiêu!

"Kiều Thiếu!"

Tư Đằng lái xe tới dừng trước mặt Kiều u, mới vừa rồi anh cũng nhìn thấy, Lam Thiên Tình lôi kéo Ngũ Hoạ Nhu chui vào trong xe Mộ Tử Tiêu, đuổi tới quay cửa xe xuống, hướng về phía Kiều Âu hô một tiếng, sau đó chở Kiều Âu tăng tốc tối đa đuổi theo.

Người phụ nữ của bọn họ lại ngồi trong xe một người đàn ông mà theo như Ngũ Hoạ Nhu nói là hoàn mỹ đa dạng mỹ thiếu nam hơn nữa còn là người theo đuổi Lam Thiên Tình. Nếu không đuổi theo, bọn họ vẫn còn là người đàn ông sao?

Ánh đèn lấp lánh trong bóng đêm, Mộ Tử Tiêu chạy băng băng khi nhìn thấy trong kính chiếu hậu xuất hiện một xe màu bạc đuổi sát không buông thì cậu cười cười, nghiêng đầu nói một câu:

"Có người đuổi theo chúng ta tới đây."

Lam Thiên Tình quay đầu, về phía sau liếc thấy xe Kiều Âu liền nhíu mày:

"Có thể bỏ rơi bọn họ không?"

Ngũ Hoạ Nhu cũng nhìn thấy hai người đuổi theo, cô bĩu môi tức giận nói:

"Người xấu! Chúng ta không nên gặp bọn hắn!"

Thân thể của cô cho đến bây giờ vẫn thật là đau! Hận chết Tư Đằng rồi, bình thường nhìn luôn là người đàn ông chậm chạp bình thản, vừa lên giường lập tức biến thành cầm thú. Cô cũng bắt đầu hoài nghi thật sự đây là lần đầu tiên của Tư Đằng sao? Trong tiểu thuyết ngôn tình đều viết, lần đầu tiên người đàn ông cũng sẽ đau cơ mà?

Mộ Tử Tiêu nháy mắt mấy cái, nhìn xe xám bạc phía sau bám theo sát nút không chịu yếu thế, lắc đầu cười khổ:

"Sợ là không bỏ rơi được rồi."

Khả năng lái xe của Tư Đằng rất tốt, dù sao cũng được huấn luyện chuyên nghiệp, rất nhanh chóng ép xe của Mộ Tử Tiêu vào làn trong cùng, trước mặt còn có hai chiếc xe chạy song song cho nên tạm thời ai cũng không có cách nào vượt qua trước.

Tư Đằng quay cửa kính xe xuống, vừa khống chế tay lái vừa nghiêng đầu hướng về phía xe Mộ Tử Tiêu không ngừng gọi Tiểu Nhu.

Kiều Âu ngồi ở phía sau xe cũng kéo cửa xe xuống gọi Mộ Tử Tiêu dừng xe.

"Đừng để ý đến hắn!"

"Đúng, không cần để ý tới bọn họ!"

Hai cô bé lập tức nói với Mộ Tử Tiêu, nhưng vẻ mặt Mộ Tử Tiêu vẫn bất đắc dĩ, cười khổ:

"Họ đã đuổi theo sát nút, vùng vẫy chạy trốn là vô dụng, đường đông như thế này chúng ta không thể chạy trốn."

Mà trong lòng Mộ Tử Tiêu vẫn đang suy nghĩ, nếu Kiều Âu mở miệng yêu cầu cậu xuống xe nói chuyện mà cậu không để ý thì cậu cũng không có phong độ, huống chi từ nhỏ đã được dạy dỗ lễ tiết cũng không cho phép làm như vậy.

Chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, Mộ Tử Tiêu mỉm cười thoải mái ngược lại vẻ mặt căng thẳng khó coi của Kiều u, trong lúc nhất thời không cần nói cũng biết người nào hả hê trong lòng.

Kiều Âu kìm nén khó chịu trong lòng, nói một câu:

"Mộ thiếu, trước mặt khúc quanh trạm xăng dầu trên quảng trường, phiền toái dừng xe!"

Cứ việc nói rồi." Phiền toái" hai chữ, nhưng là Kiều Âu cặp kia không cho cự tuyệt ánh mắt của, trong lúc vô hình cho Mộ Tử Tiêu rất lớn áp lực. Mộ Tử Tiêu liếc một cái sau lưng hai cô bé, sau đó lạnh nhạt nói:

"Họ nói, không muốn gặp các ngươi. Kiều Thiếu nếu như có chuyện muốn tìm Tử Tiêu nói chuyện riêng, ta ngược lại thật ra nguyện ý theo cùng!"

Kiều Âu nhíu mày lại, ngoài mặt Mộ Tử Tiêu tỏ ra nể mặt anh nên hạ cửa sổ xe xuống nhưng trên thực tế căn bản không có ý muốn giao người cho anh. Nhưng người phụ nữ của anh còn chưa cần tới phiên người đàn ông khác tới làm Hộ Hoa Sứ Giả!

"Mộ thiếu cảm thấy có thể bỏ rơi tôi thì cứ việc thử một chút, nếu như Mộ thiếu thật sự có ba đầu sáu tay, Kiều Âu tôi cũng sẽ không để ý huy động toàn bộ quân lực tới vây bắt."

Mộ Tử Tiêu nghe vậy, khóe miệng khẽ nhếch, hình như không để ý chút nào đến lời đe dọa đó:

"Tôi biết Kiều Thiếu có năng lực này, nhưng Tình Tình là một người tự do không muốn gặp anh ...anh cần gì phải ép buộc cô ấy?"

"Người phụ nữ của tôi không muốn gặp tôi cũng không tới phiên người đàn ông khác đến đưa cô ấy đi!"

