Còn Có Ngày Mai

Chương 12

/46


hấm thoát đã tới cuối tháng 12, tiết trời sang đông, khô và lạnh. Từng cơn gió thu man mác buồn đã không còn nữa mà thay vào đó là những cơn gió mùa đông bắc rét cắt da cắt thịt. Những hôm trời mưa phùn thì công việc rời chiếc chăn thân yêu để ra đường lại là một cực hình đối với tất cả mọi đứa học sinh chứ không riêng gì nó.

Gần tới giáng sinh, đường phố trở nên đẹp lạ thường bởi những chiếc đèn ông sao, những dải duy băng, những dây đèn nháy, những miếng xốp trắng, những cây thông noel cho dù chỉ là toàn hàng nhân tạo…………

- Tối mình đến nhà thờ xem giáng sinh nhé? – A nhỏ nhẹ

- Lạnh lắm – Nó lắc đầu

- Lạnh thì mặc nhiều áo, quàng khăn vào

- Mình có theo đạo đâu

- Vậy cứ theo đạo mới được đến nhà thờ à. Xì

- Không phải…nhưng mà…

- Không nhưng gì cả, mai đi nhé, không là nghỉ chơi luôn

- Ừ thì đi

Đêm giáng sinh, trước cửa nhà thờ đông nghịt người, A choàng tay lên sửa lại chiếc khăn quàng cổ cho nó

- Lạnh không?

- Sắp thành băng rồi – Nó xoa xoa 2 tay vào nhau

- Vui nhỉ, đẹp nhỉ - A cầm tay nó đi rồi chỉ cho nó những mái nhà trắng xóa tuyết, thực ra toàn bằng xốp trắng

- Ước gì ở mình có tuyết như nước ngoài nhỉ - A ngước lên nhìn nó

- Có tuyết để thành đồ đông lạnh à? – Nó cười

Bất ngờ, A ôm lấy nó. Nó khe khẽ gỡ tay A ra trước con mắt đầy ngạc nhiên của cô bé

- Mình…mình….xin lỗi

- Sao vậy?

- Thực ra điều này mình đã muốn nói với A từ rất lâu rồi nhưng không có cơ hội

- Là…là…gì – Giọng A run run

- Mình luôn coi A là bạn thân của mình thôi

- Từ bao giờ - Mắt A bắt đầu đỏ

- Từ trước đây, cho tới tận bây giờ, vẫn thế. Xin lỗi, mình đã từng ngộ nhận tình cảm của mình

Mắt A rớm lệ, rồi từng giọt nước mắt cứ thế khẽ lăn dài trên má

- Đừng… đừng… khóc mà, mình…. mình sợ con gái khóc lắm

- …………..

- Mình thật sự xin lỗi A, có lẽ chúng ta mãi là bạn như thế này sẽ tốt hơn, có khi, khi yêu vào rồi mọi chuyện không đi đến đâu, tình bạn cũng không giữ nổi ý chứ

-……………….

Đưa tay lên lau mắt cho A, nó cũng suýt khóc

- A hiểu rồi, thôi mình về đi

Quàng lại chiếc khăn lên cổ, đội lại chiếc mũ lông cho A, nó lên xe.

Con đường về dài và lạnh. Người con gái sau xe nó hôm nay im lặng đến lạ thường. Nó cũng chẳng biết nói gì trong giờ phút này. Thôi thì lại im lặng.

Một cơn gió thổi qua. Một đôi bàn tay nhỏ bé luồn vào ôm bụng nó

- Lạnh quá, mình ôm nhé, người bạn thân

- Uk

3 từ người bạn thân xoáy sâu vào trong tim nó. 3 từ đó như chứa đựng biết bao hờn giận, trách móc, xót xa…Nhưng nó đâu thể làm khác được. Tình cảm thì không thể gượng ép, huống chi, A lại là người nó yêu quý suốt bao năm nay, nó không muốn làm A tổn thương thêm một giây phút nào nữa.

Những ngày sau đó, A cũng thường tìm lý do để không đi chung xe với nó nữa, hôm thì đi học thêm, hôm thì ra của hàng phụ bán với mẹ, …..Trên lớp, A cũng ít nói chuyện với nó hơn, lâu lâu cũng không rủ nó đi chơi nữa

Thôi, vậy cũng tốt, rồi A sẽ ổn thôi. Cho dù A có căm ghét nó, có không bao giờ chơi với nó nữa thì nó cũng không hối hận với quyết định của mình. A là người thông minh, A cũng sẽ hiểu cho nó, chỉ là sớm hay muộn, và mất bao lâu thôi.

“Đừng mang cho ai đó hơi ấm...

...Sau đó bỏ đi

Đừng mang cho ai đó niềm tin...

...Sau đó lừa dối

Đừng mang cho ai đó hi vọng...

...Sau đó đập tan

Và đặc biệt là...

Đừng nói YÊU ai đó...

Sau đó lại nói tất cả chỉ là NGỘ NHẬN”


/46

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status