Trong vương phủ, Đoan Vương phi âm thầm đau lòng, trái tim chảy máu, mà bên trong Hải Đường Xuân viện của Phượng gia, Chân thị tức giận đến hộc máu! Phượng Loan và bọn nha hoàn hoảng sợ tiến lên dìu nàng, bưng nước, lấy ống nhổ, đấm lưng xoa ngực, toàn bộ người trong phòng đều rối loạn.
"Mẫu thân." Phượng Loan lo lắng cho nàng, đưa khăn, khuyên nhủ: "Trước tiên xin người hãy bớt giận."
Đối với mẫu thân cả đời cao ngạo mà nói, thanh danh của mình bị Tiêu Đạc hủy hoại, có khả năng phải đi làm thiếp, quả thực chính là không tiếng động đem một đao đâm thẳng vào tim mẫu thân! Ngẫm lại xem, lúc trước bà còn cười nhạo Trinh Nương đi làm thiếp, lúc này liền đến phiên bản thân mình, làm sao có thể chịu được?
Chân thị tức giận đến cả người run rẩy, giọng nói bén nhọn: "Cút! Đều cút ra ngoài cho ta!"
Chân ma ma không chịu đi, "Phu nhân vừa rồi nôn máu..."
"Ta còn chưa chết!" Chân thị đem chén đập xuống đất, ho khan một cái, tiện đà cười lạnh, "Chết rồi rất tốt, chết rồi trước mắt ta mới được thanh tịnh." Đuổi Chân ma ma ra ngoài, sau đó ngẩng mặt hướng lên trời nhắm mắt lại, giọng căm hận nói: "Sớm biết hôm nay, lúc trước ta sẽ không sinh ngươi ra! Còn không bằng bóp chết ngươi, không..., trước bóp chết phụ thân ngươi, sau tìm sợi dây thừng treo cổ mình."
Bà nhịn không được lệ tràn ướt mi, giọng nói nghẹn ngào, "Nhất định là ta tạo nghiệt, mới có thể báo ứng ở trên thân ngươi."
Phượng Loan vội vàng khuyên nhủ: "Mẫu thân, chuyện này làm sao có thể oán người được chứ?" Trong lòng vô cùng khổ sở, "Kỳ thật, cũng không có như bên ngoài nói, tệ như vậy. Tuy rằng mỗi người đều biết Tiêu Đạc đã cứu con, nhưng Hoàng Thượng sẽ không tán thành vụ hôn sự này, chỉ sợ chưa hẳn thành được. Không ai thèm lấy con, có thể làm cô nương ở nhà cả đời."
"Cái rắm!" Đột nhiên Chân thị mở mắt ra, "Ta có thể để ngươi cả đời làm gái lỡ thì?!"
Phượng Loan im lặng.
Tự mình nghĩ làm gái lỡ thì, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể được.
Lời này bất quá là an ủi mẫu thân thôi.
Bởi vì bất luận là Đại Bá Phụ, hay Tiêu Đạc, hai người này nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua cho người ta, bản thân mình khả năng không lấy chồng kỳ thật rất nhỏ. Đặc biệt là Đại Bá Phụ, nếu thiết kế tỉ mỉ một cái bẫy, hơn phân nửa đã sớm chuẩn bị bước tiếp theo rất tốt, ứng đối các loại khả năng.
Chỉ sợ cuối cùng, mình sẽ không thể không trở thành thị thiếp của Tiêu Đạc, vẫn là Trắc phi.
Thế này mới phù hợp với tính toán không lộ chút sơ hở của Đại Bá Phụ và Tiêu Đạc.
Chân thị trầm giọng hỏi: "Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc hôm nay là chuyện gì xảy ra? Xe ngựa của ngươi, đang yên đang lành con ngựa làm sao có thể bị thương, Tiêu Đạc lại là từ đâu chui ra?"
Phượng Loan chậm rãi ngước mắt, nhìn mẫu thân, "Còn nhớ rõ hoài nghi lúc trước của con không?" Tức giận lúc trước sớm đã qua đi, ngược lại là bởi vì ngã một cái đau như vậy, cả trái tim đều nguội lạnh, người cũng tỉnh táo lại.
Bản thân mình sai là sai ở chỗ không nên hoàn toàn tin tưởng người khác, quản chi..., người nọ là người thân.
---- cũng sẽ đâm một đao sau lưng mình.
Vốn Chân thị luôn thấu hiểu lòng người, nữ nhi vừa nhắc tới, thoáng suy nghĩ, liền giận tím mặt nói: "Có người cố ý thiết kế ngươi? Trước hết để cho con ngựa của ngươi bị thương, sau cấu kết với Tiêu Đạc, cố ý trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân như vậy?!" Rất nhanh bà đã nghĩ thấu quan hệ mấu chốt trong đó, tức giận đứng dậy, "Ta muốn đi đến đại phòng để hỏi rõ ràng!"
Phượng Loan nắm chặt bà, vội la lên: "Mẫu thân, đừng đi..."
"Ngươi buông ra!" Chân thị bỏ nữ nhi ra, không quan tâm, nổi giận đùng đùng đi Tùng Phong Thủy các, ---- bà lấy thân phận em dâu đi gặp đại bá, cũng không thích hợp, nhưng lúc này làm sao còn nhớ được? Bọn hạ nhân thấy bà tìm Đại lão gia, nghĩ cách nhờ Nhị tiểu thư cứu viện, lại thấy bà đang nổi cơn thịnh nộ, không dám ngăn trở, đều nhượng bộ lui binh trốn xa ra.
Phượng Uyên bưng ly trà xanh gảy, ngẩng đầu nhíu mày, "Ngươi có việc gì, như thế nào không để nha hoàn lại đây truyền lời?"
Chân thị tiến lên đập một phát, 'ầm!', đem ly trà trong tay ông hất đổ xuống đất, mắt đẹp ngưng trọng sắc bén giống như hai tia sáng nhọn, "Ngươi lại dám tính kế Tiểu Loan của ta?"
