Cold Boy? Cool Boy? Hay Play Boy?

Chương 22 - Chương 5 (4)

/38


TÔI ĐÃ NGHĨ SAI VỀ CẬU (4) – Chết tiệt!

—————————————–

Về phía nó, sau khi rời khỏi thư viện, nó cứ chạy mãi, chạy mãi, chạy không ngừng nghỉ, chạy cho đến khi nó cảm như hơi ngừng thở, tim như ngừng đập, nó mới chịu dừng lại.

Nó dựa người vào gốc cây gần nó, thở dốc, nước mắt đã khô khi nó chạy, giờ lại bắt đầu lăn dài trên gò má.

Nó thờ thẫn ngồi xuống bò gối, úp mặt xuống hai cánh tay, muốn che đi những giọt nước mắt.

Những lời lẽ của Khắc An cứ liên tục làm náo loạn đầu óc nó, rất đau, rất khó chịu, nó không muốn nhớ tới mấy lời lẽ đó của Khắc An.

Giờ thì nó biết, nó biết rồi, con người của Khắc An bản chất chẳng có gì ngoài xấu xa, ác độc. Vậy mà lúc nãy, nó lại nghĩ cậu có thể là người tốt cơ đấy. Nực cười thật, suy nghĩ của nó sai hoàn toàn rồi. Khắc An mãi là Khắc An, một cold boy nổi tiếng lạnh lùng, vô tâm, cậu sẽ chẳng bao giờ đối xử tốt với ai, đối với nó thì càng không, một đứa con gái quá đỗi bình thường.



– Ô hô!~ Tụi mày, xem đứa nào đang ngồi đây khóc này~

Một giọng con gái chua ngoa vang lên, khiến nó có cảm giác bất an, khẽ nhấc khuôn mặt lên và nó tự động co người lại sát gốc cây khi nhận ra những gương mặt quá quen mà trên lớp nó vẫn phải chịu đựng.

Nhã Tâm đang đứng khoanh tay trước mặt nó, nở nụ cười xảo quyệt và có chút gì đó mưu mô, phía sau cô ta còn có cặp Bạch Xà đang nở nụ cười rợn người đến tận xương tuỷ cũng chẳng kém.

Nó từ từ vực người dậy, bước chân dần dịch chuyển.

Và ngay khi Nhã Tâm cùng cặp Bạch Xà xông tới, nó cũng nhanh chân, cố gắng dồn hết sức lực để chạy.

Nhưng kỳ lạ thay, mới chạy được vài bước, bọn họ dừng lại nhìn nó chằm chằm, ánh mắt của họ như đang run sợ, rồi cứ thế, Nhã Tâm – người cầm đầu thụt lùi lại phía sau mà chạy mất dạng, khiến cặp Bạch Xà cũng hốt hoảng chẳng kém chạy hết tốc lực theo.

Nó ngơ ngác, chẳng hiểu chuyện gì, nhưng nó cũng nhanh chóng chẳng mấy quan tâm, dù sao thì nó cũng thoát được mấy đứa tiểu thư ghê sợ đó.

Ngay khi nó cũng vừa quay lưng thì…

Uỵch

Nó bất ngờ bị một “vật thể lạ” chặn đường, khiến nó va phải, ngã dập mông xuống đất.

Nó xuýt xoa cơn đau, lồm cồm đứng dậy, vừa tính mở miệng xin lỗi thì nó lại nhận ra một giọng nói quen quen, vô cùng uy lực, mà lần nào nó nghe cũng phải run sợ.

– San hô!~

_Ru_


/38

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status