Ban đêm, cánh cửa phòng nó bị một người lén lút mở ra. Một bóng nam bước vào, là hắn, chồng nó.
Hắn đến bên giường, nhìn nó bằng đôi mắt căm hận. Hắn đưa tay về phía cổ nó. Cái cổ đó, hắn muốn bóp nát nó nhưng lại không thể. Nó nắm điểm yếu của hắn.
- cút.
Nó kêu lên.
Không hiểu mơ màng thế nào mà nó tung chưởng, sút thẳng vào hàm hắn. Hắn hơi loạng choạng, may mà còn đứng được. Nhưng công nhận đòn này của nó ác thật, đau kinh.
Không thấy nó động tĩnh, hắn ngập ngừng đi lại gần, nhìn kĩ nó hơn. Nó vẫn đang ngủ. Ánh trăng chiếu sáng cả chiếc giường.
Hắn tới giờ vẫn không hề nhận ra nó rất xinh. Gương mặt thanh tú, trắng hồng, lông mi dài đen, sống mũi cao, thẳng, đôi môi mọng, quyến rũ.
Chợt, nó cau mày, môi nó mấp máy.
- Jun, đừng bỏ mặc em.
Giọng nó buồn bã.
Một dòng nước mắt chảy từ đôi mắt nhắm nghiền của nó.
Nó khóc mơ.
Chợt, hắn thấy nhói lòng.
Hắn cưới nó là vì nó lấy công ty của nhà hắn làm điều kiện. Chưa bao giờ hắn quan tâm tới nó, nhưng sao nhìn nó khóc, hắn lại thấy đau lòng.
Nó yêu hắn, rất yêu hắn nhưng hắn luôn phũ phàng với nó, luôn khiến nó đau khổ để nó có thể vì đau mà buông tay, tha cho hai người. Hắn từ trước tới giờ luôn bỏ mặc tình cảm của nó. Tại sao giờ lại...
Giờ điều hắn muốn đã thực hiện được, nó đã gọi tên một người khác không phải hắn. Phải chăng giờ nó yêu người khác, người tên Jun đó. Hắn muốn biết.
Nên buông tay?
Hắn cũng muốn vậy. Hắn muốn ở bên cạnh người con gái đó nhưng hắn không thể tha thứ cho những việc làm trước đây của nó. Hắn ở đây là để hành hạ nó khổ hơn chết.
Nhưng sao, nhìn nó khóc, hắn lại không muốn làm tổn thương nó nữa. Tất cả nó làm chỉ vì nó yêu hắn mà thôi. Nó đáng thương mà.
Hắn không biết, hắn cần thời gian suy nghĩ. Hắn lặng lẽ rời phòng.
***
Sáng hôm sau.
Hai đứa nhìn nhau như kẻ thù trong phòng ăn. Là hắn xuống trước, đang ăn sáng thì nó xuống.
Nó lườm hắn rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Từ phòng ăn, hắn vẫn nghe được tiếng nó lanh lảnh.
- mỳ hộp đâu?
- trời đất, cả cái nhà to ùng thế này mà không có lấy gói mỳ là sao?
- đi mua.
- nhớ mua loại hảo hảo nha. Mỳ hộp ấy.
- làm xong mang lên phòng cho tôi.
Nó đi vòng qua lối cửa sau nhà bếp để tránh mặt hắn.
Khi đi qua cửa sau, nó không thương tiếc mà đá cái rầm.
Ngồi phòng ăn, mà hắn nuốt không vô được. Bộ hắn là quỷ sao mà nó tránh hắn như tránh tà vậy. Bực bội, hắn buông nĩa, đứng dậy.
Lúc về phòng, vô tình hắn thấy nó đang ngồi vắt vẻo trên thành hàng rào ban công bằng inoc, ngân nga một bài hát tiếng Hàn nào đó. Giọng nó rất hay, trong trẻo êm dịu.
Hắn ngây ngốc dựa vào thành tường, nhắm mắt lại lắng nghe.
Một lúc sau, cô hầu đưa mỳ hộp tới phòng nó. Hắn lúc đó đã nhanh chóng vào phòng mình. Ban công phòng hắn và phòng nó kề sát nhau. Hắn nhân lúc nó đi lấy mỳ mà chỉnh tấm kính cửa ban công, sao cho có thể phản chiếu hình nó.