"Niệm Khanh." Phượng Uyên tỉ mỉ khuyên giải, "Tiêu Đạc có chổ nào không tốt? Hắn là hoàng tử, tuổi trẻ, lại có năng lực, hơn nữa dựa theo hướng đi trong mộng của Tiểu Loan, hắn sẽ là tiềm long đời tiếp theo. Tiểu Loan theo hắn, cũng không phải cả đời làm Trắc phi trong Vương phủ, luôn luôn có một ngày vinh quang..."
"Ngươi nói vẫn là tiếng người sao?" Chân thị từng chữ từng chữ, ánh mắt phun lửa, như là hận không thể xé xác đối phương, bà nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ hỏi: "Ai cho ngươi lá gan đó?!"
Phượng Uyên phủi nước trà dính trên áo ngoài, tư thái thong dong, "Niệm Khanh, ngươi cho là chuyện lớn như vậy, người kia sẽ không biết sao?" Ánh mắt mang theo một chút thương tiếc, "Lời nói thật nói với ngươi thôi, chuyện này người nọ cũng đồng ý."
"Ngươi nói cái gì?!" Ánh mắt Chân thị khiếp sợ vô cùng.
"Ngươi không tin?" Phượng Uyên thở dài: "Ta nói đều là sự thật."
Chân thị lùi từng bước từng bước một, lẩm bẩm nói: "Không thể nào..." Bà nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, chạy nhanh về Hải Đường Xuân viện, bà không tin, không tin người kia sẽ bỏ mặc mình, sẽ cùng nhau chôn vùi nữ nhi! Bà muốn chính miệng hỏi một câu, dùng tốc độ nhanh nhất cà cuộc đời chạy vào địa đạo, gặp được người kia, cuối cùng cũng là không có được đáp án mình muốn.
Cõi lòng tràn đầy kỳ vọng mà đi, thất vọng mà quay về, sắc mặt thê lương thảm bại, nhẹ giọng thì thào, "Đây coi là cái gì mẫu thân, tính là gì mẫu thân..."
"Mẫu thân, người đừng như vậy." Phượng Loan vốn không đồng ý bà đi tới địa đạo bên kia, hơn nữa sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng không cảm thấy trời đất sụp đổ, tiến lên an ủi: "Sự tình bất thành thì bất thành, không có quan hệ, không oán người."
Chân thị chán nản nghiêm mặt, không nói.
Phượng Loan nhịn không được hỏi: "Mẫu thân. Người nọ rốt cuộc là ai?" Chiếu theo tình huống trước mắt, mẫu thân và Đại Bá Phụ nhất định là trong sạch, địa đạo bên kia..., có một người khác. Nhưng người này rốt cuộc là người nào, lại có năng lực uy hiếp với mẫu thân, có thể thay đổi chủ ý của bá phụ? Còn có vì sao người nọ không ra tay giúp mẫu thân?
Một vòng sương mù quanh quẩn không ngớt.
Bỗng nhiên Chân thị đứng dậy, bà đi tìm cây đốt lửa, thắp ngọn nến, dùng sáp nến đổ vào lỗ ổ khóa tủ quần áo, sau đó một cước đá chiếc chìa khóa vào bên trong thông qua khe cửa.
Phượng Loan nhìn mẫu thân, đây là muốn đoạn tuyệt lui tới với 'Người kia'? Cũng tốt, ngược lại đáy lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sợ mẫu thân chọc tức thân mình, lại khuyên nhủ: "Con nói hôn sự này Hoàng Đế bên kia khẳng định không vui, chưa hẳn Tiêu Đạc có thể thỉnh được tấu chương, có lẽ con cả đời sẽ không lập gia đình, nếu không nữa thì xuất gia..."
"Ngươi câm miệng!" Chân thị giận tím mặt, "Đó là cuộc sống nữ nhân nên trôi qua sao? Ngươi mới bây lớn, ta có thể trơ mắt nhìn cả đời ngươi trải qua những tháng ngày đó?!"
"Thật có thể cả đời không lập gia đình, cũng tốt vô cùng." Phượng Loan cười khổ, lại nói: "Không phải mẫu thân cả đời chán ghét phụ thân sao? Tội gì thế nào cũng phải làm cho con lập gia đình."
"Việc này..., đó là ta gặp người không tốt." Sắc mặt Chân thị cứng đờ, tiếp theo tỏ ra một chút vẻ u oán, "Cái gọi là bản thân nữ nhân trải qua tiêu dao khoái hoạt, bất quá chỉ là lừa mình dối người thôi."
Đêm dài đằng đẳng, hiu quạnh giống như sâu đang gặm nuốt trái tim của mình.
Chính là lời này không tốt nói ra với nữ nhi.
"Ngươi đừng sợ." Chân thị chùi nước mắt trên mặt, mới vừa rồi bà cực kỳ tức giận, cực hận, cực kỳ khó chịu, nhưng bà rất không thích phát giận, "Hôn sự môn đăng hộ đối sợ là không được, thấp một chút, mẫu thân vẫn có thể thay ngươi tìm cách." Bà nhíu mi, "Nếu thật không có biện pháp, ngươi liền gả cho biểu ca ở Chân gia đi."
Nhưng Phượng Loan không thể đồng ý như thế, "Không được."
"Như thế nào không được?" Chân thị nổi giận, "Trừ bỏ dòng dõi hơi thấp, biểu ca ngươi và con mọt sách của Mục gia cũng xấp xỉ, cho dù thành thật đần độn, cũng còn tốt hơn Tiêu Đạc!"
