16 năm sau.........
Hôm nay là ngày khai giảng sau một thời gian nghỉ hè dài. Bước ra khỏi nhà, hít nhẹ không khí buổi sáng nó khoan thai đi bộ tới trường. Đường phố tấp nập người đi lại, thật náo nhiệt.
Gắn headphone vào tai, chìm vào từng lời rap cũng là cách sống của nó. Nếu như có một điều ước, nó ước có một cuộc sống bình yên. Không bận rộn với công việc, không lo lắng đề phòng bị người ta hãm hại. Có một cuộc sống như vậy nó tình nguyện trao đổi tất cả thứ gì thuộc về nó hiện giờ.
Nhưng
.........
rốt cuộc vẫn chỉ là hai từ 'nếu như' . Làm sao có thể trở thành hiện thực được.
Bước vào học viện Harvard- học viện nổi tiếng về sự rộng lớn, xa hoa cùng với những dụng cụ dạy học hiện đại bậc nhất. Harvard gồm các học viên từ lớp 6 đến các sinh viên đại học. Để chứa đựng số lượng học sinh như vậy, diện tích của trường rộng đến nỗi khiến người ta hoa mắt.
Học viện được chia thành nhiều khu khác nhau. Khu Vip dành cho những người thừa kế tập đoàn. Khu B dành cho những công tử, tiểu thư nhà giàu. Khu C dành cho các học viên có học bổng. Ngoài ra còn có các khu riêng biệt để cho học viên chọn lựa ngành nghề trong tương lai như: Khu y khoa, Khu luật, Khu nha khoa, Khu quản lí nhà nước, Khu kinh doanh, Khu thiết kế, Khu nghiên cứu sinh học,... và các khu kí túc xá tương ứng dành cho từng cấp bậc. Nội quy ở đây không ép buộc học viên phải ở kí túc xá nên phần lớn những gian nhà khu A và khu B thường bỏ trống. Học viện còn mở một khu khai phóng, giáo dục chịu trách nhiệm về hoạt động giáo dục của học viện ; một khu y tế để phòng ngừa những tai nạn bất ngờ xảy ra; một khu cănteen và một phòng thư viện rộng lớn chứa toàn sách hiếm.
Một ngôi trường khang trang, đủ điều kiện như thế này chính là nguyên nhân các ông bố bà mẹ không tiếc trích 1 khoảng tiền lớn chỉ để có một cái ghế cho con mình trong học viện.
Ngoài ra, học viện Harvard còn là bằng chứng cho sự hợp tác giữa tập đoàn Barclays và tập đoàn Âu Dương- hai tập đoàn lừng danh thế giới.
Đôi mắt màu xanh dương nhạt tuyệt mĩ nhưng lạnh lùng, đôi lông mày thanh tú, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi hình cánh đào đỏ mọng. Tuy không khuynh quốc khuynh thành nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Vừa vào học viện, nó trở thành tâm điểm chú ý. Đây là năm thứ 5 nó học tại học viện nhưng vẫn không ai biết về nó.
Nó – người con gái của bí ẩn......
Bước vào khu Vip, khuôn viên vẫn chẳng thay đổi lắm. Xoay người đi tới đằng sau học viện. Mùi hương thoang thoảng, thanh khiết sực vào mũi. Khẽ mỉm cười, nơi mà nó thích nhất chỉ có thể là ở đây- cánh đồng hoa hồng bạch. Sờ vào phiến hoa, hương thơm dịu nhẹ thật khiến người ta say lòng.
Tiếng lá cây xào xạc, âm thanh gió rít ghê rợn. Tiếng bước chân
...........
Thật nhẹ.
“Ai?” Khẽ xoay người, sát khí dần dần hiện lên đôi mắt.
Một thân hắc y đứng trước mặt nó, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn nó. Một cơn gió ập đến cùng với thân ảnh hắc y nhân thoắt ẩn thoắt hiện. Nghiêng người né tránh đồng thời ra chiêu tấn công, nó thản nhiên nà đánh.
Không phải cố ý giả vờ thản nhiên, có lẽ...........
Là do thói quen....
Không nghề gì nguy hiểm bằng nghề sát thủ, để làm nghề này cái giá phải trả cũng rất lớn- chính là mạng sống. Khẽ cười nhạt, nếu không bị dồn đến mức đường cùng thì làm sao nó có ngày hôm nay. Kể ra cũng đáng, dùng cái mạng này để có được quyền lực trong thế giới sát thủ, giá trị mạnh nó cũng không tồi nhỉ. JJJ
“A....” Hắc y nhân ngã xuống phun ra một ngụm máu tươi.
