"Nhớ kỹ chưa?" Tiêu Đạc mỉm cười hỏi.
Ánh mắt Phượng Loan lạnh lẽo, ngưỡng mặt lên nhìn, kiếp này nàng còn nhỏ tuổi, nên dung mạo vẫn có vài nét trẻ con, giờ phút này bởi vì ánh mắt rét lạnh như sương, ngược lại khiến cho nét mặt lộ ra vài phần khiếp người.
Đôi mắt nàng chiếu ra ánh sáng ngọc rực rỡ như sao, đúng là một báu vật xinh đẹp, nhưng hào quang lại lạnh đến mức giống như hàn băng ngàn năm.
Từng chữ từng chữ oán hận nói: "Không nhớ kỹ! Ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Đạc cười cười, không có chút nào tức giận.
Chỉ là vững vàng nắm lấy cổ tay nàng, đối lập với những đốt ngón tay thon dài của hắn, khớp xương mang theo dấu vết quanh năm tập võ rõ ràng, đột nhiên..., không hề có dấu hiệu báo trước hắn hung hăng cắn xuống!
"Á..." Phượng Loan đột nhiên bị đau, lại không dám to tiếng, tức giận mắng hắn: "Ngươi điên rồi sao?" Vô cùng đau đớn làm cho nàng nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên được, liên tục hít hà.
Tiêu Đạc vẫn tươi cười đầy mặt, đang thưởng thức kiệt tác của mình, nhìn dấu răng trên cổ tay trắng nõn, đại biểu cho ký hiệu của bản thân mình, hài lòng nói: "Rất đều đặn." nói xong, lại đưa ra cổ tay mình bị cắn, đặt cùng một chỗ song song đối lập với tay nàng, "Không sai, thật sự rất xứng đôi."
Dưới ánh trăng, khóe môi hắn dính máu giống như ác quỷ Tu La.
Phượng Loan vừa tức vừa đau vừa giận, oán hận cắn răng, giơ tay rất muốn tát vào mặt hắn.
Tiêu Đạc lại nhẹ nhàng bắt được tay nàng, giễu cợt cười, "Cơn tức lớn như vậy, đến bây giờ cũng còn chưa tiêu tan? Vẫn là lúc trước bổn vương nhìn lầm ngươi rồi, trời sinh là đã có tính tình hung bạo như này."
"Ngươi cút, ngươi cút ngay!" Phượng Loan run giọng, đã không thể nói thêm lời nào nữa rồi.
Tiêu Đạc nở nụ cười nhẹ giọng, "Vì bổn vương muốn chính mắt xác nhận ngươi có sao không, ban đêm đột nhập phủ Phụng Quốc Công, thực sự là hao phí không ít công phu và mạo hiểm, ngươi không muốn nói một tiếng cảm tạ sao?"
Phượng Loan phát run nói: "Làm ta tức chết thì ngươi có thể lấy được một khối bài vị trở về đó."
"Ồ, vậy sao." Tiêu Đạc lắc lắc đầu, "Không có lời chút nào."
Giờ phút này hai người ngồi đối diện bên giường, bất kể là khoảng cách, vị trí, ngay cả hơi thở đang lưu động trong không khí, đều có chút cảm giác ám muội khác thường. Đặc biệt lúc này nàng còn tức giận đến mặt đỏ tai hồng, giống như hoa đào hồng nhạt trong tháng ba, phảng phất một trận gió thổi qua, sẽ thổi cho hoa rụng lả tả, hoa rơi như mưa, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
"Ai." Hắn than nhẹ, làm như oán giận nói, "Ngươi thật đúng là khiến lòng người rối loạn."
Phượng Loan nhắm mắt lại không phát ra tiếng.
Mình còn có thể thế nào đây? Giảng đạo lý với hắn vô dụng, cứng rắn cũng vô dụng, ồn ào để toàn bộ người Phượng gia biết càng không được, chỉ mong mình không nói lời nào làm cho hắn cảm thấy không hứng thú mà mau rời đi thôi.
Trong chớp mắt, chợt cảm giác cổ tay lại bị nắm lấy.
Có cái gì đó mát mát được bôi lên trên tay.
Vốn đang đau đớn như thiêu đốt, nhất thời cảm thấy bớt đau không ít.
Phượng Loan mở to mắt nhìn thấy, Tiêu Đạc lại còn mang theo đến một hộp thuốc mỡ, đang dùng tay lấy ra một ít, bôi loạn lên miệng vết thương trên cổ tay của mình. Chân tay hắn vụng về, hiển nhiên bình thường chưa bao giờ làm loại chuyện như vậy, đối lập với sự trầm ổn tự tin trước sau như một của hắn, nhìn có vẻ buồn cười một chút.
Đánh một cái tát lại cho trái táo ngọt.
A, chẳng lẽ mình còn có thể cảm động hay sao? Hết sức nhàm chán.
Nhưng nàng cũng không có giãy dụa và tránh né, bởi vì thật sự rất hiểu rõ tính tình của hắn, chuyện hắn muốn làm, cho tới bây giờ đều là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Cùng hắn lôi kéo, cũng giống nhau liếc mắt đưa tình, nếu như để cho hắn làm xong việc nhanh một chút, bản thân lại không để ý tới, hắn sẽ thấy mất mặt, biết đâu bỏ đi thì sao.