"Không phải." Lần này Phượng Loan bị đả kích đã hoàn toàn tỉnh táo lại, lắc đầu giải thích, "Không phải con không muốn, mà là không muốn để cho Chân gia khó xử. Đầu tiên, thanh danh của con đã bị Tiêu Đạc phá hủy, cho dù Chân gia miễn cưỡng cưới con, trong lòng cữu mẫu khẳng định không được dễ chịu, lại càng không cần biểu ca nghĩ như thế nào. Tiếp theo, Tiêu Đạc làm người hoàn toàn cố chấp điên cuồng, biểu ca nếu là dám cưới con, y theo tính tình của hắn, chỉ sợ vài năm sau sẽ khiến con làm tiểu quả phụ."
Nàng cười chua sót, "Con cũng không ngại làm quả phụ, chính là tội gì phải hại biểu ca?"
Chân thị cả giận nói: "Hắn điên rồi phải không! Tiêu Đạc bất quá là một hoàng tử nho nhỏ, phong Vương thì lại làm sao? Chẳng lẽ còn cùng đối nghịch với Phượng gia?" Khinh thường cười nhạo, "Hắn dám?!"
"Mẫu thân." Phượng Loan chắc chắc nói: "Hắn dám."
"Ngươi sao lại cố chấp như vậy?"
"Bởi vì Đại Bá Phụ lập tức muốn rời khỏi quan trường, bởi vì Phượng gia sẽ không cùng hắn đối nghịch, cũng bởi vì..." Phượng Loan nhếch miệng cười, oán hận nói: "Cũng bởi vì con từng làm thị thiếp của hắn, hiểu biết tính tình của hắn, lại biết năng lực và thủ đoạn của hắn." Ngữ khí của nàng không phải không có châm chọc, "Điều này, ngay cả Đại Bá Phụ cũng không biết."
"Ngươi đã làm thị thiếp của Tiêu Đạc?" Chân thị chấn kinh, "Cũng là ở trong mộng của ngươi?"
"Đúng vậy." Tâm tình Phượng Loan phức tạp cười cười, "Đúng, mộng của con."
---- ác mộng yêu hận khúc mắc ở kiếp trước.
Hiện tại không phải mình muốn may mắn, lúc trước bởi vì xấu hổ, không mặt mũi nói việc này với Đại Bá Phụ. Ông chỉ biết là ở trong 'Mộng' Phượng gia sẽ bị diệt, biết mười năm sau Thái tử sẽ bị xử tử, Túc Vương bị phế, Thành vương rơi đài, nhưng lại không biết sự việc trải qua trong mười năm, càng không biết liên quan của mình và Tiêu Đạc.
Cùng Đại Bá Phụ cái người loại máu lạnh vô tình này giao tiếp, trong tay phải có một con bài chưa lật, đúng vậy.
Tuy rằng ông đâm một đao vào mình, nhưng ông ta căn bản không sai, thủ đoạn lợi hại, ông ta muốn mười năm sau Phượng gia vùng dậy, thời điểm đó sẽ phải cần đến mình, bản thân mình cũng không ngại sai khiến một chút.
Chân thị vừa tức vừa hận, "Chẳng lẽ không có biện pháp nào? Thật sự cho cả đời ngươi không lập gia đình?!"
"Chỉ sợ ngay cả nguyện vọng này cũng là xa xỉ." Cuối cùng Phượng Loan vẫn nói ra lời thật, sau đó lại nói: "Mẫu thân không tin thì thử một chút xem, con nghĩ..., Đại Bá Phụ sẽ không để con cả đời không lấy chồng đâu."
Con mắt Chân thị sáng lấp loé không yên, "... Thử?"
******
Nhị tiểu thư nghĩ không thoáng đã treo cổ tự tử rồi!
Tin tức này kinh động đến mỗi người cao thấp trong Phượng phủ biến sắc.
Trước không nói đến suy nghĩ của những người khác ra sao, chỉ nói Phượng Uyên biết được tin tức, lúc này tự mình chạy tới Vọng Tinh Bão Nguyệt các*, vào cửa thì thấy, cháu gái tư thái nhàn nhã ngồi ở trước cửa sổ, mặt ngầm chứa vẻ cười lạnh.
*chỗ ở của Phượng Loan tên đầy đủ là Vọng Tinh Bão Nguyệt các, sau này mình sẽ từ từ sửa lại mấy chương trước.
Trên cổ nàng sạch sẽ, trắng trẻo, căn bản không có vết dây màu đỏ nào.
Phượng Uyên chợt hiểu ra, chậm rãi ngồi xuống.
Phượng Loan quay đầu nhìn về phía ông, "Cháu nghĩ cả đời không lập gia đình, ở lại Phượng gia."
"Không có khả năng!" Phượng Uyên quả quyết nói.
"Vậy sao?" Phượng Loan nhếch miệng, giễu cợt nói: "Đại Bá Phụ, giờ cháu đây đã có thể yên tâm gọi người rồi."
"Ý gì?" Phượng Uyên khó hiểu.
Phượng Loan cười nói: "Lúc trước cháu luôn hoài nghi người là cha đẻ của ta, không quá tin tưởng lời của mẫu thân, hiện tại tin rồi." Nàng nhẹ nhàng gảy đóa hoa trên bàn, "Thật sự là thủ đoạn lợi hại nha."
Sắc mặt Phượng Uyên không thay đổi, thản nhiên nói: "Nếu Tiêu Đạc là tiềm long đời tiếp theo, ta không thể không vì Phượng gia tính toán. Đừng nói cái gì không phải nữ nhi của ta, chỉ là cháu gái, cho nên mới phải làm như thế." Giọng nói của ông chắc chắc, "Cho dù ngươi là cốt nhục ruột thịt, ta cũng sẽ lựa chọn giống như vậy!"
"Chậc chậc, nói năng thật có khí phách." Phượng Loan nhẹ nhàng vỗ tay, tươi cười khắc sâu, "Cháu cũng không hoài nghi lời của người, tin tưởng mặc dù là đại đường tỷ Vinh Nương chưa gả, đến khi cần thiết, người cũng có thể làm ra lựa chọn giống như vậy. Nhưng mà, không có gì đáng để phải kiêu ngạo, càng chưa nói tới đáng để khoe khoang."
