Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp

Chương 101: Tiếp

/145


Nhưng lần này cậu chợt muốn thử cảm giác uống say một chút, dù cho điên cuồng phá phách hoặc ngủ mê không tỉnh cũng đều tốt, chỉ cần để cho cậu quên đi chuyện Lam Thiên Tình và Kiều Âu vừa hoan ái, chỉ cần có thể quên thì thế nào cũng đều tốt.

Một mình chờ đợi trong phòng bao, vốn định ba người bạn sẽ tới nhưng rồi tất cả đều nói có chuyện không tới. Mộ Tử Tiêu cười khổ, thật đúng là xui xẻo uống nước cũng tê răng, muốn tìm người uống rượu cũng không được.

Vừa xộc xệch bước ra khỏi phòng bao vừa ra đến cửa quán đã nhìn thấy hai tên côn đồ cắc ké kéo mộ cô gái nửa tỉnh nửa say, nhìn qua thấy cô bé đó quen quen, giống như đã nhìn thấy ở nơi nào.

Bọn họ kéo cô bé lên một chiếc xe MiniBus, cô bé kia kêu:

"Buông tôi ra! Ba tôi là Bộ trưởng bộ quốc phòng! Các người dám đụng vào tôi , tôi giết sạch cả nhà các người!"

Đầu Mộ Tử Tiêu đau như nứt ra nhưng chợt nhớ ra, cười:

"Thì ra là em gái Kiều Âu sao?"

Mộ Tử Tiêu lấy điện thoại di động ra liêu xiêu đi về phía Kiều Lộ, chặn trước mặt hai người đàn ông, cười cười nói qua:

"Tôi nói rồi, đây không phải là đại tiểu thư nha họ Kiều sao? Ngày hôm qua ở trong tiệc sinh nhật của Đoàn Mộng Viện chúng ta đã gặp mặt. Cô còn không nhớ rõ sao?"

Hai người đàn ông này nghe thấy lời này, nhìn thoáng lẫn nhau, không biết bọn họ có nói thật hay không nhưng sắc mặt đều có mấy phần lo sợ.

Mộ Tử Tiêu móc chứng minh thư ra đưa tới trước mặt hai người đàn ông rồi hô lên:

"Anh em, tôi ở Phủ Tổng Thống, phiền toái đưa người phụ nữ này trở về giúp tôi"

Bốn con ngươi mở tròn nhìn chằm chằm vào địa chỉ thường trú trên chứng minh thư quả nhiên là Phủ Tổng Thống, lại nhìn phần họ tên phía trên, là họ Mộ thì bị sợ đến mềm nhũn người rồi.

Hai người bọn họ không nói hai lời, buông Kiều Lộ ra rồi nhanh chóng leo lên xe bỏ chạy.

Mộ Tử Tiêu đỡ lấy thân thể mềm nhũn của Kiều Lộ, cúi đầu mà xem xét lại thấy cô nhìn mình cười hì hì :

"Hắc hắc, làm sao tôi lại quên lấy thẻ căn cước ra, tôi ở Kiều uyển đấy!"

"Ha ha, tôi đưa cô về nhà!"

Mộ Tử Tiêu cũng say không còn tỉnh táo nên không có ý định lái xe, mà tính thuê xe đưa cô bé về Kiều uyển, sau đó mình sẽ về nhà.

Ai ngờ, Kiều Lộ lại khóc rống lên:

"Ô ô ~ tôi không muốn về nhà! Ô ô ~ ba mẹ tôi nhìn tôi uống say sẽ mắng chết tôi đấy! Ô ô ~ tôi có người anh trai biết đánh tôi, lại còn con hồ ly tinh cười nhạo tôi, ô ô ô ~ trước kia anh ấy sẽ không đánh tôi, trước kia anh ấy rất thương tôi! Ô ô ô ~ còn có Tư Đằng của tôi~ tôi thất tình ~ ô ô ô ~ tôi không muốn về nhà ~ ô ô ~"

Kiều Lộ ở trong lòng Mộ Tử Tiêu khóc một hồi chán chê còn đặt mông ngồi trên đất khóc.

Mộ Tử Tiêu càng đau đầu hơn, người ta qua lại đều cho rằng cậu đang khi dễ bạn gái của mình.

Hung hăng vuốt mặt mình một cái, Mộ Tử Tiêu khóc không ra nước mắt.

Ngẩng đầu nhìn thấy phía sau quầy rượu có một khách sạn, lắc đầu nói:

"Tôi đưa cô đến khách sạn đi! Chờ cô vào phòng, tôi sẽ để cô lại một mình còn tôi sẽ về nhà; cô tự chăm sóc bản thân mình đi!"

Kiều Lộ nghe vậy liền sững sờ, suy nghĩ một chút sau đó gật đầu liên tục:

"Được, cứ như vậy là tốt!"

Cứ như vậy, Mộ Tử Tiêu mang Kiều Lộ đi mướn phòng. Cầm thẻ mở cửa phòng, nửa ôm nửa kéo cô về phòng, đem cô ném lên ghế sa lon rồi nói:

"Tôi về nhà."

Mộ Tử Tiêu vừa xoay người, cô bé sau lưng bắt đầu gào khóc thảm thiết.

Mộ Tử Tiêu hít sâu một hơi. Nói thật, tính khí hào phóng, thiện lương cho nên nề hà khi thấy cô là em gái của Kiều Âu liền ra tay cứu không cho người xấu mang đi làm hại, rồi còn chu đáo đi thuê phòng, đưa về phòng mà bây giờ cô lại khóc nữa.

Rốt cuộc là nên đi hay là ở lại dỗ dành cô ?

Phiền não vò đầu mấy cái, Mộ Tử Tiêu buồn buồn nói:

"Đừng khóc, tôi đi làm cho cô ít nước nóng để uống."

