Chương 197:
Editor: May
"Hi, có một số việc, không hề đơn giản giống như tưởng tượng vậy, có vài người không phải là những người mặc đồng phục kia có thể bắt lấy được, có đôi khi, người ác vẫn là do người ác đến trừng phạt, có một số việc, nếu giao cho người mặc đồng phục xử lý, bọn họ phải dựa theo trình tự để làm việc, chú ý chứng cớ, cho nên đến lúc rau cúc vàng nguội lạnh, người xấu cũng đã sớm tìm được biện pháp ứng đối."
Ý Nam Cung Diệu là nói Mộ Hi không cần quá đơn thuần, thế giới này là đen ăn đen, không giống như thế giới văn minh bên ngoài, nếu không có chứng cớ vẫn có thể dạy dỗ người, đây là sự khác nhau giữa trắng đen.
"Thân ái, cám ơn anh." Mộ Hi biết rõ anh là đang ám chỉ cô, nếu thật muốn làm thành một chuyện, vẫn là dựa vào chính mình, người mặc đồng phục không đáng tin cậy, lấy ác trị ác, hết sức có đạo lý, là những người này đáng nhận được, cho nên Mộ Hi chỉ nên lấy lại công đạo cho Lãnh Tuyết, cũng không cần tự mình học xấu, cô sẽ không oan uổng một người tốt, cũng sẽ không buông tha người xấu nhất.
"Nhớ kỹ, khoan dung với kẻ địch chính là tàn nhẫn với mình, cho nên em đầu tiên phải học được lòng dạ ác độc!" Nam Cung Diệu nói.
"Hiểu, cho nên bản thân em có một lý tưởng rất cao, chính là hiện tại học công phu thật tốt, tương lai em muốn thành lập một: nhóm nhỏ đề phòng sói, chính là đặc biệt dạy dỗ những sắc lang kia, lấy lại công đạo cho những người phụ nữ bị khi dễ kia."
Mộ Hi bắt đầu ảo tưởng lý tưởng của mình, mới trước đây liền hy vọng chính mình sau khi lớn lên không bị người khi dễ, bạn có thể làm một người bắt nạt người khác, nhưng đừng làm kẻ bất lực, cho nên lúc mới quen Nam Cung Diệu, tất cả mọi người sợ hãi anh, mà chỉ có Mộ Hi không sợ hãi anh, thật ra ở sâu trong nội tâm Mộ Hi vẫn sợ hãi, nhưng tính tình quật cường xui khiến của cô không cho phép cúi đầu, cho nên mới phải hấp dẫn Nam Cung Diệu thật sâu.
"A, nhóm nhỏ đề phòng sói, anh có thể suy tính giúp đỡ em một chút, không cần khách khí." Nam Cung Diệu thích cô vợ nhỏ, cho nên mặc kệ cô vợ nhỏ làm gì, anh đều ủng hộ vô điều kiện, giống như là hiện tại con được nghỉ hè, Nam Cung Diệu thành người trông con, nhưng không có biện pháp, ai kêu Nam Cung Diệu yêu đứa con gái này như vậy!
Thay đổi vì người phụ nữ mình yêu, anh cho rằng đáng giá, cho nên anh cam tâm tình nguyện xuống bếp vì Mộ Hi, chính là vì mỗi ngày nấu món ăn cô thích, làm cho cô vui vẻ.
"Đó là đương nhiên, đến lúc đó anh không giúp đỡ, em sẽ không làm được đâu, có tiền như vậy giữ lại làm gì! Nếu như em là anh, có tiền như vậy, em sẽ không làm gì hết, cầm lấy tiền du lịch vòng quanh thế giới, đi dạo sống nước của tổ quốc thật tốt."
Mộ Hi ảo tưởng tương lai, vẻ mặt rất vui vẻ.
"Sẽ có một ngày như vậy, anh sẽ đi với em, nhớ kỹ tiền của anh, em muốn xài như thế nào liền xài như thế đó." Nam Cung Diệu nhìn cô vợ nhỏ đau lòng nói.
Trời đã dần dần sáng, có chuyện tối ngày hôm qua, Nam Cung Diệu quyết định đưa Lâm Lâm đến chỗ của cha, để bé và Nam Nam cùng nhau ở đó, từ lần trước sau khi Nam Nam bị ông mang đi, Lâm Lâm vẫn luôn không có nhìn thấy anh trai, cho nên đã sớm nhớ đến anh trai. Lâm Lâm hết sức nguyện ý đi qua đó ở, bởi vì gần đây Mộ Hi luôn bận rộn, cho nên cũng tán thành để ông nội trông giúp mấy đứa nhỏ.
Nam Cung Diệu ăn xong bữa sáng, liền mang theo Lâm Lâm đi đến nhà Nam Cung.