Ánh mắt nàng sáng quắc, nhìn Đại Bá Phụ đã đâm sau lưng mình một đao, "Nói đến nói đi, còn không phải là bởi vì nữ nhi ở trong mắt người đều không đáng giá, không bằng nhi tử, à không..., nhi tử cũng có thể hy sinh, thậm chí kế mẫu!" Một châm nhằm thẳng chỗ yếu, "Bởi vì hy sinh đều là người khác, không phải ông."
Đột nhiên Phượng Uyên giương mắt, thế nhưng lần đầu tiên trong đời bị nghẹn lời.
"Thôi, cháu cũng không muốn nhiều lời với người." Phượng Loan ném đóa hoa Cẩm Quỳ đỏ sẫm như máu đi, ngân nga nói: "Nếu chúng ta không nói được cảm tình, vậy thì nói điều kiện thôi."
Nếu mình muốn đánh một trận đấu ác liệt, nói điều kiện, dù sao cũng tốt hơn tay không tấc sắt.
"Điều kiện?" Đổi lại vẻ mặt Phượng Uyên ngưng trọng, ánh mắt chậm rãi chuyển động, đánh giá cháu gái không hề tầm thường này, giống như đột nhiên trưởng thành, để cho mình không thể không nghiêm túc đối phó, "Ngươi nói đi."
Cảm thấy có loại dự cảm, điều kiện cháu gái nói tới sẽ rất khó giải quyết.
******
Trăng sáng yên tĩnh, gió mát thổi nhẹ như làn mây đen mù mịt lướt qua.
Bất luận ban ngày đã xảy ra bao nhiêu việc kinh người, ---- linh cữu Phượng Thái Phu nhân bị cướp, Nhị tiểu thư Phượng gia bị Đoan Vương Tiêu Đạc anh hùng cứu mỹ nhân, hạ nhân Phượng gia chết không ít, quan phủ đang nghiêm lực tra xét việc này. Bất luận sóng lớn mãnh liệt như thế nào, màn đêm vẫn duy trì từ từ buông xuống, khiến mọi người bắt đầu tiến vào giấc ngủ.
Phượng Loan nằm ở trên giường, nhìn ánh trăng như nước yên tĩnh ngoài cửa sổ, không cảm thấy buồn ngủ.
Bản thân tỉ mỉ nghĩ qua, nếu bọn họ nhất định đem mình đi dụ dỗ, tránh không khỏi, trốn không xong, vậy thì cần phải lên tinh thần, ghi bọn họ vào sổ nợ tính toán cho thật tốt! Lại nói tiếp, không riêng gì Đại Bá Phụ, phủ Đoan Vương còn thiếu mình một món nợ lớn đây.
Bọn họ không để cho mình trải qua cuộc sống yên ổn thanh tịnh, vậy thì đành phải đem mình mài thành một thanh kiếm lợi hại, hơn nữa còn đang không ngừng mở đường đi tới, ai bị đâm, ai bị thương, cũng đừng trách mình.
Chết? Mình mới sẽ không đi chết.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tính toán khiến cho cảm xúc mãnh liệt huyên náo trong lòng chậm rãi bình phục.
Đột nhiên, cảm thấy không khí xung quanh có hơi kỳ lạ.
Phượng Loan mở choàng mắt, giống như gặp quỷ, trừng mắt về phía nam nhân ngồi ở bên giường, "Ngươi..." Tiếng nói của nàng còn chưa có truyền ra, liền bị đối phương che miệng lại. Một lát sau, nàng thấy rõ cặp con ngươi đen nhánh thâm thúy lạnh lẽo kia, lập tức nhận ra người trước mặt, Đoan Vương Tiêu Đạc!
"Nghe lời, đừng ồn ào." Hắn thấp giọng cười nói: "Là ta."
Tiêu Đạc khi nào trà trộn vào đây? Hắn lại có thể dễ dàng vào phủ Phụng Quốc Công, vô thanh vô tức, thậm chí ngay cả bọn nha hoàn ngoài cửa cũng không biết? Phượng Loan vô cùng kinh hãi.
Còn có hắn làm cái gì vậy? Một thân y phục đen dạ hành, còn che mặt, là muốn làm hái hoa đại đạo (dâm tặc) sao? [hhahaha...anh đúng là dâm tặc...sau này chị sẽ biết]
Tiêu Đạc sinh ra đã có thể nhìn thấu tâm tư ánh mắt của người khác, cặp mắt sáng chói hiểu rõ, ý cười bên môi thật sâu, "Bổn vương cũng không phải là kẻ ăn chơi háo sắc." Hắn nói như vậy, tay lại đưa tới sờ soạng cần cổ trắng nõn mịn màng, xác nhận nàng không có thắt cổ, khóe miệng hơi vểnh lên, "Thì ra là phô trương thanh thế hù dọa người ta."
"Ngươi nghĩ như thế nào?!" Phượng Loan thấp giọng cả giận nói.
"Chỉ là tới thăm ngươi một chút, không có vấn đề gì." Ánh mắt Tiêu Đạc sâu xa, con ngươi đen như mặc ngọc, lập loè trong trẻo nhưng sắc nhọn lạnh lùng lạnh thấu xương, chiếu vào trong mắt nàng, "Bổn vương nghĩ đã nói cho ngươi biết, ngoan ngoãn chờ, nhất định sẽ thỉnh tấu chương phong ngươi làm Trắc phi."
Phượng Loan chỉ cười lạnh một tiếng.
"Bổn vương nói, ngươi nhớ cho kĩ." Giọng điệu Tiêu Đạc còn thật sự xác thực, nói: "Ngươi nghe lời, sống cho tốt, ở nhà chờ, ta sẽ đem mọi chuyện hết thảy đều an bài xong." Âm điệu của hắn giống như mang theo độc Mạn Đà La, từ từ cười nói: "Nếu ngươi chết, bổn vương liền đem bài vị của ngươi mang về Vương Phủ."