Sau một lúc lâu bận rộn, Tiêu Đạc buồn cười nói: "Không sai biệt lắm."
Từ đầu tới cuối Phượng Loan không hề lên tiếng.
"Thực kỳ lạ." Ánh mắt Tiêu Đạc thâm thúy tối tăm, như là bầu trời về đêm, chấm sáng nhỏ rực rỡ nhất đang không ngừng phát ra hào quang mê hoặc, "Bổn vương luôn cảm thấy, giống như ngươi đã biết ta lâu lắm rồi. Bằng không, sao hiểu rõ ta như vậy? Biết khi nào thì nên nói, khi nào thì không nên nói."
Thật sự rất hợp khẩu vị của mình.
Phượng Loan thản nhiên nói: "Đêm đã khuya, mời Đoan Vương Điện hạ đi cho."
Tiêu Đạc nghe vậy cười cười, "Ngươi đây là qua sông liền muốn rút cầu." Nhưng vui đùa thì vui đùa, rốt cuộc lúc này không dám thật sự lưu lại lâu hơn. Dù sao thân là hoàng tử, dạ hành lẻn vào phủ Phụng Quốc Công cũng không phải là chuyện giỡn! Vạn nhất rơi vào tai huynh đệ của mình và phụ hoàng, còn không biết gặp phải nhiễu loạn gì.
Đều do nữ nhân trước mắt này, giống như một chiếc lông chim, luôn không nhẹ không nặng ở trong lòng mình trêu chọc.
Vào đêm nghe được tin nàng treo cổ tự tử ở nhà, mặc dù biết người không chết, rốt cuộc vẫn không yên lòng, cuối cùng tự mình đến đây liếc mắt một cái mới cam tâm. Bằng không mỹ nhân yểu điệu như vậy chết đi, sự kết thân giữa mình và Phượng gia sẽ bị chặt đứt, kế hoạch lúc trước chẳng phải đều là uổng phí? Hoàn hảo, nàng chỉ là giở trò đùa giỡn tiểu tính tình mà thôi.
Tiêu Đạc từng bước đi đến gần, giơ tay lên.
Phượng Loan căng thẳng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Khóe miệng Tiêu Đạc hơi vểnh lên, căn bản không cho phép nàng tránh né liền duỗi tay tới, nhấn một cái vào huyệt vị dưới gáy nàng, nhìn giai nhân như cành hoa hồng có gai mềm mại ngã xuống, ý cười trong mắt càng sâu.
"Không như vậy, đêm nay ngươi nhất định ngủ không ngon." Hắn lẩm bẩm.
Phượng Loan điềm tĩnh ngủ say, nét mặt xưa nay vô cùng trong suốt, giống như sứ trắng, mái tóc đen nhánh tựa như dòng nước chảy xuôi trải lan ra, có một loại đen trắng rõ ràng tuyệt đẹp. Hai má hồng nhạt, màu mật ong trên môi, vừa đúng tô điểm thêm sáng rực, làm nổi bật vẻ long lanh thanh lệ của nàng phảng phất như một tiên nữ, khiến người luyến tiếc không muốn dời mắt.
"Ngủ cho thật tốt." Tiêu Đạc kéo tấm chăn mỏng đắp lên người nàng, lại nhìn thoáng qua, sau đó giống như mị ảnh trong bóng đêm lui ra phía sau vài bước, rồi biến mất sau tấm bình phong.
******
Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, là một ngày trời trong xanh, không mây, phong cảnh tốt lành.
Trong hoàng cung, tâm tình Tần Thái hậu vô cùng tốt.
Hôm qua nghe xong tiết mục ngắn 'Anh hùng cứu mỹ nhân' thú vị, cả buổi trưa đều vui vẻ, thậm chí buổi tối nằm mơ, còn mộng thấy Phượng Thục phi của Thái Tổ, đánh vào mặt bà ta, "Tôn điệt nữ (cháu cố) của ngươi bị lão Lục nhà chúng ta cứu, vận khí thật tốt, tốt xấu gì cũng xem như mò về một cái mạng, chậc chậc, đúng là hèn hạ đáng thương."
"Ngươi nói bậy!" Trong ngày thường sắc mặt đặc biệt sáng chói, Phượng Thục phi xinh đẹp đoan trang cao quý, tức giận đến mặt đỏ, tay phát run nói không được một câu hoàn chỉnh,"Hồ..., nói bậy."
Tần Thái hậu thấy bà ta bối rối xấu hổ, thì rất vui mừng.
Ở trong mơ, triều phục Cửu Phượng màu vàng phớt đỏ trên người run run, khinh miệt nhìn Phượng Thục phi nói: "Thục phi nương nương, không phải luôn khinh thường người Tần gia sao? Không phải nói cái gì dòng dõi Tần gia nghèo hèn, nhà nhỏ keo kiệt, theo xách giày cho thế gia các ngươi cũng không xứng sao?" Bà không khỏi đắc ý vạn phần, "Nhưng hiện nay như thế nào? Ai gia nấu chết ngươi, nấu chết Phạm Thái hậu, Ai gia mới là người cười cuối cùng."
