Cố Khiết Thần liếc nhìn cô ta, ánh mắt điềm tĩnh lạnh lùng, rồi nhếch môi, cười như không cười.
Bỗng nhiên Tả Tư có cảm giác hoảng loạn khi bị nhìn thấu, tuy ngoài mặt cô ta vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng mắt đã cụp xuống, không nhìn anh nữa.
Hứa Tịnh Nhi đến đây đúng là do cô ta thêm dầu vào lửa.
Còn Cố Khiết Thần lại không muốn Hứa Tịnh Nhi đến đây.
Nhưng đã làm thì chớ, lại còn khiêu khích, đúng là không phải đạo chút nào. Tả Tư không nói gì nữa, xoay người đi sắp xếp hành lý.
…
Bữa tối đương nhiên vẫn ăn riêng.
Nhà tổ rất lớn, không muốn đụng mặt nhau cũng dễ. Tả An và Hứa Tịnh Nhi ăn xong lại tản bộ một lúc ở khoảng sân bên ngoài, rồi mới về phòng.
Tả An có chút việc công cần giải quyết, anh ta ôm máy tính ngồi ở sô pha, tập trung làm việc. Hứa Tịnh Nhi không có việc gì làm, hỏi anh ta xem có cần giúp gì không, sau khi anh ta nói không, thì cô cũng không làm phiền nữa.
Hứa Tịnh Nhi chơi điện thoại một lúc, đến hơn 11 giờ, cô đi tắm. Lúc tắm xong đi ra, Tả An đã kết thúc công việc, cô nói: “Anh có thể dùng phòng tắm thoải mái, em ngủ trước đây”.
Tả An gật đầu: “Ừ, chúc ngủ ngon”.
Hứa Tịnh Nhi lên giường nằm, còn Tả An vào phòng tắm.
12 giờ, Tả An tắt điện, mò mẫm về phía sô pha, nằm xuống, quay sang nhìn Hứa Tịnh Nhi, rồi nhắm mắt lại.
Sở dĩ Hứa Tịnh Nhi ngủ sớm như vậy là để tránh ngại ngùng, nhưng cũng không biết là đến môi trường xa lạ khiến cô khó vào giấc, hay là buổi chiều ngủ nhiều quá, bây giờ cô vẫn chưa buồn ngủ.
Nhưng cô không muốn khiến Tả An lo lắng, nên cứ nằm im, cho đến khi cả căn phòng yên lặng hoàn toàn. Cô nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Tả An, biết anh ta đã ngủ, cô mới cầm điện thoại xem giờ.
Đã hai giờ đêm.
Cảm giác mất ngủ cực kỳ khó chịu, cô sợ mình không nhịn được lăn qua lộn lại khiến Tả An tỉnh giấc thì không hay lắm.
Hứa Tịnh Nhi cắn môi dưới do dự một lát, rồi quyết định ngồi dậy, xuống phòng bếp ở tầng dưới uống một cốc sữa nóng để dễ ngủ hơn.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, không mang giày, mà xách dép lê, đi chân trần, gần như không phát ra tiếng động nào. Cô bước tới cửa, mở cửa, ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mọi người trong nhà tổ đều đã ngủ, vô cùng yên tĩnh.
Hứa Tịnh Nhi cúi người xỏ dép, nhưng vẫn đi rất nhẹ nhàng, dù sao cũng đang ở nhà người khác, nhỡ gây ra tiếng động gì làm ồn đến người ta thì thật bất lịch sự.
Bởi vì lúc ăn tối, Tả An từng dẫn đường cho Hứa Tịnh Nhi đến phòng bếp, cô có trí nhớ tốt nên vẫn coi như đến được phòng bếp một cách thuận lợi, sau đó mở tủ lạnh.
Bên trong thứ gì cũng có, cô lấy sữa ra rót vào cốc, cho vào lò vi sóng hâm nóng một lát rồi lấy ra. Đúng lúc định uống thì cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
Hứa Tịnh Nhi vô thức ngoái nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng dáng nhanh chóng bước từ cửa đến cầu thang, sau đó đi lên tầng trên.
Bởi vì cả nhà tổ đã chuyển sang đèn ngủ yếu ớt, nên cô nhìn không được rõ, nhưng lại có cảm giác bóng dáng kia rất quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu đó.
Cô nhíu mày, chỉ mất mấy giây suy nghĩ đã cất bước đi theo chiếc bóng kia.
Chiếc bóng kia đi thẳng lên tầng ba, sau đó dừng trước cửa một căn phòng, rồi đẩy cửa bước vào.
Hứa Tịnh Nhi nấp ở hành lang, thấy thế mới rón rén tiến lại gần, đến trước cửa phòng, cô nhìn vào trong thông qua khe cửa chưa được khép kín.
Sau đó ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.
