ĐEN ĐỦI CỦA ĐEN ĐỦI. – Cháu là Thiên Ân, bạn cùng lớp với San San. – Thiên Ân nói rành mạch. – Do hôm nay trên lớp có bữa liên hoan, nên San San không thể về nhà sớm được ạ. Cháu xin lỗi bác, vì đã đưa San San về muộn như vậy.
Ông Minh nheo mắt, lướt nhìn dáng vẻ của Thiên Ân một lượt rồi khuôn mặt ông dần dãn ra, có lẽ, ông cảm nhận được rằng cậu là một người đàng hoàng.
– Vậy sao lại mặc bộ quần áo của con trai? – ông Minh mắt không rời bộ quần áo rộng thùng thình trên người nó.
Lúc này, cả nó và Thiên Ân đồng loạt tá hoả, cả hai dường như đã quên béng mất lý do thực sự gì khiến nó phải mặc cái bộ đồ vô cùng dễ gây hiểu nhầm này.
Nó đơ ra như tượng, khiến Thiên Ân càng bối rối, cố vắt óc bịa ra một lý do nghe sao hợp lý. Và, trước cái nhìn nghi hoặc, trước áp lực từ bố nó tạo ra, cuối cùng cậu cũng đã tìm được một lý do theo cậu nghĩ khá là chính đáng.
– Liên hoan xong chúng cháu có kéo về nhà của một bạn nam trong lớp, do… do ở đó có một bể bơi, chúng cháu đùa nghịch, ướt hết quần áo, mấy bạn nữ trong lớp đều phải mượn quần áo của bạn nam đó mặc. Và San San cũng không ngoại lệ ạ. – Thiên Ân nói mà nhịp tim không ngừng đập liên hồi, khiến cậu vô cùng có chút… lo sợ.
Ông Minh xoa cằm ngẫm nghĩ gì đó một lúc, đôi mắt nheo lại quan sát vẻ mặt Thiên Ân lần cuối rồi mới quay sang nó mà hỏi:
– San San, thật vậy không con?
Thiên Ân lén lút gật đầu ra hiệu với nó, cậu chỉ sợ nó quá thật thà mà khai hết sự thật, đến lúc đó, không biết sẽ gánh chịu hậu quả gì nữa. ==
Nó nhìn Thiên Ân, nuốt ực một cái, giương đôi mắt hết sức ngây ngô cộng với vẻ mặt vô tội nhìn bố nó.
– Thật ạ. – nó gật đầu liên hồi.
Ông Minh lại bắt đầu im lặng, tiếp tục dùng đôi mắt “laze” để tia nó và Thiên Ân.
Kiểu này chắc nó sắp không chịu nổi mà khai ra hết mất, từ khi sinh ra đến giờ, nó chưa một lần nói dối bố nó dù là việc bé hay việc lớn. Hôm nay, lần đầu tiên nói dối, cảm giác thực sự khó chịu, cả cơ thể nó cứ ngứa ngáy như đang có hàng nghìn, hàng vạn con kiến bò khắp người. Và nó thề với nó và ông trời, đây sẽ là lần đầu và lần cuối cùng nó nói dối, vì thực sự, nói dối khiến cho lòng nó không yên chút nào.
– Được rồi. – ông Minh sắc mặt dịu xuống. – Bố không trách hai đứa, nhưng lần sau nếu có việc như này nữa thì nhớ báo bố trước.
Cả nó và Thiên Ân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa hất được một tảng đá nặng ra khỏi người vậy.
– Cảm ơn cháu đã đưa San San nhà bác về nhé. ^^ – ông Minh vỗ vai Thiên Ân.
– Dạ, không có gì đâu ạ, chúng cháu là bạn cùng lớp mà. Mới cả San San là thành viên mới lớp cháu, nên phải giúp đỡ nhiệt tình chứ ạ. – Thiên Ân lễ phép đáp lại.
Ông Minh khựng người lại, rụt cánh tay trên vai Thiên Ân về, khuôn mặt hết sức ngạc nhiên.
– Thành viên mới?
– Vâng. – Thiên Ân vẫn vui vẻ đáp.
Nó giật thót mình, hiểu ra lý do đằng sau khuôn mặt bất ngờ của bố nó.
Ôi không. Nó vẫn chưa nói với bố nó rằng nó đã chuyển lớp, cái đầu nó, sao lại mụ mẫm vậy chứ.
– Bố… Con được chuyển sang lớp 11A1 rồi ạ. – nó rụt rè.
