Chương 5
Bùi Tư Viễn có lẽ đã nhận ra cử động nhỏ của cô, lông mày anh khẽ nhíu, nhẹ đến mức gần như không nhìn thấy. Sau đó, anh nghiêng người đi vòng qua cô để vào trong nhà.
Đây cũng có nghĩa là cự tuyệt, mặc dù cô từng có nhiều khoảnh khắc lúng túng hơn trước mặt anh, nhưng lúc này Cố Ninh Du vẫn cảm thấy hơi xấu hổ, tay cô giơ ra giữa khoảng không, không biết có nên buông xuống không.
“Nếu muốn cảm lạnh, em có thể tiếp tục đứng bên ngoài.”
Có lẽ Bùi Tư Viễn phát hiện cô không đi theo, bước chân anh dừng lại một chút, giọng nói vẫn rất bình tĩnh, anh nói xong liền tiếp tục bước vào bên trong.
Bàn tay của Cố Ninh Du nắm chặt lại thành nắm đấm, sau đó liền thả ra, cô hít một hơi thật sâu, đi theo anh qua cửa như một người hầụ
Rõ ràng đây là nhà của cô ấy, nhưng cô lại giống như vị một khách ...
“Viễn ...” Lần này Cố Ninh Du kịp thời sửa lại “Bùi Tư Viễn, anh có muốn uống trà không? Em đi lấy cho anh…”
“Không cần, lát nữa anh sẽ rời đi.” Bùi Tư Viễn không chút do dự ngắt lời cô, ánh mắt anh nhìn lên mặt cô, sau đó nhanh chóng quay mặt đi “Em không khỏe ở đâu, bị ốm à?”
Cố Ninh Du ngẩn người “Hả?”
“Không phải em nói cơ thể khó chịu, bảo anh đến với em sao?”
Hóa ra anh đến là vì lý do này...
Cố Ninh Du không biết giải thích thế nào.
Tất nhiên cô không bị ốm, cái gọi là khó chịu chẳng qua là một cái cớ mà cô tùy tiện nghĩ ra thôi, lúc này trong lòng cô chỉ muốn được ở cùng người yêu thật vui vẻ, dính lấy anh, cho dù anh đối với cô lạnh nhạt cũng không có vấn đề gì.
Thời điểm này, cô vẫn luôn ngây thơ tin rằng chỉ cần cô kiên trì, anh sẽ cảm thấy cô cũng có điểm tốt, nhất định sẽ có một ngày anh rung động với cô.
Nhưng lúc ấy cô không biết rằng Bùi Tư Viễn rất ghét người khác nói dối mình, nhất là khi Cố Ninh Du nói dối anh thì sự căm ghét này càng tăng gấp bội.
Trong lúc cô tự cho là ngọt ngào, sự chán ghét trong lòng anh lại tích tụ ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, cuối cùng biến thành một nỗi hận ngập trời đối với cô.
“Em, thực ra thì... thực ra, em không khó chịu ở đâu cả, cũng không bị ốm, chẳng qua em chỉ…” Cố Ninh Du cúi đầu, giống như một đứa trẻ đã làm sai điều gì đó, thấp thỏm bất an chờ đợi anh xét xử “Em chỉ… nhớ anh.”
Nói xong lời này, trái tim Cố Ninh Du như chìm xuống đáy vực.
Nếu như lúc đầu còn hoài nghi thì hiện tại cô đã tin chắc rằng sau khi tái sinh, cô vẫn bị khống chế bởi cốt truyện, không thể tự mình kiểm soát lời nói.
Có điều vẫn có chỗ khác với kiếp trước, ở kiếp trước, cô không hề thấy những gì mình nói ra có vấn đề, nhưng bây giờ ý thức của cô rất rõ ràng, mặc dù trên mặt lộ ra vẻ si mê Bùi Tư Viễn, nhưng trong lòng lại cảm thấy xót xa cho chính mình, tựa như đã nhìn thấy cái kết bi thảm của bản thân.
/172
|