LỜI THÚ NHẬN, HIỂU NHẦM. – Hay chúng ta đưa cậu ấy vào bệnh viện đi. – Thiên Ân sốt ruột.
– Hay là vậy, mãi mà San hô không dậy gì cả. – Khang Kiệt đôi phần đồng tình.
Lúc này, Khắc An ngồi nghe nhạc một góc, quá khó chịu với hai tên ngốc ngồi mà cứ lảm nhảm không dừng, cậu đành nhấc người dậy, cau mày nhìn Khang Kiệt và Thiên Ân.
– Hai cậu đang làm quá rồi đấy. Cậu ấy mới ngất đi có được 5 phút, hơn nữa, cậu ấy như vậy không phải vì cái trò doạ ma doạ quỷ của hai cậu sao? Có mỗi vậy mà cũng phải đi viện. – Khắc An liếc nhìn thân thể nhỏ bé của nó.
– Tụi này chỉ muốn chữa cơn nấc của cậu ấy thôi mà. – Thiên Ân chống cằm.
– Không phải người ta nói, muốn chữa nấc thì dùng cách hù doạ sẽ có hiệu quả nhanh nhất sao? – Khang Kiệt cũng bồi thêm vào.
– Nhưng hai anh lanh chanh quá, trước khi hai anh nhảy bổ ra thì chị ấy đã khỏi rồi. =.= – Tuyết Nhi lắc đầu.
Giữa lúc này, nó cựa mình, tỉnh dậy bởi những tiếng nói quá ồn ào, nhưng vừa mới mở mắt, nó sững người với 4 cái đầu đều chăm chú nhìn nó, khiến nó co rúm người lại.
Tuyết Nhi rất tinh mắt, liền liếc qua ba người con trai.
– Ba anh ra ngoài đi. – Tuyết Nhi hất mặt ra hiệu.
Chỉ có Khắc An là hiểu ý của Tuyết Nhi, còn hai người kia thì…
– Ớ? Tại sao? – Thiên Ân và Khang Kiệt đồng thanh.
– Hai cậu, ra ngoài ngay. – Khắc An quàng tay qua cổ Thiên Ân và Khang Kiệt lôi đi.
Khi cả ba người con trai đã ra khỏi phòng, nó mới dám lên tiếng hỏi:
– Cho chị hỏi, mấy giờ rồi?
– 8 giờ tối. – Tuyết Nhi đáp lại vô tư.
– Hả??!! – nó phải kìm chế hết mức mới không để bản thân hét toáng lên.
Không thể nào. Trời ạ. Vậy là từ lúc đi học về, nó vẫn đang ở bên ngoài, ở một ngôi nhà không phải là nhà nó. Không biết bố nó ở nhà đang lo lắng đến mức nào nữa, nó chưa bao giờ vắng mặt ở nhà buổi tối bao giờ cả. TT^TT
– Chị… chị phải về!
Nói rồi nó nhanh chóng vùng dậy khỏi giường, chạy vụt qua cả ba người con trai đang ngồi ngoài phòng khách ngơ ngác.
Phải đến khi thấy Tuyết Nhi cũng bước ra khỏi phòng, cả ba người con trai mới nhìn cô bé mà ngây ngô đặt câu hỏi:
– Cậu ấy chạy đi đâu vậy?
– Trời ạ! Ba người các anh, sao lại để chị ấy về một mình giữa trời tối thế này?! Không đuổi theo đi!
– Về á? – ba người đồng thanh.
Khắc An toan đứng người dậy lao đi, nhưng cậu chợt khựng lại khi thấy cánh tay Thiên Ân chắn ngang tầm mặt. Cậu không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống mà nhìn Thiên Ân chạy khuất dần phía con đường tối mịt ngoài nhà.
– Cậu không đuổi theo à? – Khang Kiệt tò mò.
– Cậu cũng vậy đó thôi. – Khắc An hờ hững.
Khang Kiệt chẳng nói thêm gì nữa, chỉ biết nhún vai đáp lại Khắc An.
– Anh về đây. – Khang Kiệt xoa đầu Tuyết Nhi.
Khang Kiệt về rồi, chỉ còn mình Khắc An, cậu vẫn ngồi nán lại, có vẻ như cậu đang có muộn phiền gì đó.
