Tôi cùng hắn đến thủy cung Vinpearl. Ngắm mấy con cá đủ màu bơi qua bơi lại cũng thật thích. Tôi chạm tay vào tấm kính cười khanh khách. Mấy con cá ngoài kia dường như không nhận ra sự hiện diện của đám người tham quan chúng tôi thì phải. Tôi như quên đi mọi thứ, kéo kéo tay hắn, giọng phấn khích:
“Tổng giám đốc anh xem cá mập kìa!”
Hắn hình như hơi khựng lại, tôi không để ý vẫn tiếp tục hành trình khám phá của mình.
Sau đó tôi còn kéo hắn đi chơi mấy trò tàu lượn nhưng hắn không chịu. Tôi đành chơi một mình. Đến khi mệt bở cả hơi tai, chạy đến chỗ hắn thì đã có một chai nước lạnh đưa ra. Tôi tự nhiên ngửa cổ uống. Hắn vuốt vuốt sau lưng tôi, miệng nhắc khẽ:
“Từ từ thôi!”
Tôi dường như đã quen với việc đó, không có phản ứng gì. Chờ tôi uống xong, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Chơi vui lắm sao?”
Tôi gật đầu:
“Anh không biết thú vị đến thế nào đâu? Lâu rồi mới chơi lại, tuyệt thật!”
Hắn cười cười:
“Đói bụng chưa?”
Nghe hắn hỏi tôi mới cảm thấy cái bụng đang réo lên biểu tình. Tôi kéo tay hắn:
“Đi, em mời anh!”
Lần này tôi mời cũng chỉ là mấy món ăn dân dã của địa phương, rất vừa túi tiền, vậy mà hắn ăn lại ăn có vẻ ngon lắm. Tôi không nhịn được, quay sang hỏi hắn:
“Anh đói lắm sao?”
Hắn trầm ngâm:
“Mấy năm ở Mỹ, ăn toàn cơm Tây, thật nhớ món bánh chưng của Việt Nam mình! Đến lúc về nước lại không có thời gian, toàn ăn thức ăn nhanh.”
Tôi thực cảm thấy tội nghiệp cho hắn. Một kẻ nghiền ăn như tôi, nếu bắt rời xa mẹ chắc cái thân tôi ốm tong teo mất. Nghĩ tới lúc chủ nhật hắn mò qua nhà tôi ăn cơm ké, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa. Tôi vỗ vỗ vai hắn:
“Sau này anh cứ qua nhà em ăn cơm!”
Hắn tròn mắt:
“Thật sao?”
Tôi gật đầu. Hắn nhìn tôi cười cười. Tôi không để ý, lại tập trung vào chén cơm của mình.
Tôi tạm biệt hắn ở hành lang rồi vào phòng mình. Một số người vẫn còn ở ngoài chơi. Tôi vào phòng đã thấy Vân nằm dài trên giường. Cũng chín giờ rồi còn gì. Tôi đi tắm rồi leo lên giường. Hôm nay đi bộ nhiều, hai chân đã mỏi nhừ. Đang thiu thiu thì con Vân mò qua kéo kéo áo tôi:
“Hôm nay mày với sếp đánh lẻ nhé!”
Tôi hất tay nó, giọng rõ là đã buồn ngủ lắm:
“Đánh lẻ đánh chẵn cái gì? Để yên tao ngủ!”
Vân vẫn chưa chịu buông tha, nó cười nói tiếp:
“Mấy người trong công ty đồn ầm cả lên đó!”
Tôi lờ mờ:
“Cái gì rầm rầm kia?”
Vân bỏ cuộc, ném lại một câu:
“Sau này mày sẽ biết!”
Chẳng cần sau này, chỉ sáng hôm sau tôi đã biết cái hậu quả của ngày hôm qua. Lúc tập trung dưới sảnh, mấy người trong công ty không ai đứng gần tôi. Ánh mắt họ cũng là lạ, nam thì sung sướng, nữ thì có chút hằn học. Ngay cả hoa khôi của công ty cũng lạnh lùng nhìn tôi. Cảm thấy nguy hiểm cận kề, tôi kéo tay Vân thì thầm:
“Bọn họ sao thế?”
Vân cười cười:
“Hoa đã có chủ, thành đã có người. Từ nay, nhân viên nam công ty mình sẽ không sợ bị ngó lơ nữa!”
Tôi cau mày, cái gì hoa hòe chứ? Chưa kịp nghĩ thông đã thấy Phân Chim đi ra. Hắn liếc qua tôi một cái rồi nói với đám nhân viên:
“Hôm nay là ngày cuối cùng, mọi người tự do lựa chọn điểm đến. Tối chúng ta tập trung liên hoan.”
Cả đám người hò hét lên sung sướng. Từng nhóm người chia ra đi theo từng hướng khác nhau. Tôi khoác tay Vân định đi xem bản đồ để coi đi đâu thì Trần Cao Duy hớn hở chạy lại.
“Hai cô đi đâu vậy, cho tôi theo với!”
Vân hếch cằm:
“Đi WC anh cũng muốn theo à?”
Trần Cao Duy cười hì hì:
“Nếu bọn họ không cấm!”