Phượng Thục phi tức giận đến cả người run rẩy, hô: "Người tới! Tát miệng ả ta thật mạnh cho ta!"
Một đám cung nhân vọt lên, cũng không bắt lấy Tần Thái hậu, mà đem Phượng Thục phi đè xuống đất, "Bốp bốp!", đem khuôn mặt tuyệt sắc của bà tát đến đỏ bừng, tát cho nát bét!
Tần Thái hậu nhìn thấy, không biết trong lòng thoải mái đến mức nào.
Kết quả đồng hồ treo tường phía ngoài vang lên 'Keng', làm cho bà tỉnh lại từ trong mộng.
Mộng đẹp quan trọng chính là khiến người sảng khoái, bị cắt đứt, làm cho Tần Thái hậu rất mất hứng, vì việc này, sáng sớm còn vô cớ phát tác với một cung nữ, phạt cung nữ đó hai mươi cái tát miệng.
Về sau hết giận, tâm tình Tần Thái hậu rực rỡ như trước.
Lần này Phượng gia bị vứt hết mặt mũi rồi.
Tiểu thư con vợ cả tốt đẹp, cái gọi là thiên kim tiểu thư của phủ đệ trăm năm đại tộc nhà quan, kết quả bị người làm anh hùng cứu mỹ nhân, ban ngày ban mặt để nam nhân ôm ấp bồng bế, chuyện hài này cũng đủ làm cho người ta cười một trận. Phượng Nhị tiểu thư này trừ bỏ chết, hay cùng làm bạn nơi Thanh Đăng Cổ Phật, thì chỉ còn cách làm thiếp thất thôi! Thật đúng là thú vị.
Tần Thái hậu quyết định vui mừng trong chốc lát, cái chuyện cười này, không thể nghe phán quyết coi như xong, thì để cho mình vui cười thêm mười mấy năm nữa đi, nửa đời sau đều có thể lấy ra chế thuốc, vì thế phân phó nói: "Đi gọi Nghi Tần tới đây."
Không bao lâu Phượng Nghi tần đến.
Nàng xuất thân từ Phượng gia phủ Phụng Quốc Công, bản thân tài mạo song toàn, thông tuệ minh mẫn, sinh được một nam một nữ, đúng là thời điểm phong cảnh tuổi trẻ đắc ý. Hôm nay vẻ mặt lại tiều tụy không thôi, giữa hai hàng lông mày bao phủ một làn sóng ưu sầu mờ mịt nhợt nhạt, tiến lên hành lễ, "Thỉnh an Thái hậu nương nương."
Tần Thái hậu cố ý muốn vạch áo cho người xem lưng nên nói: "Nghe nói cháu gái của ngươi hôm qua xảy ra chuyện, đang yên lành, đi đưa linh cữu tổ mẫu hạ táng thôi lại có thể gặp được kẻ xấu." Ra vẻ đồng tình thở dài, "Đáng thương, nếu không phải lão Lục chúng ta tiện đường cứu giúp, chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng không còn."
Phượng Nghi tần như là xấu hổ vô cùng, cúi đầu nói: "Chỉ tại mệnh cháu gái tần thiếp không tốt, lại có kiếp nạn này, là vận khí nàng xui xẻo."
"Ồ?" Tần Thái hậu hỏi: "Vậy Phượng gia các ngươi định làm như thế nào?"
Phượng Nghi tần trả lời: "Tất nhiên là cho nàng ở lại trong miếu, tụng kinh, chấm dứt những năm cuối đời."
Tần Thái hậu chậc chậc thở dài, "Đáng tiếc, đáng tiếc, cả đời Thanh Đăng Cổ Phật, rất đáng thương." Bà nói: "Theo ý Ai gia, cháu gái của ngươi và lão Lục có duyên phận gặp gỡ, không bằng để nàng tới phủ Đoan Vương, coi như thành toàn một đoạn nhân duyên tốt đẹp."
Phượng Nghi tần biến sắc, "Như vậy sao được?! Đoan Vương đã có Vương Phi rồi."
Tần Thái hậu nói: "Có thể làm Trắc phi."
"Đây chẳng phải là làm thiếp?" Sắc mặt Phượng Nghi tần đỏ lên, có chút luống cuống, cất cao âm điệu nói: "Tiểu thư con vợ cả Phượng gia chúng ta có nguyên tắc nhất định không làm thiếp cho người ta!"
Tần Thái hậu ghét nhất giọng điệu của cái gọi là thế gia này, coi như bọn họ tài trí hơn người, Nghi Tần càng không muốn, bà cảm thấy càng muốn thúc đẩy đoạn nhân duyên này, "Lời này nói như thế nào?" Cố ý giận tái mặt, "Lão Lục của chúng ta dáng vẻ đường đường, nhân vật xuất chúng, lại là huyết mạch Hoàng thất, chẳng lẽ còn không thể nạp cháu gái của ngươi? Người quý giá bao nhiêu chứ."
Phượng Nghi tần trong long cười lạnh, Tần gia thật sự là loại sai vặt ngu xuẩn! Mới nói vài lời thì cắn câu rồi.