– Anh! – Tuyết Nhi nghiêng đầu nhìn Khắc An.
– Hử? – đôi mắt Khắc An mơ hồ.
– Anh có yêu chị Hạnh San không?
– …
Khắc An chợt trở nên im lặng đến đáng sợ, đôi mắt cậu lạnh lẽo vô cùng, khiến cho Tuyết Nhi ngồi bên cạnh bất giác phải rùng mình, cô bé nhận thấy, có lẽ câu hỏi vừa rồi của mình là không nên hỏi, vội sửa lại:
– Ha ha… em lại hỏi linh tinh rồi.
– Anh cũng về đây, muộn rồi.
Khắc An vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, lãnh đạm của mình, chậm rãi rời khỏi căn nhà.
———————————————
– Chết rồi, đây là nơi nào? Hức! Tối om thế này, tìm đâu lối ra?
Nó nhìn tứ phía, chỉ có cây cối, chẳng thấy ngôi nhà nào xung quanh, cũng chẳng có bất kỳ ánh đèn nào có thể dẫn đường giúp nó.
– Này! – một bàn tay đặt lên vai nó.
– Á á á á á á á á á á á á á á á á á á! – nó ôm chặt hai tai ngồi bệt xuống đất, nhắm tịt mắt lại.
– Hey! Là tớ, Thiên Ân mà. – Thiên Ân bịt chặt tai trước âm lượng khủng khiếp từ tiếng hét của nó.
Rụt rè quay người lại, nó thờ phào nhẹ nhõm khi không phải thứ gì đó đáng sợ mà nó đang tưởng tượng.
– Cậu…? – nó ngập ngừng.
– Trời tối rồi, cậu đi về một mình rất nguy hiểm, hơn nữa, hình như cậu đang lạc mà.
Thiên Ân nói đúng, ý nó là cậu đã nói hoàn toàn đúng vế cuối, thực sự thì khi đi theo Khang Kiệt, nó chẳng để ý đường đi xung quanh và kết quả là giờ nó vẫn đang hoang mang chẳng biết vị trí mình đang đứng là nơi quái quỷ nào.
Thấy nó cứ im lặng, nghĩ ngợi gì đó, Thiên Ân lên tiếng tiếp:
– Đi thôi.
– Hả? À… Ừm. – nó gật gù.
Không gian tối mịt, nó đi lẽo đẽo bên cạnh Thiên Ân, cả hai im lặng, chỉ có tiếng côn trùng vang lên trong đêm như một bản nhạc du dương.
Thiên Ân liếc sang nhìn nó mấy lần, dường như cậu muốn nói gì đó, nhưng lại cứ im re.
Mãi cho đến khi vừa bước ra đường lớn, Thiên Ân bước lên trước, chợt nghe có tiếng lạo xạo sau lưng và sau đó là tiếng kêu của nó.
– Á!
– Sao vậy? – Thiên Ân quan sát vẻ mặt nhăn nhó của nó.
– Cái chân của tớ…
Thiên Ân vội lùi lại chỗ nó, khuỵu chân xuống, đưa tay nắm lấy cổ chân nó mà nắn nhẹ.
Và nó lại kêu lên lần hai, lúc này, cậu chính thức rút ra kết luận:
– Hình như chân cậu bị trật khớp rồi. Cậu ngồi xuống đi. – Thiên Ân dìu nó ngồi xuống. – Chịu khó giây lát nhé, tớ sẽ nắn lại cho cậu. Hơi đau đó, ráng chịu một lúc thôi.
Nó gật đầu, cắn chặt răng khi thấy bàn tay của Thiên Ân bắt đầu xoay nhẹ bàn chân nó.