Kiều Lộ ngẩng đầu lên nhìn rồi chợt cười:

"Có phải anh thích Lam Thiên Tình hay không? Khạc, cô ta ở chung một chỗ với anh tôi, khạc, cho nên anh thất tình, khạc, chúng ta giống nhau nên hãy cùng mua say giải sầu ?"

Bởi vì say rượu nên Kiều Lộ vừa nói vừa đả kích khiến Mộ Tử Tiêu nhớ lại mình quá ngoan ngoãn thiện lương không biết ngông cuồng chơi bời như những cậu thanh niên mới lớn khác.

Ánh mắt thoáng qua ám muội, không nói gì.

Xoay người tìm được bình nước bỗng hoa mắt chóng mặt. Mộ Tử Tiêu cố gắng vịn tường để đứng vững thân hình, Kiều Lộ chợt nhào tới đỡ hế nhưng lại anh lại rất không khách khí đem toàn bộ thức ăn trong dạ dày ói lên áo đầm của Kiều Lộ!

"Nôn ~!"

"A ~!"

Kiều Lộ đẩy Mộ Tử Tiêu ra làm anh mất thăng bằng té xuống đất, híp mắt, đỏ mặt, nhàn nhạt nói qua:

"Thật xin lỗi."

Một lần nữa mở mắt, đã không còn người nào xung quanh.

Đại não có chút lờ mờ tỉnh ra, từ từ bò dậy, chịu đựng cơn đau đầu choáng váng, híp mắt âm thầm vào toilet, muốn tìm cái ly nước súc miệng, bảy sờ tám động vào, thật vất vả sờ tới một cái ly, cùng vòi nước, mở nước súc súc miệng, hơi lạnh nước ấm đổi về một chút sảng khoái, lúc mở mắt ra lại bị sợ đến nhảy lên.

Kiều Lộ cởi sạch sẽ áo đầm chỉ mặc một bộ quần áo lót màu hồng chấm tròn hấp dẫn đứng ở hắn trước mắt.

Kiều Lộ hình như cũng quá say và chóng mặt, thấy Mộ Tử Tiêu đi vào còn cười, vừa cười vừa cầm váy của mình nhét vào bồn cầu, miệng lẩm bẩm:

"Bị anh ói dơ bẩn, không thể dùng được rồi !"

Mộ Tử Tiêu buồn cười, chỉ là say rượu mà trí thông minh cũng thấp xuống? Bồn cầu có thể giặt được y phục sao?

Có chút tốt bụng tiến lên nắm tay của cô:

"Chớ giằng co! Bồn cầu không giặt được quần áo!"

"Ô ô ô!"

Kiều Lộ nhào vào trong ngực Mộ Tử Tiêu lại tiếp tục khóc.

Theo bản năng Mộ Tử Tiêu đưa tay vỗ lưng của cô mới giật mình khi bàn tay chạm được lên mảng da thịt mềm mại còn mang theo mùi thơm ngát và nhiệt độ.

Mẹ kiếp! Rượu cồn hại chết người a!

Mộ Tử Tiêu ra sức lắc đầu, Liều Lộ chợt đừng khóc ngẩng đầu nhìn anh không tim không phổi cười cười:

"Cái đó, anh tôi chiếm được trái tim người phụ nữ anh yêu, tôi thay anh tôi trả nợ có được hay không?"

"À?"

Mộ Tử Tiêu chỉ cảm thấy da đầu tê dại một hồi, không còn kịp suy nghĩ nữa. Kiều Lộ nói trả nợ là có ý gì. Vậy mà, Kiều Lộ lại nghiêm trang phân tích đứng lên:

"Anh là con trai Tổng Thống, tôi là con gái Bộ trưởng bộ quốc phòng. Chúng ta đều là con cái gia đình có tiếng tăm, nếu trao đổi đêm đầu tiên thì đoán chừng ai cũng không thiệt thòi chứ?"

"Bệnh thần kinh!"

Kiều Lộ chớp chớp đôi mắt to ý vị phóng điện, lại đổi lấy bị anh khinh thường xì khẽ.

Mộ Tử Tiêu đem cô từ trong ngực kéo ra ngoài, sau đó quay lưng lại không nhìn cô mà liêu xiêu đi ra ngoài, Kiều Lộ lập tức xông tới ôm lấy anh:

"Ô ô ô ~ tôi cũng là không có cách nào a ~ Tư Đằng mấy ngày trước còn là xử nam nhưng đoán chừng hiện tại cũng không phải, tôi không muốn không có kinh nghiệm thực chiến, ô ô ô ~ thế nào cùng thịt ba chỉ đấu a ~ ô ô ô ~ cho người khác tôi ngại thua thiệt, cho anh thì hai ta xứng đáng ! Ô ô ~ hơn nữa, Lam Thiên Tình sớm không phải xử nữ, chỉ có anh không có kinh nghiệm mới học nghề thì có thể làm cho cô ta thoải mái sao? Có thể thỏa mãn cô ta sao? Ô ô ~ tchúng ta kết thành một đôi tập l luyện một chút, luyện đến khi thành thạo lại đi tìm người trong lòng của mình mới là thật tốt!"

Mộ Tử Tiêu có chút im lặng, đây đều là ngụy biện?

Anh cứng rắn đẩy cánh tay Kiều Lộ ra, sải bước xông ra, ngoài nhưng bởi vì đầu choáng váng, thân thể không vững nên bị ngã xuống đất.

Khó khăn mở mắt, cùi chỏ bị va đập bị thương chút ít, rên lên một tiếng vừa muốn bò dậy, nhưng bị một thân thể mềm mại nóng bỏng dính vào, không nói hai lời, lạng quạng cắn cánh 


/145

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status