– Trời ơi! – ông Minh giữ chặt hai bên vai nó. – Sao con không nói sớm? Để bố mở tiệc ăn mừng con được chuyển lớp.
Hả? Nó… nó có nghe nhầm không? Tiệc ăn mừng? Nó được chuyển sang lớp khác mà bố nó vui đến vậy ư?
Mà cũng phải, A1 luôn là những lớp đứng đầu các khối, ai cũng mơ ước được vào đó, vì khi vào được lớp đó, thì chính thức bạn được công nhận là học sinh xuất sắc. == Nhưng sao nó lại chẳng ước ao vào đấy làm gì, hàng loạt những rắc rối kéo đến, bằng chứng là những ngày đầu ở lớp nó đã không yên ổn với những anh chàng đẹp trai đó thôi.
– À, giờ vẫn chưa muộn, hay là Thiên Ân này, cháu ở lại nhà bác ăn mừng tiệc chuyển lớp cùng San San nhà bác luôn nhé? – ông Minh cười hiền hậu.
– Không cần ạ! – cả nó và Thiên Ân đồng thanh.
Ông Minh thoáng hụt hẫng, không lẽ tụi nhóc này sợ tài nấu nướng của ông sao? Thật là khiến cho ông có chút tủi thân rồi đó. T^T
== Hỏng, hỏng, nó lại làm trỗi dậy cái tính giận dỗi như trẻ con của bố nó rồi. Bố nó lớn vậy rồi mà thật là… rất hay tổn thương một cách trẻ con ><, khiến nó không biết bao lần đầu óc bị quay mòng mòng theo cái tính khí của ông. - Cháu không có ý làm bác buồn đâu, nhưng tại... bố mẹ cháu cũng đang đợi cháu ở nhà, cháu không thể họ lo được ạ. - Thiên Ân nhạy bén, cố vớt vát tình hình. - Hay là thế này đi ạ, cháu nhất định sẽ quay lại đây để ăn những món của bác vào một ngày nào đó rảnh rỗi. Bác thấy sao ạ? Sắc mặt ông Minh liền rạng rỡ trở lại, nở nụ cười ngoác đến tận mang tai, vỗ bả vai Thiên Ân bồm bộp, tỏ vẻ rất hài lòng với những lời nói vừa rồi của cậu. - Quân tử nhất ngôn! - Nhất định rồi ạ. - Thiên Ân cười lịch sự đáp trả. Thiên Ân a~ Nó bắt đầu thấy ngưỡng mộ cậu rồi đó, luôn biết đối phó với những tình huống bất ngờ mà bố nó đưa ra, có ai nói rằng cậu rất biết lấy lòng người lớn và khiến cho họ tin tưởng chưa? == Nhưng mà, hình như nó đang bị bơ thì phải? Sao nó đứng đây mà bố nó cứ tay bắt mặt mừng với Thiên Ân là sao? Thiên Ân! Không phải cậu tính thu tóm bố của nó thành bố của cậu chứ? - Bố! Bố! - nó kéo ông Minh lại. - Để Thiên Ân về đi, bố mẹ cậu ấy đang đợi đó. - Phải, phải, bố quên mất. - ông Minh xoa đầu nó, bắt tay với Thiên Ân. - Vậy cháu về nhé. - Vâng, chào bác cháu về. - nói rồi Thiên Ân vẫy tay với nó. - Tớ về nhé San San. - Ừ... chào. - nó vô thức giơ tay vẫy lại. Cái gì vậy? Sao tự dưng nó vẫy tay đáp trả lại Thiên Ân làm cái quái gì? Nó có thân thiết với cậu đâu? Nó còn chẳng biết mối quan hệ giữa nó và cậu bây giờ là gì nữa. Bạn bè á? Hừm, nó không nghĩ vậy. Người... không, không được, nó còn chưa coi cậu là bạn thì làm sao mà có thể xảy ra một thứ mối quan hệ khác chứ. >< Xuỳ, xuỳ, đuổi, nó phải đuổi hết những cái suy nghĩ vẩn vơ trong đầu lúc này ra, chật chội quá rồi, khiến cho nó cũng chẳng hiểu nó đang nghĩ cái gì nữa. @@ Rồi, nó vừa quay ngoắt lại tính trở vào phòng thì tim nó suýt nữa nhảy ra ngoài khi đụng ngay cái thân hình to lớn của bố nó đang chắn trước mặt và... cái vẻ mặt của ông, có chút gì đó khiến nó có cảm giác... không hay cho lắm. = = - San San, con thích thằng bé đó không? - bố nó khom người nhìn nó. Thằng bé? Thằng bé nào? Ý trời, không phải... không phải bố nó đang muốn nói tới Thiên Ân