Nó đi vào phòng rồi lại ôm hộp mỳ ra ban công, lại trèo lên đó, thích thú vừa ăn vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng còn khẽ cười.
Một lúc sau nó có ý tưởng mới vội hí hửng vào phòng.
***
Hắn về bàn tiếp tục làm việc, nhưng trong đầu lại vấn vương hình ảnh ai đó.
- ủa. Anh có học đại học không?
Nó rướn người, nhìn về đống giấy tờ trên bàn hắn.
Hắn giật mình quay ra nhìn nó, tỏ vẻ rất khó chịu.
- có. Liên quan gì tới cô?
Hắn gắt gỏng.
Hắn năm nay đã 24 tuổi, tốt nghiệp loại suất sắc cơ đấy. Nó dám khinh hắn à.
- thế cơ đấy?
Nó cười khểnh, giọng đểu vô cùng.
- thế mà còn viết sai. Đáng lẽ là 10% anh viết thành 20% này. Bộ anh muốn công ty nhà mình sớm phá sản à?
Nó đưa bản mắt lo ngại cộng chế giễu nhìn hắn, tay chỉ vào tờ giấy trên bàn hắn.
Cái này liên quan tới kinh tế, sao nó lại biết được.
Hắn lập tức kiểm tra lại, đúng là hắn tính nhầm đoạn ấy thật. Quê độ, mặt hắn xám lại.
Thấy vẻ mặt hắn, nó lại thêm dầu vào lửa.
- ui trời. Sao chồng mình ngốc vậy trời. Khổ thân mình quá.
Nó nhăn nhăn nhở nhở.
- chồng cái gì mà chồng?
Hắn gắt.
- không phải hôm qua chồng tự nhận là chồng vợ mà, chồng quên à?
Nó chưng bộ mặt cực vô tội. Hôm nay nó rất vui nên không ngại mà trêu đùa hắn.
- cô nói tôi là chồng cô. Vậy tôi làm thế này cũng được chứ?
Hắn lập tức dùng sức thanh niên trai tráng, đè nó xuống bàn, hai tay giữ chặt hai tay nó, không cho nó di chuyển.
Hiện giờ hai đứa đang mặt đối mặt, tư thế rất rất ám muội.
- để tôi cho cô thành vợ tôi đúng trên danh nghĩa.
Hắn cười lạnh, đôi mắt như muốn ăn trọn nó.
Nó một chút đỏ mặt cũng không, cười nhẹ và nói.
- nếu chồng có thể.
Nói rồi nó lên gối một phát.
Một phát trúng chỗ hiểm luôn.
- cô... ác...lắm
Hăn gù lưng lại, xít xoa.
Nó lập tức đứng lên, giữ nguyên vị trí.
- thế cơ à. Tại anh yếu, không biết phòng vệ thì còn nói gì. Kém cỏi quá à.
Nó giả bộ nhăn nhó.
Hay, hai tay hắn cầm tay nó, phòng vệ kiểu gì. Hắn đưa mắt nhìn nó trừng trừng, hận không thể ăn tươi nuốt sống nó.
- chồng sao lại nhìn vợ âu yếm thế, vợ ngại à nha.
Nó giỡn.
- qua đây làm gì?
Hắn gằn giọng.
- ui, chồng đừng tức giận, vợ sợ đó nha.
- muốn gì? Đừng có vợ vợ chồng chồng như thế. Đau tai lắm.
- ui trời, sao chồng khó tính thế. Dù sao chúng ta cũng chỉ là vợ chồng nốt hôm nay thui.
Nó tiếp tục nhăn nhở.
- cô tìm thấy bản hợp đồng rồi?
Hắn lạnh nhạt hỏi,
- chưa. Nhưng sắp. Vợ đã cho đám người hầu lục tung cả nhà này rồi, sớm muộn cũng tìm ra thôi. Giờ, chồng vui lòng phắn ra ngoài cho bọn họ tìm nha.