Dựa theo ý tứ của huynh trưởng, Hoàng Thượng bên kia sẽ không đồng ý việc hôn sự này, không thể đi thỉnh thánh chỉ, nếu muốn tìm cách cho cháu gái danh phận Trắc phi phủ Đoan Vương, phải xuống tay từ Thái hậu bên này.
Không có thánh chỉ, thì nếu xin được ý chỉ của Thái hậu cũng sẽ giống như nhau.
Tần Thái hậu là mẹ đẻ của Hoàng Thượng, một cái ý chỉ, Hoàng Thượng không thể nào bác bỏ.
"Tại sao không nói chuyện?" Tần Thái hậu lại nói: "Dựa vào dòng dõi Phượng gia của các ngươi là cái gì, lão Lục chính là hoàng tử, tiểu thư trên đời này vào được Vương Phủ, đều xem như trèo cao rồi." Bà lại thở dài, "Thôi, đáng thương, không bằng Ai gia tứ hôn cho Phượng gia các ngươi, tốt xấu gì cũng coi như thêm vài phần thể diện quang huy."
"Thái hậu nương nương, việc này thật sự không thể." Phượng Nghi tần trên tay một trận phát run, "Không, hôn sự này không thích hợp, cháu gái Tần thiếp, thật sự là..., thật sự không trèo cao đến Đoan Vương được." Nàng quỳ xuống, giống như cầu xin, một lần nữa nức nở nghẹn ngào nói: "Chỉ cần đưa đi trong miếu tu hành là tốt nhất."
Tần Thái hậu căn bản không để ý tới nàng, kêu người vào nói: "Đến, truyền ý chỉ của Ai gia."
"Không!" Phượng Nghi tần nhắm mắt lại, như là cực kỳ tức giận, thật sự bị chọc tức, thẳng người sau lại té xỉu! Cung nữ bên cạnh sợ hãi cuống quít tới đỡ, hô to: "Nghi Tần Nương nương, Nghi Tần Nương nương..."
******
Ý chỉ của Tần Thái hậu rất nhanh đã truyền ra ngoài cung, đưa đến Phượng gia.
Phượng Loan nghe xong, hy vọng vẫn luôn mang theo trong lòng như bị rơi xuống, hung hăng rơi xuống đất! Quả nhiên, giống như mình suy đoán, Đại Bá Phụ và Tiêu Đạc đều đang vì việc này bôn ba, bọn họ đã lợi dụng chuyện Thái hậu luôn xem Phượng gia là kẻ thù, cuối cùng cũng thắng rồi.
Thỉnh không được thánh chỉ, thì thỉnh ý chỉ, cứ thế đem hôn sự này quyết định.
Về sau Chân thị biết được tin tức, vội vàng chạy tới.
"Mẫu thân." Phượng Loan bất đắc dĩ nói: "Sự tình đã thành định cục."
"Ta biết." Chân thị cũng bình tĩnh trở lại, mình không thể chống lại Thái hậu nương nương, huống chi người kia đã bỏ quên bản thân mình, chỉ có thể oán hận cháp nhận sự thật. "Tiểu Loan, ngươi đừng sợ." Bà có một cặp mắt quyến rũ như nước, lúc này bên trong lóe ra hào quang quyết tuyệt, "Bất luận lên trời xuống đất, bất luận cần phải trải qua bao nhiêu phiêu lưu cực khổ, cho dù là chết...., mẫu thân cũng sẽ cùng ngươi ở chung một chỗ!"
"Mẫu thân...?!" Phượng Loan chấn kinh.
Bị người thân có lòng đâm bị thương, giờ lại cảm thấy ấm áp, nàng kìm lòng không đậu muốn cầm tay của mẫu thân.
Chân thị vẫn có thói quen lùi lại phía sau.
"Mẫu thân!" Phượng Loan tiến lên từng bước, không quan tâm, bắt được tay bà, làm người hai đời, lần đầu tiên..., thật sự cảm nhận được độ ấm của mẫu thân! Một hồi hoảng hốt, mới nói: "Trước kia là con cố chấp không hiểu chuyện, kỳ thật nghĩ lại, cái gì là sạch sẽ, cái gì là bẩn chứ? Muốn nói bẩn, có so với vị ở đại phòng kia bẩn hơn không? Còn có Tiêu Đạc càng bẩn hơn không phải sao?"
Trên thế giới này bẩn nhất, có lẽ chính là loại người si mê chính trị và quyền lực.
Nàng châm chọc cười, "Bọn họ đều sống thật tốt, vì sao chúng ta phải ghét bỏ bản thân mình?"
Huống chi, kiếp trước mình còn bị Tiêu Đạc vũ nhục trở thành thị thiếp của hắn, có thể so với mẫu thân tốt hơn chỗ nào? Không muốn nói ra điều này, là không muốn đả kích mẫu thân, nhưng là mình, sẽ không giống như trước đây, bởi vì mẫu thân từng sai mà ghét bỏ bà, nàng lại càng không muốn bà ghét bỏ mình.
Mẫu thân là ấm áp cuối cùng của mình trên đời này.
Ánh mắt Phượng Loan trong sạch như nước, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, con chỉ còn có người."
"Ai..." Chân thị sâu kín thở dài.