chứ? Sốc tới tận óc luôn rồi nha, sao bố nó lại hỏi một câu... hừm, nói chung là không nằm trong bộ nhớ những câu hỏi có câu trả lời trong đầu của nó. - Bố, con chỉ mới biết cậu ta ở trên lớp thôi mà. >///< - nó giậm chân. - Ồ, vậy hả? Theo bố thấy thì thằng bé đó thích con đấy. ^^ - Bố! - nó cau có. - Không nói chuyện với bố nữa! Nó giận đùng đùng bỏ vào phòng, vác theo cái mặt đỏ hết mức. Phi thân lên chiếc giường êm ái, nó vùi mặt xuống gối, cố bịt tai để không phải nghe thấy tiếng cười hết sức gian tà của bố nó. >< Rốt cuộc thì bố của nó hôm nay làm sao vậy?! Lúc đầu thì khiến nó lo sợ gần chết, giờ thì lại khiến nó tức muốn thổ huyết luôn. Thở đều, thở đều, nó cần phải bình tĩnh, không được để huyết áp tăng thêm nữa, nếu không là đi chầu diêm vương luôn quá. Nó cần phải đi ngủ ngay bây giờ, nhằm bảo tồn nhan sắc =)))) và tịnh dưỡng sức khoẻ sau khi nguyên cả ngày bị hành hạ quá nhiều về thể xác lẫn tinh thần. == **** - San San! Cộc cộc cộc - San San! Cứ mỗi một câu vang lên là liền sau đó tiếng gõ cửa liên hồi. Nó từ từ nheo mắt, đưa tay che thứ ánh sáng chói loá hắt từ ngoài cửa sổ. Mắt đã mở, nó mơ hồ nhìn quanh phòng, rồi lại liu diu chuẩn bị lăn ra ngủ tiếp thì tiếng gọi gấp gáp ngoài cửa lại vang lên: - San San! 7 giờ sáng rồi đó, con không tính đi học sao? 7 giờ sáng? Hừm, 7 giờ 10 phút mới vào... Hả?? Cái gì? 7 giờ rồi sao? (||OдO||) Nó mở trừng mắt, vùng dậy khỏi giường, thứ nó nhắm tới đầu tiên là chiếc đồng hồ bé xinh được đặt cạnh đèn ngủ sát đầu giường nó. Sau 3 giây nhìn chăm chú, nó rút ra được kết luận: hết pin. Đáng ghét. Không thể tin nổi rằng chiếc đồng hồ chạy suốt bao nhiêu tháng trời không sao, đùng cái lại hết pin đúng vào lúc này. >< Vậy mà tối qua nó còn tích cực hẹn giờ rồi đánh một giấc ngủ ngon lành. Nó cấp tốc vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay quần áo, chải đầu tóc, tất cả thực hiện với tốc độ nhanh hết mức có thể. Xong xuôi, nó quay ra bàn học. Nhưng không! Cái... cái ba lô của nó, không có trên bàn. Mắt nó long lên sòng sọc, quét từng ngóc ngách trong phòng, vậy mà nhìn muốn lác cả con mắt vẫn không thấy cái ba lô đâu. Nó bắt đầu lục lại trí nhớ. Nhớ, nó phải cố nhớ lại, hừm, sau khi bị Khang Kiệt lôi đi, đi mãi, đến một ngôi nhà, có một cô bé tên Tuyết Nhi... Tiêu rồi! Cặp sách mình vẫn vứt ở đó! Nó ôm mặt không thể thốt lên lời. Trời ơi. Đúng là đại thảm hoạ mà, một ngày dậy muộn, lại còn quên mất cái ba lô ở một nơi xa lạ. >< Ôi. Còn cái lịch học nữa, nó nhét ở trong ba lô luôn rồi, giờ biết hôm nay học những môn gì mà mang sách vở đi đây?? Hừ! Mang đại một quyển vở trắng đi vậy! Vừa mới mở cửa phòng bước ra ngoài, nó khựng người lại, ngẫm nghĩ một lúc, hình như nó thấy vẫn quên cái gì đó thì phải. ('・_・`) Đôi mắt nó đảo một hồi, trúng ngay chiếc đồng hồ to lù treo ngoài phòng khách. - Á! 7 giờ 5 phút rồi?! Kệ thôi, giờ nó chẳng có thời gian để mà nhớ với quên gì nữa. Nó mà còn chần chừ ở nhà thêm giây phút nào nữa thì xác định quên luôn đi cái danh hiệu học sinh ngoan. ------------------------------------ - Á!!!! Đóng cổng rồi sao?! Nó chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ trước cánh cổng sắt đã đóng im lìm