Vậy là tôi bắt đầu chuỗi ngày cùng Phân Chim đến công ty. Lúc đầu tôi cũng ngại, không dám nói gì nhiều. Cảm giác có xế đẹp đến đưa đi làm đúng là không tệ, mấy nhà hàng xóm thấy thì lúc nào cũng tròn xoe mắt ngưỡng mộ, nhưng chợt nghĩ tới sau này không còn nữa, đến lúc đó quen rồi thì biết làm sao? Tôi vốn dĩ là một kẻ quen sống trong một hoàn cảnh nhất định. Ví như bây giờ đưa tôi sang Sahara, chắc một ngày cũng không trụ nổi. Haiz, tinh thần con nhà võ của tôi thật thảm hại. Vậy nên tôi không nói, hắn lại không nói. Bầu không khí trên xe đúng là quỷ dị. Tôi nghĩ nghĩ dẫu sao tình trạng này vẫn còn kéo dài một thời gian nữa, cũng không thể duy trì không khí đáng sợ này mãi, vậy là tôi bắt đầu gợi chuyện.
“Tổng giám đốc này, anh có bạn gái chưa?”
Hắn lướt qua tôi, miệng nhếch lên:
“Nếu có thì có cần chủ nhật nào cũng chạy qua nhà em ăn ké không?”
Cũng biết là mình đi ăn ké kia à, anh cũng được lắm. Tôi nuốt khan hỏi tiếp:
“Vậy gia đình anh?”
“Bố mẹ tôi ở nước ngoài!”
“Anh có anh chị em không?”
“Tôi là con một!”
“Ông bà anh?”
Hắn hết kiên nhẫn, cau mặt với tôi:
“Em định điều tra hộ khẩu nhà tôi à?”
Tôi nghẹn, vẫn biết là tài nói chuyện của mình chẳng đâu vào đâu nhưng xúc phạm tới mức đó, tôi đây không thèm nói nữa. Hắn trông vào biểu cảm của tôi, đôi mắt âm trầm một lát rồi lên tiếng:
“Em thuở nhỏ có thanh mai trúc mã không?”
Tôi vẫn đang cơn tức, liền xẵng giọng:
“Bạn thuở nhỏ thì cứ nói đại đi, trúc mã cái quái gì? Học theo tiếng của bọn Tàu khựa, đúng là người không yêu nước!”
Hắn không thèm chấp, giọng mềm lại với tôi:
“Được rồi, thì bạn thuở nhỏ.”
Tôi hừ lạnh:
“Năm mười tuổi chuyển nhà, sống trong thành phố ngay cả một câu chào cũng tiết kiệm lấy đâu ra bạn.”
“Vậy còn trước đó?”
Để xem, tôi vẫn còn ấn tượng về người anh cùng xóm. Ngày ấy lúc nào cũng kéo cổ anh ấy ra chơi cùng. Mà lúc đó bọn trẻ chúng tôi nghiện chơi trò cô dâu chú rể. Tôi mê nhất là cô dâu, được bọn bạn cài hoa lên xinh vô cùng. Tôi lại là đứa to con nhất trong mấy đứa con gái vậy nên nghiễm nhiên trở thành cô dâu. Chú rể chính là ông anh hàng xóm kia. Anh ấy bảo không chịu thì tôi ngồi bệt xuống đất ăn vạ. Mà anh ấy cũng thật dễ lừa, thấy tôi như vậy liền đồng ý chơi cùng tôi. Vậy nên bất cứ khi nào tôi gọi anh ấy cũng có mặt, dù đang học bài cũng chạy chơi với tôi. Cũng may anh ấy học giỏi nếu không chắc mẹ anh ấy sang nhà tôi bắt đền mất. Cứ như vậy chúng tôi cùng nhau trải qua mấy năm rong chơi cho đến khi anh ấy chuyển nhà.
Miên man suy nghĩ một hồi chợt nhận ra Phân Chim vẫn đang đợi câu trả lời, tôi cười cười:
“Có nhưng không biết liệu có phải trúc mã như anh nói hay không?”
Ầy, tôi lại dùng từ Hán rồi, cái miệng này. Hắn trông có vẻ vui vui hỏi tiếp:
“Em còn nhớ cậu ta kia à?”
Tôi trả lời bâng quơ:
“Ừm, cũng chút chút!”
Khuôn mặt Phân Chim đen lại:
“Sao chỉ có chút chút?”