Ánh mắt Phượng Loan lạnh lẽo, ngưỡng mặt lên nhìn, kiếp này nàng còn nhỏ tuổi, nên dung mạo vẫn có vài nét trẻ con, giờ phút này bởi vì ánh mắt rét lạnh như sương, ngược lại khiến cho nét mặt lộ ra vài phần khiếp người.
Đôi mắt nàng chiếu ra ánh sáng ngọc rực rỡ như sao, đúng là một báu vật xinh đẹp, nhưng hào quang lại lạnh đến mức giống như hàn băng ngàn năm.
Từng chữ từng chữ oán hận nói: "Không nhớ kỹ! Ngươi muốn làm gì?"
Tiêu Đạc cười cười, không có chút nào tức giận.
Chỉ là vững vàng nắm lấy cổ tay nàng, đối lập với những đốt ngón tay thon dài của hắn, khớp xương mang theo dấu vết quanh năm tập võ rõ ràng, đột nhiên..., không hề có dấu hiệu báo trước hắn hung hăng cắn xuống!
"Á..." Phượng Loan đột nhiên bị đau, lại không dám to tiếng, tức giận mắng hắn: "Ngươi điên rồi sao?" Vô cùng đau đớn làm cho nàng nửa ngày cũng không ngẩng đầu lên được, liên tục hít hà.
Tiêu Đạc vẫn tươi cười đầy mặt, đang thưởng thức kiệt tác của mình, nhìn dấu răng trên cổ tay trắng nõn, đại biểu cho ký hiệu của bản thân mình, hài lòng nói: "Rất đều đặn." nói xong, lại đưa ra cổ tay mình bị cắn, đặt cùng một chỗ song song đối lập với tay nàng, "Không sai, thật sự rất xứng đôi."
Dưới ánh trăng, khóe môi hắn dính máu giống như ác quỷ Tu La.
Phượng Loan vừa tức vừa đau vừa giận, oán hận cắn răng, giơ tay rất muốn tát vào mặt hắn.
Tiêu Đạc lại nhẹ nhàng bắt được tay nàng, giễu cợt cười, "Cơn tức lớn như vậy, đến bây giờ cũng còn chưa tiêu tan? Vẫn là lúc trước bổn vương nhìn lầm ngươi rồi, trời sinh là đã có tính tình hung bạo như này."
"Ngươi cút, ngươi cút ngay!" Phượng Loan run giọng, đã không thể nói thêm lời nào nữa rồi.
Tiêu Đạc nở nụ cười nhẹ giọng, "Vì bổn vương muốn chính mắt xác nhận ngươi có sao không, ban đêm đột nhập phủ Phụng Quốc Công, thực sự là hao phí không ít công phu và mạo hiểm, ngươi không muốn nói một tiếng cảm tạ sao?"
Phượng Loan phát run nói: "Làm ta tức chết thì ngươi có thể lấy được một khối bài vị trở về đó."
"Ồ, vậy sao." Tiêu Đạc lắc lắc đầu, "Không có lời chút nào."
Giờ phút này hai người ngồi đối diện bên giường, bất kể là khoảng cách, vị trí, ngay cả hơi thở đang lưu động trong không khí, đều có chút cảm giác ám muội khác thường. Đặc biệt lúc này nàng còn tức giận đến mặt đỏ tai hồng, giống như hoa đào hồng nhạt trong tháng ba, phảng phất một trận gió thổi qua, sẽ thổi cho hoa rụng lả tả, hoa rơi như mưa, thật sự là đẹp không sao tả xiết.
"Ai." Hắn than nhẹ, làm như oán giận nói, "Ngươi thật đúng là khiến lòng người rối loạn."
Phượng Loan nhắm mắt lại không phát ra tiếng.
Mình còn có thể thế nào đây? Giảng đạo lý với hắn vô dụng, cứng rắn cũng vô dụng, ồn ào để toàn bộ người Phượng gia biết càng không được, chỉ mong mình không nói lời nào làm cho hắn cảm thấy không hứng thú mà mau rời đi thôi.
Trong chớp mắt, chợt cảm giác cổ tay lại bị nắm lấy.
Có cái gì đó mát mát được bôi lên trên tay.
Vốn đang đau đớn như thiêu đốt, nhất thời cảm thấy bớt đau không ít.
Phượng Loan mở to mắt nhìn thấy, Tiêu Đạc lại còn mang theo đến một hộp thuốc mỡ, đang dùng tay lấy ra một ít, bôi loạn lên miệng vết thương trên cổ tay của mình. Chân tay hắn vụng về, hiển nhiên bình thường chưa bao giờ làm loại chuyện như vậy, đối lập với sự trầm ổn tự tin trước sau như một của hắn, nhìn có vẻ buồn cười một chút.
Đánh một cái tát lại cho trái táo ngọt.
A, chẳng lẽ mình còn có thể cảm động hay sao? Hết sức nhàm chán.
Nhưng nàng cũng không có giãy dụa và tránh né, bởi vì thật sự rất hiểu rõ tính tình của hắn, chuyện hắn muốn làm, cho tới bây giờ đều là không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua. Cùng hắn lôi kéo, cũng giống nhau liếc mắt đưa tình, nếu như để cho hắn làm xong việc nhanh một chút, bản thân lại không để ý tới, hắn sẽ thấy mất mặt, biết đâu bỏ đi thì sao.