của trường nó. TT^TT Mới sáng mở mắt ra mà sao lắm việc đen đủi ập đến thế này?? Hết cách rồi, nó không thể bỏ học sau khi tốn bao nhiêu sức lực để chạy đến trường được, đành phải làm học sinh hư một ngày vậy, vượt rào thôi. == Nhưng nó chưa kịp làm gì thì cánh cổng kia mở ra từ từ một cách nặng trịch. Không lẽ nhà trường thương tình nó là một học sinh ngoan ngoãn, lần đầu vi phạm nội quy nên tha mà mở cổng cho nó? Không quan tâm, dù là gì đi nữa thì cánh cổng cũng đã mở, vậy thì nó cứ đường hoàng đi vào thôi, khỏi phải vượt rào. :3 Bíp bíp Có tiếng còi ô tô vang lên sau lưng nó chói ráy, khiến nó nhăn mặt, giật mình ngoái lại. Một chiếc ô tô BMW đen bóng loáng đang chầm chậm lăn bánh tiến thẳng về hướng nó, à không, đang nhắm tới lối vào trường mới đúng. Nó tự động đứng dẹp sang một bên, chợt chiếc ô tô đó dừng lại ngay bên nó, tấm kính đen một bên cửa kéo xuống, lộ ra bản mặt lạnh băng của một người, hẳn là nghe đến từ lạnh thì mọi người chắc cũng phần nào đoán ra được người đó là ai rồi. Bộp Một cái ba lô bay thẳng từ trong chiếc xe ập thẳng vào người nó, cũng may là nó nhanh tay chụp lấy, không thì bản mặt của nó hứng chọn toàn bộ cái ba lô rồi. Nó ngơ ngác, rụt rè hướng mắt nhìn Khắc An ngồi trong xe, cậu chẳng thèm nhìn nó, khoanh tay như thể đang tức giận gì đó. - Cậu! Đã không thực hiện lời hứa lại còn để tôi mang ba lô cho cậu! Có phải cậu thấy tôi dễ bắt nạt quá không? Lần này tôi tha, đừng hòng lần sau tôi để yên việc như hôm nay. - nói rồi Khắc An ấn nút kéo kính xe lên. Nó cứ trơ ra nhìn chiếc xe lăn bánh tiến vào phía sân trường rộng rãi. Khắc An nói cái gì? Gì mà nói nó không thực hiện lời hứa chứ? Ŏ︿Ŏ Liếc mắt nhìn xuống chiếc ba lô trên tay, nó chớp mắt liên hồi, đây chẳng phải là ba lô của nó sao? Ủa? Vậy là sao? Ai có thể nói cho nó biết chuyện gì đang diễn ra không? Lời hứa gì ở đây? Chẳng phải cậu đã bảo với nó không phải đến thư viện nữa rồi sao? Mà thay vào đó là thực hiện việc khác. . . . A!!!!! Trời ơi! Cái lời hứa chết tiệt đó! Mà không! Mình đâu có đồng ý, là cậu ta tự áp đặt lên mình mà!! Đúng vậy, tất cả, từ đầu đến cuối là tự Khắc An áp đặt mấy cái lời hứa lên nó, từ việc ở thư viện, cho đến cái lời hứa ngày hôm qua mà cậu bắt nó thực hiện là đến nhà gọi cậu đi học. Cái con người này, sao lại có thể ăn nói trắng trợn vậy chứ?! Cứ quăng cho nó mấy cái lời hứa đó mà mặc cho nó có đồng ý hay không. Thật là không thể ưa nổi mấy tên thiếu gia lắm tiền nhiều của mà. >“< - A!! Bác bảo vệ ơi! Đợi cháu! ε=ε=ε=( ノ'Д`)ノ Quăng tất cả ý nghĩ bực bội, nó tăng hết tốc lực vượt qua cánh cổng đang dần đóng lại. Vừa vượt qua cánh cổng trong tích tắc, còn chưa kịp hoàn hồn, nó bất ngờ đụng phải ai đó, khiến nó ngã đập mông xuống đất. Chưa kịp ngẩng mặt lên nhìn kẻ chắn đường mình là ai thì nó đã nghe thấy một giọng nói chẳng mấy vui vẻ gì. == - Này! Mắt cậu để đâu vậy hả?! _Ru_ Xin lỗi các bạn nha, ^^ chap này ra muộn mất 1 ngày. Thông cảm cho Ru đi ha~ Lỗi thứ 2 nữa là chap này k hay mấy, vì vậy lại 1 lần nữa mong các bạn bỏ qua. ==
Ông Minh nheo mắt, lướt nhìn dáng vẻ của Thiên Ân một lượt rồi khuôn mặt ông dần dãn ra, có lẽ, ông cảm nhận được rằng cậu là một người đàng hoàng.
