Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 209:

/318


Chương 209:

Editor: May

 

          Nam Nam thấy cha mặc quần áo cậu chuẩn bị, rất vui vẻ, vì vậy cậu tắm đơn giản một chút, cũng thay luôn, ba người đều mặc đồ giống nhau, màu sắc quần áo giống nhau, đều có khuôn mặt lạnh lùng. Ba người đi đến bên giường, nhìn Mộ Hi ngủ say, Nam Nam ra hiệu bằng mắt, ý là bảo Lâm Lâm động thủ.

 

          Vì vậy, Lâm Lâm duỗi bàn tay nhỏ bé ra, khẽ gãi ở lòng bàn chân mẹ, Nam Cung Diệu phát hiện lòng bàn chân Mộ Hi có bảy viên nốt ruồi, chẳng lẽ đây là chân đạp thất tinh, tướng mệnh thượng gọi: Mệnh chân đạp thất tinh, tục ngữ nói, chân đạp thất tinh có thể phụ trách quản lý ngàn binh, tướng học có nói tới, tương truyền chân đạp thất tinh cũng là mệnh tinh tú.

 

          Giờ phút này Nam Cung Diệu cuối cùng hiểu, vì sao Lãnh Tuyết liên tục quấn lấy Mộ Hi, cô lại không chuyện gì, chẳng lẽ là bởi vì bảy nốt ruồi ở lòng bàn chân này?

 

          Lãnh Tuyết không thể nào chỉ là muốn để Mộ Hi giúp cô ta báo thù, khẳng định còn có nguyên nhân khác, bởi vì hiện tại Lãnh Tuyết muốn giết ai không được! Cô ta còn phải cần tới Mộ Hi báo thù giúp cô ta sao? Cô ta tìm tới Mộ Hi nhất định có mục đích gì khác?

 

          Mộ Hi cảm giác lòng bàn chân rất là nhột, mở mắt buồn ngủ mông lung ra, nhìn đến ba người trước mắt, cho là nằm mơ, dụi mắt, nhìn kỹ, bộ dáng giống nhau, hai tay đều cắm vào trong túi quần, bộ dáng hết sức lãnh khốc, Mộ Hi đột nhiên ngồi dậy.

 

          "Anh, hai đứa, sao mặc quần áo giống nhau? Có của em không, em cũng muốn mặc." Mộ Hi từ từ chạy đến va ly hành lý, quả nhiên còn có một bộ của cô, cao hứng đi tới phòng vệ sinh, chỉ chốc lát sau thay xong đi ra.

 

          "Bảo bối, cám ơn con." Mộ Hi hạnh phúc nở nụ cười.

 

          "Bà xã, sao em biết là Nam Nam chuẩn bị?" Nam Cung Diệu hỏi.

 

          "Lúc còn rất nhỏ Nam Nam cũng thích mặc quần áo giống em, bởi vì thằng bé nói, chẳng may em lạc mất, nó có thể tìm được em!" Mũi Mộ Hi đau xót ôm lấy Nam Nam.

 

          "Mẹ." Mũi Nam Nam cũng đau xót.

 

          "Con trai, con đã cao như vậy, đã cao đến miệng của mẹ rồi." Mộ Hi nói.

 

          "Mẹ, đây là Nam Nam tự mình làm, gọi là huy chương hạnh phúc, mỗi người một cái." Nam Nam lấy từ trong túi áo ra bốn huy chương, sau khi cho cha và mẹ đeo lên, còn tự mình đeo một cái lên cho Lâm Lâm.

 

          Thật ra, cái này đều là dụng cụ quét hình cụ thể, Nam Nam có thể nắm giữ vị trí cụ thể của người nhà.

 

          Vào lúc một nhà Nam Cung Diệu trên đường vui vẻ đi đến nhà hàng ăn cơm, Nam Nam đề nghị muốn đi bộ ra ngoài ăn cơm, thể nghiệm cuộc sống dân chúng, không được ra cửa liền lên xe, cho nên người một nhà mặc quần áo giống nhau đi ở trên đường cái, Mộ Hi và Lâm Lâm đi ở phía trước, Nam Cung Diệu và con trai theo ở phía sau, Mộ Hi và Lâm Lâm vui vẻ thương lượng đi đâu ăn?