Nó cười, cực kỳ đáng yêu luôn và không ngại búng tay một cái. Hai tên người làm to khỏe bước vào dùng vũ lực mang hắn ra mặc cho hắn phản kháng.
- tìm kĩ vào.
Nó nhấn mạnh.
- Bằng mọi cách phải tìm ra bản hợp đồng đấy.
Nó đi ra để cho 2 cô người làm vào tìm. Khi đi qua hắn, đang bị 2 tên kia khống chế , nó cười nhẹ rồi nói.
- chồng chịu khổ một chút nha. Tìm ra nó thì 2 vợ chồng mình tự do.
Nói rồi nó quay gót đi ra. Mặc hắn nhìn nó đầy khó chịu.
Các phòng khác đều đang bị lục tung lên, coi bộ lần này nó quyết ly dị bằng được rồi. Trong hắn có chút không muốn.
***
Tiếc là nó vẫn không tìm được.
Trong phòng khách, nó an nhàn xem phim hài, để mặc hắn ngồi đó, lườm nó nãy giờ.
Một cô hầu vào thông báo.
- thưa tiểu thư, chúng tôi tìm rất kĩ rồi. Không tìm thấy bản hợp đồng đó.
Nghe cái tin không tìm được mà mặt nó đen như cái đ** nồi
- định mệnh. ( = đờ mờ)
Nó làu bàu
- vợ yêu, quan tâm tới chồng nhé.
Hắn cười, rất đẹp.
- quan quan cái con khỉ. Tôi chỉ muốn giết anh thôi. Chờ đấy tôi nhất định sẽ khiến anh phải li dị.
Nó quát lên.
Hắn đủng đỉnh đứng lên, đi về phòng mình, trên môi vẫn là nụ cười. Tạ ơn trời vì nó không tìm thấy bản hợp đồng đó.
- chờ đấy. Thằng chồng khốn nạn. Bà đây sẽ trường kỳ kháng chiến, nhất định sẽ đá mi ra khỏi đây.
Nó gào lên phía sau lưng hắn.
" bản hợp đồng đó không tìm thấy càng tốt"
Chỉ một thoáng, hắn đã nghĩ thế.
Hắn đến bên giường, nhìn nó bằng đôi mắt căm hận. Hắn đưa tay về phía cổ nó. Cái cổ đó, hắn muốn bóp nát nó nhưng lại không thể. Nó nắm điểm yếu của hắn.
- cút.
Nó kêu lên.
Không hiểu mơ màng thế nào mà nó tung chưởng, sút thẳng vào hàm hắn. Hắn hơi loạng choạng, may mà còn đứng được. Nhưng công nhận đòn này của nó ác thật, đau kinh.
Không thấy nó động tĩnh, hắn ngập ngừng đi lại gần, nhìn kĩ nó hơn. Nó vẫn đang ngủ. Ánh trăng chiếu sáng cả chiếc giường.
Hắn tới giờ vẫn không hề nhận ra nó rất xinh. Gương mặt thanh tú, trắng hồng, lông mi dài đen, sống mũi cao, thẳng, đôi môi mọng, quyến rũ.
Chợt, nó cau mày, môi nó mấp máy.
- Jun, đừng bỏ mặc em.
Giọng nó buồn bã.
Một dòng nước mắt chảy từ đôi mắt nhắm nghiền của nó.
Nó khóc mơ.
Chợt, hắn thấy nhói lòng.
Hắn cưới nó là vì nó lấy công ty của nhà hắn làm điều kiện. Chưa bao giờ hắn quan tâm tới nó, nhưng sao nhìn nó khóc, hắn lại thấy đau lòng.
Nó yêu hắn, rất yêu hắn nhưng hắn luôn phũ phàng với nó, luôn khiến nó đau khổ để nó có thể vì đau mà buông tay, tha cho hai người. Hắn từ trước tới giờ luôn bỏ mặc tình cảm của nó. Tại sao giờ lại...
Giờ điều hắn muốn đã thực hiện được, nó đã gọi tên một người khác không phải hắn. Phải chăng giờ nó yêu người khác, người tên Jun đó. Hắn muốn biết.
Nên buông tay?