– Vậy sao lại mặc bộ quần áo của con trai? – ông Minh mắt không rời bộ quần áo rộng thùng thình trên người nó.
Lúc này, cả nó và Thiên Ân đồng loạt tá hoả, cả hai dường như đã quên béng mất lý do thực sự gì khiến nó phải mặc cái bộ đồ vô cùng dễ gây hiểu nhầm này.
Nó đơ ra như tượng, khiến Thiên Ân càng bối rối, cố vắt óc bịa ra một lý do nghe sao hợp lý. Và, trước cái nhìn nghi hoặc, trước áp lực từ bố nó tạo ra, cuối cùng cậu cũng đã tìm được một lý do theo cậu nghĩ khá là chính đáng.
– Liên hoan xong chúng cháu có kéo về nhà của một bạn nam trong lớp, do… do ở đó có một bể bơi, chúng cháu đùa nghịch, ướt hết quần áo, mấy bạn nữ trong lớp đều phải mượn quần áo của bạn nam đó mặc. Và San San cũng không ngoại lệ ạ. – Thiên Ân nói mà nhịp tim không ngừng đập liên hồi, khiến cậu vô cùng có chút… lo sợ.
Ông Minh xoa cằm ngẫm nghĩ gì đó một lúc, đôi mắt nheo lại quan sát vẻ mặt Thiên Ân lần cuối rồi mới quay sang nó mà hỏi:
– San San, thật vậy không con?
Thiên Ân lén lút gật đầu ra hiệu với nó, cậu chỉ sợ nó quá thật thà mà khai hết sự thật, đến lúc đó, không biết sẽ gánh chịu hậu quả gì nữa. ==
Nó nhìn Thiên Ân, nuốt ực một cái, giương đôi mắt hết sức ngây ngô cộng với vẻ mặt vô tội nhìn bố nó.
– Thật ạ. – nó gật đầu liên hồi.
Ông Minh lại bắt đầu im lặng, tiếp tục dùng đôi mắt “laze” để tia nó và Thiên Ân.
Kiểu này chắc nó sắp không chịu nổi mà khai ra hết mất, từ khi sinh ra đến giờ, nó chưa một lần nói dối bố nó dù là việc bé hay việc lớn. Hôm nay, lần đầu tiên nói dối, cảm giác thực sự khó chịu, cả cơ thể nó cứ ngứa ngáy như đang có hàng nghìn, hàng vạn con kiến bò khắp người. Và nó thề với nó và ông trời, đây sẽ là lần đầu và lần cuối cùng nó nói dối, vì thực sự, nói dối khiến cho lòng nó không yên chút nào.
– Được rồi. – ông Minh sắc mặt dịu xuống. – Bố không trách hai đứa, nhưng lần sau nếu có việc như này nữa thì nhớ báo bố trước.
Cả nó và Thiên Ân cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa hất được một tảng đá nặng ra khỏi người vậy.
– Cảm ơn cháu đã đưa San San nhà bác về nhé. ^^ – ông Minh vỗ vai Thiên Ân.
– Dạ, không có gì đâu ạ, chúng cháu là bạn cùng lớp mà. Mới cả San San là thành viên mới lớp cháu, nên phải giúp đỡ nhiệt tình chứ ạ. – Thiên Ân lễ phép đáp lại.
Ông Minh khựng người lại, rụt cánh tay trên vai Thiên Ân về, khuôn mặt hết sức ngạc nhiên.
– Thành viên mới?
– Vâng. – Thiên Ân vẫn vui vẻ đáp.
Nó giật thót mình, hiểu ra lý do đằng sau khuôn mặt bất ngờ của bố nó.
Ôi không. Nó vẫn chưa nói với bố nó rằng nó đã chuyển lớp, cái đầu nó, sao lại mụ mẫm vậy chứ.
– Bố… Con được chuyển sang lớp 11A1 rồi ạ. – nó rụt rè.
– Trời ơi! – ông Minh giữ chặt hai bên vai nó. – Sao con không nói sớm? Để bố mở tiệc ăn mừng con được chuyển lớp.
Hả? Nó… nó có nghe nhầm không? Tiệc ăn mừng? Nó được chuyển sang lớp khác mà bố nó vui đến vậy ư?