"Mẫu thân." Phượng Loan lo lắng cho nàng, đưa khăn, khuyên nhủ: "Trước tiên xin người hãy bớt giận."
Đối với mẫu thân cả đời cao ngạo mà nói, thanh danh của mình bị Tiêu Đạc hủy hoại, có khả năng phải đi làm thiếp, quả thực chính là không tiếng động đem một đao đâm thẳng vào tim mẫu thân! Ngẫm lại xem, lúc trước bà còn cười nhạo Trinh Nương đi làm thiếp, lúc này liền đến phiên bản thân mình, làm sao có thể chịu được?
Chân thị tức giận đến cả người run rẩy, giọng nói bén nhọn: "Cút! Đều cút ra ngoài cho ta!"
Chân ma ma không chịu đi, "Phu nhân vừa rồi nôn máu..."
"Ta còn chưa chết!" Chân thị đem chén đập xuống đất, ho khan một cái, tiện đà cười lạnh, "Chết rồi rất tốt, chết rồi trước mắt ta mới được thanh tịnh." Đuổi Chân ma ma ra ngoài, sau đó ngẩng mặt hướng lên trời nhắm mắt lại, giọng căm hận nói: "Sớm biết hôm nay, lúc trước ta sẽ không sinh ngươi ra! Còn không bằng bóp chết ngươi, không..., trước bóp chết phụ thân ngươi, sau tìm sợi dây thừng treo cổ mình."
Bà nhịn không được lệ tràn ướt mi, giọng nói nghẹn ngào, "Nhất định là ta tạo nghiệt, mới có thể báo ứng ở trên thân ngươi."
Phượng Loan vội vàng khuyên nhủ: "Mẫu thân, chuyện này làm sao có thể oán người được chứ?" Trong lòng vô cùng khổ sở, "Kỳ thật, cũng không có như bên ngoài nói, tệ như vậy. Tuy rằng mỗi người đều biết Tiêu Đạc đã cứu con, nhưng Hoàng Thượng sẽ không tán thành vụ hôn sự này, chỉ sợ chưa hẳn thành được. Không ai thèm lấy con, có thể làm cô nương ở nhà cả đời."
"Cái rắm!" Đột nhiên Chân thị mở mắt ra, "Ta có thể để ngươi cả đời làm gái lỡ thì?!"
Phượng Loan im lặng.
Tự mình nghĩ làm gái lỡ thì, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể được.
Lời này bất quá là an ủi mẫu thân thôi.
Bởi vì bất luận là Đại Bá Phụ, hay Tiêu Đạc, hai người này nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua cho người ta, bản thân mình khả năng không lấy chồng kỳ thật rất nhỏ. Đặc biệt là Đại Bá Phụ, nếu thiết kế tỉ mỉ một cái bẫy, hơn phân nửa đã sớm chuẩn bị bước tiếp theo rất tốt, ứng đối các loại khả năng.
Chỉ sợ cuối cùng, mình sẽ không thể không trở thành thị thiếp của Tiêu Đạc, vẫn là Trắc phi.
Thế này mới phù hợp với tính toán không lộ chút sơ hở của Đại Bá Phụ và Tiêu Đạc.
Chân thị trầm giọng hỏi: "Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc hôm nay là chuyện gì xảy ra? Xe ngựa của ngươi, đang yên đang lành con ngựa làm sao có thể bị thương, Tiêu Đạc lại là từ đâu chui ra?"
Phượng Loan chậm rãi ngước mắt, nhìn mẫu thân, "Còn nhớ rõ hoài nghi lúc trước của con không?" Tức giận lúc trước sớm đã qua đi, ngược lại là bởi vì ngã một cái đau như vậy, cả trái tim đều nguội lạnh, người cũng tỉnh táo lại.
Bản thân mình sai là sai ở chỗ không nên hoàn toàn tin tưởng người khác, quản chi..., người nọ là người thân.
---- cũng sẽ đâm một đao sau lưng mình.
Vốn Chân thị luôn thấu hiểu lòng người, nữ nhi vừa nhắc tới, thoáng suy nghĩ, liền giận tím mặt nói: "Có người cố ý thiết kế ngươi? Trước hết để cho con ngựa của ngươi bị thương, sau cấu kết với Tiêu Đạc, cố ý trình diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân như vậy?!" Rất nhanh bà đã nghĩ thấu quan hệ mấu chốt trong đó, tức giận đứng dậy, "Ta muốn đi đến đại phòng để hỏi rõ ràng!"
Phượng Loan nắm chặt bà, vội la lên: "Mẫu thân, đừng đi..."
"Ngươi buông ra!" Chân thị bỏ nữ nhi ra, không quan tâm, nổi giận đùng đùng đi Tùng Phong Thủy các, ---- bà lấy thân phận em dâu đi gặp đại bá, cũng không thích hợp, nhưng lúc này làm sao còn nhớ được? Bọn hạ nhân thấy bà tìm Đại lão gia, nghĩ cách nhờ Nhị tiểu thư cứu viện, lại thấy bà đang nổi cơn thịnh nộ, không dám ngăn trở, đều nhượng bộ lui binh trốn xa ra.
Phượng Uyên bưng ly trà xanh gảy, ngẩng đầu nhíu mày, "Ngươi có việc gì, như thế nào không để nha hoàn lại đây truyền lời?"
Chân thị tiến lên đập một phát, 'ầm!', đem ly trà trong tay ông hất đổ xuống đất, mắt đẹp ngưng trọng sắc bén giống như hai tia sáng nhọn, "Ngươi lại dám tính kế Tiểu Loan của ta?"
