Học sinh bắt đầu chuỗi nghỉ hè, còn công ty chúng tôi cho nhân viên năm ngày nghỉ phép. Công ty vốn có hoạt động tổ chức đi du lịch cho nhân viên. Tùy vào sở thích của mỗi người, đa phần bọn họ đều chọn về nhà, chỉ một bộ phận nhỏ muốn đi chơi. Tôi vốn muốn ở nhà ngủ một trận nhưng bị con Vân kéo đi, lại thêm tên Phân Chim đáng ghét kia bảo tôi nhất định phải đi theo giúp hắn xách đồ, tôi đành ngậm ngùi xếp mấy bộ đồ tạm biệt mẹ yêu leo lên xe đến Nha Trang. Lên xe, mấy cái ghế phía trước đã bị chiếm mất, tôi ngậm ngùi đi về phía sau. Tên Phân Chim đáng ghét, vậy mà không chừa cho tôi một chỗ, hắn ngồi ngay hàng ghế thứ hai, bên cạnh là hoa khôi của công ty nữa chứ. Ở băng ghế cuối có Trần Cao Duy đang nhe răng ra cười. Tôi vốn bị say xe, đặc biệt kiểu xe khách cao thế này, có tên đó nói chuyện cũng không tệ. Mười phút sau, tốp nhân viên cuối cùng cũng đến đông đủ. Vân ngồi xuống cạnh tôi. Hai người hai bên cứ như cái loa phát thanh, nói không ngừng nghỉ. Vậy mà tôi cũng không thoát khỏi cảnh cảm thấy chợn rợn. Tôi cố nhìn ra xung quanh. Lúc đầu cũng hăng hái hát hò lắm chứ, bây giờ ai cũng ngủ hết cả. Tôi vuốt vuốt ngực. Trần Cao Duy thấy vậy liền ân cần hỏi han, còn cho tôi một liều thuốc nữa. Nhưng bây giờ uống thuốc còn tác dụng gì, chỉ e tôi còn không gượng được nôn ra cái xe cao quý của công ty thì khổ. Vân bảo tôi ngủ đi một lát. Tôi gật đầu uể oải dựa đầu vào tấm kính sau lưng. Nếu dựa lên người nó thì chắc nó cũng mệt lắm. Ngủ như vậy thật chẳng thoải mái chút nào, tôi gật gà mấy lần, rớt lên rớt xuống. Chợt có một bàn tay nâng đầu tôi dậy kê vào một cái gối cưng cứng nhưng dễ chịu hơn so với lúc trước nhiều. Tôi nhắm mắt ngủ ngon lành.
Ba tiếng sau, xe đổ xịch. Tôi nghe loáng thoáng tiếng va chạm của mấy người đang lấy hành lí, vội tỉnh dậy. Mùi gì quen quen thế này, tôi khụt khịt mũi. Lúc này mới nhận ra cái gối tôi đang kê lên chính là vai của tên Phân Chim. Tôi hốt hoảng đứng dậy, không để ý lại đụng vào ngăn hành lí phía trên. Tôi xoa xoa trán, lại nhìn vẻ mặt nhăn lại của hắn, tôi lắp bắp:
“Tổng… Tổng giám đốc… Anh sao lại ở đây?”
Tôi còn nhớ hắn ở ghế trên kia mà, đáng lí cái gối tôi nên kê là tên Trần Cao Duy chứ nhỉ? Mà tên đó lại biến đi đằng nào rồi? Hắn không thèm trả lời câu hỏi của tôi, lấy cái vali rồi đi xuống. Mà tôi nhớ cái vali hồng hồng kia là của tôi thì phải? Sao hắn đột nhiên lại tốt bụng như thế? Tôi vốn không thích ứng được với hoàn cảnh vội chạy theo hắn:
“Tổng giám đốc à, để em cầm là được rồi!”
Hắn khựng lại nhìn tôi một chút rồi thả cái vali xuống đất. Ây da, có cần thay đổi nhanh như vậy không? Vốn dĩ tôi cũng chỉ muốn từ chối cho có lệ thôi mà. Tôi nén nỗi đau thương, xách vali đi vào trong khách sạn.
Công ty lớn đúng là công ty lớn, chúng tôi hai người một phòng. Tôi và Vân ở chung. Sau khi tắm rửa, dọn dẹp đồ đạc, tôi mới hỏi chuyện nó. Thì ra tên Phân Chim đáng ghét kia lợi dụng quyền hành, nói thích ngồi phía sau xem xét mọi người. Trần Cao Duy phải đổi chỗ cho hắn. Vân nhìn tôi tủm tỉm cười:
“Tao thấy tổng giám đốc cố ý đấy nhé!”
