Cô vợ nhỏ thần bí của tổng giám đốc full

Chương 210:

/318


Chương 210:

Editor: May

 

"Cha tìm được chúng ta thì coi như xong đi, nhưng vì sao cha không yêu mẹ thật tốt, hại mẹ liên tục bị thương, cũng may mẹ con phúc lớn mạng lớn, không có xảy ra chuyện gì, nếu không cha muốn con làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn con và Lâm Lâm không có mẹ yêu từ nhỏ đúng không?"

 

          Nam Nam vốn là đang diễn trò, ai biết lời đó có nên nói hay không, lúc mẹ bị thương, trong lòng hết sức ủy khuất, bởi vì lúc đó không có nhận thức với cha, mẹ là của cậu, nhưng bây giờ mẹ không thuộc về cậu, hơn nữa muốn gặp mẹ cũng rất khó, đều là vì cha thối này chiếm cứ mẹ, cho nên hôm nay cậu nhất định đoạt lấy mẹ. Mấy năm này, cậu nhớ mẹ, nhớ đến ngày ngày trốn ở trong chăn vụng trộm khóc! Chưa bao giờ trách cha một câu, nhưng giờ phút này cậu thừa thế xông lên, cũng mặc kệ cha có thể khổ sở hay không, cũng mặc kệ cha có thể bị kích thích hay không, cậu chỉ muốn phát tiết nhớ nhung mấy năm này với mẹ ra ngoài.

 

          "Lúc này đây, thật vất vả mẹ mới trở lại, vì sao cha không trả mẹ lại cho con, mỗi ngày chiếm cứ mẹ, làm hại con không có cả cơ hội nói chuyện phiếm với mẹ. Có đôi khi, thật vất vả tìm được thời gian hàn huyên với mẹ một chút, nhưng cha như thế nào, không có ánh mắt, lúc nào cũng chen vào giữa con với mẹ, chẳng lẽ cha không rõ mẹ không phải là của một mình cha ư?"

 

          Nam Nam nói xong lại có thể khóc, bây giờ một nhà bọn họ cuối cùng cũng đoàn viên, có đôi khi cậu hết sức hâm mộ bạn học, bởi vì bọn họ đều là tâm can bảo bối của cha mẹ, bọn họ sẽ cùng nhau chơi đùa với con cái, sẽ cùng nhau nói chuyện phiếm với con cái, đây cũng là nguyên nhân lần này Nam Nam liên tục muốn giống người bình thường, làm gì cũng không muốn có đặc biệt, cậu từng muốn cuộc sống của người bình thường.

 

          Thấy Nam Nam khóc, tâm Mộ Hi và Nam Cung Diệu đột nhiên đau nhói, những năm này ủy khuất con trai, vẫn cho là thằng bé kiên cường, cho nên không có quá để ý bé, hóa ra bé cũng sẽ khóc!

 

          "Con trai..." Nam Cung Diệu đau lòng gọi con trai, giờ phút này tất cả khí thế đều không còn, hiện tại anh chính là một người cha, một người cha thất bại, một người cha tiều tuyh, một người cha tràn đầy áy náy!

 

          Lời nói của Nam Nam giống như là roi da vô hình hung hăng quất vào trên người Nam Cung Diệu, nhưng đau lại là tâm, anh không có cách nào hô hấp, thật sự là ủy khuất con trai, cẩn thận suy nghĩ một chút thời gian con trai và mẹ ở cùng một chỗ thật sự là rất ít! Chính mình thật sự là bỏ quên cảm thụ của bé, vẫn cho là bé lúc nào cũng là vẻ mặt nhàn nhạt, không nghĩ tới bé là một đứa bé hiểu chuyện như vậy!

 

          "Nam Nam, là mẹ có lỗi với con, con đừng nói cha con như vậy, con còn không hiểu rất nhiều chuyện!" Mộ Hi ôm Nam Nam vào trong ngực, Nam Cung Diệu cũng đi qua ôm chặt lấy Nam Nam, trong lòng hết sức đau lòng.

