Hắn không quan tâm đến những lời cầu xin của cô. Hắn kéo tay cô ra khỏi ngực, dùng một tay cố định hai tay cô trên đỉnh đầu. Còn tay còn lại hắn vuốt ve khắp người của cô.
- Để tôi xem, người phụ nữ của Tần Quân Khiêm đẹp đến đâu!
- Đừng mà....
Hắn cuối xuống khẽ hôn nhẹ lên môi Tuệ Di, hắn mơn trớn môi cô, khiến cô bị cuốn theo nụ hôn ấy, tay cô đã buông thõng từ lúc nào không hay, cả cơ thể cứ lân lân chìm vào mộng mị.
Hắn biết mình đã áp chế được tâm lý của Tuệ Di, thì cô mới không chống cự nữa. Tay hắn chạm nhẹ vào bụng của cô, rồi từ từ di chuyển lên trên.
Tuệ Di cảm nhận được, nên cắn vào môi của hắn bắt hắn phải rời môi. Hắn rời môi cô, nhưng tay lại không chịu bỏ ra. Tuệ Di dùng hết sức bình sinh của mình đánh vào người hắn, nhưng chẳng khác nào muỗi đốt cột điện. Chút sức lực của cô làm sao có thể chống lại hắn. Tay hắn cứ làm loạn trên người cô.
- Buông ra...
- Không! Thế nào có sướng không?
- Anh..... Anh thiếu gì phụ nữ chứ..... tại sao lại... lại là tôi chứ...?
- Vì cô là người yêu của Tần Quân Khiêm!
" Xoẹt "
Chiếc áo của cô được làm từ chất liệu tốt, nhưng với hắn chỉ cần một lực là rách tan tành. Cảnh xuân phơi phới trước mặt hắn, hắn thật sự rất muốn Tuệ Di, nhưng phải khiến cô rên rỉ cầu xin hắn.
- Um...đừng lại....
- Đẹp lắm... rất đẹp!
Hắn nhìn cơ thể cô, sau đó cởi chiếc áo còn lại trên người hắn, Để lộ ra toàn bộ cơ thể, từng cơ bụng bắp tay đều rất quyến rũ. Làm cô xém xịt máu mũi.
Cô đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào cơ thể đó. Cô quay mặt đi nhưng lại bị hắn nâng cằm lên bắt cô phải nhìn thẳng vào hắn.
- Thế nào khó chịu lắm đúng không? cô đang muốn tôi lắm đúng không?
- Tránh ra! Đồ biến thái!
.....
- Aaaa.. dừng.... dừng lại....
- _ Đúng là tuyệt thật!
Hắn bắt đầu di chuyển, còn Tuệ Di thì đau đớn nước mắt cứ liên tục chảy xuống. Cơ thể như bị xé toạc ra làm hai.
Hắn lấy điện thoại ra quay lại những tiếng rên những lời cầu xin của Tuệ Di để gửi cho Quân Khiêm xem.
Thời gian cứ trôi qua hắn hành cô đến nỗi ngất đi, nhưng hắn vẫn không tha cho cô.
..
Sáng hôm sau, cảm nhận bên cạnh mình thiếu đi hơi ấm. Hắn nheo mắt thức dậy nhìn bên cạnh, Tuệ Di đang mặt quần áo. Thấy vậy hắn với lấy chiếc áo vest, lấy chiếc ví ra. Vứt một sắp tiền dầy cộp xuống giường, rồi nhàn nhạt lên tiếng.
- Tiền phí!
Tuệ Di quay lưng lại, nhìn vết máu khô trên giường mà lòng đau xót, mắt đỏ hoe như muốn khóc, cắn môi nhẫn nhịn. Mặt nốt chiếc quần vào.
- Không cần!
- Tối qua, tôi không dùng bao!
Không nói một lời nào nữa, Tuệ Di quay lưng bỏ đi. Một người vì lòng tự tôn không thèm lấy một đồng, còn một người cho tiền người khác nhưng người khác không nhận nên cảm thấy bị sỉ nhục.
.....
Trở về với hiện tại.
Tuệ Di đứng trước cửa bệnh viện, cô nữa muốn vào nữa lại không. Đặt tay lên bụng cô có thể cảm nhận được một tiểu tinh linh đang dần dần phát triển.
- Bảo bảo, xin lỗi con là mẹ không tốt. Con không nên xuất hiện vào bây giờ..... Mẹ xin lỗi...
Dùng hết can đảm cô bước vào trong. Nhưng số cô thật đen đủi, vừa bước đến khoa sản, thì gặp phải mẹ Tiểu Mễ người vừa bị cô đánh đến nhập viện hồi tuần trước, vì dám nói ba của cô không ra gì. Nếu để bà ta biết cô đến đây để phá thai thì chắc chắn là, cô sẽ chết vì nhục nhã mất.