Hắn cũng muốn vậy. Hắn muốn ở bên cạnh người con gái đó nhưng hắn không thể tha thứ cho những việc làm trước đây của nó. Hắn ở đây là để hành hạ nó khổ hơn chết.
Nhưng sao, nhìn nó khóc, hắn lại không muốn làm tổn thương nó nữa. Tất cả nó làm chỉ vì nó yêu hắn mà thôi. Nó đáng thương mà.
Hắn không biết, hắn cần thời gian suy nghĩ. Hắn lặng lẽ rời phòng.
***
Sáng hôm sau.
Hai đứa nhìn nhau như kẻ thù trong phòng ăn. Là hắn xuống trước, đang ăn sáng thì nó xuống.
Nó lườm hắn rồi đi thẳng vào phòng bếp.
Từ phòng ăn, hắn vẫn nghe được tiếng nó lanh lảnh.
- mỳ hộp đâu?
- trời đất, cả cái nhà to ùng thế này mà không có lấy gói mỳ là sao?
- đi mua.
- nhớ mua loại hảo hảo nha. Mỳ hộp ấy.
- làm xong mang lên phòng cho tôi.
Nó đi vòng qua lối cửa sau nhà bếp để tránh mặt hắn.
Khi đi qua cửa sau, nó không thương tiếc mà đá cái rầm.
Ngồi phòng ăn, mà hắn nuốt không vô được. Bộ hắn là quỷ sao mà nó tránh hắn như tránh tà vậy. Bực bội, hắn buông nĩa, đứng dậy.
Lúc về phòng, vô tình hắn thấy nó đang ngồi vắt vẻo trên thành hàng rào ban công bằng inoc, ngân nga một bài hát tiếng Hàn nào đó. Giọng nó rất hay, trong trẻo êm dịu.
Hắn ngây ngốc dựa vào thành tường, nhắm mắt lại lắng nghe.
Một lúc sau, cô hầu đưa mỳ hộp tới phòng nó. Hắn lúc đó đã nhanh chóng vào phòng mình. Ban công phòng hắn và phòng nó kề sát nhau. Hắn nhân lúc nó đi lấy mỳ mà chỉnh tấm kính cửa ban công, sao cho có thể phản chiếu hình nó.
Nó đi vào phòng rồi lại ôm hộp mỳ ra ban công, lại trèo lên đó, thích thú vừa ăn vừa ngắm cảnh, thỉnh thoảng còn khẽ cười.
Một lúc sau nó có ý tưởng mới vội hí hửng vào phòng.
***
Hắn về bàn tiếp tục làm việc, nhưng trong đầu lại vấn vương hình ảnh ai đó.
- ủa. Anh có học đại học không?
Nó rướn người, nhìn về đống giấy tờ trên bàn hắn.
Hắn giật mình quay ra nhìn nó, tỏ vẻ rất khó chịu.
- có. Liên quan gì tới cô?
Hắn gắt gỏng.
Hắn năm nay đã 24 tuổi, tốt nghiệp loại suất sắc cơ đấy. Nó dám khinh hắn à.
- thế cơ đấy?
Nó cười khểnh, giọng đểu vô cùng.
- thế mà còn viết sai. Đáng lẽ là 10% anh viết thành 20% này. Bộ anh muốn công ty nhà mình sớm phá sản à?
Nó đưa bản mắt lo ngại cộng chế giễu nhìn hắn, tay chỉ vào tờ giấy trên bàn hắn.
Cái này liên quan tới kinh tế, sao nó lại biết được.
Hắn lập tức kiểm tra lại, đúng là hắn tính nhầm đoạn ấy thật. Quê độ, mặt hắn xám lại.
Thấy vẻ mặt hắn, nó lại thêm dầu vào lửa.
- ui trời. Sao chồng mình ngốc vậy trời. Khổ thân mình quá.
Nó nhăn nhăn nhở nhở.
- chồng cái gì mà chồng?
Hắn gắt.
- không phải hôm qua chồng tự nhận là chồng vợ mà, chồng quên à?
Nó chưng bộ mặt cực vô tội. Hôm nay nó rất vui nên không ngại mà trêu đùa hắn.
- cô nói tôi là chồng cô. Vậy tôi làm thế này cũng được chứ?