Sau một lúc lâu bận rộn, Tiêu Đạc buồn cười nói: "Không sai biệt lắm."
Từ đầu tới cuối Phượng Loan không hề lên tiếng.
"Thực kỳ lạ." Ánh mắt Tiêu Đạc thâm thúy tối tăm, như là bầu trời về đêm, chấm sáng nhỏ rực rỡ nhất đang không ngừng phát ra hào quang mê hoặc, "Bổn vương luôn cảm thấy, giống như ngươi đã biết ta lâu lắm rồi. Bằng không, sao hiểu rõ ta như vậy? Biết khi nào thì nên nói, khi nào thì không nên nói."
Thật sự rất hợp khẩu vị của mình.
Phượng Loan thản nhiên nói: "Đêm đã khuya, mời Đoan Vương Điện hạ đi cho."
Tiêu Đạc nghe vậy cười cười, "Ngươi đây là qua sông liền muốn rút cầu." Nhưng vui đùa thì vui đùa, rốt cuộc lúc này không dám thật sự lưu lại lâu hơn. Dù sao thân là hoàng tử, dạ hành lẻn vào phủ Phụng Quốc Công cũng không phải là chuyện giỡn! Vạn nhất rơi vào tai huynh đệ của mình và phụ hoàng, còn không biết gặp phải nhiễu loạn gì.
Đều do nữ nhân trước mắt này, giống như một chiếc lông chim, luôn không nhẹ không nặng ở trong lòng mình trêu chọc.
Vào đêm nghe được tin nàng treo cổ tự tử ở nhà, mặc dù biết người không chết, rốt cuộc vẫn không yên lòng, cuối cùng tự mình đến đây liếc mắt một cái mới cam tâm. Bằng không mỹ nhân yểu điệu như vậy chết đi, sự kết thân giữa mình và Phượng gia sẽ bị chặt đứt, kế hoạch lúc trước chẳng phải đều là uổng phí? Hoàn hảo, nàng chỉ là giở trò đùa giỡn tiểu tính tình mà thôi.
Tiêu Đạc từng bước đi đến gần, giơ tay lên.
Phượng Loan căng thẳng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Khóe miệng Tiêu Đạc hơi vểnh lên, căn bản không cho phép nàng tránh né liền duỗi tay tới, nhấn một cái vào huyệt vị dưới gáy nàng, nhìn giai nhân như cành hoa hồng có gai mềm mại ngã xuống, ý cười trong mắt càng sâu.
"Không như vậy, đêm nay ngươi nhất định ngủ không ngon." Hắn lẩm bẩm.
Phượng Loan điềm tĩnh ngủ say, nét mặt xưa nay vô cùng trong suốt, giống như sứ trắng, mái tóc đen nhánh tựa như dòng nước chảy xuôi trải lan ra, có một loại đen trắng rõ ràng tuyệt đẹp. Hai má hồng nhạt, màu mật ong trên môi, vừa đúng tô điểm thêm sáng rực, làm nổi bật vẻ long lanh thanh lệ của nàng phảng phất như một tiên nữ, khiến người luyến tiếc không muốn dời mắt.
"Ngủ cho thật tốt." Tiêu Đạc kéo tấm chăn mỏng đắp lên người nàng, lại nhìn thoáng qua, sau đó giống như mị ảnh trong bóng đêm lui ra phía sau vài bước, rồi biến mất sau tấm bình phong.
******
Ngày hôm sau thời tiết sáng sủa, là một ngày trời trong xanh, không mây, phong cảnh tốt lành.
Trong hoàng cung, tâm tình Tần Thái hậu vô cùng tốt.
Hôm qua nghe xong tiết mục ngắn 'Anh hùng cứu mỹ nhân' thú vị, cả buổi trưa đều vui vẻ, thậm chí buổi tối nằm mơ, còn mộng thấy Phượng Thục phi của Thái Tổ, đánh vào mặt bà ta, "Tôn điệt nữ (cháu cố) của ngươi bị lão Lục nhà chúng ta cứu, vận khí thật tốt, tốt xấu gì cũng xem như mò về một cái mạng, chậc chậc, đúng là hèn hạ đáng thương."
"Ngươi nói bậy!" Trong ngày thường sắc mặt đặc biệt sáng chói, Phượng Thục phi xinh đẹp đoan trang cao quý, tức giận đến mặt đỏ, tay phát run nói không được một câu hoàn chỉnh,"Hồ..., nói bậy."
Tần Thái hậu thấy bà ta bối rối xấu hổ, thì rất vui mừng.
Ở trong mơ, triều phục Cửu Phượng màu vàng phớt đỏ trên người run run, khinh miệt nhìn Phượng Thục phi nói: "Thục phi nương nương, không phải luôn khinh thường người Tần gia sao? Không phải nói cái gì dòng dõi Tần gia nghèo hèn, nhà nhỏ keo kiệt, theo xách giày cho thế gia các ngươi cũng không xứng sao?" Bà không khỏi đắc ý vạn phần, "Nhưng hiện nay như thế nào? Ai gia nấu chết ngươi, nấu chết Phạm Thái hậu, Ai gia mới là người cười cuối cùng."