Tôi thấy hắn thật buồn cười tự dưng đi hỏi chuyện người ta làm gì, nhưng nghĩ lại bây giờ vẫn đang ngồi trên xe hắn, làm trong công ty hắn, nhận tiền lương hắn trả nên tôi ngoan ngoãn trả lời:
“Thì nhớ nhiều quá, lỡ người ta không nhớ mình chẳng phải buồn cười lắm sao?”
Hắn im lặng không nói gì, không khí trong xe lạnh đi mấy độ, tôi phải hạ cửa kính cho gió tràn vào mới khỏi bị hắn làm cho rét run.
“Tổng giám đốc này, anh có bạn gái chưa?”
Hắn lướt qua tôi, miệng nhếch lên:
“Nếu có thì có cần chủ nhật nào cũng chạy qua nhà em ăn ké không?”
Cũng biết là mình đi ăn ké kia à, anh cũng được lắm. Tôi nuốt khan hỏi tiếp:
“Vậy gia đình anh?”
“Bố mẹ tôi ở nước ngoài!”
“Anh có anh chị em không?”
“Tôi là con một!”
“Ông bà anh?”
Hắn hết kiên nhẫn, cau mặt với tôi:
“Em định điều tra hộ khẩu nhà tôi à?”
Tôi nghẹn, vẫn biết là tài nói chuyện của mình chẳng đâu vào đâu nhưng xúc phạm tới mức đó, tôi đây không thèm nói nữa. Hắn trông vào biểu cảm của tôi, đôi mắt âm trầm một lát rồi lên tiếng:
“Em thuở nhỏ có thanh mai trúc mã không?”
Tôi vẫn đang cơn tức, liền xẵng giọng:
“Bạn thuở nhỏ thì cứ nói đại đi, trúc mã cái quái gì? Học theo tiếng của bọn Tàu khựa, đúng là người không yêu nước!”
Hắn không thèm chấp, giọng mềm lại với tôi:
“Được rồi, thì bạn thuở nhỏ.”
Tôi hừ lạnh:
“Năm mười tuổi chuyển nhà, sống trong thành phố ngay cả một câu chào cũng tiết kiệm lấy đâu ra bạn.”
“Vậy còn trước đó?”
Để xem, tôi vẫn còn ấn tượng về người anh cùng xóm. Ngày ấy lúc nào cũng kéo cổ anh ấy ra chơi cùng. Mà lúc đó bọn trẻ chúng tôi nghiện chơi trò cô dâu chú rể. Tôi mê nhất là cô dâu, được bọn bạn cài hoa lên xinh vô cùng. Tôi lại là đứa to con nhất trong mấy đứa con gái vậy nên nghiễm nhiên trở thành cô dâu. Chú rể chính là ông anh hàng xóm kia. Anh ấy bảo không chịu thì tôi ngồi bệt xuống đất ăn vạ. Mà anh ấy cũng thật dễ lừa, thấy tôi như vậy liền đồng ý chơi cùng tôi. Vậy nên bất cứ khi nào tôi gọi anh ấy cũng có mặt, dù đang học bài cũng chạy chơi với tôi. Cũng may anh ấy học giỏi nếu không chắc mẹ anh ấy sang nhà tôi bắt đền mất. Cứ như vậy chúng tôi cùng nhau trải qua mấy năm rong chơi cho đến khi anh ấy chuyển nhà.
Miên man suy nghĩ một hồi chợt nhận ra Phân Chim vẫn đang đợi câu trả lời, tôi cười cười:
“Có nhưng không biết liệu có phải trúc mã như anh nói hay không?”
Ầy, tôi lại dùng từ Hán rồi, cái miệng này. Hắn trông có vẻ vui vui hỏi tiếp:
“Em còn nhớ cậu ta kia à?”
Tôi trả lời bâng quơ:
“Ừm, cũng chút chút!”
Khuôn mặt Phân Chim đen lại:
“Sao chỉ có chút chút?”
Tôi thấy hắn thật buồn cười tự dưng đi hỏi chuyện người ta làm gì, nhưng nghĩ lại bây giờ vẫn đang ngồi trên xe hắn, làm trong công ty hắn, nhận tiền lương hắn trả nên tôi ngoan ngoãn trả lời:
“Thì nhớ nhiều quá, lỡ người ta không nhớ mình chẳng phải buồn cười lắm sao?”
Hắn im lặng không nói gì, không khí trong xe lạnh đi mấy độ, tôi phải hạ cửa kính cho gió tràn vào mới khỏi bị hắn làm cho rét run.
/46
|