"Niệm Khanh." Phượng Uyên tỉ mỉ khuyên giải, "Tiêu Đạc có chổ nào không tốt? Hắn là hoàng tử, tuổi trẻ, lại có năng lực, hơn nữa dựa theo hướng đi trong mộng của Tiểu Loan, hắn sẽ là tiềm long đời tiếp theo. Tiểu Loan theo hắn, cũng không phải cả đời làm Trắc phi trong Vương phủ, luôn luôn có một ngày vinh quang..."
"Ngươi nói vẫn là tiếng người sao?" Chân thị từng chữ từng chữ, ánh mắt phun lửa, như là hận không thể xé xác đối phương, bà nghiến răng nghiến lợi phẫn nộ hỏi: "Ai cho ngươi lá gan đó?!"
Phượng Uyên phủi nước trà dính trên áo ngoài, tư thái thong dong, "Niệm Khanh, ngươi cho là chuyện lớn như vậy, người kia sẽ không biết sao?" Ánh mắt mang theo một chút thương tiếc, "Lời nói thật nói với ngươi thôi, chuyện này người nọ cũng đồng ý."
"Ngươi nói cái gì?!" Ánh mắt Chân thị khiếp sợ vô cùng.
"Ngươi không tin?" Phượng Uyên thở dài: "Ta nói đều là sự thật."
Chân thị lùi từng bước từng bước một, lẩm bẩm nói: "Không thể nào..." Bà nghiêng ngả lảo đảo đi ra ngoài, chạy nhanh về Hải Đường Xuân viện, bà không tin, không tin người kia sẽ bỏ mặc mình, sẽ cùng nhau chôn vùi nữ nhi! Bà muốn chính miệng hỏi một câu, dùng tốc độ nhanh nhất cà cuộc đời chạy vào địa đạo, gặp được người kia, cuối cùng cũng là không có được đáp án mình muốn.
Cõi lòng tràn đầy kỳ vọng mà đi, thất vọng mà quay về, sắc mặt thê lương thảm bại, nhẹ giọng thì thào, "Đây coi là cái gì mẫu thân, tính là gì mẫu thân..."
"Mẫu thân, người đừng như vậy." Phượng Loan vốn không đồng ý bà đi tới địa đạo bên kia, hơn nữa sớm đã chuẩn bị tâm lý, cũng không cảm thấy trời đất sụp đổ, tiến lên an ủi: "Sự tình bất thành thì bất thành, không có quan hệ, không oán người."
Chân thị chán nản nghiêm mặt, không nói.
Phượng Loan nhịn không được hỏi: "Mẫu thân. Người nọ rốt cuộc là ai?" Chiếu theo tình huống trước mắt, mẫu thân và Đại Bá Phụ nhất định là trong sạch, địa đạo bên kia..., có một người khác. Nhưng người này rốt cuộc là người nào, lại có năng lực uy hiếp với mẫu thân, có thể thay đổi chủ ý của bá phụ? Còn có vì sao người nọ không ra tay giúp mẫu thân?
Một vòng sương mù quanh quẩn không ngớt.
Bỗng nhiên Chân thị đứng dậy, bà đi tìm cây đốt lửa, thắp ngọn nến, dùng sáp nến đổ vào lỗ ổ khóa tủ quần áo, sau đó một cước đá chiếc chìa khóa vào bên trong thông qua khe cửa.
Phượng Loan nhìn mẫu thân, đây là muốn đoạn tuyệt lui tới với 'Người kia'? Cũng tốt, ngược lại đáy lòng thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Sợ mẫu thân chọc tức thân mình, lại khuyên nhủ: "Con nói hôn sự này Hoàng Đế bên kia khẳng định không vui, chưa hẳn Tiêu Đạc có thể thỉnh được tấu chương, có lẽ con cả đời sẽ không lập gia đình, nếu không nữa thì xuất gia..."
"Ngươi câm miệng!" Chân thị giận tím mặt, "Đó là cuộc sống nữ nhân nên trôi qua sao? Ngươi mới bây lớn, ta có thể trơ mắt nhìn cả đời ngươi trải qua những tháng ngày đó?!"
"Thật có thể cả đời không lập gia đình, cũng tốt vô cùng." Phượng Loan cười khổ, lại nói: "Không phải mẫu thân cả đời chán ghét phụ thân sao? Tội gì thế nào cũng phải làm cho con lập gia đình."
"Việc này..., đó là ta gặp người không tốt." Sắc mặt Chân thị cứng đờ, tiếp theo tỏ ra một chút vẻ u oán, "Cái gọi là bản thân nữ nhân trải qua tiêu dao khoái hoạt, bất quá chỉ là lừa mình dối người thôi."
Đêm dài đằng đẳng, hiu quạnh giống như sâu đang gặm nuốt trái tim của mình.
Chính là lời này không tốt nói ra với nữ nhi.
"Ngươi đừng sợ." Chân thị chùi nước mắt trên mặt, mới vừa rồi bà cực kỳ tức giận, cực hận, cực kỳ khó chịu, nhưng bà rất không thích phát giận, "Hôn sự môn đăng hộ đối sợ là không được, thấp một chút, mẫu thân vẫn có thể thay ngươi tìm cách." Bà nhíu mi, "Nếu thật không có biện pháp, ngươi liền gả cho biểu ca ở Chân gia đi."
Nhưng Phượng Loan không thể đồng ý như thế, "Không được."
"Như thế nào không được?" Chân thị nổi giận, "Trừ bỏ dòng dõi hơi thấp, biểu ca ngươi và con mọt sách của Mục gia cũng xấp xỉ, cho dù thành thật đần độn, cũng còn tốt hơn Tiêu Đạc!"
"Không phải." Lần này Phượng Loan bị đả kích đã hoàn toàn tỉnh táo lại, lắc đầu giải thích, "Không phải con không muốn, mà là không muốn để cho Chân gia khó xử. Đầu tiên, thanh danh của con đã bị Tiêu Đạc phá hủy, cho dù Chân gia miễn cưỡng cưới con, trong lòng cữu mẫu khẳng định không được dễ chịu, lại càng không cần biểu ca nghĩ như thế nào. Tiếp theo, Tiêu Đạc làm người hoàn toàn cố chấp điên cuồng, biểu ca nếu là dám cưới con, y theo tính tình của hắn, chỉ sợ vài năm sau sẽ khiến con làm tiểu quả phụ."