 

          Đúng lúc này, một nữ ăn mày tóc tai bù xù đụng vào Mộ Hi.

 

          "Cô, không có sao chứ?" Mộ Hi lo lắng hỏi, vì toàn thân nữ ăn mày này chỉ bọc một cái ra giường, cả người vô cùng bẩn thỉu, thấy không rõ có dáng dấp như thế nào, nhưng đối phương nghe được tiếng của Mộ Hi, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua, trong mắt tựa hồ tràn đầy cừu hận.

 

          "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, có phải đụng đau rồi không? Cho cô số tiền này, cầm lấy đi mua bộ quần áo, sau đó tìm việc làm, đừng làm tên ăn mày nữa!" Mộ Hi lấy ra không ít tiền đưa cho người phụ nữ kia, ai ngờ người phụ nữ kia liên tục không vươn tay.

 

          Mộ Hi cho rằng cô là người Thái Lan nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, vì vậy tự mình nói lên ngôn ngữ bản địa sứt mẻ trao đổi với co ota, cuối cùng nữ ăn mày kia ôm tiền, chạy đi.

 

          Thật ra, tên ăn mày này không phải là người khác, chính là Khang Hân bị Nam Cung Diệu ném ở hoang đảo, Khang Hân ở trên hoang đảo cuối cùng nhìn thấy một con thuyền, không nghĩ tới là một chiếc thuyền Thái Lan, chỉ cần có thể rời khỏi hoang đảo, đi đâu đều không quan trọng, cho nên Khang Hân được mang tới Thái Lan.

 

          Sau khi đi vào Thái Lan, người trên thuyền kia không để cho cô ta đi, bởi vì không thể đi thuyền không, cho nên Khang Hân bị bọn họ giam lỏng, những người kia buộc cô ta tiếp khách, kiếm tiền giúp bọn họ, những người kia giam cầm cô ta ở trong phòng rất nhỏ, trong phòng chỉ có một giường lớn, vì lo lắng cô ta chạy trốn, bọn họ cầm đi cả quần áo của cô ta, cô ta cứ như vậy mỗi ngày thân thể trần truồng bị nhốt trong phòng tối, ngoại trừ đón khách không ngừng nghỉ, chính là tiếp tục đón khách, phía dưới đau nhức muốn chết, đau nhưng nhất định phải đón, bởi vì cô ta không nghe lời, những người kia liền đánh cô ta!

 

          Cô ta từng lớn tiếng kêu cứu, nhưng không có người nghe hiểu được cô ta nói là cái gì? Về sau còn gặp một trận hành hung.

 

          Nhưng may là người phụ nữ này không phải là đầu ngốc nghếch, cho nên cuối cùng có một ngày, cô ta mở ra được cửa sổ vốn đóng kín, bọc một cái ga giường trốn ra được.

 

          Đối mặt với địa phương mình không quen thuộc, cô ta muốn khóc cũng không khóc nổi, không có điện thoại di động, không có tiền, không có gì cả, thậm chí ngay cả một bộ quần áo cũng không có, cô ta vụng trộm trốn ở trong một nhà cũ bỏ hoang.

 

          Ban ngày cô ta liền đi ra kiếm chút gì ăn, buổi tối liền trốn ở bên trong nhà cũ.

 

          Ý chí sống của Khang Hân hết sức kiên định, cô ta mặc kệ ánh mắt khác thường của người khác, cô ta chỉ muốn về nước, trở về bên mẹ?

 

          Không nghĩ tới hôm nay Khang Hân đi ra kiếm ăn, lại đụng phải kẻ thù lớn nhất của mình, thực là hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cô ta phải nhịn, bởi vì cô ta không phải là đối thủ của bọn họ, cô ta biết rõ muốn báo thù, liền phải chờ đợi mình trở nên mạnh hơn, giàu hơn bọn họ mới được, cho nên cô ta cầm tiền Mộ Hi cho, ít nhất số tiền này có thể trợ giúp cô ta mua bộ quần áo mặc, còn có thể dư lại không ít, đến lúc đó đang nghĩ biện pháp trở về Trung Quốc như thế nào.

