Ưmm ưmm, hơ, mấy giờ rồi nhỉ - Tiểu Minh ngồi dậy, dụi dụi mắt khó chịu, nó vươn vai ngáp dài một phát rồi nhìn xung quanh. Cái bộ đầm khốn kiếp từ hôm qua đến giờ này đã làm Tiểu Minh mất giấc ngủ cả đêm, cả bộ tóc giả dài lằng nhằng dính chặt vào da đầu ngứa ko thể chịu nỗi, oimeoi, bây giờ nó muốn trở lại làm con trai cơ, tại sao làm con gái lại khổ như thế này chứ, hức
_ Cô dậy rồi àh, công nhận cô cũng khoẻ thật, ngủ gần đến nửa ngày, đúng là heo - Vũ Khang chậc lưỡi, bất ngờ từ ngoài đi vào, vai vẫn còn đeo balô, tay cầm đôi giày nike đặt lên kệ ở góc phòng , hình như anh vừa đi học về
_ What??? Anh đi học về rồi àh? - Tiểu Minh trợn to mắt, lòng bắt đầu co thắt lại sợ hãi khi nhớ đến cảnh tưởng mẹ HyHy yêu vấu tay cầm chổi, mặt đỏ phừng như Trương Phi đang ra sức hành hình một cô bé tội nghiệp '' dễ thương'' chạy khắp sân ,hức, người đó ko ai khác chính là Vũ Tiểu Minh... Huhu
_ Chứ cô nghĩ tôi đi đâu về nữa chứ?? Mà cô tính ko về nhà àh, Tiểu Tinh người yêu cô đâu?? Hôm nay hình như thằng nhóc đó cũng nghĩ học, thế mà tôi cứ tưởng nhóc đó đến đón cô chứ
''Mịa, thằng nhóc đó đang ngồi trước mặt thím đây này, chẳng lẽ thằng nhóc đó đi học bằng niềm tin và sức mạnh của cái chân đang bị thương chết bầm này chắc, Vũ Khang, đợi đấy, bố ko tha chú mày đâu... Hừ..'' - Tiểu Minh liếc xéo Vũ Khang, miệng ko ngừng chửi rủa, bậm môi lia lịa
_ Cô nhìn gì chứ?? Ngon thì đi mách lẻo với tên nhóc đó đi, tôi ứ sợ.. - Vũ Khang nhớn mày, khịt mũi nghênh mặt nói, mặc dù trong lòng đang rối ren kinh khủng, hôm nay ko thấy Tiểu Minh đi học anh đã buồn lắm rồi, hừ, chã lẽ tên nhóc đó có người yêu mà quên mất người 'anh trai' này sao.. (tưởng bở)
_ Hừ, đồ điên, anh ăn cái giống gì mà ngu thế, tôi đâu có phải người bệnh đến nỗi đi mách lẻo với chính mình, tôi là Tiểu Minh mà.........Èo... Àh..àh.... Tôi..tôi- Tiểu Minh nói hồn nhiên, rồi chợt giật mình ngớ người khi vừa biết mình vừa nói lố T_T
_ Í...í cô là gì???
_ Haha, àh ko?? Tôi.. Tôi là Tiểu Tinh mà , ý tôi nói tôi sẽ đi nói lại với anh Tiểu Minh để anh ấy xử anh cho coi, hihi, ý tôi là thế !- Tiểu Minh cười ngô ngố như con điên
_ Hai anh em nhà cô đều điên giống nhau - Vũ Khang lắc đầu bó tay
_ Hai anh em????@@ '' OMG, chã lẽ thằng chã biết Tiểu Thiên''
_ Haizzzz, tôi đi tắm đây, anh em gì nữa, bực mình cả người, hừ
Vũ Khang lắc đầu, rồi đi thẳng vào phòng tắm để lại Tiểu Minh ngơ ngác như con mát...@@
_ Cô dậy rồi àh, công nhận cô cũng khoẻ thật, ngủ gần đến nửa ngày, đúng là heo - Vũ Khang chậc lưỡi, bất ngờ từ ngoài đi vào, vai vẫn còn đeo balô, tay cầm đôi giày nike đặt lên kệ ở góc phòng , hình như anh vừa đi học về
_ What??? Anh đi học về rồi àh? - Tiểu Minh trợn to mắt, lòng bắt đầu co thắt lại sợ hãi khi nhớ đến cảnh tưởng mẹ HyHy yêu vấu tay cầm chổi, mặt đỏ phừng như Trương Phi đang ra sức hành hình một cô bé tội nghiệp '' dễ thương'' chạy khắp sân ,hức, người đó ko ai khác chính là Vũ Tiểu Minh... Huhu
_ Chứ cô nghĩ tôi đi đâu về nữa chứ?? Mà cô tính ko về nhà àh, Tiểu Tinh người yêu cô đâu?? Hôm nay hình như thằng nhóc đó cũng nghĩ học, thế mà tôi cứ tưởng nhóc đó đến đón cô chứ
''Mịa, thằng nhóc đó đang ngồi trước mặt thím đây này, chẳng lẽ thằng nhóc đó đi học bằng niềm tin và sức mạnh của cái chân đang bị thương chết bầm này chắc, Vũ Khang, đợi đấy, bố ko tha chú mày đâu... Hừ..'' - Tiểu Minh liếc xéo Vũ Khang, miệng ko ngừng chửi rủa, bậm môi lia lịa
_ Cô nhìn gì chứ?? Ngon thì đi mách lẻo với tên nhóc đó đi, tôi ứ sợ.. - Vũ Khang nhớn mày, khịt mũi nghênh mặt nói, mặc dù trong lòng đang rối ren kinh khủng, hôm nay ko thấy Tiểu Minh đi học anh đã buồn lắm rồi, hừ, chã lẽ tên nhóc đó có người yêu mà quên mất người 'anh trai' này sao.. (tưởng bở)
_ Hừ, đồ điên, anh ăn cái giống gì mà ngu thế, tôi đâu có phải người bệnh đến nỗi đi mách lẻo với chính mình, tôi là Tiểu Minh mà.........Èo... Àh..àh.... Tôi..tôi- Tiểu Minh nói hồn nhiên, rồi chợt giật mình ngớ người khi vừa biết mình vừa nói lố T_T
_ Í...í cô là gì???
_ Haha, àh ko?? Tôi.. Tôi là Tiểu Tinh mà , ý tôi nói tôi sẽ đi nói lại với anh Tiểu Minh để anh ấy xử anh cho coi, hihi, ý tôi là thế !- Tiểu Minh cười ngô ngố như con điên
_ Hai anh em nhà cô đều điên giống nhau - Vũ Khang lắc đầu bó tay
_ Hai anh em????@@ '' OMG, chã lẽ thằng chã biết Tiểu Thiên''
_ Haizzzz, tôi đi tắm đây, anh em gì nữa, bực mình cả người, hừ
Vũ Khang lắc đầu, rồi đi thẳng vào phòng tắm để lại Tiểu Minh ngơ ngác như con mát...@@
/34
|