Khắc An hơi sững người, lần đầu cậu chứng kiến vẻ mặt ngoan cố, không biết sợ của nó. Con người rụt rè, nhụt nhát mọi hôm của nó hôm nay “chạy” đi đâu rồi? Nhưng gì thì gì, nó tỏ thái độ đó với ai thì được, còn với Khắc An cậu thì không-bao-giờ được phép.
– Hôm nay cậu ăn gan trời sao?
Khắc An mặt hầm hầm sát khí, dồn dần về phía nó.
– Tớ… – tông giọng, thái độ của nó đã quay trở về trạng thái nhút nhát như thường ngày trước cái bộ mặt đáng sợ của Khắc An.
Nó cứ lùi dần, còn Khắc An cứ tiến.
Tim nó ngày càng đập nhanh với những bước chân của Khắc An đang ngày càng tiến sát.
Chợt phía sau nó có vật cản xuất hiện, nó ngoái đầu, phát hiện ra là một cái cây to chình ình, vậy là hết đường lui.
Khắc An vươn cánh tay dài về nó, theo phản xạ, nó nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho một “cái gì đó” sắp xảy ra.
.
.
.
– Không ngờ Khắc An nổi tiếng lạnh lùng như cậu lại có hứng thú với đồ chơi của người khác.~
Một giọng nói nam mang giọng điệu hống hách vang lên.
Nó hé mắt, một tấm lưng rộng lớn chắn ngang trước mặt nó và chẳng thể nhầm lẫn đi đâu được, từ giọng nói cho đến dáng vóc, là Khang Kiệt, cậu đang giữ chặt cánh tay của Khắc An.
– “Đồ chơi của người khác”? – Khắc An nhăn mặt.
– Phải. Chính xác là đồ chơi của tôi, Tống Khang Kiệt. – Khang Kiệt nhấn mạnh giọng nói, từng từ đều rõ ràng rành mạch.
– La Hạnh San, không ngờ cậu cũng thật có “tài”. – Khắc An vô cảm buông một câu, hất cánh tay của Khang Kiệt ra khỏi cánh tay mình rồi bước đi.
Vậy đấy, Khắc An cứ thế bỏ đi sau khi “ném” câu cuối lại cho nó, mặc cho nó chẳng hiểu ý nghĩa câu cậu nói là gì.
Cốp
Một thứ âm thanh vang lên rõ rệt, sự việc diễn ra rất nhanh chóng, âm thanh đó chính là cái búng trán đau điếng của Khang Kiệt “tặng” cho nó.
Nó đau đớn ôm cái vết đỏ lừ đang ngự trị giữa trán, dĩ nhiên, nó chẳng dám ho he tiếng than nào, chỉ có thể bặm môi chịu, dù trong lòng rất không cam tâm.
– Xem cậu đã để bộ đồng phục ra nông nỗi thế nào kìa? – Khang Kiệt khoanh tay, hất hàm khuôn mặt kiêu căng nhìn xuống bộ dạng nhếch nhác của nó.
– Tớ… xin lỗi. – nó cúi gằm mặt hối lỗi, thực sự thì nó đâu có muốn vậy, chỉ là bị người khác hại thôi mà.
Bất ngờ, Khang Kiệt dùng bàn tay của mình khẽ nâng khuôn mặt nó lên, mặt đối mặt với nó.
Hai cặp mắt nhìn nhau không rời.
– Hôm nay cậu ăn gan trời sao?
Khắc An mặt hầm hầm sát khí, dồn dần về phía nó.
– Tớ… – tông giọng, thái độ của nó đã quay trở về trạng thái nhút nhát như thường ngày trước cái bộ mặt đáng sợ của Khắc An.
Nó cứ lùi dần, còn Khắc An cứ tiến.
Tim nó ngày càng đập nhanh với những bước chân của Khắc An đang ngày càng tiến sát.
Chợt phía sau nó có vật cản xuất hiện, nó ngoái đầu, phát hiện ra là một cái cây to chình ình, vậy là hết đường lui.
Khắc An vươn cánh tay dài về nó, theo phản xạ, nó nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho một “cái gì đó” sắp xảy ra.
.
.
.
– Không ngờ Khắc An nổi tiếng lạnh lùng như cậu lại có hứng thú với đồ chơi của người khác.~
Một giọng nói nam mang giọng điệu hống hách vang lên.
Nó hé mắt, một tấm lưng rộng lớn chắn ngang trước mặt nó và chẳng thể nhầm lẫn đi đâu được, từ giọng nói cho đến dáng vóc, là Khang Kiệt, cậu đang giữ chặt cánh tay của Khắc An.
– “Đồ chơi của người khác”? – Khắc An nhăn mặt.
– Phải. Chính xác là đồ chơi của tôi, Tống Khang Kiệt. – Khang Kiệt nhấn mạnh giọng nói, từng từ đều rõ ràng rành mạch.
– La Hạnh San, không ngờ cậu cũng thật có “tài”. – Khắc An vô cảm buông một câu, hất cánh tay của Khang Kiệt ra khỏi cánh tay mình rồi bước đi.
Vậy đấy, Khắc An cứ thế bỏ đi sau khi “ném” câu cuối lại cho nó, mặc cho nó chẳng hiểu ý nghĩa câu cậu nói là gì.
Cốp
Một thứ âm thanh vang lên rõ rệt, sự việc diễn ra rất nhanh chóng, âm thanh đó chính là cái búng trán đau điếng của Khang Kiệt “tặng” cho nó.
Nó đau đớn ôm cái vết đỏ lừ đang ngự trị giữa trán, dĩ nhiên, nó chẳng dám ho he tiếng than nào, chỉ có thể bặm môi chịu, dù trong lòng rất không cam tâm.
– Xem cậu đã để bộ đồng phục ra nông nỗi thế nào kìa? – Khang Kiệt khoanh tay, hất hàm khuôn mặt kiêu căng nhìn xuống bộ dạng nhếch nhác của nó.
– Tớ… xin lỗi. – nó cúi gằm mặt hối lỗi, thực sự thì nó đâu có muốn vậy, chỉ là bị người khác hại thôi mà.
Bất ngờ, Khang Kiệt dùng bàn tay của mình khẽ nâng khuôn mặt nó lên, mặt đối mặt với nó.
Hai cặp mắt nhìn nhau không rời.
/38
|