Không được không thể để bà ta thấy cô. Tuệ Di sẽ đến bệnh viện khác tuy là xa hơn, và chi phí sẽ cao hơn nhưng sẽ không gặp người quen.
Nhưng mà ông trời đúng là thích trêu ngươi mà. Số tiền cô mượn bác bếp trưởng đã không cánh mà bay. Nhớ lại lúc đi xe buýt chắc là bị người ta lấy mất rồi.
Mệt mỏi trở về nhà, Tuệ Di đi lên phòng nằm vật ra giường.
" Tên biến thái, tôi nhất định sẽ tìm ra và bắt anh giải quyết cái cục nợ này. Mà khoan đã, anh ta tên gì nhỉ cái gì mà Cố cái gì đó....aaaa sao không nhớ vậy nè "
- Tiểu Di! xuống ăn tối đi!
Bà Chu( mẹ của cô) từ dưới bếp nói vọng lên.
- Vâng, con xuống ngay.
Tuệ Di đi xuống ăn tối cùng gia đình. Sau khi ăn tối anh hai của cô đang rửa bát trong bếp. Còn cô và Ba mẹ đang xem tin tức ngoài phòng khách.
" Bản tin tối, hôm nay tập đoàn Cố Xuyên vừa mới khai trương khu vui chơi giải trí cảm giác mạnh ở... Và người đại diện cho Cố Xuyên chính là Cố Tử Minh một vị tổng tài trẻ. Mời Anh phát biểu vài lời..... "
Tuệ Di đang say sưa ăn trái cây chợt nghe tin thì ngước lên xem thử.
- Là anh ta! ( Cô la to)
- Sao vậy, con quen cậu ta à!
- À không.... không có...
Cô cười gượng một cái, Ông bà Chu cũng không nói gì quay mặt đi.
Còn Tuệ Di thì nhìn chằm chằm vào TV, Nhìn mặt Tử Minh khác hẳn với lúc trêu đùa với cơ thể của Tuệ Di. Mặt hắn lúc này cứ như tản băng di động, cơ mặt thì cứ như không hoạt động.
" Đúng là anh ta rồi, thì ra là chủ tịch của Cố Xuyên, Được lắm cuối cùng cũng tìm được anh ta "
Xem ra lần này Tuệ Di phải đến Cố Xuyên một chuyến rồi.
- Để tôi xem, người phụ nữ của Tần Quân Khiêm đẹp đến đâu!
- Đừng mà....
Hắn cuối xuống khẽ hôn nhẹ lên môi Tuệ Di, hắn mơn trớn môi cô, khiến cô bị cuốn theo nụ hôn ấy, tay cô đã buông thõng từ lúc nào không hay, cả cơ thể cứ lân lân chìm vào mộng mị.
Hắn biết mình đã áp chế được tâm lý của Tuệ Di, thì cô mới không chống cự nữa. Tay hắn chạm nhẹ vào bụng của cô, rồi từ từ di chuyển lên trên.
Tuệ Di cảm nhận được, nên cắn vào môi của hắn bắt hắn phải rời môi. Hắn rời môi cô, nhưng tay lại không chịu bỏ ra. Tuệ Di dùng hết sức bình sinh của mình đánh vào người hắn, nhưng chẳng khác nào muỗi đốt cột điện. Chút sức lực của cô làm sao có thể chống lại hắn. Tay hắn cứ làm loạn trên người cô.
- Buông ra...
- Không! Thế nào có sướng không?
- Anh..... Anh thiếu gì phụ nữ chứ..... tại sao lại... lại là tôi chứ...?
- Vì cô là người yêu của Tần Quân Khiêm!
" Xoẹt "
Chiếc áo của cô được làm từ chất liệu tốt, nhưng với hắn chỉ cần một lực là rách tan tành. Cảnh xuân phơi phới trước mặt hắn, hắn thật sự rất muốn Tuệ Di, nhưng phải khiến cô rên rỉ cầu xin hắn.
- Um...đừng lại....
- Đẹp lắm... rất đẹp!
Hắn nhìn cơ thể cô, sau đó cởi chiếc áo còn lại trên người hắn, Để lộ ra toàn bộ cơ thể, từng cơ bụng bắp tay đều rất quyến rũ. Làm cô xém xịt máu mũi.
Cô đỏ mặt không dám nhìn thẳng vào cơ thể đó. Cô quay mặt đi nhưng lại bị hắn nâng cằm lên bắt cô phải nhìn thẳng vào hắn.
- Thế nào khó chịu lắm đúng không? cô đang muốn tôi lắm đúng không?