Rắc
Ôi bố ơi! Đau chết đi được! >< Nó nghe rõ tiếng xương của mình, cũng may chỉ diễn ra một lần duy nhất rồi thôi, chân của nó đã đỡ hơn, nhưng vẫn có chút nhức, có lẽ là phải đi khập khiễng về rồi. T^T Chợt Thiên Ân làm một hành động rất lạ lùng, cậu khuỵu người xuống, quay lưng về phía nó. Chỉ biết trơ ra nhìn, cơ bản là nó không hiểu cậu đang muốn làm gì. - Cậu lên đi, tớ sẽ cõng cậu. - Thiên Ân ngoái đầu lại. Khuôn mặt nó bỗng đỏ gấc, nhịp tim đập nhanh hơn, nó ngập ngừng trả lời: - Không... không cần đâu, tớ vẫn tự đi được. Rồi nó chống tay lấy lực, nhấc người dậy, nhưng vừa mới víu vào một thân cây gần đó thì chân nó lại khuỵu xuống, cơn đau buốt ở cổ chân lại hành hạ. - Cậu chịu nghe lời tớ một lần đi. Vừa nói, Thiên Ân vừa nắm lấy cánh tay nó, vòng qua cổ mình, rồi xốc cơ thể nó lên lưng mình. - Thiên... Thiên Ân... - nó lúng túng, thu cánh tay về. - Cậu ngồi im đi, không thì cả hai bị ngã giờ đấy. Vậy là nó đành im lặng sau lưng Thiên Ân, bàn tay nó đang bíu lấy hai bên vai của Thiên Ân không ngừng run rẩy. Ôi không, nhịp tim của nó, lại tăng rồi. @@ ... Trên con đường bê tông rộng lớn, với hai bên đường là cây cối xanh rì rào theo tiếng gió trong đêm, người đi đường được chứng kiến một cảnh vô cùng đẹp, vô cùng lãng mạn, thơ mộng của một đôi trai gái. Người con trai vẫn lặng lẽ cõng người con gái đi từng bước, người con gái thì đã ngủ từ lúc nào không hay, hai cánh tay người con gái buông thõng, khiến người con trai thi thoảng phải dừng lại kéo tay người con gái đó vòng qua cổ mình. - San San. - Thiên Ân khẽ kêu tên nó. - ... Đáp lại Thiên Ân là tiếng thở đều nhè nhẹ của nó. Cậu mỉm cười, hơi ngoái đầu lại nhìn nó, rồi tiếp tục nhìn thẳng bước đi tiếp. - Này, nhớ hôm đầu tiên tớ gặp cậu chứ? - dù nó ngủ, Thiên Ân vẫn nói, phải, là cậu đang độc thoại. - Lần đầu tiên tớ gặp cậu thật bất ngờ, sao tớ lại không biết trong trường mình có một người tính cách dễ thương như cậu nhỉ? Không sao, dù gì thì giờ gặp cũng đâu có muộn, phải không? Cậu rất kỳ lạ đó, khi va vào tớ, cậu còn chẳng thèm nhìn mặt tớ mà cứ thế chạy đi. Và còn, kể cả khi biết tớ là người mang danh hiệu cool boy của trường, cậu không như những đứa con gái khác, bám dính lấy tớ chỉ vì cái gọi là sắc. San San, cậu... rất đặc biệt. Tớ nghĩ, có lẽ tớ dần thích cậu mất rồi. Đúng lúc này, Thiên Ân cảm nhận được nó đang cựa mình, sau đó là tiếng nói của nó: - Ân... Thiên Ân giật thót mình khi nghe đến tên mình, cậu khựng người lại, hồi hộp lắng nghe. Nhưng cậu đợi mãi, chẳng có thêm bất cứ động tĩnh nào từ nó. Lúc này Thiên Ân mới thở phào, nhận ra rằng vừa rồi nó chỉ nói mê. Cậu lại tiếp tục bước đi, được mấy bước, cậu lại dừng lại, suy nghĩ về câu nói mê của nó. Có phải vừa rồi cậu nghe nhầm? Cậu đã nghe thấy nó nói từ Ân , có phải nó cũng đang nghĩ về cậu? Có khi nào nó cũng có tình cảm với cậu? Cậu có nên hỏi tình cảm của nó? Mà không, với tính cách của nó, không dễ dàng gì mà nói chuyện trong lòng cho người khác nghe. Có lẽ, cậu nên đợi một thời gian thích hợp nào đó. - Ưm... đây là đâu? - lần này nó chính