Chương 13.2: Chén canh 1-12.2
Đại khái chạy khoảng nửa nén hương, Thanh Hoan liền bị ném lên trên một cái giường. Nàng bị ném đến đầu óc mơ mơ hồ hồ, miễn cưỡng ngẩng đầu lên nhìn. Thì thấy Hoa tam đang cởi quần áo, nàng lộ ra vẻ mặt vô tội lại tinh khiết, ngây thơ hỏi:
"Tam gia, đây là nơi nào? Người có thể dẫn ta trở về không..."
"Trở về?"
Hoa tam cười lạnh một tiếng:
"Gia không có nói cho ngươi, sau khi hầu hạ cho gia rồi thì không bao giờ... có thể lượn lờ trước mặt nam nhân khác nữa sao?!"
Hắn tức giận nắm lấy cằm của Thanh Hoan, nhìn chằm chằm vào mắt của nàng nói:
"Phía dưới của ngươi không phải quá lẳng lơ sao? Không chịu nổi? Lão đầu kia tuổi ít cũng bằng cả cha ngươi, ngươi cứ như vậy bụng đói ăn quàng?!"Lời này của hắn rất chói tai, Thanh Hoan lại chỉ cười:
"Tam gia nói rất đúng, từ lần trước từ biệt, tam gia đã có mấy ngày chưa từng xuất hiện. Ta ở Ỷ Hương viện cũng không thể ăn chùa, cùng tri phủ đại nhân đánh ván cờ mà thôi, tam gia cần gì phải tức giận như vậy?"
Bạn muốn đọc full liên hệ : tttukidmh@gmail.com
Hoa tam hừ lạnh:
"Chỉ sợ ngươi là ý không ở trong lời? Như thế nào, còn muốn leo lên muội phu tương lai tốt của ta?"
Thanh Hoan cười vui nói:
"Ta cùng công tử xem như đã hết duyên phận, nếu như vì việc này mà tìm cái chết, vậy nhiều năm qua thật sự đã ăn chùa, ở chùa trong Ỷ Hương viện rồi. Tam gia không phải luôn luôn sợ ta cùng lệnh muội cướp đoạt công tử sao? Hiện giờ ta liền thề, nếu ta còn gặp công tử, ta sẽ bị thiên lôi đánh, không được chết tử tế."
Nói xong, nàng nhẹ nhàng đỡ trán, hiển nhiên là mới vừa rồi bị Hoa tam ném xuống có chút đầu váng mắt hoa:
"Cho nên, xin tam gia hãy buông tha cho ta. Hiện tại để ta trở về, cũng vừa lúc tri phủ đại nhân tỉnh lại, còn có thể đem bàn cờ lúc trước đánh xong."
Lúc trước đều Hoa tam muốn chính là lời thề của Thanh Hoan. Chỉ cần nàng thề là không được gặp mặt Quân Vô Nhai. Hắn nhất định sẽ buông tha cho nàng. Đương nhiên là lúc chưa nếm qua mùi vị của nàng, thì hắn muốn như vậy. Nhưng hắn không ngờ là mục đích này nhanh như vậy đã đạt được, không khỏi khiến hắn hơi kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn làm hắn hơi mất mát.
Nếu Thanh Hoan tiếp tục kiên trì kiên trinh với Quân Vô Nhai, Hoa tam nghĩ, chính mình còn có thể tiếp tục độc chiếm nàng thêm một đoạn thời gian.
Nhưng mà nghĩ lại, nàng và Quân Vô Nhai không còn liên quan, không phải càng dễ nhấc lên quan hệ với hắn sao? Vì thế tay hắn nắm lấy cằm Thanh Hoan không chịu buông ra mà vừa lòng đắc chí hỏi:
"Gia có chuyện tốt muốn nói với ngươi, ngươi có muốn nghe hay không?"
"Người cứ nói."
“Ngươi nếu đã dứt khoát với Vô Nhai, thì có thể đi theo ta được không?"
Hoa tam hỏi, cảm xúc trong mắt đều là thật lòng:
"Số bạc Quân Vô Nhai trả, ta trả gấp ba. Nhưng thời gian ở cùng ta, ngươi chỉ có thể có một nam nhân là ta, hơn nữa lúc ta chơi chán ngươi, ngươi không được tiếp tục dây dưa với ta nữa."
Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy nhưng vừa nghĩ tới ngày sau khi nàng rời đi chính mình cũng sẽ bình tĩnh giống như rời khỏi Quân Vô Nhai. Hoa tam liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thanh Hoan hỏi:
"Ta chỉ có một mình gia, vậy trong lúc đó thì gia có thể chỉ có một mình ta không?"
Nghe vậy, Hoa tam giễu cợt:
"Làm sao có thể được, đừng có người si nói mộng."
Thân thể của nàng cho dù có tươi đẹp đến đâu, hắn cũng không thể chỉ cưng chiều một mình nàng.
Đây là đang châm chọc Thanh Hoan phân không rõ thật giả. Thanh Hoan cũng không tức giận, nhếch miệng mỉm cười, nói:
"Cứ theo lời của tam gia đi. Nhưng... cầu xin tam gia thay ta về Ỷ Hương viện nói cùng ma ma một tiếng, miễn cho ma ma lo lắng."
Hoa tam cảm thấy rất vừa lòng lại hoàn toàn không chú ý tới đáy mắt Thanh Hoan lóe ra ánh sáng khác thường.
……
/973
|