 

          Chỉ là Nam Nam nói ra hết lời nói trong lòng cũng tốt, mặt mang theo nước mắt nhìn xem cha mình.

 

          "Chỉ là, hôm nay cha có thể gia nhập với chúng ta, bốn người chúng ta cùng nhau ngủ giường lớn, nhưng các người không thể làm trò chơi người lớn, nếu không cha liền phạm quy, sẽ phải bị đuổi xuống giường?" Nam Nam nói.

 

          Mặt Mộ Hi và Nam Cung Diệu lập tức đỏ, đứa con trai này thật sự là lợi hại, trò chơi người lớn gì chứ? Hiểu được còn không ít!

 

          "Nam Nam, cha nhất định sẽ yêu các người thật tốt, cha cam đoan." Nam Cung Diệu nói.

         

          Sau khi một nhà Nam Cung Diệu đi Thái Lan về, Lãnh Ưng và Lãnh Đông liền bắt đầu bí mật điều tra năm đó Lãnh Tuyết bị người hại chết như thế nào, bởi vì Lãnh Ưng hoài nghi hồn phách Lãnh Tuyết bị khóa ở nơi nào đó, có thể không phải là cô không muốn đi đầu thai, mà có lẽ là cô không đi được!

 

          Đầu tiên là tìm ra hung thủ, sau đó mới có thể biết hiện trường giết người chân chính, nơi gặp chuyện tai nạn xe cộ không may hiển nhiên không phải là chỗ đầu tiên, Lãnh Tuyết có thể đã chết trước khi xảy ra tai nạn xe cộ rồi!

 

          Lãnh Đông điều tra cẩn thận, rốt cuộc biết địa phương cuối cùng Lãnh Tuyết xuất hiện vào năm đó là một nơi tên là Tân Thôn, nghe nói ở trong thành phố này có mấy cái Tân Thôb, có cư xá tên gọi Tân Thôn, còn có một cái trấn cũng gọi là Tân Thôn, còn có một thôn xóm cũng gọi là Tân Thôn, cho nên Lãnh Đông chuẩn bị điều tra từng bước một.

 

          Lãnh Ưng lại đi bãi tha ma kia lần nữa, cẩn thận quan sát chỗ đó, chính là nơi lần trước Lãnh Tuyết liên tục nhìn qua, đất chỗ đó là màu đen, âm khí rất nặng, nhưng Lãnh Ưng xác định chỗ đó không phải là nơi khóa hồn phách Lãnh Tuyết lại, năm đó Lãnh Tuyết nhất định là bị giết hại trong lúc cực kỳ sợ hãi, có khả năng chính là lúc ấy, hồn phách Lãnh Tuyết sợ hãi nên linh hồn xuất ra, thế cho nên những năm này liên tục làm oan quỷ, không có chỗ nào để đi. Nếu chân tướng giống như Lãnh Ưng dự đoán, như vậy Lãnh Ưng nhất định phải nghĩ biện pháp, siêu độ hồn phách cháu gái của mình, để cô sớm một chút đầu thai làm người.

 

          Mấy ngày nay, Lãnh Ưng liên tục đeo kính âm dương kia, nhưng từ sau lần trước nhìn thấy Tuyết nhi ở bãi tha ma, vẫn chưa từng gặp lại cô, chẳng lẽ cô cùng đi theo đám người Mộ Hi. Tuyết nhi rõ ràng có thể tự mình báo thù, vì sao cô muốn tìm đến Mộ Hi, rốt cuộc cô còn có mục đích gì?

 

          Thái Lan.

 

          "Mẹ, hôm nay chúng ta đi gặp một người bạn trên mạng của con được không?" Nam Nam hỏi.

 

          "Cái gì? Con trai, con là nói con có bạn trên mạng ở nơi này?" Mộ Hi trừng to mắt hỏi.

 

          "Đúng, chúng ta hẹn hôm nay gặp mặt rồi." Nam Nam nói.