Kiều Âu chợt gầm nhẹ ra một câu, sau đó chuyển ánh mắt liếc nhìn con đường phía trước ra lệnh:

"Đến trạm xăng ở quảng trường nhỏ dừng xe lại, tôi nói với cô ấy mấy câu, nói xong cũng sẽ đi!"

Mộ Tử Tiêu nhíu nhíu mày, quay đầu lại nhìn Lam Thiên Tình, tựa hồ đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Mà Lam Thiên Tình nhìn hai người đàn ông này khẩu chiến, trong bụng hiểu tự nhiên lôi kéo Mộ Tử Tiêu vào chuyện xa lánh Kiều u, ngộ nhỡ làm liên lụy tới Mộ Tử Tiêu thì thật sự là không nên.

"Được, tôi sẽ xem anh ta nói gìi."

Ánh mắt Lam Thiên Tình thoáng chút băn khoăn áy náy, Mộ Tử Tiêu chỉ nhẹ quay đầu lại thoáng nhìn liền phát hiện tâm tình của cô, giật mình:

"Nếu như không muốn, tôi có thể từ chối anh ta."

Coi như Kiều Âu lợi hại hơn nữa, nhưng là bây giờ là con độc nhất của Tổng thống, nếu không muốn thả người thì cứ trực tiếp lái xe trở về Phủ Tổng Thống, chẳng lẽ Kiều Âu có thể đuổi đến tận đó sao?

Lam Thiên Tình thở dài:

"Tôi không muốn luôn coi anh làm lá chắn."

"Ha ha."

Mộ Tử Tiêu ngây ngốc cười cười, dịu dàng không giống như chàng trai 18 tuổi nói:

"Đồ ngốc, cõi đời này còn có chuyện gì mà tôi không thể làm giúp cô hay sao? Tâm ý của tôi, cô hiểu rõ mà."

Lam Thiên Tình nháy mắt mấy cái không nói gì. Ngũ Hoạ Nhu cẩn thận kéo tay áo của cô:

"Mộ thiếu có lòng tốt nhưng đừng liên luỵ người ta, tớ sợ lúc này ngộ nhỡ Kiều Âu mất trí, liều lĩnh hành động, mọi người đều là người có mặt mũi, không phải khiến người ngoài chế giễu sao?"

Khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ thoáng qua một tia thỏa hiệp, Lam Thiên Tình nhìn Mộ Tử Tiêu mới vừa trưởng thành cũng rất hào hiệp, đau lòng:

"Thật xin lỗi, hôm nay vốn muốn đi nhờ anh một đoạn đường, không ngờ mang tới chút phiền toái cho anh rồi, đến trạm xăng dầu trước mặt anh dừng xe lại giúp."

Trái tim Mộ Tử Tiêu nhói đau, Lam Thiên Tình nói chuyện với mình càng càng tao nhã lễ độ, càng nhìn trước ngó sau, lại càng để cho cậu cảm thấy mình không có vị trí trong trái tim cô.

Mộ Tử Tiêu hít sâu một hơi, không nói thêm gì nữa, con đường trước mặt trở nên rộng rãi, quẹo thật nhanh về phía trạm xăng dầu, sau đó dừng ở khu đỗ xe của quảng trường nhỏ .

Xe xám bạc của Kiều Âu cũng bám theo sát bên khiến bụi bay mù mịt; khi xe của Mộ Tử Tiêu dừng lại thì xe kia cũng ngay lập tức dừng bên cạnh.

Tư Đằng cùng Kiều Âu đều xuống xe. Cả hai người không ai chào hỏi Mộ Tử Tiêu thậm chí ngay cả liếc mắt một cái cũng không có.

Kiều Âu trực tiếp chạy về phía cửa sau xe, mở cửa rồi dùng hết sức lôi Lam Thiên Tình ra ngoài.

"A, đau!"

Cánh tay Lam Thiên Tình bị bóp đau, không chịu được hô lên một tiếng, Mộ Tử Tiêu nhìn Kiều Âu thô lỗ với Lam Thiên Tình, lập tức xuống xe tiến lên định ngăn cản nhưng lại bị Tư Đằng chặn lại.

"Mộ thiếu, Kiều Thiếu nhà tôi tìm thiếu phu nhân nói chuyện, đó là chuyện giữa vợ chồng nhà người ta, Mộ thiếu cần gì thò một chân xen vào việc của người khác?"

Lời nói của Tư Đằng khiến Mộ Tử Tiêu nhíu chặt lông mày. Mặc dù trong lòng biết Lam Thiên Tình cùng Kiều Âu là một đôi, nhưng nghe người khác thẳng thắn gọi cô ấy là thiếu phu nhân, hơn nữa còn là chuyện vợ chồng người ta, trong lòng tất nhiên là khó chịu vô cùng.

"Nhưng hiện tại cô ấy không muốn nói chuyện với Kiều u" Mộ Tử Tiêu nhìn Lam Thiên Tình bị Kiều Âu lôi kéo đau lòng nói: "Kiều Thiếu cần gì đối với một cô gái như vậy? Nếu anh thật tâm yêu cô ấy thì nên tôn trọng lựa chọn của cô ấy!"

Kiều Âu giữ chặt hai tay Lam Thiên Tình, ánh mắt sắc bén bắn về phía Mộ Tử Tiêu, nói mà không có biểu cảm gì :

"Cậu thích cô ấy?"

Đèn đường đã bắt đầu sáng lên nhưng vẫn chưa soi rõ, trời nhá nhem tối mà đèn của hai chiếc xe hơi sang trọng chiếu sáng cả một vùng đất trống..

"Kiều u, anh nổi điên làm gì!"

Lam Thiên Tình quay 


/145

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status