thức tỉnh dậy, nhưng vẫn có chút mơ màng. - Vẫn con đường lúc nãy chúng ta đi. Mà phải, cậu chưa nói cho tớ biết nhà cậu ở đâu. Phải, giờ Thiên Ân mới nhớ ra rằng nó chưa nói và cậu cũng chưa hỏi nhà nó ở đâu, vậy mà cậu cứ đi thẳng một mạch suốt từ nãy đến giờ. Sẽ thế nào nếu đi qua nhà nó rồi đây? Trời ạ, chắc phải xấu hổ chết mất. ==! - À, tớ quên. Mà... kia rồi, thêm một đoạn nữa, tiệm làm bánh sát cây xà cừ cổ thụ kia, đó là nhà tớ. - nó chỉ về một tiệm bánh vẫn đang sáng rực ánh đèn, một tiệm không quá to. - Cake happy là tên tiệm bánh nhà cậu? - Thiên Ân thoáng ngạc nhiên. - Ừm. - nó gật đầu. - Thật trùng hợp, tiệm bánh nhà cậu chính là tiệm bánh mà nhà tớ vẫn luôn mua. - Thiên Ân ngoái lại cười với nó. - Chúng ta thật là có duyên. Mà bố cậu tài nghệ làm bánh giỏi như vậy, không ai không biết tới, chắc cậu tự hào lắm nhỉ? - Phải, tớ rất tự hào khi có một người bố như hiện tại. - nó mỉm cười hạnh phúc. ... - Thưa bố, con về... - San San! Con đi đâu? Làm gì mà bây giờ mới về? Nó vừa mới đặt chân về nhà, đã bị tiếng quát của bố nó làm cho giật bắn mình, nó đứng co rúm người lại. Lần đầu tiên trong đời, nó thấy bố nó tức giận, nhìn ánh mắt ông giờ đang vô cùng tức giận, nhưng đâu thể trách bố nó được, nó là người sai khi về nhà muộn mà. - Bố... con xin lỗi. - nó cúi gằm mặt. - Thưa bác, chuyện này không phải lỗi do San San đâu ạ, mà là do cháu. - Thiên Ân vội bước lên đối diện với bố nó. - Cháu là ai? _Ru_ Lời chúc muộn của Ru, ^^. Chúc readers của Ru sang năm mới ngập tràn niềm vui, hạnh phúc bên người thân và bạn bè, chúc cho mọi việc của các bạn luôn suôn sẻ. Và hy vọng rằng các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ các fic của Ru. :*
– Hay là vậy, mãi mà San hô không dậy gì cả. – Khang Kiệt đôi phần đồng tình.
Lúc này, Khắc An ngồi nghe nhạc một góc, quá khó chịu với hai tên ngốc ngồi mà cứ lảm nhảm không dừng, cậu đành nhấc người dậy, cau mày nhìn Khang Kiệt và Thiên Ân.
– Hai cậu đang làm quá rồi đấy. Cậu ấy mới ngất đi có được 5 phút, hơn nữa, cậu ấy như vậy không phải vì cái trò doạ ma doạ quỷ của hai cậu sao? Có mỗi vậy mà cũng phải đi viện. – Khắc An liếc nhìn thân thể nhỏ bé của nó.
– Tụi này chỉ muốn chữa cơn nấc của cậu ấy thôi mà. – Thiên Ân chống cằm.
– Không phải người ta nói, muốn chữa nấc thì dùng cách hù doạ sẽ có hiệu quả nhanh nhất sao? – Khang Kiệt cũng bồi thêm vào.
– Nhưng hai anh lanh chanh quá, trước khi hai anh nhảy bổ ra thì chị ấy đã khỏi rồi. =.= – Tuyết Nhi lắc đầu.
Giữa lúc này, nó cựa mình, tỉnh dậy bởi những tiếng nói quá ồn ào, nhưng vừa mới mở mắt, nó sững người với 4 cái đầu đều chăm chú nhìn nó, khiến nó co rúm người lại.
Tuyết Nhi rất tinh mắt, liền liếc qua ba người con trai.
– Ba anh ra ngoài đi. – Tuyết Nhi hất mặt ra hiệu.
Chỉ có Khắc An là hiểu ý của Tuyết Nhi, còn hai người kia thì…
– Ớ? Tại sao? – Thiên Ân và Khang Kiệt đồng thanh.
– Hai cậu, ra ngoài ngay. – Khắc An quàng tay qua cổ Thiên Ân và Khang Kiệt lôi đi.
Khi cả ba người con trai đã ra khỏi phòng, nó mới dám lên tiếng hỏi:
– Cho chị hỏi, mấy giờ rồi?