“Kết thúc” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng hòa lẫn trong gió. Bàn tay khẽ vươn, ám khí từ người nó đâm vào tử huyệt của hắc y nhân.
Chết ngay lập tức.
Ngày đầu tiên đi học mà đã có sát thủ đến hỏi thăm kể ra cũng hứng thú đó chứ. J Cầm chiếc iphone 6, tay nó nhấn một dãy số quen thuộc.
“Giải quyết cái xác đằng sau học viện, tôi không muốn nơi đó dính máu tươi.”
Cúp máy. Nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm dường như vô tận kia, mắt nó lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng vụt tắt.
............................
7:30
Khu Vip không còn cái tĩnh lặng mà nhộn nhịp hẳn lên. Cũng phải thôi, đây là ngày đầu tiên gặp nhau sau kì nghỉ hè dài mà. Chậm rãi đến lố 10A1, nó chọn chiếc bàn cuối cùng ngồi xuống. Thật thích nha! Từ chỗ ngồi của nó có thể nhìn thấy những đóa hoa hồng bạch lay động trong gió. Còn có thể ngửi thấy mùi hương ngào ngạt được gió qửi đến. Khóe môi không tự chủ mà cong lên nhưng được nó thu về rất nhanh trước những con mắt của các học viên trong lớp.
“Băng Băng”. Một bóng người chạy vào ôm chầm lấy nó.
“Minh Vũ, xê ra”. Nó nhíu mày.
“Cậu thật là.......”. Minh Vũ bĩu môi. Đôi mắt màu bạc tràn đầy ủy khuất trên khuôn mặt baby thật khiến cho người ta không nhịn được mà muốn sờ một cái. “ Đang làm gì đấy?”
“Nghe nhạc”
“Tớ nghe nữa”. Minh Vũ hí hửng cầm lấy một bên headphone cho vào tai.
Chưa đầy 30s, mặt Minh Vũ đã bắt đầu nhăn nhó.
“Băng, bài gì vậy?”
“Chờ! Người vô tình”
“Của ai?”
“Loren Kid. Sao?”. Nó hơi nhướng mày.
“Khó nghe chết đi được, chả hiểu gì cả”. Minh Vũ bĩu môi đầy khinh thường.
“Cút”. Nó quát nhẹ. May là người khinh thường idol nó cậu nếu không..... Hừ! Chính nó cũng chưa biết mình sẽ làm gì đâu.
“Băng”. Minh Vũ ai oán nhìn nó.
“Anh Gia Kiệt đi học chưa?”. Kìm nén sự tức giận, nó nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Anh ấy ở lớp 11A1 á!”
Nhận được câu trả lời, mi mắt khép hờ. Nó im lặng.
Khoảng một lát sau, giáo viên chủ nhiệm tới. Mỗi năm đều có học sinh mới chuyển về hoặc từ lớp khác chuyển qua nên GVCN buộc phải giới thiệu lại từng thành viên trong lớp.
“Nguyễn Khánh Hoàng- người thừa kế tập đoàn IMH”
“Dương Uyển Nhi- người thừa kế tập đoàn Dương Thị”
.........
.........
..............
“Lăng Hạo Thiên, tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương”. GVCN vừa nói lại vừa nhìn vào cậu học viên trẻ tuổi tràn đầy hâm mộ.
“Triệu Minh Vũ- người kế nghiệp dòng họ Triệu danh tiếng”.
“ Hàn Băng Băng, ừm............”. Nói đến đây cô giáo hơi ngập ngừng.
Ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của phần lớn học viên nhìn xuống chỗ nó. Bọn họ học chung với nó nhiều năm rồi nhưng không ai biết được gia thế đằng sau con người nó.
“E hèm. Được rồi. Trong bốn tiết buổi sáng hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu làm quen với chương trình lớp 10. Ngày mai các em sẽ bắt đầu học chính thức”. Cô giáo ho nhẹ.
Buổi học diễn ra một cách nhàm chán vô cùng. Phải học lại kiến thức mà mình đã phải học rất lâu rồi, thậm chí là khắc sâu trong não, nó cảm thấy vô cùng mất kiên nhẫn. Kể ra để đạt hai cái bằng tiến sĩ, nó cũng phải bỏ công sức rất nhiều.