"Anh hai, Lâm Lâm rất nhớ anh." Lâm Lâm chạy tới, bàn tay nhỏ bé tự nhiên nắm lấy tay Nam Nam.
"Đi, anh dẫn em đi tham quan một chút." Nam Nam vui vẻ nói.
"Chờ một chút, anh hai, Lâm Lâm còn có lời muốn nói." Lâm Lâm buông bàn tay nhỏ bé của Nam Nam ra, đi đến trước mặt Nam Cung Vân.
"Ông nội, cháu có thể ở nơi này sao?" Lâm Lâm dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu nói.
"Hả? Đương nhiên, có thể." Mặc dù Nam Cung Vân không thích mẹ bé, nhưng ông vẫn thật thích đứa bé này, bây giờ có loại tình huống này, có phải chính là muốn trở thành người một nhà rồi không.
"Hả? Có chút miễn cưỡng đó, vì sao ông không thích mẹ?" Đừng xem Lâm Lâm nhỏ, bé hiểu rất nhiều chuyện, như hiên tại, bé đã biết quan sát sắc mặt để nói chuyện, vừa rồi Lâm Lâm đã thấy vẻ mặt khó xử của Nam Cung Vân.
"Ông nội không có không thích mẹ con đâu!"
Nam Cung Vân đột nhiên bị một đứa bé dùng giọng nói bập bẹ đáng yêu hỏi như vậy, đột nhiên không biết trả lời như thế nào, bé là đứa bé hiểu rõ rất nhiều chuyện, giống như là không có kết hôn, tại sao có thể không gò không bó ở trong nhà con trai như vậy, xem ra Mộ Vũ Hàn này thật đúng là cởi mở!
"Ông nội coi cháu như con nít ba tuổi để dạy dỗ ư? Cháu đã hơn hai tuổi, ít gạt người đi! Vẻ mặt vừa rồi của ông chính là không thích con tới rồi!"
P/s: bạn nào muốn đọc trước FULL với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Lâm Lâm cười như không cười một tiếng, bắt chước vẻ mặt vừa rồi của Nam Cung Vân, chọc cho Nam Cung Diệu cười ha ha, lúc này Nam Cung Vân giống như cần phải tức giận mới đúng, bởi vì bị đứa bé nhỏ như vậy dạy dỗ, nhưng ông không có tức giận, mà là cười rộ lên ha ha với con trai.
"Cha, vì sao lại vui vẻ như vậy? Lâm Lâm nói sai ư? Mẹ dạy Lâm Lâm phải nói thật nha, nói dối không đúng đâu."
Lâm Lâm vẫn luôn không cười, bởi vì Nam Cung Vân không thích mẹ bé, cho nên tâm linh nhỏ của bé rất tổn thương, đứa bé kia không biết che chở mẹ của mình, Lâm Lâm cũng không ngoại lệ.
"Lâm Lâm nói rất đúng, con gái của ta là ngoan ngoãn nhất." Nam Cung Diệu cưng chiều sờ sờ đầu Lâm Lâm, đây là động tác quen thuộc của anh, chỉ cần người anh yêu, lúc nào anh cũng sẽ không kìm lòng được sờ sờ bảo bối tâm can của mình như vậy.
"Diệu Nhi, ngươi vì cái gì gọi cô như vậy?" Nam Cung Vân nghe được con trai gọi Lâm Lâm nữ nhi, trong lòng bao nhiêu có chút khó chịu, dù sao đứa bé này lai lịch không rõ, Nam Cung gia tại sao có thể dễ dàng tha thứ không có huyết thống hài tử.
"Hừ! Cha, con không ở nơi này, Lâm Lâm cho rằng ông sẽ yêu Lâm Lâm, nhưng không phải như vậy, cái này trả lại cho ông. Cha, chúng ta đi!"
Lâm Lâm gỡ từ trên cổ xuống một sợi dây chuyền, ném xuống đất, nghiêng đầu thở phì phì đi tới cửa, sau lưng còn đeo một cái ba lô nhỏ, vốn là chuẩn bị tặng cho ông làm lễ vật ra mắt, xem ra là không cần dùng!
"Đứng lại." Nam Cung Vân nhặt dây chuyền lên, tay bắt đầu run rẩy, bởi vì ông lo lắng, cho nên hô to Lâm Lâm đứng lại, bởi vì cô nhóc này lập tức muốn đi ra cửa chính, mà Nam Cung Diệu ở bên cạnh là hai tay vòng ngực, anh ngược lại muốn nhìn một chút con gái bảo bối có thể chỉnh ra yêu thiêu thân gì, một vài chuyện, người cởi chuông phải là người buộc chuông, muốn cha hoàn toàn tin tưởng Mộ Vũ Hàn chính là Mộ Hi liền phải nhìn Lâm Lâm một chút.
Lâm Lâm quay đầu lại, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, ánh mắt lãnh khốc nhìn qua Nam Cung Vân đi tới trước mặt bé.