– 8 giờ tối. – Tuyết Nhi đáp lại vô tư.
– Hả??!! – nó phải kìm chế hết mức mới không để bản thân hét toáng lên.
Không thể nào. Trời ạ. Vậy là từ lúc đi học về, nó vẫn đang ở bên ngoài, ở một ngôi nhà không phải là nhà nó. Không biết bố nó ở nhà đang lo lắng đến mức nào nữa, nó chưa bao giờ vắng mặt ở nhà buổi tối bao giờ cả. TT^TT
– Chị… chị phải về!
Nói rồi nó nhanh chóng vùng dậy khỏi giường, chạy vụt qua cả ba người con trai đang ngồi ngoài phòng khách ngơ ngác.
Phải đến khi thấy Tuyết Nhi cũng bước ra khỏi phòng, cả ba người con trai mới nhìn cô bé mà ngây ngô đặt câu hỏi:
– Cậu ấy chạy đi đâu vậy?
– Trời ạ! Ba người các anh, sao lại để chị ấy về một mình giữa trời tối thế này?! Không đuổi theo đi!
– Về á? – ba người đồng thanh.
Khắc An toan đứng người dậy lao đi, nhưng cậu chợt khựng lại khi thấy cánh tay Thiên Ân chắn ngang tầm mặt. Cậu không nói gì, lặng lẽ ngồi xuống mà nhìn Thiên Ân chạy khuất dần phía con đường tối mịt ngoài nhà.
– Cậu không đuổi theo à? – Khang Kiệt tò mò.
– Cậu cũng vậy đó thôi. – Khắc An hờ hững.
Khang Kiệt chẳng nói thêm gì nữa, chỉ biết nhún vai đáp lại Khắc An.
– Anh về đây. – Khang Kiệt xoa đầu Tuyết Nhi.
Khang Kiệt về rồi, chỉ còn mình Khắc An, cậu vẫn ngồi nán lại, có vẻ như cậu đang có muộn phiền gì đó.
– Anh! – Tuyết Nhi nghiêng đầu nhìn Khắc An.
– Hử? – đôi mắt Khắc An mơ hồ.
– Anh có yêu chị Hạnh San không?
– …
Khắc An chợt trở nên im lặng đến đáng sợ, đôi mắt cậu lạnh lẽo vô cùng, khiến cho Tuyết Nhi ngồi bên cạnh bất giác phải rùng mình, cô bé nhận thấy, có lẽ câu hỏi vừa rồi của mình là không nên hỏi, vội sửa lại:
– Ha ha… em lại hỏi linh tinh rồi.
– Anh cũng về đây, muộn rồi.
Khắc An vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng, lãnh đạm của mình, chậm rãi rời khỏi căn nhà.
———————————————
– Chết rồi, đây là nơi nào? Hức! Tối om thế này, tìm đâu lối ra?
Nó nhìn tứ phía, chỉ có cây cối, chẳng thấy ngôi nhà nào xung quanh, cũng chẳng có bất kỳ ánh đèn nào có thể dẫn đường giúp nó.
– Này! – một bàn tay đặt lên vai nó.
– Á á á á á á á á á á á á á á á á á á! – nó ôm chặt hai tai ngồi bệt xuống đất, nhắm tịt mắt lại.
– Hey! Là tớ, Thiên Ân mà. – Thiên Ân bịt chặt tai trước âm lượng khủng khiếp từ tiếng hét của nó.
Rụt rè quay người lại, nó thờ phào nhẹ nhõm khi không phải thứ gì đó đáng sợ mà nó đang tưởng tượng.
– Cậu…? – nó ngập ngừng.
– Trời tối rồi, cậu đi về một mình rất nguy hiểm, hơn nữa, hình như cậu đang lạc mà.
Thiên Ân nói đúng, ý nó là cậu đã nói hoàn toàn đúng vế cuối, thực sự thì khi đi theo Khang Kiệt, nó chẳng để ý đường đi xung quanh và kết quả là giờ nó vẫn đang hoang mang chẳng biết vị trí mình đang đứng là nơi quái quỷ nào.
Thấy nó cứ im lặng, nghĩ ngợi gì đó, Thiên Ân lên tiếng tiếp:
– Đi thôi.
