Vậy nên trước nụ cười đắc ý của hắn, tôi lê cái thân đi đến chỗ bán cà phê tự động. Mới đi ba bước, hắn đã gọi giật lại, vội bước đến chỗ tôi. Hắn nhìn xuống chân tôi khẽ hỏi:
“Sao lại đi cà nhắc thế này?”
Hừm, quan tâm nữa đấy! Tôi đây không thèm, hất mặt không trả lời hắn. Hắn kiên nhẫn lặp lại:
“Tôi hỏi em vì sao lại thế này?”
Tôi lạnh run. Sao giọng điệu của hắn cứ như đi bức cung người khác thế nhỉ? Tôi hạ giọng:
“Chen trên xe bus không để ý bị trật khớp!”
“Sao lại ngốc đến thế?”
Hắn… hắn vừa bảo tôi ngốc, sao trên đời này lắm kẻ bảo tôi ngốc thế nhỉ? Tôi đang định cãi lại hắn thì cái việc tiếp theo hắn làm đã kịp ngăn lại toàn bộ. Hắn bế thốc tôi lên rồi đi vào phòng. Kiểu gì thế này, tôi gần như lọt thỏm trong vòng tay mạnh mẽ của hắn. Mùi hương nam tính bỗng dưng lan tỏa khắp xung quanh. Tôi ngớ người lắp bắp:
“Anh… Anh…”
Hắn cau mày khẽ nói:
“Yên đi!”
Tôi ngậm chặt miệng, khuôn mặt cứ như bị lửa đốt, nóng ran lên. Hắn đặt tôi xuống ghế sô pha rồi quay vào trong bấm một số điện thoại. Nói được dăm ba câu gì đó tôi không nghe rõ vì tai vẫn ù ù bởi chuyện phát sinh đột ngột lúc nãy. Hắn ngồi xuống cạnh tôi, nhìn chăm chú vào chân tôi cứ như nó là một bức tranh nghệ thuật đẹp lắm. Tôi nghĩ nghĩ liệu có phải hắn… có… ý… gì với tôi không? Suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu đã bị tiếng gõ cửa làm cho bay mất. Ông bác sĩ già của công ty đẩy cửa bước vào. Ông ta nâng chân tôi lên rồi bắt đầu nhìn nhìn, rồi lại lật qua lật về, cuối cùng kết luận một câu:
“Bong gân rồi! Mấy ngày sau tốt nhất không nên đi lại nhiều! Lấy đá lạnh chườm là ổn!”
Haiz, vậy có phải mấy ngày sau tôi sẽ được nghỉ phép hay không? Tôi ngước mắt lên chờ đợi ánh nhìn thương cảm của Phân Chim nhưng đổi lại hắn chỉ lạnh lùng lườm tôi một cái rồi nói với vị bác sĩ già kia:
“Cảm ơn chú!”
Tiễn vị bác sĩ kia ra khỏi cửa, hắn lại đi đâu một lúc. Mười phút sau trở về thì trên tay cầm một túi đá, hắn đưa cho tôi, tôi ngờ nghệnh nhìn lại hắn.
Hắn nghiến răng:
“Chẳng lẽ còn muốn tôi hầu hạ em!”
À, tôi đã hiểu ra vấn đề, vội nhận túi đá từ tay hắn. Nếu để hắn làm cho chắc tôi bị giảm thọ mười năm quá. Tôi trở lại suy nghĩ lúc trước, mặt trưng ra bộ dáng đáng thương nhất có thể nhìn hắn:
“Tổng giám đốc, anh xem chân em bị thương đến mức này, có thể cho em xin nghỉ mấy ngày không ạ?”
Hắn cau mày:
“Em không đọc nội quy công ty sao? Không biết người mới vào làm chưa quá ba tháng như em thì không được nghỉ phép à?”
Tôi cứng họng. Miệng hắn hơi nhếch lên, gian tà, rất gian tà:
“Mai tôi đưa em đi làm!”
Tôi tiu nghỉu, cuối cùng cũng không tránh khỏi kiếp nạn. Hắn đúng là tên ranh ma nhất thế gian. Dám lợi dụng hoàn cảnh đau khổ của tôi để xem trò vui.