"Còn có việc? Cháu bận rộn nhiều việc!" Lâm Lâm lạnh lùng nói, đối với người không chấp nhận mẹ bé, Lâm Lâm đương nhiên sẽ không thích, cho nên Lâm Lâm không có nịnh nọt cần thiết.
"Tại sao cháu có thể có sợi dây chuyền này?" Nam Cung Vân hỏi.
"Vì sao cháu không được có? Mặc dù nó vẫn luôn là của cháu, nhưng hiện tại Lâm Lâm không cần, trả lại cho ông!" Lâm Lâm vẫn chưa thoát khỏi thương tâm vừa rồi, vốn là vui vẻ đến, không nghĩ tới biểu hiện ông khó xử như vậy, nếu là như thế, bé không hiếm lạ gì!
"Cháu vẫn luôn đeo sợi dây chuyền này?" Nam Cung Vân hoang mang hỏi.
"Trước kia cháu không biết, nhưng Lâm Lâm có thể nhớ kỹ chuyện sau này, vẫn luôn đeo." Lâm Lâm khổ sở nói, không nghĩ tới, chính mình vẫn nhớ đến ông, thế nhưng ông không thích bé!
"Cháu thực là Lâm Lâm của ta, cháu gái, vậy mẹ cháu đâu? Vì sao mẹ cháu không ở cùng cháu?" Nam Cung Vân cao hứng nói, bởi vì dây chuyền này là vào năm Mộ Hi mới vừa sinh Lâm Lâm, ông liền tặng cho bé, không nghĩ tới bé vẫn còn giữ sợi dây chuyền này, nhưng mẹ đứa bé này không phải là Mộ Hi ư, vậy Mộ Hi đi đâu?
"Lâm Lâm muốn đi, phải đi tìm mẹ ngay, phiền toái cha đưa con trở về." Lâm Lâm chuẩn bị rời đi.
"Lâm Lâm, chờ một chút, ông nội xin lỗi, ông nội xin lỗi..." Nam Cung Vân nịnh nọt nói.
"Cháu tiếp nhận xin lỗi, nhưng cháu vẫn phải đi." Nam Cung Diệu ở bên cạnh, hôm nay xem như đã biết được sự quật cường của Lâm Lâm, tính cách này của đứa nhỏ thật sự là rất giống Mộ Hi.
"Lâm Lâm, ông nội sai rồi, ông nội sai rồi, Lâm Lâm có thể nói cho ông biết, sao cháu biết sợi dây chuyện này là do ông tặng cho cháu không?" Nam Cung Vân hết sức hoang mang hỏi, đứa nhỏ này lại biết rõ sợi dây chuyền đó là ông tặng, chuyện này chỉ có Mộ Hi và Diệu Nhi biết rõ, người khác hoàn toàn không biết rõ chuyện này.
"Mẹ nói, mẹ nói cho cháu biết đây là dây chuyện ông nội tặng cho Lâm Lâm, khiến Lâm Lâm rất yêu thích, không nghĩ tới ông là ông nội thối, không thích Lâm Lâm và mẹ, Lâm Lâm đi đây!" Lâm Lâm nghiêng đầu muốn đi.
"Cháu gái, cháu gái, ông nội không đúng, ông nội không đúng, ông là ông nội thối, là ông nội thối được không? Nam Nam mau tới, giữ em gái cháu lại, nhanh lên..."
Hai cha con ở bên cạnh xem kịch vui đều nhìn xem ông làm sao giữ Lâm Lâm lại, không nghĩ tới, ông lại không có biện pháp giữ Lâm Lâm lại, Nam Nam đành phải hỗ trợ, cậu nhếch khóe miệng lên, mắt ưng híp lại, lạnh lùng đi đến chỗ Lâm Lâm. Nam Cung Diệu ở bên cạnh nhìn xem động tác và vẻ mặt của con trai quả thực là trợn tròn mắt, con trai ngoan càng lớn càng giống anh, trong lòng Nam Cung Diệu hết sức vui mừng, quả thực là không thể bỏ qua công lao của cô vợ nhỏ, sinh hai đứa bé ngoan.
"Em gái Nam Nam nghe lời anh trai nhất đúng không? Đi, anh bảo ông nội mua rất nhiều món Lâm Lâm thích ăn để bồi tội được không?" Nam Nam biết rõ khuyết điểm của Lâm Lâm, em gái chính là hết sức tham ăn, món ngon trước mặt, cái gì cũng dễ nói.
"OK, ông phải biểu hiện thật tốt, nhất định phải mua món ngon nhất, mẹ đã từng nói qua đầu bếp cấp quốc gia cũng có thể nấu ra thức ăn ngon nhất, Lâm Lâm liền thích ăn món ăn Trung Quốc, món nước ngoài ăn không ngon!"
/318
|