Chương 4.1 Không có sau này nữa
Trong ba ngày này, Tần Mãn cũng từ từ quen dần với tên gọi và tính cách của Tần Man.
Không thể không nói, tính cách của cô gái này quả thật đã bị chiều hư, vừa vào quân đội một thời gian ngắn mà đã có thể đắc tội với tất cả mọi người ở đây.
Tuy nhiên như vậy cũng có chỗ tốt, không tiếp xúc với mọi người thì sẽ không có ai phát hiện ra bí mật thân phận và sự thay đổi trong tính cách của cô.
Nhưng, chỗ xấu chính là, bởi vì quan hệ với mọi người quá kém, dẫn đến trong quân đội có vô số lời nói bóng nói gió nhằm vào cô.
"Cậu nói xem ban đầu Tần Man vào đây kiểu gì vậy, ngay cả trèo lên dây mà cũng có thể bị ngã."
"Ai biết được, cậu nhìn cơ thể gầy yếu của cậu ta chẳng giống đàn ông chút nào, nên đến bên đội nữ binh mới đúng."
"Thôi đi, cậu đừng có sỉ nhục nữ binh sĩ nhà người ta, nữ binh sĩ người ta cũng sẽ không bị ngã khi trèo lên dây đâu."
Những người bên cạnh lập tức "Phụt" một cái bật cười thành tiếng, vỗ bả vai của đối phương, kỳ quái hỏi: "Cậu bảo đại đội trưởng của chúng ta tìm toàn nam binh sĩ làm gì, thật ra nữ binh sĩ cũng không tồi đâu, ít nhất cũng như cậu nói, không bị ngã khi leo dây
Lời nói này xong, khóe mắt người nọ vô tình nhìn thoáng qua một cái, đúng lúc liếc về phía Tần Man.
Thì thấy Tần Man lạnh lùng quay đầu, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.
Ánh mắt trực tiếp không hề né tránh, lạnh lùng nghiêm nghị đến mức khiến trái tim anh ta thắt lại, ngay cả nụ cười nơi khóe miệng cũng trở nên có chút cứng ngắc, ngay sau đó anh lập tức thu hồi ánh mắt lại.
Lúc này, nam binh sĩ bên cạnh không hề chú ý tới vẻ mặt của anh ta, chỉ có chút bực bội thở dài, "Cậu cũng không phải không biết, đại đội trưởng của chúng ta chú trọng về nam binh sĩ bao nhiêu, nhìn đàn ông khắp nơi này mà xem, sao có thể có nữ binh sĩ đi vào đây."
Sau khi nói xong thì phát hiện người trước mắt có vẻ mất tập trung, không khỏi huých anh ta một cái, "Này, nghĩ gì thế?"
Người nọ a một tiếng, theo bản năng lại liếc về phía Tần Man, phát hiện cô đã quay đầu đi, lúc này trong lòng mới cảm thấy nhẹ nhõm đi không ít.
"Hả, không nghĩ gì cả, chỉ là cảm thấy thế này, binh sĩ như chúng ta khi đến đại đội cũng không được nhìn thấy nữ binh sĩ, thật đáng tiếc."
Người bên cạnh thấy dáng vẻ suy sụp tinh thần của anh ta thì nở một nụ cười ý tứ hàm xúc, "Cũng không hẳn. Lực lượng dự bị chính là biên chế nam nữ hỗn hợp, nếu cậu có thể đi vào thì có thể ngày ngày nhìn thấy nữ binh sĩ rồi."
Người nọ nhìn anh ta một cái, lúc này mới hoàn toàn hoàn hồn lại, nói: "Cậu nói nghe dễ nhỉ, quân đội dự bị là nơi có thể tùy tiện tiến vào hay sao? Đây là toàn là nhân tài đi trăm dặm mới tìm được một mới có thể đi vào, phàm là nữ binh sĩ trong đó thì đều là một người có thể đánh ngã năm người, loại người như tôi vào đó thì chỉ có một chữ: Chết."
"Cậu ngược lại cũng tự mình biết mình nhỉ."
"Cút cút cút!"
Sau khi hai người cười nói một lúc thì nghe thấy tiếng còi vang lên, vội vàng chạy về đội ngũ của mình.
Chỉ là trước khi đi, cái người bị Tần Man nhìn chằm chằm đó lại quay đầu liếc nhìn Tần Man một cái.
Cô trông cũng không có gì đặc biệt, một mình ngồi ở đó, yên tĩnh lạ thường.
Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác của mình à?
Ánh mắt lạnh lẽo không chút dao động đó, cho dù là bây giờ nhớ lại, cũng khiến anh ta cảm thấy trong lòng căng thẳng.
Khoảnh khắc đó, anh ta có cảm giác như con mồi bị sa lưới.
Chắc. . . . . . Là ảo giác nhỉ, hẳn là vậy!
Anh ta tự an ủi mình bằng cách này, bước chân lại tăng nhanh hơn một chút.
Tần Man ngồi ở đó, nhìn bước chân gần như đang hoảng hốt chạy trốn, trong ánh mắt lóe lên một tia khinh thường.
/916
|