 

          Đám người Nam Cung Diệu cũng không có nhận ra Khang Hân, cho dù lúc Khang Hân ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào bọn họ, bọn họ vẫn không có nhận ra cô ta. Khang Hân phơi nắng thổi gió ở trên hoang đảo, làn da rất đen, hơn nữa toàn thân rất dơ, hoàn toàn là không thấy rõ bộ dáng gì!

 

          Mộ Hi nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới nữ ăn mày kia chính là em gái cùng cha khác mẹ của mình, người phụ nữ được nuông chiều từ bé kia.

 

          Nhưng Nam Nam nhìn ra người phụ nữ kia không phải là bởi vì mẹ đụng ngã cô ta mà có ánh mắt tức giận, ánh mắt kia giống như là có cừu hận rất lớn, còn có lúc mẹ cho cô ta tiền, ánh mắt của cô ta lại rất mâu thuẫn, không muốn, trong mắt tựa hồ rất hận, nhưng lại không thể không cần, nhìn ra được cô ta hết sức cần tiền, bởi vì cô ta không có quần áo mặc, còn là chân không, trên chân còn có rất nhiều vết sẹo!

 

          Nam Nam hy vọng đây là ảo giác, bởi vì bọn họ là ở Thái Lan, không thể nào còn có người ở Thái Lan  biết mẹ!

 

          Người một nhà cơm nước xong, rất vui vẻ trở lại khách sạn, nhưng nào biết Khang Hân vẫn luôn bí mật đi theo bọn họ, nhìn dáng vẻ hạnh phúc của cả nhà bọn họ, Khang Hân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bây giờ Khang Hân đã dùng Mộ Hi cấp tiền của cô tắm một cái, sau đó lại mua một bộ quần áo mặc.

 

          "Cha, cái giường lớn này là của chúng ta, cái kia là của cha." Nam Nam chỉ chỉ một phòng ngủ bên cạnh nói.

 

          "Con trai, giường nhỏ kia quá nhỏ, cha và mẹ của con nằm ngủ không đủ, bởi vì mẹ của con ngủ thật sự là hết sức bá đạo!" Nam Cung Diệu cười nói.

 

          "Này? Ai ngủ bá đạo?" Mộ Hi không phục nói.

 

          "Im lặng, ai nói cho hai người ngủ cùng một chỗ?" Nam Nam hét lớn một tiếng.

 

          "Hả? Con trai, con có ý gì?" Nam Cung Diệu không hiểu hỏi.

 

          "Cha, mẹ, các người giống như hiểu lầm, con nói cái giường lớn kia là mẹ, Lâm Lâm và con cùng nhau ngủ. Cha, cái giường nhỏ là của một mình cha nha." Nam Nam nói.

 

          "Vì sao hả con trai? Các người đây không phải là bắt nạt cha ư!" Nam Cung Diệu nói.

 

          Vào lúc Nam Nam cười đắc ý, chợt phát hiện cửa có bóng người, nhìn ra được là phụ nữ, căn cứ chiều cao, rất giống với nữ ăn mày vừa rồi, người phụ nữ kia quả nhiên khả nghi!

 

          "Vì sao? Cha nói vì sao? Chẳng lẽ cha chiếm lấy mẹ còn chưa đủ lâu ư? Mười năm trước cha vứt bỏ con và mẹ, cha đi đâu?" Nam Nam vừa nói vừa đến gần cửa, biểu hiện hết sức kích động, Nam Cung Diệu rất hoang mang, con trai ngoan đây là bị gì?

 

          "Sao lại im lặng rồi?" Nam Nam nói, vào lúc Nam Nam muốn lén chụp hình, phát hiện người phụ nữ kia cuống quít chạy ra, có thể là phát hiện Nam Nam, hoặc là bên ngoài có người đi qua, cô mới sẽ rời đi.

 

          "Con trai, năm đó cha không biết có sự tồn tại của con, hơn nữa cha vẫn luôn tìm hai người!" Nam Cung Diệu bất đắc dĩ nói, mặc dù người phụ nữ kia đã đi rồi, nhưng nếu như đã nói chuyện đến nước này, dứt khoát liền nói một chút đi!

 

 


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status