Chương 4.2 Không có sau này nữa
Hai người kia cô biết, là hai người đưa cô về lần trước.
Chỉ là, có gan nói xấu sau lưng người ta, nhưng ngay cả dũng khí nhìn cô lâu hơn một chút cũng không có.
Tân binh bây giờ, thật sự là nhóm sau kém cỏi hơn nhóm trước.
Mang theo ý nghĩ đánh giá như vậy, trong nháy mắt ba ngày huấn luyện còn lại đã xong, đợt huấn luyện bảy ngày hoàn toàn kết thúc, mọi người thu dọn hành lý rồi ngồi lên xe quân dụng chuẩn bị trở về đơn vị.
Tần Man cũng ngồi lên đó cùng mọi người.
Cô cố ý lên xe cuối cùng, ngồi ở phía ngoài cùng, nhìn qua có vẻ vô cùng cô đơn.
Lúc này huấn luyện đã kết thúc, tân binh trong xe cũng thoải mái phần nào mà nói chuyện phiếm, nhìn Tần Man ngồi trơ trọi một mình ở đó, không khỏi lại bất giác chuyển đề tài sang cô.
Một người đàn ông ngồi bên cạnh Hứa Cảnh Từ huých huých tay anh, nói khẽ: "Lại nói hai ngày nay cái đuôi của cậu sao không dính lấy cậu nữa vậy?"
Người đối diện nghe thấy thế cũng không nhịn được hỏi: "Đúng vậy, tôi đang bảo sao hai ngày nay lại yên tĩnh như thế, trước kia cậu đi đâu thì cái đuôi kia đuổi theo đến đó, như phụ nữ vậy."
"Không phải cảm thấy mất mặt quá, nên không dám dán đến gần nữa chứ?"
Khi mọi người đang đoán già đoán non thì Hứa Cảnh Từ đã đứng dậy đi về phía Tần Man.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều im lặng nhìn hai người bọn họ.
Dù sao đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Hứa Cảnh Từ chủ động đi về phía Tần Man.
Trước đây mỗi lần Tần Man đi tới, Hứa Cảnh Từ đều tìm đủ mọi lý do và biện pháp khác nhau để tránh né.
Lần này, là sao vậy?
"Tôi dám chắn, thằng nhóc Tần Man kia sẽ vui đến phát điên."
"Tôi cũng cho là như thế."
Bọn họ đều cảm thấy Hứa Cảnh Từ đến gần, thì tất nhiên sẽ làm Tần Man vui vẻ trở lại.
Vậy nhưng, kết quả khiến bọn họ không ngờ là, Tần Man hoàn toàn không thèm liếc nhìn Hứa Cảnh Từ lấy một cái, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm ra bên ngoài như cũ.
Điều này làm bọn họ rất kinh ngạc.
"Không phải thằng nhóc này bị ngã hỏng đầu chứ?"
"Có lẽ vậy."
Đám người kia nhìn Tần Man đưa lưng về phía Hứa Cảnh Từ, dường như không có ý định nói chuyện với anh, mà Hứa Cảnh Từ cũng không chủ động mở miệng, nhất thời cảm thấy không có gì thú vị, một lát sau mọi người đều chuyển sang đề tài khác.
Hứa Cảnh Từ ngồi ở đó thấy mọi người lại bắt đầu trò chuyện thì mới nhỏ giọng nói với Tần Man bên cạnh: "Cô đừng có nghĩ đến việc chạy trốn trên đường về, xe sẽ không dừng lại đâu."
"Tôi không định chạy." Tần Man cũng không quay đầu, lạnh lùng đáp lại một câu.
Bây giờ cô đang bị thương, thể lực cũng không tốt, cho dù có chạy cũng không chạy xa được, còn không bằng không chạy.
"Tốt nhất là không có, bây giờ cô chỉ có thể cắn răng tiếp tục gánh vác, đợi đến khi kết thúc kỳ tân binh, lúc đó tôi và chú Tần sẽ nghĩ cách để cô trở về nhà." Giọng của Hứa Cảnh Từ lại truyền đến từ phía sau lần nữa.
Ba tháng?
Hiện tại kỳ huấn luyện tân binh của bọn họ còn chưa được nửa tháng, bảo cô phải đợi thêm hơn hai tháng nữa?
Xin lỗi, cô không chờ được, cũng không sẵn lòng chờ ở đây.
Hứa Cảnh Từ thấy cô không nói gì, cũng không ép nữa, chỉ nói một câu, "Sau này đừng có hành động tùy hứng nữa."
Sau đó đứng dậy định rời đi.
Đúng lúc này thì nghe thấy Tần Man nói: "Không có sau này nữa."
Bất kể là hành động tùy hứng, hay là thích anh ta.
Đều không có sau này nữa.
Bởi vì, Tần Man đã chết.
Hứa Cảnh Từ thấy cô ngồi ở đó, vẻ mặt hờ hững như chưa từng mở miệng nói chuyện, chỉ cảm thấy trong lòng có chút kỳ quái.
Đặc biệt là khi nghe được câu nói vừa rồi của cô.
Nhưng mà nghĩ lại cũng không sai, chỉ cần sau khi đưa cô trở về, thì quả thật là không có sau này nữa rồi.
Vì thế anh cũng không nghĩ nhiều nữa mà rời đi trở về vị trí của mình.
/916
|