Bỗng nhiên Tả Tư có cảm giác hoảng loạn khi bị nhìn thấu, tuy ngoài mặt cô ta vẫn duy trì sự bình tĩnh, nhưng mắt đã cụp xuống, không nhìn anh nữa.
Hứa Tịnh Nhi đến đây đúng là do cô ta thêm dầu vào lửa.
Còn Cố Khiết Thần lại không muốn Hứa Tịnh Nhi đến đây.
Nhưng đã làm thì chớ, lại còn khiêu khích, đúng là không phải đạo chút nào. Tả Tư không nói gì nữa, xoay người đi sắp xếp hành lý.
…
Bữa tối đương nhiên vẫn ăn riêng.
Nhà tổ rất lớn, không muốn đụng mặt nhau cũng dễ. Tả An và Hứa Tịnh Nhi ăn xong lại tản bộ một lúc ở khoảng sân bên ngoài, rồi mới về phòng.
Tả An có chút việc công cần giải quyết, anh ta ôm máy tính ngồi ở sô pha, tập trung làm việc. Hứa Tịnh Nhi không có việc gì làm, hỏi anh ta xem có cần giúp gì không, sau khi anh ta nói không, thì cô cũng không làm phiền nữa.
Hứa Tịnh Nhi chơi điện thoại một lúc, đến hơn 11 giờ, cô đi tắm. Lúc tắm xong đi ra, Tả An đã kết thúc công việc, cô nói: “Anh có thể dùng phòng tắm thoải mái, em ngủ trước đây”.
Tả An gật đầu: “Ừ, chúc ngủ ngon”.
Hứa Tịnh Nhi lên giường nằm, còn Tả An vào phòng tắm.
12 giờ, Tả An tắt điện, mò mẫm về phía sô pha, nằm xuống, quay sang nhìn Hứa Tịnh Nhi, rồi nhắm mắt lại.
Sở dĩ Hứa Tịnh Nhi ngủ sớm như vậy là để tránh ngại ngùng, nhưng cũng không biết là đến môi trường xa lạ khiến cô khó vào giấc, hay là buổi chiều ngủ nhiều quá, bây giờ cô vẫn chưa buồn ngủ.
Nhưng cô không muốn khiến Tả An lo lắng, nên cứ nằm im, cho đến khi cả căn phòng yên lặng hoàn toàn. Cô nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Tả An, biết anh ta đã ngủ, cô mới cầm điện thoại xem giờ.
Đã hai giờ đêm.
Cảm giác mất ngủ cực kỳ khó chịu, cô sợ mình không nhịn được lăn qua lộn lại khiến Tả An tỉnh giấc thì không hay lắm.
Hứa Tịnh Nhi cắn môi dưới do dự một lát, rồi quyết định ngồi dậy, xuống phòng bếp ở tầng dưới uống một cốc sữa nóng để dễ ngủ hơn.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy, không mang giày, mà xách dép lê, đi chân trần, gần như không phát ra tiếng động nào. Cô bước tới cửa, mở cửa, ra ngoài, rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Mọi người trong nhà tổ đều đã ngủ, vô cùng yên tĩnh.
Hứa Tịnh Nhi cúi người xỏ dép, nhưng vẫn đi rất nhẹ nhàng, dù sao cũng đang ở nhà người khác, nhỡ gây ra tiếng động gì làm ồn đến người ta thì thật bất lịch sự.
Bởi vì lúc ăn tối, Tả An từng dẫn đường cho Hứa Tịnh Nhi đến phòng bếp, cô có trí nhớ tốt nên vẫn coi như đến được phòng bếp một cách thuận lợi, sau đó mở tủ lạnh.
Bên trong thứ gì cũng có, cô lấy sữa ra rót vào cốc, cho vào lò vi sóng hâm nóng một lát rồi lấy ra. Đúng lúc định uống thì cô nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân.
Hứa Tịnh Nhi vô thức ngoái nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng dáng nhanh chóng bước từ cửa đến cầu thang, sau đó đi lên tầng trên.
Bởi vì cả nhà tổ đã chuyển sang đèn ngủ yếu ớt, nên cô nhìn không được rõ, nhưng lại có cảm giác bóng dáng kia rất quen thuộc, hình như từng gặp ở đâu đó.
Cô nhíu mày, chỉ mất mấy giây suy nghĩ đã cất bước đi theo chiếc bóng kia.
Chiếc bóng kia đi thẳng lên tầng ba, sau đó dừng trước cửa một căn phòng, rồi đẩy cửa bước vào.
Hứa Tịnh Nhi nấp ở hành lang, thấy thế mới rón rén tiến lại gần, đến trước cửa phòng, cô nhìn vào trong thông qua khe cửa chưa được khép kín.
Sau đó ngạc nhiên trợn tròn hai mắt.
/837
|