Mà cũng phải, A1 luôn là những lớp đứng đầu các khối, ai cũng mơ ước được vào đó, vì khi vào được lớp đó, thì chính thức bạn được công nhận là học sinh xuất sắc. == Nhưng sao nó lại chẳng ước ao vào đấy làm gì, hàng loạt những rắc rối kéo đến, bằng chứng là những ngày đầu ở lớp nó đã không yên ổn với những anh chàng đẹp trai đó thôi.
– À, giờ vẫn chưa muộn, hay là Thiên Ân này, cháu ở lại nhà bác ăn mừng tiệc chuyển lớp cùng San San nhà bác luôn nhé? – ông Minh cười hiền hậu.
– Không cần ạ! – cả nó và Thiên Ân đồng thanh.
Ông Minh thoáng hụt hẫng, không lẽ tụi nhóc này sợ tài nấu nướng của ông sao? Thật là khiến cho ông có chút tủi thân rồi đó. T^T
== Hỏng, hỏng, nó lại làm trỗi dậy cái tính giận dỗi như trẻ con của bố nó rồi. Bố nó lớn vậy rồi mà thật là… rất hay tổn thương một cách trẻ con ><, khiến nó không biết bao lần đầu óc bị quay mòng mòng theo cái tính khí của ông. - Cháu không có ý làm bác buồn đâu, nhưng tại... bố mẹ cháu cũng đang đợi cháu ở nhà, cháu không thể họ lo được ạ. - Thiên Ân nhạy bén, cố vớt vát tình hình. - Hay là thế này đi ạ, cháu nhất định sẽ quay lại đây để ăn những món của bác vào một ngày nào đó rảnh rỗi. Bác thấy sao ạ? Sắc mặt ông Minh liền rạng rỡ trở lại, nở nụ cười ngoác đến tận mang tai, vỗ bả vai Thiên Ân bồm bộp, tỏ vẻ rất hài lòng với những lời nói vừa rồi của cậu. - Quân tử nhất ngôn! - Nhất định rồi ạ. - Thiên Ân cười lịch sự đáp trả. Thiên Ân a~ Nó bắt đầu thấy ngưỡng mộ cậu rồi đó, luôn biết đối phó với những tình huống bất ngờ mà bố nó đưa ra, có ai nói rằng cậu rất biết lấy lòng người lớn và khiến cho họ tin tưởng chưa? == Nhưng mà, hình như nó đang bị bơ thì phải? Sao nó đứng đây mà bố nó cứ tay bắt mặt mừng với Thiên Ân là sao? Thiên Ân! Không phải cậu tính thu tóm bố của nó thành bố của cậu chứ? - Bố! Bố! - nó kéo ông Minh lại. - Để Thiên Ân về đi, bố mẹ cậu ấy đang đợi đó. - Phải, phải, bố quên mất. - ông Minh xoa đầu nó, bắt tay với Thiên Ân. - Vậy cháu về nhé. - Vâng, chào bác cháu về. - nói rồi Thiên Ân vẫy tay với nó. - Tớ về nhé San San. - Ừ... chào. - nó vô thức giơ tay vẫy lại. Cái gì vậy? Sao tự dưng nó vẫy tay đáp trả lại Thiên Ân làm cái quái gì? Nó có thân thiết với cậu đâu? Nó còn chẳng biết mối quan hệ giữa nó và cậu bây giờ là gì nữa. Bạn bè á? Hừm, nó không nghĩ vậy. Người... không, không được, nó còn chưa coi cậu là bạn thì làm sao mà có thể xảy ra một thứ mối quan hệ khác chứ. >< Xuỳ, xuỳ, đuổi, nó phải đuổi hết những cái suy nghĩ vẩn vơ trong đầu lúc này ra, chật chội quá rồi, khiến cho nó cũng chẳng hiểu nó đang nghĩ cái gì nữa. @@ Rồi, nó vừa quay ngoắt lại tính trở vào phòng thì tim nó suýt nữa nhảy ra ngoài khi đụng ngay cái thân hình to lớn của bố nó đang chắn trước mặt và... cái vẻ mặt của ông, có chút gì đó khiến nó có cảm giác... không hay cho lắm. = = - San San, con thích thằng bé đó không? - bố nó khom người nhìn nó. Thằng bé? Thằng bé nào? Ý trời, không phải... không phải bố nó đang muốn nói tới Thiên Ân chứ? Sốc tới tận óc luôn rồi nha, sao bố nó lại hỏi một câu... hừm, nói chung là không