Tôi chột dạ, bản thân cũng cảm thấy có gì đó bất thường. Chẳng lẽ là hắn cảm nắng tôi thật?
Mấy ngày đi chơi khiến tôi quên đi suy nghĩ đó. Chúng tôi đi tham quan mấy danh thắng ở Nha Trang. Lần đầu tiên thấy Vinpearland đúng là ngây ngẩn cả người. Trần Cao Duy thấy vậy chọc tôi một câu:
“Xem nước miếng sắp chảy ra rồi kìa!”
Tôi ngượng, đấm thùm thụp vào lưng anh ta vậy mà ngay sau đó đã nghe tiếng Phân Chim gọi lại. Mặt hắn cứ đăm đăm khó chịu, nắng quá hả sếp? Chịu khó đi. Người lúc nào cũng ở trong văn phòng như hắn làm sao quen nắng quen gió với một kẻ rong chơi suốt ngày như tôi. Tôi tự hào nghênh mặt khinh thường hắn. Vậy mà sau khi đi bộ một đoạn, chân tôi lại nhũn ra. Hắn đắc chí nhìn tôi cười cười. Vân định đứng lại chờ tôi nhưng tôi biết mình chưa thể đi tiếp được đành bảo nó theo đoàn đi trước. Tôi ngồi xoa chân một lúc lại nhìn cảnh vật trước mắt.
“Nước ta đúng là rất đẹp!” Tôi cảm thán một câu.
Nhìn gia đình phía trước một nhà ba người cười đùa với nhau thật vui vẻ, tôi chợt thấy cay cay nơi sống mũi. Tôi nhớ năm tôi sáu tuổi, ba đã từng hứa sẽ đưa mẹ con tôi đi sở thú. Nhưng trước khi lời hứa đó thực hiện, ông đã rời khỏi nhà . Lúc đó tôi chẳng hiểu tại sao? Ngây ngô hỏi mẹ thì bà gạt phắt đi nhưng sau đó lại vội vàng xin lỗi rồi ôm tôi vào lòng khóc nấc lên. Mẹ giữ lời đưa hai anh em tôi đi sở thú, nhưng đến nơi rồi lại thấy tẻ nhạt vô cùng, bởi vì ai đi cũng có đầy đủ ba mẹ chỉ mình gia đình tôi là không. Mãi sau này tôi mới biết được lý do. Tôi không ngăn nổi nước mắt vội cúi xuống lấy tay chùi đi. Chợt có một bóng người ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, ra là tổng giám đốc. Tôi lắp bắp:
“Sao anh ở đây?”
Giọng hắn nhẹ nhàng:
“Tôi luôn ở đằng sau em!”
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, bàn tay định đưa lên nhưng rồi lại hạ xuống, khóe miệng nở một nụ cười ôn hòa. Tôi ngẩn ngơ, cùng một người, cùng một nụ cười giống nhau nhưng sao hôm nay thấy nụ cười kia lòng tôi lại nhẹ nhõm đến thế. Chợt nghĩ đến một màn mất mặt vừa rồi bị hắn nhìn thấy hết, tôi xấu hổ cúi gằm mặt. Hắn tự nhiên kéo tay tôi đứng lên:
“Đi nào, em chưa xem hết những thứ đẹp đẽ ở đây đâu!”
Tôi ngẩn người vội bước theo hắn.
Ba tiếng sau, xe đổ xịch. Tôi nghe loáng thoáng tiếng va chạm của mấy người đang lấy hành lí, vội tỉnh dậy. Mùi gì quen quen thế này, tôi khụt khịt mũi. Lúc này mới nhận ra cái gối tôi đang kê lên chính là vai của tên Phân Chim. Tôi hốt hoảng đứng dậy, không để ý lại đụng vào ngăn hành lí phía trên. Tôi xoa xoa trán, lại nhìn vẻ mặt nhăn lại của hắn, tôi lắp bắp:
“Tổng… Tổng giám đốc… Anh sao lại ở đây?”
Tôi còn nhớ hắn ở ghế trên kia mà, đáng lí cái gối tôi nên kê là tên Trần Cao Duy chứ nhỉ? Mà tên đó lại biến đi đằng nào rồi? Hắn không thèm trả lời câu hỏi của tôi, lấy cái vali rồi đi xuống. Mà tôi nhớ cái vali hồng hồng kia là của tôi thì phải? Sao hắn đột nhiên lại tốt bụng như thế? Tôi vốn không thích ứng được với hoàn cảnh vội chạy theo hắn:
“Tổng giám đốc à, để em cầm là được rồi!”