Phượng Thục phi tức giận đến cả người run rẩy, hô: "Người tới! Tát miệng ả ta thật mạnh cho ta!"
Một đám cung nhân vọt lên, cũng không bắt lấy Tần Thái hậu, mà đem Phượng Thục phi đè xuống đất, "Bốp bốp!", đem khuôn mặt tuyệt sắc của bà tát đến đỏ bừng, tát cho nát bét!
Tần Thái hậu nhìn thấy, không biết trong lòng thoải mái đến mức nào.
Kết quả đồng hồ treo tường phía ngoài vang lên 'Keng', làm cho bà tỉnh lại từ trong mộng.
Mộng đẹp quan trọng chính là khiến người sảng khoái, bị cắt đứt, làm cho Tần Thái hậu rất mất hứng, vì việc này, sáng sớm còn vô cớ phát tác với một cung nữ, phạt cung nữ đó hai mươi cái tát miệng.
Về sau hết giận, tâm tình Tần Thái hậu rực rỡ như trước.
Lần này Phượng gia bị vứt hết mặt mũi rồi.
Tiểu thư con vợ cả tốt đẹp, cái gọi là thiên kim tiểu thư của phủ đệ trăm năm đại tộc nhà quan, kết quả bị người làm anh hùng cứu mỹ nhân, ban ngày ban mặt để nam nhân ôm ấp bồng bế, chuyện hài này cũng đủ làm cho người ta cười một trận. Phượng Nhị tiểu thư này trừ bỏ chết, hay cùng làm bạn nơi Thanh Đăng Cổ Phật, thì chỉ còn cách làm thiếp thất thôi! Thật đúng là thú vị.
Tần Thái hậu quyết định vui mừng trong chốc lát, cái chuyện cười này, không thể nghe phán quyết coi như xong, thì để cho mình vui cười thêm mười mấy năm nữa đi, nửa đời sau đều có thể lấy ra chế thuốc, vì thế phân phó nói: "Đi gọi Nghi Tần tới đây."
Không bao lâu Phượng Nghi tần đến.
Nàng xuất thân từ Phượng gia phủ Phụng Quốc Công, bản thân tài mạo song toàn, thông tuệ minh mẫn, sinh được một nam một nữ, đúng là thời điểm phong cảnh tuổi trẻ đắc ý. Hôm nay vẻ mặt lại tiều tụy không thôi, giữa hai hàng lông mày bao phủ một làn sóng ưu sầu mờ mịt nhợt nhạt, tiến lên hành lễ, "Thỉnh an Thái hậu nương nương."
Tần Thái hậu cố ý muốn vạch áo cho người xem lưng nên nói: "Nghe nói cháu gái của ngươi hôm qua xảy ra chuyện, đang yên lành, đi đưa linh cữu tổ mẫu hạ táng thôi lại có thể gặp được kẻ xấu." Ra vẻ đồng tình thở dài, "Đáng thương, nếu không phải lão Lục chúng ta tiện đường cứu giúp, chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng không còn."
Phượng Nghi tần như là xấu hổ vô cùng, cúi đầu nói: "Chỉ tại mệnh cháu gái tần thiếp không tốt, lại có kiếp nạn này, là vận khí nàng xui xẻo."
"Ồ?" Tần Thái hậu hỏi: "Vậy Phượng gia các ngươi định làm như thế nào?"
Phượng Nghi tần trả lời: "Tất nhiên là cho nàng ở lại trong miếu, tụng kinh, chấm dứt những năm cuối đời."
Tần Thái hậu chậc chậc thở dài, "Đáng tiếc, đáng tiếc, cả đời Thanh Đăng Cổ Phật, rất đáng thương." Bà nói: "Theo ý Ai gia, cháu gái của ngươi và lão Lục có duyên phận gặp gỡ, không bằng để nàng tới phủ Đoan Vương, coi như thành toàn một đoạn nhân duyên tốt đẹp."
Phượng Nghi tần biến sắc, "Như vậy sao được?! Đoan Vương đã có Vương Phi rồi."
Tần Thái hậu nói: "Có thể làm Trắc phi."
"Đây chẳng phải là làm thiếp?" Sắc mặt Phượng Nghi tần đỏ lên, có chút luống cuống, cất cao âm điệu nói: "Tiểu thư con vợ cả Phượng gia chúng ta có nguyên tắc nhất định không làm thiếp cho người ta!"
Tần Thái hậu ghét nhất giọng điệu của cái gọi là thế gia này, coi như bọn họ tài trí hơn người, Nghi Tần càng không muốn, bà cảm thấy càng muốn thúc đẩy đoạn nhân duyên này, "Lời này nói như thế nào?" Cố ý giận tái mặt, "Lão Lục của chúng ta dáng vẻ đường đường, nhân vật xuất chúng, lại là huyết mạch Hoàng thất, chẳng lẽ còn không thể nạp cháu gái của ngươi? Người quý giá bao nhiêu chứ."
Phượng Nghi tần trong long cười lạnh, Tần gia thật sự là loại sai vặt ngu xuẩn! Mới nói vài lời thì cắn câu rồi.