Hôm nay là ngày khai giảng sau một thời gian nghỉ hè dài. Bước ra khỏi nhà, hít nhẹ không khí buổi sáng nó khoan thai đi bộ tới trường. Đường phố tấp nập người đi lại, thật náo nhiệt.
Gắn headphone vào tai, chìm vào từng lời rap cũng là cách sống của nó. Nếu như có một điều ước, nó ước có một cuộc sống bình yên. Không bận rộn với công việc, không lo lắng đề phòng bị người ta hãm hại. Có một cuộc sống như vậy nó tình nguyện trao đổi tất cả thứ gì thuộc về nó hiện giờ.
Nhưng
.........
rốt cuộc vẫn chỉ là hai từ 'nếu như' . Làm sao có thể trở thành hiện thực được.
Bước vào học viện Harvard- học viện nổi tiếng về sự rộng lớn, xa hoa cùng với những dụng cụ dạy học hiện đại bậc nhất. Harvard gồm các học viên từ lớp 6 đến các sinh viên đại học. Để chứa đựng số lượng học sinh như vậy, diện tích của trường rộng đến nỗi khiến người ta hoa mắt.
Học viện được chia thành nhiều khu khác nhau. Khu Vip dành cho những người thừa kế tập đoàn. Khu B dành cho những công tử, tiểu thư nhà giàu. Khu C dành cho các học viên có học bổng. Ngoài ra còn có các khu riêng biệt để cho học viên chọn lựa ngành nghề trong tương lai như: Khu y khoa, Khu luật, Khu nha khoa, Khu quản lí nhà nước, Khu kinh doanh, Khu thiết kế, Khu nghiên cứu sinh học,... và các khu kí túc xá tương ứng dành cho từng cấp bậc. Nội quy ở đây không ép buộc học viên phải ở kí túc xá nên phần lớn những gian nhà khu A và khu B thường bỏ trống. Học viện còn mở một khu khai phóng, giáo dục chịu trách nhiệm về hoạt động giáo dục của học viện ; một khu y tế để phòng ngừa những tai nạn bất ngờ xảy ra; một khu cănteen và một phòng thư viện rộng lớn chứa toàn sách hiếm.
Một ngôi trường khang trang, đủ điều kiện như thế này chính là nguyên nhân các ông bố bà mẹ không tiếc trích 1 khoảng tiền lớn chỉ để có một cái ghế cho con mình trong học viện.
Ngoài ra, học viện Harvard còn là bằng chứng cho sự hợp tác giữa tập đoàn Barclays và tập đoàn Âu Dương- hai tập đoàn lừng danh thế giới.
Đôi mắt màu xanh dương nhạt tuyệt mĩ nhưng lạnh lùng, đôi lông mày thanh tú, chiếc mũi thẳng tắp, đôi môi hình cánh đào đỏ mọng. Tuy không khuynh quốc khuynh thành nhưng lại khiến người ta không thể rời mắt.
Vừa vào học viện, nó trở thành tâm điểm chú ý. Đây là năm thứ 5 nó học tại học viện nhưng vẫn không ai biết về nó.
Nó – người con gái của bí ẩn......
Bước vào khu Vip, khuôn viên vẫn chẳng thay đổi lắm. Xoay người đi tới đằng sau học viện. Mùi hương thoang thoảng, thanh khiết sực vào mũi. Khẽ mỉm cười, nơi mà nó thích nhất chỉ có thể là ở đây- cánh đồng hoa hồng bạch. Sờ vào phiến hoa, hương thơm dịu nhẹ thật khiến người ta say lòng.
Tiếng lá cây xào xạc, âm thanh gió rít ghê rợn. Tiếng bước chân
...........
Thật nhẹ.
“Ai?” Khẽ xoay người, sát khí dần dần hiện lên đôi mắt.
Một thân hắc y đứng trước mặt nó, đôi mắt sắc bén lạnh lùng nhìn nó. Một cơn gió ập đến cùng với thân ảnh hắc y nhân thoắt ẩn thoắt hiện. Nghiêng người né tránh đồng thời ra chiêu tấn công, nó thản nhiên nà đánh.
Không phải cố ý giả vờ thản nhiên, có lẽ...........
Là do thói quen....
Không nghề gì nguy hiểm bằng nghề sát thủ, để làm nghề này cái giá phải trả cũng rất lớn- chính là mạng sống. Khẽ cười nhạt, nếu không bị dồn đến mức đường cùng thì làm sao nó có ngày hôm nay. Kể ra cũng đáng, dùng cái mạng này để có được quyền lực trong thế giới sát thủ, giá trị mạnh nó cũng không tồi nhỉ. JJJ
“A....” Hắc y nhân ngã xuống phun ra một ngụm máu tươi.