Hắn khựng lại nhìn tôi một chút rồi thả cái vali xuống đất. Ây da, có cần thay đổi nhanh như vậy không? Vốn dĩ tôi cũng chỉ muốn từ chối cho có lệ thôi mà. Tôi nén nỗi đau thương, xách vali đi vào trong khách sạn.
Công ty lớn đúng là công ty lớn, chúng tôi hai người một phòng. Tôi và Vân ở chung. Sau khi tắm rửa, dọn dẹp đồ đạc, tôi mới hỏi chuyện nó. Thì ra tên Phân Chim đáng ghét kia lợi dụng quyền hành, nói thích ngồi phía sau xem xét mọi người. Trần Cao Duy phải đổi chỗ cho hắn. Vân nhìn tôi tủm tỉm cười:
“Tao thấy tổng giám đốc cố ý đấy nhé!”
Tôi chột dạ, bản thân cũng cảm thấy có gì đó bất thường. Chẳng lẽ là hắn cảm nắng tôi thật?
Mấy ngày đi chơi khiến tôi quên đi suy nghĩ đó. Chúng tôi đi tham quan mấy danh thắng ở Nha Trang. Lần đầu tiên thấy Vinpearland đúng là ngây ngẩn cả người. Trần Cao Duy thấy vậy chọc tôi một câu:
“Xem nước miếng sắp chảy ra rồi kìa!”
Tôi ngượng, đấm thùm thụp vào lưng anh ta vậy mà ngay sau đó đã nghe tiếng Phân Chim gọi lại. Mặt hắn cứ đăm đăm khó chịu, nắng quá hả sếp? Chịu khó đi. Người lúc nào cũng ở trong văn phòng như hắn làm sao quen nắng quen gió với một kẻ rong chơi suốt ngày như tôi. Tôi tự hào nghênh mặt khinh thường hắn. Vậy mà sau khi đi bộ một đoạn, chân tôi lại nhũn ra. Hắn đắc chí nhìn tôi cười cười. Vân định đứng lại chờ tôi nhưng tôi biết mình chưa thể đi tiếp được đành bảo nó theo đoàn đi trước. Tôi ngồi xoa chân một lúc lại nhìn cảnh vật trước mắt.
“Nước ta đúng là rất đẹp!” Tôi cảm thán một câu.
Nhìn gia đình phía trước một nhà ba người cười đùa với nhau thật vui vẻ, tôi chợt thấy cay cay nơi sống mũi. Tôi nhớ năm tôi sáu tuổi, ba đã từng hứa sẽ đưa mẹ con tôi đi sở thú. Nhưng trước khi lời hứa đó thực hiện, ông đã rời khỏi nhà . Lúc đó tôi chẳng hiểu tại sao? Ngây ngô hỏi mẹ thì bà gạt phắt đi nhưng sau đó lại vội vàng xin lỗi rồi ôm tôi vào lòng khóc nấc lên. Mẹ giữ lời đưa hai anh em tôi đi sở thú, nhưng đến nơi rồi lại thấy tẻ nhạt vô cùng, bởi vì ai đi cũng có đầy đủ ba mẹ chỉ mình gia đình tôi là không. Mãi sau này tôi mới biết được lý do. Tôi không ngăn nổi nước mắt vội cúi xuống lấy tay chùi đi. Chợt có một bóng người ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, ra là tổng giám đốc. Tôi lắp bắp:
“Sao anh ở đây?”
Giọng hắn nhẹ nhàng:
“Tôi luôn ở đằng sau em!”
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe của tôi, bàn tay định đưa lên nhưng rồi lại hạ xuống, khóe miệng nở một nụ cười ôn hòa. Tôi ngẩn ngơ, cùng một người, cùng một nụ cười giống nhau nhưng sao hôm nay thấy nụ cười kia lòng tôi lại nhẹ nhõm đến thế. Chợt nghĩ đến một màn mất mặt vừa rồi bị hắn nhìn thấy hết, tôi xấu hổ cúi gằm mặt. Hắn tự nhiên kéo tay tôi đứng lên:
“Đi nào, em chưa xem hết những thứ đẹp đẽ ở đây đâu!”
Tôi ngẩn người vội bước theo hắn.
/46
|