 

          "Được, chúng ta đều đi, chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, chẳng may có tên lừa đảo thì phải làm sao bây giờ, chúng ta đi với con." Mộ Hi lo lắng con trai gặp phải người xấu, bởi vì ở trong mạng có rất nhiều tên lừa đảo.

 

          Nam Nam rất cao hứng, tất cả mọi chuyện hết sức thuận lợi, cậu cố ý dặn dò vị đại sư kia đừng mặc đồ hòa thượng, bảo ông mặc quần áo bình thường đến.

 

          Nam Nam và người nhà chạy tới địa điểm ước hẹn, làm cho người ta ngoài ý muốn chính là, người bạn trên mạng này của Nam Nam lại là một vị cụ già gần một trăm tuổi. Thật ra số tuổi thật sự của ông lão đã hơn một trăm tuổi, Mộ Hi cũng có thể gọi ông là ông lão rồi, sao Nam Nam lại có thể trở thành bạn trên mạng với một ông lão già như vậy chứ?

 

          Nhìn ông lão trước mắt, Mộ Hi lập tức hứng thú, ông lão gần một trăm tuổi còn có thể lên mạng, lại còn sẽ trở thành bạn bè trên mạng với một đứa nhỏ, mà đứa bé kia lại là con trai Nam Nam lãnh khốc của mình, thật sự là không thể tưởng tượng nổi!

 

          "Thật sự là lão ngoan đồng mà, khó trách Nam Nam trở thành bạn bè trên mạng với ông lão!" Mộ Hi buông một câu.

 

          "Mẹ, đây là bạn trên mạng của con ở Thái Lan." Nam Nam nghiêm túc giới thiệu.

 

          "Chào ông, cháu là mẹ của Nam Nam, cháu có cần gọi ông là ông lão không? Thực không nghĩ tới bạn trên mạng của con cháu là một ông lão, nói thật, thật sự là rất bất ngờ, nhưng mà có thể biết ông, cháu rất cao hứng."

 

          Mộ Hi thật sự là rất vui vẻ, nhất là nhìn thấy chòm râu bạc phơ thật dài của ông lão kia, cô thật muốn đi lên vuốt vài cái, một chòm râu trắng bạc, chòm râu thật dài, cô vẫn thực chưa từng thấy qua chòm râu dài như vậy, giống như là ông tiên trên trời, hơn nữa mặt mày hồng hào, mặt mũi hiền lành.

 

          Ông lão không nói một lời, vẫn nhìn Mộ Hi, ông biết rõ ý tứ Nam Nam gọi ông đến đây, cho nên chính sự quan trọng hơn, đây cũng chính là do Nam Nam muốn ông rời núi, nếu không nếu muốn gặp ông rất khó, ông là bởi vì tâm tình thôi, thời điểm cao hứng sẽ giúp người xem tướng mạo một chút, hoặc là nói một chút phật pháp, chính là các loại yêu ma quỷ quái gì đó.

 

          Mộ Hi nhìn thấy ông lão không nói gì, hiểu ông là nghe không hiểu tiếng Trung Quốc, vì vậy bắt đầu liên thủ cùng nhau dùng tới, vừa khoa tay múa chân, vừa giải thích.

 

          "Cái kia, ông lão, hy vọng ông có rảnh thì đi Trung Quốc, Trung Quốc, nơi đó là một quốc gia rất đẹp, ông nhất định sẽ thích, người Trung Quốc rất hiếu khách. Cái kia, cháu chính là rất tò mò, sao ông lại trở thành bạn tốt với Nam Nam, mặc dù con cháu rất ngoan, cũng hết sức thông minh, nhưng dù sao nó vẫn là đứa bé, thật sự là rất tò mò sao hai người lại trở thành bạn tốt?" Mộ Hi không ngừng lặp lại lời nói, rất hy vọng ông lão có thể nghe hiểu!

 

          Mộ Hi vòng tới vòng lui, lại quay trở về suy nghĩ vừa rồi của mình.


/318

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status