“Kết thúc” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng hòa lẫn trong gió. Bàn tay khẽ vươn, ám khí từ người nó đâm vào tử huyệt của hắc y nhân.
Chết ngay lập tức.
Ngày đầu tiên đi học mà đã có sát thủ đến hỏi thăm kể ra cũng hứng thú đó chứ. J Cầm chiếc iphone 6, tay nó nhấn một dãy số quen thuộc.
“Giải quyết cái xác đằng sau học viện, tôi không muốn nơi đó dính máu tươi.”
Cúp máy. Nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm dường như vô tận kia, mắt nó lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng vụt tắt.
............................
7:30
Khu Vip không còn cái tĩnh lặng mà nhộn nhịp hẳn lên. Cũng phải thôi, đây là ngày đầu tiên gặp nhau sau kì nghỉ hè dài mà. Chậm rãi đến lố 10A1, nó chọn chiếc bàn cuối cùng ngồi xuống. Thật thích nha! Từ chỗ ngồi của nó có thể nhìn thấy những đóa hoa hồng bạch lay động trong gió. Còn có thể ngửi thấy mùi hương ngào ngạt được gió qửi đến. Khóe môi không tự chủ mà cong lên nhưng được nó thu về rất nhanh trước những con mắt của các học viên trong lớp.
“Băng Băng”. Một bóng người chạy vào ôm chầm lấy nó.
“Minh Vũ, xê ra”. Nó nhíu mày.
“Cậu thật là.......”. Minh Vũ bĩu môi. Đôi mắt màu bạc tràn đầy ủy khuất trên khuôn mặt baby thật khiến cho người ta không nhịn được mà muốn sờ một cái. “ Đang làm gì đấy?”
“Nghe nhạc”
“Tớ nghe nữa”. Minh Vũ hí hửng cầm lấy một bên headphone cho vào tai.
Chưa đầy 30s, mặt Minh Vũ đã bắt đầu nhăn nhó.
“Băng, bài gì vậy?”
“Chờ! Người vô tình”
“Của ai?”
“Loren Kid. Sao?”. Nó hơi nhướng mày.
“Khó nghe chết đi được, chả hiểu gì cả”. Minh Vũ bĩu môi đầy khinh thường.
“Cút”. Nó quát nhẹ. May là người khinh thường idol nó cậu nếu không..... Hừ! Chính nó cũng chưa biết mình sẽ làm gì đâu.
“Băng”. Minh Vũ ai oán nhìn nó.
“Anh Gia Kiệt đi học chưa?”. Kìm nén sự tức giận, nó nhanh chóng chuyển chủ đề.
“Anh ấy ở lớp 11A1 á!”
Nhận được câu trả lời, mi mắt khép hờ. Nó im lặng.
Khoảng một lát sau, giáo viên chủ nhiệm tới. Mỗi năm đều có học sinh mới chuyển về hoặc từ lớp khác chuyển qua nên GVCN buộc phải giới thiệu lại từng thành viên trong lớp.
“Nguyễn Khánh Hoàng- người thừa kế tập đoàn IMH”
“Dương Uyển Nhi- người thừa kế tập đoàn Dương Thị”
.........
.........
..............
“Lăng Hạo Thiên, tổng giám đốc tập đoàn Âu Dương”. GVCN vừa nói lại vừa nhìn vào cậu học viên trẻ tuổi tràn đầy hâm mộ.
“Triệu Minh Vũ- người kế nghiệp dòng họ Triệu danh tiếng”.
“ Hàn Băng Băng, ừm............”. Nói đến đây cô giáo hơi ngập ngừng.
Ánh mắt tràn đầy nghi hoặc của phần lớn học viên nhìn xuống chỗ nó. Bọn họ học chung với nó nhiều năm rồi nhưng không ai biết được gia thế đằng sau con người nó.
“E hèm. Được rồi. Trong bốn tiết buổi sáng hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu làm quen với chương trình lớp 10. Ngày mai các em sẽ bắt đầu học chính thức”. Cô giáo ho nhẹ.
Buổi học diễn ra một cách nhàm chán vô cùng. Phải học lại kiến thức mà mình đã phải học rất lâu rồi, thậm chí là khắc sâu trong não, nó cảm thấy vô cùng mất kiên nhẫn. Kể ra để đạt hai cái bằng tiến sĩ, nó cũng phải bỏ công sức rất nhiều.
/4
|