- Tránh ra! Đồ biến thái!
.....
- Aaaa.. dừng.... dừng lại....
- _ Đúng là tuyệt thật!
Hắn bắt đầu di chuyển, còn Tuệ Di thì đau đớn nước mắt cứ liên tục chảy xuống. Cơ thể như bị xé toạc ra làm hai.
Hắn lấy điện thoại ra quay lại những tiếng rên những lời cầu xin của Tuệ Di để gửi cho Quân Khiêm xem.
Thời gian cứ trôi qua hắn hành cô đến nỗi ngất đi, nhưng hắn vẫn không tha cho cô.
..
Sáng hôm sau, cảm nhận bên cạnh mình thiếu đi hơi ấm. Hắn nheo mắt thức dậy nhìn bên cạnh, Tuệ Di đang mặt quần áo. Thấy vậy hắn với lấy chiếc áo vest, lấy chiếc ví ra. Vứt một sắp tiền dầy cộp xuống giường, rồi nhàn nhạt lên tiếng.
- Tiền phí!
Tuệ Di quay lưng lại, nhìn vết máu khô trên giường mà lòng đau xót, mắt đỏ hoe như muốn khóc, cắn môi nhẫn nhịn. Mặt nốt chiếc quần vào.
- Không cần!
- Tối qua, tôi không dùng bao!
Không nói một lời nào nữa, Tuệ Di quay lưng bỏ đi. Một người vì lòng tự tôn không thèm lấy một đồng, còn một người cho tiền người khác nhưng người khác không nhận nên cảm thấy bị sỉ nhục.
.....
Trở về với hiện tại.
Tuệ Di đứng trước cửa bệnh viện, cô nữa muốn vào nữa lại không. Đặt tay lên bụng cô có thể cảm nhận được một tiểu tinh linh đang dần dần phát triển.
- Bảo bảo, xin lỗi con là mẹ không tốt. Con không nên xuất hiện vào bây giờ..... Mẹ xin lỗi...
Dùng hết can đảm cô bước vào trong. Nhưng số cô thật đen đủi, vừa bước đến khoa sản, thì gặp phải mẹ Tiểu Mễ người vừa bị cô đánh đến nhập viện hồi tuần trước, vì dám nói ba của cô không ra gì. Nếu để bà ta biết cô đến đây để phá thai thì chắc chắn là, cô sẽ chết vì nhục nhã mất.
Không được không thể để bà ta thấy cô. Tuệ Di sẽ đến bệnh viện khác tuy là xa hơn, và chi phí sẽ cao hơn nhưng sẽ không gặp người quen.
Nhưng mà ông trời đúng là thích trêu ngươi mà. Số tiền cô mượn bác bếp trưởng đã không cánh mà bay. Nhớ lại lúc đi xe buýt chắc là bị người ta lấy mất rồi.
Mệt mỏi trở về nhà, Tuệ Di đi lên phòng nằm vật ra giường.
" Tên biến thái, tôi nhất định sẽ tìm ra và bắt anh giải quyết cái cục nợ này. Mà khoan đã, anh ta tên gì nhỉ cái gì mà Cố cái gì đó....aaaa sao không nhớ vậy nè "
- Tiểu Di! xuống ăn tối đi!
Bà Chu( mẹ của cô) từ dưới bếp nói vọng lên.
- Vâng, con xuống ngay.
Tuệ Di đi xuống ăn tối cùng gia đình. Sau khi ăn tối anh hai của cô đang rửa bát trong bếp. Còn cô và Ba mẹ đang xem tin tức ngoài phòng khách.
" Bản tin tối, hôm nay tập đoàn Cố Xuyên vừa mới khai trương khu vui chơi giải trí cảm giác mạnh ở... Và người đại diện cho Cố Xuyên chính là Cố Tử Minh một vị tổng tài trẻ. Mời Anh phát biểu vài lời..... "
Tuệ Di đang say sưa ăn trái cây chợt nghe tin thì ngước lên xem thử.
- Là anh ta! ( Cô la to)
- Sao vậy, con quen cậu ta à!
- À không.... không có...
Cô cười gượng một cái, Ông bà Chu cũng không nói gì quay mặt đi.
Còn Tuệ Di thì nhìn chằm chằm vào TV, Nhìn mặt Tử Minh khác hẳn với lúc trêu đùa với cơ thể của Tuệ Di. Mặt hắn lúc này cứ như tản băng di động, cơ mặt thì cứ như không hoạt động.
" Đúng là anh ta rồi, thì ra là chủ tịch của Cố Xuyên, Được lắm cuối cùng cũng tìm được anh ta "
Xem ra lần này Tuệ Di phải đến Cố Xuyên một chuyến rồi.
/62
|