nằm trong bộ nhớ những câu hỏi có câu trả lời trong đầu của nó. - Bố, con chỉ mới biết cậu ta ở trên lớp thôi mà. >///< - nó giậm chân. - Ồ, vậy hả? Theo bố thấy thì thằng bé đó thích con đấy. ^^ - Bố! - nó cau có. - Không nói chuyện với bố nữa! Nó giận đùng đùng bỏ vào phòng, vác theo cái mặt đỏ hết mức. Phi thân lên chiếc giường êm ái, nó vùi mặt xuống gối, cố bịt tai để không phải nghe thấy tiếng cười hết sức gian tà của bố nó. >< Rốt cuộc thì bố của nó hôm nay làm sao vậy?! Lúc đầu thì khiến nó lo sợ gần chết, giờ thì lại khiến nó tức muốn thổ huyết luôn. Thở đều, thở đều, nó cần phải bình tĩnh, không được để huyết áp tăng thêm nữa, nếu không là đi chầu diêm vương luôn quá. Nó cần phải đi ngủ ngay bây giờ, nhằm bảo tồn nhan sắc =)))) và tịnh dưỡng sức khoẻ sau khi nguyên cả ngày bị hành hạ quá nhiều về thể xác lẫn tinh thần. == **** - San San! Cộc cộc cộc - San San! Cứ mỗi một câu vang lên là liền sau đó tiếng gõ cửa liên hồi. Nó từ từ nheo mắt, đưa tay che thứ ánh sáng chói loá hắt từ ngoài cửa sổ. Mắt đã mở, nó mơ hồ nhìn quanh phòng, rồi lại liu diu chuẩn bị lăn ra ngủ tiếp thì tiếng gọi gấp gáp ngoài cửa lại vang lên: - San San! 7 giờ sáng rồi đó, con không tính đi học sao? 7 giờ sáng? Hừm, 7 giờ 10 phút mới vào... Hả?? Cái gì? 7 giờ rồi sao? (||OдO||) Nó mở trừng mắt, vùng dậy khỏi giường, thứ nó nhắm tới đầu tiên là chiếc đồng hồ bé xinh được đặt cạnh đèn ngủ sát đầu giường nó. Sau 3 giây nhìn chăm chú, nó rút ra được kết luận: hết pin. Đáng ghét. Không thể tin nổi rằng chiếc đồng hồ chạy suốt bao nhiêu tháng trời không sao, đùng cái lại hết pin đúng vào lúc này. >< Vậy mà tối qua nó còn tích cực hẹn giờ rồi đánh một giấc ngủ ngon lành. Nó cấp tốc vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay quần áo, chải đầu tóc, tất cả thực hiện với tốc độ nhanh hết mức có thể. Xong xuôi, nó quay ra bàn học. Nhưng không! Cái... cái ba lô của nó, không có trên bàn. Mắt nó long lên sòng sọc, quét từng ngóc ngách trong phòng, vậy mà nhìn muốn lác cả con mắt vẫn không thấy cái ba lô đâu. Nó bắt đầu lục lại trí nhớ. Nhớ, nó phải cố nhớ lại, hừm, sau khi bị Khang Kiệt lôi đi, đi mãi, đến một ngôi nhà, có một cô bé tên Tuyết Nhi... Tiêu rồi! Cặp sách mình vẫn vứt ở đó! Nó ôm mặt không thể thốt lên lời. Trời ơi. Đúng là đại thảm hoạ mà, một ngày dậy muộn, lại còn quên mất cái ba lô ở một nơi xa lạ. >< Ôi. Còn cái lịch học nữa, nó nhét ở trong ba lô luôn rồi, giờ biết hôm nay học những môn gì mà mang sách vở đi đây?? Hừ! Mang đại một quyển vở trắng đi vậy! Vừa mới mở cửa phòng bước ra ngoài, nó khựng người lại, ngẫm nghĩ một lúc, hình như nó thấy vẫn quên cái gì đó thì phải. ('・_・`) Đôi mắt nó đảo một hồi, trúng ngay chiếc đồng hồ to lù treo ngoài phòng khách. - Á! 7 giờ 5 phút rồi?! Kệ thôi, giờ nó chẳng có thời gian để mà nhớ với quên gì nữa. Nó mà còn chần chừ ở nhà thêm giây phút nào nữa thì xác định quên luôn đi cái danh hiệu học sinh ngoan. ------------------------------------ - Á!!!! Đóng cổng rồi sao?! Nó chỉ biết đứng chôn chân tại chỗ trước cánh cổng sắt