Cơ Thể Anh Khiến Tôi Thích Thú

Chương 4

/172


 

Chương 4 

 

Đã muộn thế này rồi, ai còn đến nhà cô?

 

Cố Ninh Du bước đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, nhưng cái nhìn này lại khiến cơ thể cô cứng ngắc.

 

  Một người đàn ông dựa vào cửa xe, trên tay cầm chìa khóa, thỉnh thoảng tung lên tung xuống.

 

  Anh cúi đầu, vẻ mặt bị che khuất trong đêm đen, khó có thể nhìn rõ được.

 

  Chính là anh ấy.

 

  Tại sao anh lại ở đây?

 

  Cho dù hai người cách nhau rất xa, cho dù không nhìn rõ mặt anh, nhưng cô chỉ liếc mắt cũng đã nhận ra người đến là Bùi Tư Viễn, cũng là nam chính trong cốt truyện của cuốn tiểu thuyết.

 

  Anh là người đã cùng cô đi hơn mười năm yêu hận tình thù, làm sao cô có thể không nhận ra?

 

  Đến gần với anh dường như đã trở thành bản năng của cô, cô còn chưa kịp suy nghĩ thì đã xoay người chạy xuống lầu như một phản xạ có điều kiện.

  Khi Cố Ninh Du hoàn hồn thì Bùi Tư Viễn đã đứng trước mặt.

 

  Gặp lại anh, Cố Ninh Du có cảm giác như đã qua mấy kiếp.

 

  Ở kiếp trước, sau khi Bùi Tư Viễn và cô hoàn toàn trở mặt với nhau, hai người đã có một khoảng thời gian dài gần như không liên lạc. Lần cuối cùng cô gặp anh là cách đây vài tháng, cuộc gặp gỡ lần đó là do nữ chính Giang Dao...

 

  Người đàn ông trước mặt khác với người trong trí nhớ của cô, người cô biết là một người đàn ông trưởng thành ở độ tuổi 30, còn người trước mặt là một thanh niên, nhưng cảm giác vẫn thật giống nhaụ

 

  Cho dù là bảy năm trước hay bảy năm sau, khi đối mặt với cô, anh vẫn luôn bày ra một vẻ mặt lạnh lùng, giống như trước mặt anh là một người hoàn toàn xa lạ.

 

  “Viễn Viễn, anh...”

 

  Sau khi buột miệng, Cố Ninh Du có chút hối hận, bởi vì Bùi Tư Viễn rất ghét cô gọi anh như vậy.

  Theo anh, mối quan hệ của họ chưa bao giờ gần gũi đến mức để cô có thể gọi anh một cách thân mật như thế. Mỗi lần nghe cô gọi thế này, anh sẽ lạnh lùng đẩy cô ra, mất kiên nhẫn nói  “Đừng gọi tôi như vậy.”

 

  Nhưng lời đã nói ra khỏi miệng, không còn cơ hội để đổi ý nữa, thấy anh không trả lời, Cố Ninh Du đành phải kiên trì hỏi tiếp  “Anh đã ở đây bao lâu rồi, sao không vào?”

 

  “Không mang theo chìa khóa.”

 

  So với sự hốt hoảng của cô, rõ ràng là Bùi Tư Viễn bình tĩnh hơn. Cô không phải là người có thể làm ảnh hưởng đến cảm xúc của anh, cho dù có thì cũng chỉ là những cảm xúc hận thù và chán ghét.

 

  Thật ra Cố Ninh Du cũng đoán được câu trả lời của anh.

 

  Nếu là cô của kiếp này, cô sẽ tin lời anh nói, nhưng Cố Ninh Du biết rõ rằng Bùi Tư Viễn hoàn toàn không quên chiếc chìa khóa mà cô đã đưa cho anh.

  Ở kiếp trước, trong một cuộc cãi vã kịch liệt, anh đã nổi giận và nói ra sự thật.

 

  “Cái chìa khóa đó, cô vừa đưa cho tôi là tôi ném đi rồi.”

 

  “Ồ...”

 

  Cố Ninh Du không kìm được muốn nắm tay anh.

 

 


/172

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status