– Hả? À… Ừm. – nó gật gù.
Không gian tối mịt, nó đi lẽo đẽo bên cạnh Thiên Ân, cả hai im lặng, chỉ có tiếng côn trùng vang lên trong đêm như một bản nhạc du dương.
Thiên Ân liếc sang nhìn nó mấy lần, dường như cậu muốn nói gì đó, nhưng lại cứ im re.
Mãi cho đến khi vừa bước ra đường lớn, Thiên Ân bước lên trước, chợt nghe có tiếng lạo xạo sau lưng và sau đó là tiếng kêu của nó.
– Á!
– Sao vậy? – Thiên Ân quan sát vẻ mặt nhăn nhó của nó.
– Cái chân của tớ…
Thiên Ân vội lùi lại chỗ nó, khuỵu chân xuống, đưa tay nắm lấy cổ chân nó mà nắn nhẹ.
Và nó lại kêu lên lần hai, lúc này, cậu chính thức rút ra kết luận:
– Hình như chân cậu bị trật khớp rồi. Cậu ngồi xuống đi. – Thiên Ân dìu nó ngồi xuống. – Chịu khó giây lát nhé, tớ sẽ nắn lại cho cậu. Hơi đau đó, ráng chịu một lúc thôi.
Nó gật đầu, cắn chặt răng khi thấy bàn tay của Thiên Ân bắt đầu xoay nhẹ bàn chân nó.
Rắc
Ôi bố ơi! Đau chết đi được! >< Nó nghe rõ tiếng xương của mình, cũng may chỉ diễn ra một lần duy nhất rồi thôi, chân của nó đã đỡ hơn, nhưng vẫn có chút nhức, có lẽ là phải đi khập khiễng về rồi. T^T Chợt Thiên Ân làm một hành động rất lạ lùng, cậu khuỵu người xuống, quay lưng về phía nó. Chỉ biết trơ ra nhìn, cơ bản là nó không hiểu cậu đang muốn làm gì. - Cậu lên đi, tớ sẽ cõng cậu. - Thiên Ân ngoái đầu lại. Khuôn mặt nó bỗng đỏ gấc, nhịp tim đập nhanh hơn, nó ngập ngừng trả lời: - Không... không cần đâu, tớ vẫn tự đi được. Rồi nó chống tay lấy lực, nhấc người dậy, nhưng vừa mới víu vào một thân cây gần đó thì chân nó lại khuỵu xuống, cơn đau buốt ở cổ chân lại hành hạ. - Cậu chịu nghe lời tớ một lần đi. Vừa nói, Thiên Ân vừa nắm lấy cánh tay nó, vòng qua cổ mình, rồi xốc cơ thể nó lên lưng mình. - Thiên... Thiên Ân... - nó lúng túng, thu cánh tay về. - Cậu ngồi im đi, không thì cả hai bị ngã giờ đấy. Vậy là nó đành im lặng sau lưng Thiên Ân, bàn tay nó đang bíu lấy hai bên vai của Thiên Ân không ngừng run rẩy. Ôi không, nhịp tim của nó, lại tăng rồi. @@ ... Trên con đường bê tông rộng lớn, với hai bên đường là cây cối xanh rì rào theo tiếng gió trong đêm, người đi đường được chứng kiến một cảnh vô cùng đẹp, vô cùng lãng mạn, thơ mộng của một đôi trai gái. Người con trai vẫn lặng lẽ cõng người con gái đi từng bước, người con gái thì đã ngủ từ lúc nào không hay, hai cánh tay người con gái buông thõng, khiến người con trai thi thoảng phải dừng lại kéo tay người con gái đó vòng qua cổ mình. - San San. - Thiên Ân khẽ kêu tên nó. - ... Đáp lại Thiên Ân là tiếng thở đều nhè nhẹ của nó. Cậu mỉm cười, hơi ngoái đầu lại nhìn nó, rồi tiếp tục nhìn thẳng bước đi tiếp. - Này, nhớ hôm đầu tiên tớ gặp cậu chứ? - dù nó ngủ, Thiên Ân vẫn nói, phải, là cậu đang độc thoại. - Lần đầu tiên tớ gặp cậu thật bất ngờ, sao tớ lại không biết trong trường mình có một người tính cách dễ thương như