Dựa theo ý tứ của huynh trưởng, Hoàng Thượng bên kia sẽ không đồng ý việc hôn sự này, không thể đi thỉnh thánh chỉ, nếu muốn tìm cách cho cháu gái danh phận Trắc phi phủ Đoan Vương, phải xuống tay từ Thái hậu bên này.
Không có thánh chỉ, thì nếu xin được ý chỉ của Thái hậu cũng sẽ giống như nhau.
Tần Thái hậu là mẹ đẻ của Hoàng Thượng, một cái ý chỉ, Hoàng Thượng không thể nào bác bỏ.
"Tại sao không nói chuyện?" Tần Thái hậu lại nói: "Dựa vào dòng dõi Phượng gia của các ngươi là cái gì, lão Lục chính là hoàng tử, tiểu thư trên đời này vào được Vương Phủ, đều xem như trèo cao rồi." Bà lại thở dài, "Thôi, đáng thương, không bằng Ai gia tứ hôn cho Phượng gia các ngươi, tốt xấu gì cũng coi như thêm vài phần thể diện quang huy."
"Thái hậu nương nương, việc này thật sự không thể." Phượng Nghi tần trên tay một trận phát run, "Không, hôn sự này không thích hợp, cháu gái Tần thiếp, thật sự là..., thật sự không trèo cao đến Đoan Vương được." Nàng quỳ xuống, giống như cầu xin, một lần nữa nức nở nghẹn ngào nói: "Chỉ cần đưa đi trong miếu tu hành là tốt nhất."
Tần Thái hậu căn bản không để ý tới nàng, kêu người vào nói: "Đến, truyền ý chỉ của Ai gia."
"Không!" Phượng Nghi tần nhắm mắt lại, như là cực kỳ tức giận, thật sự bị chọc tức, thẳng người sau lại té xỉu! Cung nữ bên cạnh sợ hãi cuống quít tới đỡ, hô to: "Nghi Tần Nương nương, Nghi Tần Nương nương..."
******
Ý chỉ của Tần Thái hậu rất nhanh đã truyền ra ngoài cung, đưa đến Phượng gia.
Phượng Loan nghe xong, hy vọng vẫn luôn mang theo trong lòng như bị rơi xuống, hung hăng rơi xuống đất! Quả nhiên, giống như mình suy đoán, Đại Bá Phụ và Tiêu Đạc đều đang vì việc này bôn ba, bọn họ đã lợi dụng chuyện Thái hậu luôn xem Phượng gia là kẻ thù, cuối cùng cũng thắng rồi.
Thỉnh không được thánh chỉ, thì thỉnh ý chỉ, cứ thế đem hôn sự này quyết định.
Về sau Chân thị biết được tin tức, vội vàng chạy tới.
"Mẫu thân." Phượng Loan bất đắc dĩ nói: "Sự tình đã thành định cục."
"Ta biết." Chân thị cũng bình tĩnh trở lại, mình không thể chống lại Thái hậu nương nương, huống chi người kia đã bỏ quên bản thân mình, chỉ có thể oán hận cháp nhận sự thật. "Tiểu Loan, ngươi đừng sợ." Bà có một cặp mắt quyến rũ như nước, lúc này bên trong lóe ra hào quang quyết tuyệt, "Bất luận lên trời xuống đất, bất luận cần phải trải qua bao nhiêu phiêu lưu cực khổ, cho dù là chết...., mẫu thân cũng sẽ cùng ngươi ở chung một chỗ!"
"Mẫu thân...?!" Phượng Loan chấn kinh.
Bị người thân có lòng đâm bị thương, giờ lại cảm thấy ấm áp, nàng kìm lòng không đậu muốn cầm tay của mẫu thân.
Chân thị vẫn có thói quen lùi lại phía sau.
"Mẫu thân!" Phượng Loan tiến lên từng bước, không quan tâm, bắt được tay bà, làm người hai đời, lần đầu tiên..., thật sự cảm nhận được độ ấm của mẫu thân! Một hồi hoảng hốt, mới nói: "Trước kia là con cố chấp không hiểu chuyện, kỳ thật nghĩ lại, cái gì là sạch sẽ, cái gì là bẩn chứ? Muốn nói bẩn, có so với vị ở đại phòng kia bẩn hơn không? Còn có Tiêu Đạc càng bẩn hơn không phải sao?"
Trên thế giới này bẩn nhất, có lẽ chính là loại người si mê chính trị và quyền lực.
Nàng châm chọc cười, "Bọn họ đều sống thật tốt, vì sao chúng ta phải ghét bỏ bản thân mình?"
Huống chi, kiếp trước mình còn bị Tiêu Đạc vũ nhục trở thành thị thiếp của hắn, có thể so với mẫu thân tốt hơn chỗ nào? Không muốn nói ra điều này, là không muốn đả kích mẫu thân, nhưng là mình, sẽ không giống như trước đây, bởi vì mẫu thân từng sai mà ghét bỏ bà, nàng lại càng không muốn bà ghét bỏ mình.
Mẫu thân là ấm áp cuối cùng của mình trên đời này.
Ánh mắt Phượng Loan trong sạch như nước, nhẹ giọng nói: "Mẫu thân, con chỉ còn có người."
"Ai..." Chân thị sâu kín thở dài.
/83
|