Nàng cười chua sót, "Con cũng không ngại làm quả phụ, chính là tội gì phải hại biểu ca?"
Chân thị cả giận nói: "Hắn điên rồi phải không! Tiêu Đạc bất quá là một hoàng tử nho nhỏ, phong Vương thì lại làm sao? Chẳng lẽ còn cùng đối nghịch với Phượng gia?" Khinh thường cười nhạo, "Hắn dám?!"
"Mẫu thân." Phượng Loan chắc chắc nói: "Hắn dám."
"Ngươi sao lại cố chấp như vậy?"
"Bởi vì Đại Bá Phụ lập tức muốn rời khỏi quan trường, bởi vì Phượng gia sẽ không cùng hắn đối nghịch, cũng bởi vì..." Phượng Loan nhếch miệng cười, oán hận nói: "Cũng bởi vì con từng làm thị thiếp của hắn, hiểu biết tính tình của hắn, lại biết năng lực và thủ đoạn của hắn." Ngữ khí của nàng không phải không có châm chọc, "Điều này, ngay cả Đại Bá Phụ cũng không biết."
"Ngươi đã làm thị thiếp của Tiêu Đạc?" Chân thị chấn kinh, "Cũng là ở trong mộng của ngươi?"
"Đúng vậy." Tâm tình Phượng Loan phức tạp cười cười, "Đúng, mộng của con."
---- ác mộng yêu hận khúc mắc ở kiếp trước.
Hiện tại không phải mình muốn may mắn, lúc trước bởi vì xấu hổ, không mặt mũi nói việc này với Đại Bá Phụ. Ông chỉ biết là ở trong 'Mộng' Phượng gia sẽ bị diệt, biết mười năm sau Thái tử sẽ bị xử tử, Túc Vương bị phế, Thành vương rơi đài, nhưng lại không biết sự việc trải qua trong mười năm, càng không biết liên quan của mình và Tiêu Đạc.
Cùng Đại Bá Phụ cái người loại máu lạnh vô tình này giao tiếp, trong tay phải có một con bài chưa lật, đúng vậy.
Tuy rằng ông đâm một đao vào mình, nhưng ông ta căn bản không sai, thủ đoạn lợi hại, ông ta muốn mười năm sau Phượng gia vùng dậy, thời điểm đó sẽ phải cần đến mình, bản thân mình cũng không ngại sai khiến một chút.
Chân thị vừa tức vừa hận, "Chẳng lẽ không có biện pháp nào? Thật sự cho cả đời ngươi không lập gia đình?!"
"Chỉ sợ ngay cả nguyện vọng này cũng là xa xỉ." Cuối cùng Phượng Loan vẫn nói ra lời thật, sau đó lại nói: "Mẫu thân không tin thì thử một chút xem, con nghĩ..., Đại Bá Phụ sẽ không để con cả đời không lấy chồng đâu."
Con mắt Chân thị sáng lấp loé không yên, "... Thử?"
******
Nhị tiểu thư nghĩ không thoáng đã treo cổ tự tử rồi!
Tin tức này kinh động đến mỗi người cao thấp trong Phượng phủ biến sắc.
Trước không nói đến suy nghĩ của những người khác ra sao, chỉ nói Phượng Uyên biết được tin tức, lúc này tự mình chạy tới Vọng Tinh Bão Nguyệt các*, vào cửa thì thấy, cháu gái tư thái nhàn nhã ngồi ở trước cửa sổ, mặt ngầm chứa vẻ cười lạnh.
*chỗ ở của Phượng Loan tên đầy đủ là Vọng Tinh Bão Nguyệt các, sau này mình sẽ từ từ sửa lại mấy chương trước.
Trên cổ nàng sạch sẽ, trắng trẻo, căn bản không có vết dây màu đỏ nào.
Phượng Uyên chợt hiểu ra, chậm rãi ngồi xuống.
Phượng Loan quay đầu nhìn về phía ông, "Cháu nghĩ cả đời không lập gia đình, ở lại Phượng gia."
"Không có khả năng!" Phượng Uyên quả quyết nói.
"Vậy sao?" Phượng Loan nhếch miệng, giễu cợt nói: "Đại Bá Phụ, giờ cháu đây đã có thể yên tâm gọi người rồi."
"Ý gì?" Phượng Uyên khó hiểu.
Phượng Loan cười nói: "Lúc trước cháu luôn hoài nghi người là cha đẻ của ta, không quá tin tưởng lời của mẫu thân, hiện tại tin rồi." Nàng nhẹ nhàng gảy đóa hoa trên bàn, "Thật sự là thủ đoạn lợi hại nha."
Sắc mặt Phượng Uyên không thay đổi, thản nhiên nói: "Nếu Tiêu Đạc là tiềm long đời tiếp theo, ta không thể không vì Phượng gia tính toán. Đừng nói cái gì không phải nữ nhi của ta, chỉ là cháu gái, cho nên mới phải làm như thế." Giọng nói của ông chắc chắc, "Cho dù ngươi là cốt nhục ruột thịt, ta cũng sẽ lựa chọn giống như vậy!"
"Chậc chậc, nói năng thật có khí phách." Phượng Loan nhẹ nhàng vỗ tay, tươi cười khắc sâu, "Cháu cũng không hoài nghi lời của người, tin tưởng mặc dù là đại đường tỷ Vinh Nương chưa gả, đến khi cần thiết, người cũng có thể làm ra lựa chọn giống như vậy. Nhưng mà, không có gì đáng để phải kiêu ngạo, càng chưa nói tới đáng để khoe khoang."