cậu nhỉ? Không sao, dù gì thì giờ gặp cũng đâu có muộn, phải không? Cậu rất kỳ lạ đó, khi va vào tớ, cậu còn chẳng thèm nhìn mặt tớ mà cứ thế chạy đi. Và còn, kể cả khi biết tớ là người mang danh hiệu cool boy của trường, cậu không như những đứa con gái khác, bám dính lấy tớ chỉ vì cái gọi là sắc. San San, cậu... rất đặc biệt. Tớ nghĩ, có lẽ tớ dần thích cậu mất rồi. Đúng lúc này, Thiên Ân cảm nhận được nó đang cựa mình, sau đó là tiếng nói của nó: - Ân... Thiên Ân giật thót mình khi nghe đến tên mình, cậu khựng người lại, hồi hộp lắng nghe. Nhưng cậu đợi mãi, chẳng có thêm bất cứ động tĩnh nào từ nó. Lúc này Thiên Ân mới thở phào, nhận ra rằng vừa rồi nó chỉ nói mê. Cậu lại tiếp tục bước đi, được mấy bước, cậu lại dừng lại, suy nghĩ về câu nói mê của nó. Có phải vừa rồi cậu nghe nhầm? Cậu đã nghe thấy nó nói từ Ân , có phải nó cũng đang nghĩ về cậu? Có khi nào nó cũng có tình cảm với cậu? Cậu có nên hỏi tình cảm của nó? Mà không, với tính cách của nó, không dễ dàng gì mà nói chuyện trong lòng cho người khác nghe. Có lẽ, cậu nên đợi một thời gian thích hợp nào đó. - Ưm... đây là đâu? - lần này nó chính thức tỉnh dậy, nhưng vẫn có chút mơ màng. - Vẫn con đường lúc nãy chúng ta đi. Mà phải, cậu chưa nói cho tớ biết nhà cậu ở đâu. Phải, giờ Thiên Ân mới nhớ ra rằng nó chưa nói và cậu cũng chưa hỏi nhà nó ở đâu, vậy mà cậu cứ đi thẳng một mạch suốt từ nãy đến giờ. Sẽ thế nào nếu đi qua nhà nó rồi đây? Trời ạ, chắc phải xấu hổ chết mất. ==! - À, tớ quên. Mà... kia rồi, thêm một đoạn nữa, tiệm làm bánh sát cây xà cừ cổ thụ kia, đó là nhà tớ. - nó chỉ về một tiệm bánh vẫn đang sáng rực ánh đèn, một tiệm không quá to. - Cake happy là tên tiệm bánh nhà cậu? - Thiên Ân thoáng ngạc nhiên. - Ừm. - nó gật đầu. - Thật trùng hợp, tiệm bánh nhà cậu chính là tiệm bánh mà nhà tớ vẫn luôn mua. - Thiên Ân ngoái lại cười với nó. - Chúng ta thật là có duyên. Mà bố cậu tài nghệ làm bánh giỏi như vậy, không ai không biết tới, chắc cậu tự hào lắm nhỉ? - Phải, tớ rất tự hào khi có một người bố như hiện tại. - nó mỉm cười hạnh phúc. ... - Thưa bố, con về... - San San! Con đi đâu? Làm gì mà bây giờ mới về? Nó vừa mới đặt chân về nhà, đã bị tiếng quát của bố nó làm cho giật bắn mình, nó đứng co rúm người lại. Lần đầu tiên trong đời, nó thấy bố nó tức giận, nhìn ánh mắt ông giờ đang vô cùng tức giận, nhưng đâu thể trách bố nó được, nó là người sai khi về nhà muộn mà. - Bố... con xin lỗi. - nó cúi gằm mặt. - Thưa bác, chuyện này không phải lỗi do San San đâu ạ, mà là do cháu. - Thiên Ân vội bước lên đối diện với bố nó. - Cháu là ai? _Ru_ Lời chúc muộn của Ru, ^^. Chúc readers của Ru sang năm mới ngập tràn niềm vui, hạnh phúc bên người thân và bạn bè, chúc cho mọi việc của các bạn luôn suôn sẻ. Và hy vọng rằng các bạn vẫn tiếp tục ủng hộ các fic của Ru. :*
/38
|