đã đóng im lìm của trường nó. TT^TT Mới sáng mở mắt ra mà sao lắm việc đen đủi ập đến thế này?? Hết cách rồi, nó không thể bỏ học sau khi tốn bao nhiêu sức lực để chạy đến trường được, đành phải làm học sinh hư một ngày vậy, vượt rào thôi. == Nhưng nó chưa kịp làm gì thì cánh cổng kia mở ra từ từ một cách nặng trịch. Không lẽ nhà trường thương tình nó là một học sinh ngoan ngoãn, lần đầu vi phạm nội quy nên tha mà mở cổng cho nó? Không quan tâm, dù là gì đi nữa thì cánh cổng cũng đã mở, vậy thì nó cứ đường hoàng đi vào thôi, khỏi phải vượt rào. :3 Bíp bíp Có tiếng còi ô tô vang lên sau lưng nó chói ráy, khiến nó nhăn mặt, giật mình ngoái lại. Một chiếc ô tô BMW đen bóng loáng đang chầm chậm lăn bánh tiến thẳng về hướng nó, à không, đang nhắm tới lối vào trường mới đúng. Nó tự động đứng dẹp sang một bên, chợt chiếc ô tô đó dừng lại ngay bên nó, tấm kính đen một bên cửa kéo xuống, lộ ra bản mặt lạnh băng của một người, hẳn là nghe đến từ lạnh thì mọi người chắc cũng phần nào đoán ra được người đó là ai rồi. Bộp Một cái ba lô bay thẳng từ trong chiếc xe ập thẳng vào người nó, cũng may là nó nhanh tay chụp lấy, không thì bản mặt của nó hứng chọn toàn bộ cái ba lô rồi. Nó ngơ ngác, rụt rè hướng mắt nhìn Khắc An ngồi trong xe, cậu chẳng thèm nhìn nó, khoanh tay như thể đang tức giận gì đó. - Cậu! Đã không thực hiện lời hứa lại còn để tôi mang ba lô cho cậu! Có phải cậu thấy tôi dễ bắt nạt quá không? Lần này tôi tha, đừng hòng lần sau tôi để yên việc như hôm nay. - nói rồi Khắc An ấn nút kéo kính xe lên. Nó cứ trơ ra nhìn chiếc xe lăn bánh tiến vào phía sân trường rộng rãi. Khắc An nói cái gì? Gì mà nói nó không thực hiện lời hứa chứ? Ŏ︿Ŏ Liếc mắt nhìn xuống chiếc ba lô trên tay, nó chớp mắt liên hồi, đây chẳng phải là ba lô của nó sao? Ủa? Vậy là sao? Ai có thể nói cho nó biết chuyện gì đang diễn ra không? Lời hứa gì ở đây? Chẳng phải cậu đã bảo với nó không phải đến thư viện nữa rồi sao? Mà thay vào đó là thực hiện việc khác. . . . A!!!!! Trời ơi! Cái lời hứa chết tiệt đó! Mà không! Mình đâu có đồng ý, là cậu ta tự áp đặt lên mình mà!! Đúng vậy, tất cả, từ đầu đến cuối là tự Khắc An áp đặt mấy cái lời hứa lên nó, từ việc ở thư viện, cho đến cái lời hứa ngày hôm qua mà cậu bắt nó thực hiện là đến nhà gọi cậu đi học. Cái con người này, sao lại có thể ăn nói trắng trợn vậy chứ?! Cứ quăng cho nó mấy cái lời hứa đó mà mặc cho nó có đồng ý hay không. Thật là không thể ưa nổi mấy tên thiếu gia lắm tiền nhiều của mà. >“< - A!! Bác bảo vệ ơi! Đợi cháu! ε=ε=ε=( ノ'Д`)ノ Quăng tất cả ý nghĩ bực bội, nó tăng hết tốc lực vượt qua cánh cổng đang dần đóng lại. Vừa vượt qua cánh cổng trong tích tắc, còn chưa kịp hoàn hồn, nó bất ngờ đụng phải ai đó, khiến nó ngã đập mông xuống đất. Chưa kịp ngẩng mặt lên nhìn kẻ chắn đường mình là ai thì nó đã nghe thấy một giọng nói chẳng mấy vui vẻ gì. == - Này! Mắt cậu để đâu vậy hả?! _Ru_ Xin lỗi các bạn nha, ^^ chap này ra muộn mất 1 ngày. Thông cảm cho Ru đi ha~ Lỗi thứ 2 nữa là chap này k hay mấy, vì vậy lại 1 lần nữa mong các bạn bỏ qua. ==
/38
|