“Sao lại đi cà nhắc thế này?”
Hừm, quan tâm nữa đấy! Tôi đây không thèm, hất mặt không trả lời hắn. Hắn kiên nhẫn lặp lại:
“Tôi hỏi em vì sao lại thế này?”
Tôi lạnh run. Sao giọng điệu của hắn cứ như đi bức cung người khác thế nhỉ? Tôi hạ giọng:
“Chen trên xe bus không để ý bị trật khớp!”
“Sao lại ngốc đến thế?”
Hắn… hắn vừa bảo tôi ngốc, sao trên đời này lắm kẻ bảo tôi ngốc thế nhỉ? Tôi đang định cãi lại hắn thì cái việc tiếp theo hắn làm đã kịp ngăn lại toàn bộ. Hắn bế thốc tôi lên rồi đi vào phòng. Kiểu gì thế này, tôi gần như lọt thỏm trong vòng tay mạnh mẽ của hắn. Mùi hương nam tính bỗng dưng lan tỏa khắp xung quanh. Tôi ngớ người lắp bắp:
“Anh… Anh…”
Hắn cau mày khẽ nói:
“Yên đi!”
Tôi ngậm chặt miệng, khuôn mặt cứ như bị lửa đốt, nóng ran lên. Hắn đặt tôi xuống ghế sô pha rồi quay vào trong bấm một số điện thoại. Nói được dăm ba câu gì đó tôi không nghe rõ vì tai vẫn ù ù bởi chuyện phát sinh đột ngột lúc nãy. Hắn ngồi xuống cạnh tôi, nhìn chăm chú vào chân tôi cứ như nó là một bức tranh nghệ thuật đẹp lắm. Tôi nghĩ nghĩ liệu có phải hắn… có… ý… gì với tôi không? Suy nghĩ vừa hiện ra trong đầu đã bị tiếng gõ cửa làm cho bay mất. Ông bác sĩ già của công ty đẩy cửa bước vào. Ông ta nâng chân tôi lên rồi bắt đầu nhìn nhìn, rồi lại lật qua lật về, cuối cùng kết luận một câu:
“Bong gân rồi! Mấy ngày sau tốt nhất không nên đi lại nhiều! Lấy đá lạnh chườm là ổn!”
Haiz, vậy có phải mấy ngày sau tôi sẽ được nghỉ phép hay không? Tôi ngước mắt lên chờ đợi ánh nhìn thương cảm của Phân Chim nhưng đổi lại hắn chỉ lạnh lùng lườm tôi một cái rồi nói với vị bác sĩ già kia:
“Cảm ơn chú!”
Tiễn vị bác sĩ kia ra khỏi cửa, hắn lại đi đâu một lúc. Mười phút sau trở về thì trên tay cầm một túi đá, hắn đưa cho tôi, tôi ngờ nghệnh nhìn lại hắn.
Hắn nghiến răng:
“Chẳng lẽ còn muốn tôi hầu hạ em!”
À, tôi đã hiểu ra vấn đề, vội nhận túi đá từ tay hắn. Nếu để hắn làm cho chắc tôi bị giảm thọ mười năm quá. Tôi trở lại suy nghĩ lúc trước, mặt trưng ra bộ dáng đáng thương nhất có thể nhìn hắn:
“Tổng giám đốc, anh xem chân em bị thương đến mức này, có thể cho em xin nghỉ mấy ngày không ạ?”
Hắn cau mày:
“Em không đọc nội quy công ty sao? Không biết người mới vào làm chưa quá ba tháng như em thì không được nghỉ phép à?”
Tôi cứng họng. Miệng hắn hơi nhếch lên, gian tà, rất gian tà:
“Mai tôi đưa em đi làm!”
Tôi tiu nghỉu, cuối cùng cũng không tránh khỏi kiếp nạn. Hắn đúng là tên ranh ma nhất thế gian. Dám lợi dụng hoàn cảnh đau khổ của tôi để xem trò vui.
/46
|