Hắn lập tức dùng sức thanh niên trai tráng, đè nó xuống bàn, hai tay giữ chặt hai tay nó, không cho nó di chuyển.
Hiện giờ hai đứa đang mặt đối mặt, tư thế rất rất ám muội.
- để tôi cho cô thành vợ tôi đúng trên danh nghĩa.
Hắn cười lạnh, đôi mắt như muốn ăn trọn nó.
Nó một chút đỏ mặt cũng không, cười nhẹ và nói.
- nếu chồng có thể.
Nói rồi nó lên gối một phát.
Một phát trúng chỗ hiểm luôn.
- cô... ác...lắm
Hăn gù lưng lại, xít xoa.
Nó lập tức đứng lên, giữ nguyên vị trí.
- thế cơ à. Tại anh yếu, không biết phòng vệ thì còn nói gì. Kém cỏi quá à.
Nó giả bộ nhăn nhó.
Hay, hai tay hắn cầm tay nó, phòng vệ kiểu gì. Hắn đưa mắt nhìn nó trừng trừng, hận không thể ăn tươi nuốt sống nó.
- chồng sao lại nhìn vợ âu yếm thế, vợ ngại à nha.
Nó giỡn.
- qua đây làm gì?
Hắn gằn giọng.
- ui, chồng đừng tức giận, vợ sợ đó nha.
- muốn gì? Đừng có vợ vợ chồng chồng như thế. Đau tai lắm.
- ui trời, sao chồng khó tính thế. Dù sao chúng ta cũng chỉ là vợ chồng nốt hôm nay thui.
Nó tiếp tục nhăn nhở.
- cô tìm thấy bản hợp đồng rồi?
Hắn lạnh nhạt hỏi,
- chưa. Nhưng sắp. Vợ đã cho đám người hầu lục tung cả nhà này rồi, sớm muộn cũng tìm ra thôi. Giờ, chồng vui lòng phắn ra ngoài cho bọn họ tìm nha.
Nó cười, cực kỳ đáng yêu luôn và không ngại búng tay một cái. Hai tên người làm to khỏe bước vào dùng vũ lực mang hắn ra mặc cho hắn phản kháng.
- tìm kĩ vào.
Nó nhấn mạnh.
- Bằng mọi cách phải tìm ra bản hợp đồng đấy.
Nó đi ra để cho 2 cô người làm vào tìm. Khi đi qua hắn, đang bị 2 tên kia khống chế , nó cười nhẹ rồi nói.
- chồng chịu khổ một chút nha. Tìm ra nó thì 2 vợ chồng mình tự do.
Nói rồi nó quay gót đi ra. Mặc hắn nhìn nó đầy khó chịu.
Các phòng khác đều đang bị lục tung lên, coi bộ lần này nó quyết ly dị bằng được rồi. Trong hắn có chút không muốn.
***
Tiếc là nó vẫn không tìm được.
Trong phòng khách, nó an nhàn xem phim hài, để mặc hắn ngồi đó, lườm nó nãy giờ.
Một cô hầu vào thông báo.
- thưa tiểu thư, chúng tôi tìm rất kĩ rồi. Không tìm thấy bản hợp đồng đó.
Nghe cái tin không tìm được mà mặt nó đen như cái đ** nồi
- định mệnh. ( = đờ mờ)
Nó làu bàu
- vợ yêu, quan tâm tới chồng nhé.
Hắn cười, rất đẹp.
- quan quan cái con khỉ. Tôi chỉ muốn giết anh thôi. Chờ đấy tôi nhất định sẽ khiến anh phải li dị.
Nó quát lên.
Hắn đủng đỉnh đứng lên, đi về phòng mình, trên môi vẫn là nụ cười. Tạ ơn trời vì nó không tìm thấy bản hợp đồng đó.
- chờ đấy. Thằng chồng khốn nạn. Bà đây sẽ trường kỳ kháng chiến, nhất định sẽ đá mi ra khỏi đây.
Nó gào lên phía sau lưng hắn.
" bản hợp đồng đó không tìm thấy càng tốt"
Chỉ một thoáng, hắn đã nghĩ thế.
/26
|