Ánh mắt nàng sáng quắc, nhìn Đại Bá Phụ đã đâm sau lưng mình một đao, "Nói đến nói đi, còn không phải là bởi vì nữ nhi ở trong mắt người đều không đáng giá, không bằng nhi tử, à không..., nhi tử cũng có thể hy sinh, thậm chí kế mẫu!" Một châm nhằm thẳng chỗ yếu, "Bởi vì hy sinh đều là người khác, không phải ông."
Đột nhiên Phượng Uyên giương mắt, thế nhưng lần đầu tiên trong đời bị nghẹn lời.
"Thôi, cháu cũng không muốn nhiều lời với người." Phượng Loan ném đóa hoa Cẩm Quỳ đỏ sẫm như máu đi, ngân nga nói: "Nếu chúng ta không nói được cảm tình, vậy thì nói điều kiện thôi."
Nếu mình muốn đánh một trận đấu ác liệt, nói điều kiện, dù sao cũng tốt hơn tay không tấc sắt.
"Điều kiện?" Đổi lại vẻ mặt Phượng Uyên ngưng trọng, ánh mắt chậm rãi chuyển động, đánh giá cháu gái không hề tầm thường này, giống như đột nhiên trưởng thành, để cho mình không thể không nghiêm túc đối phó, "Ngươi nói đi."
Cảm thấy có loại dự cảm, điều kiện cháu gái nói tới sẽ rất khó giải quyết.
******
Trăng sáng yên tĩnh, gió mát thổi nhẹ như làn mây đen mù mịt lướt qua.
Bất luận ban ngày đã xảy ra bao nhiêu việc kinh người, ---- linh cữu Phượng Thái Phu nhân bị cướp, Nhị tiểu thư Phượng gia bị Đoan Vương Tiêu Đạc anh hùng cứu mỹ nhân, hạ nhân Phượng gia chết không ít, quan phủ đang nghiêm lực tra xét việc này. Bất luận sóng lớn mãnh liệt như thế nào, màn đêm vẫn duy trì từ từ buông xuống, khiến mọi người bắt đầu tiến vào giấc ngủ.
Phượng Loan nằm ở trên giường, nhìn ánh trăng như nước yên tĩnh ngoài cửa sổ, không cảm thấy buồn ngủ.
Bản thân tỉ mỉ nghĩ qua, nếu bọn họ nhất định đem mình đi dụ dỗ, tránh không khỏi, trốn không xong, vậy thì cần phải lên tinh thần, ghi bọn họ vào sổ nợ tính toán cho thật tốt! Lại nói tiếp, không riêng gì Đại Bá Phụ, phủ Đoan Vương còn thiếu mình một món nợ lớn đây.
Bọn họ không để cho mình trải qua cuộc sống yên ổn thanh tịnh, vậy thì đành phải đem mình mài thành một thanh kiếm lợi hại, hơn nữa còn đang không ngừng mở đường đi tới, ai bị đâm, ai bị thương, cũng đừng trách mình.
Chết? Mình mới sẽ không đi chết.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, tính toán khiến cho cảm xúc mãnh liệt huyên náo trong lòng chậm rãi bình phục.
Đột nhiên, cảm thấy không khí xung quanh có hơi kỳ lạ.
Phượng Loan mở choàng mắt, giống như gặp quỷ, trừng mắt về phía nam nhân ngồi ở bên giường, "Ngươi..." Tiếng nói của nàng còn chưa có truyền ra, liền bị đối phương che miệng lại. Một lát sau, nàng thấy rõ cặp con ngươi đen nhánh thâm thúy lạnh lẽo kia, lập tức nhận ra người trước mặt, Đoan Vương Tiêu Đạc!
"Nghe lời, đừng ồn ào." Hắn thấp giọng cười nói: "Là ta."
Tiêu Đạc khi nào trà trộn vào đây? Hắn lại có thể dễ dàng vào phủ Phụng Quốc Công, vô thanh vô tức, thậm chí ngay cả bọn nha hoàn ngoài cửa cũng không biết? Phượng Loan vô cùng kinh hãi.
Còn có hắn làm cái gì vậy? Một thân y phục đen dạ hành, còn che mặt, là muốn làm hái hoa đại đạo (dâm tặc) sao? [hhahaha...anh đúng là dâm tặc...sau này chị sẽ biết]
Tiêu Đạc sinh ra đã có thể nhìn thấu tâm tư ánh mắt của người khác, cặp mắt sáng chói hiểu rõ, ý cười bên môi thật sâu, "Bổn vương cũng không phải là kẻ ăn chơi háo sắc." Hắn nói như vậy, tay lại đưa tới sờ soạng cần cổ trắng nõn mịn màng, xác nhận nàng không có thắt cổ, khóe miệng hơi vểnh lên, "Thì ra là phô trương thanh thế hù dọa người ta."
"Ngươi nghĩ như thế nào?!" Phượng Loan thấp giọng cả giận nói.
"Chỉ là tới thăm ngươi một chút, không có vấn đề gì." Ánh mắt Tiêu Đạc sâu xa, con ngươi đen như mặc ngọc, lập loè trong trẻo nhưng sắc nhọn lạnh lùng lạnh thấu xương, chiếu vào trong mắt nàng, "Bổn vương nghĩ đã nói cho ngươi biết, ngoan ngoãn chờ, nhất định sẽ thỉnh tấu chương phong ngươi làm Trắc phi."
Phượng Loan chỉ cười lạnh một tiếng.
"Bổn vương nói, ngươi nhớ cho kĩ." Giọng điệu Tiêu Đạc còn thật sự xác thực, nói: "Ngươi nghe lời, sống cho tốt, ở nhà chờ, ta sẽ đem mọi chuyện hết thảy đều an bài xong." Âm điệu của hắn giống như mang theo độc Mạn Đà La, từ từ cười nói: "Nếu ngươi chết, bổn vương liền đem bài vị của ngươi mang về Vương Phủ."
/83
|