Tôi chết ngất với cái kiểu đối đáp của tên này. Vân mở miệng định nói gì thì Phân Chim đi tới:
“Sao vậy? Định đi đâu chưa?”
Vân khẽ liếc qua chỗ tôi cười trộm một cái. Tôi vẫn còn đang xem sổ tay du lịch nên không để ý lắm. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang nhìn chằm chắm vào cuốn sổ, giọng tôi vui vẻ:
“Chùa Long Sơn đi!”
Trần Cao Duy nhăn mặt:
“Đi chùa chán òm!”
Giọng Vân đanh lại:
“Vậy thì đừng theo tụi này nữa!”
Nói xong nó kéo tay tôi đi ra cửa khách sạn. Vậy mà Trần Cao Duy vẫn lẽo đẽo theo sau, còn có Phân Chim nữa. Tôi đâu có ngờ hắn đi theo chúng tôi, đi với sếp chẳng nói đùa được gì, còn hơn cả mấy cuộc họp thường niên. Tôi hạ giọng:
“Tổng giám đốc à, anh đi với bọn em làm gì cho mệt, đường xa lại đi xe bus nữa, chen chúc khó chịu lắm.”
Hắn thản nhiên:
“Tôi có xe!”
Ba từ ngắn gọn đó cũng đủ đánh sập tâm lí của tôi. Có xe thì còn gì phải nói nữa, nghĩ tới lúc được ngồi điều hòa, bon bon chạy đến mấy điểm du lịch, tôi sung sướng cho hắn đi cùng. Thì ra giám đốc khách sạn là bạn hắn, tiền phòng được giảm lại còn có lòng tốt cho mượn xe nữa. Có bạn như hắn thật khỏe, mà cái đứa được dựa hơi sếp như tôi cũng thật hạnh phúc.
“Tổng giám đốc anh xem cá mập kìa!”
Hắn hình như hơi khựng lại, tôi không để ý vẫn tiếp tục hành trình khám phá của mình.
Sau đó tôi còn kéo hắn đi chơi mấy trò tàu lượn nhưng hắn không chịu. Tôi đành chơi một mình. Đến khi mệt bở cả hơi tai, chạy đến chỗ hắn thì đã có một chai nước lạnh đưa ra. Tôi tự nhiên ngửa cổ uống. Hắn vuốt vuốt sau lưng tôi, miệng nhắc khẽ:
“Từ từ thôi!”
Tôi dường như đã quen với việc đó, không có phản ứng gì. Chờ tôi uống xong, hắn nhẹ giọng hỏi:
“Chơi vui lắm sao?”
Tôi gật đầu:
“Anh không biết thú vị đến thế nào đâu? Lâu rồi mới chơi lại, tuyệt thật!”
Hắn cười cười:
“Đói bụng chưa?”
Nghe hắn hỏi tôi mới cảm thấy cái bụng đang réo lên biểu tình. Tôi kéo tay hắn:
“Đi, em mời anh!”
Lần này tôi mời cũng chỉ là mấy món ăn dân dã của địa phương, rất vừa túi tiền, vậy mà hắn ăn lại ăn có vẻ ngon lắm. Tôi không nhịn được, quay sang hỏi hắn:
“Anh đói lắm sao?”
Hắn trầm ngâm:
“Mấy năm ở Mỹ, ăn toàn cơm Tây, thật nhớ món bánh chưng của Việt Nam mình! Đến lúc về nước lại không có thời gian, toàn ăn thức ăn nhanh.”
Tôi thực cảm thấy tội nghiệp cho hắn. Một kẻ nghiền ăn như tôi, nếu bắt rời xa mẹ chắc cái thân tôi ốm tong teo mất. Nghĩ tới lúc chủ nhật hắn mò qua nhà tôi ăn cơm ké, tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa. Tôi vỗ vỗ vai hắn:
“Sau này anh cứ qua nhà em ăn cơm!”
Hắn tròn mắt:
“Thật sao?”
Tôi gật đầu. Hắn nhìn tôi cười cười. Tôi không để ý, lại tập trung vào chén cơm của mình.
Tôi tạm biệt hắn ở hành lang rồi vào phòng mình. Một số người vẫn còn ở ngoài chơi. Tôi vào phòng đã thấy Vân nằm dài trên giường. Cũng chín giờ rồi còn gì. Tôi đi tắm rồi leo lên giường. Hôm nay đi bộ nhiều, hai chân đã mỏi nhừ. Đang thiu thiu thì con Vân mò qua kéo kéo áo tôi:
“Hôm nay mày với sếp đánh lẻ nhé!”
Tôi hất tay nó, giọng rõ là đã buồn ngủ lắm:
“Đánh lẻ đánh chẵn cái gì? Để yên tao ngủ!”
Vân vẫn chưa chịu buông tha, nó cười nói tiếp:
“Mấy người trong công ty đồn ầm cả lên đó!”
Tôi lờ mờ:
“Cái gì rầm rầm kia?”
Vân bỏ cuộc, ném lại một câu:
“Sau này mày sẽ biết!”
Chẳng cần sau này, chỉ sáng hôm sau tôi đã biết cái hậu quả của ngày hôm qua. Lúc tập trung dưới sảnh, mấy người trong công ty không ai đứng gần tôi. Ánh mắt họ cũng là lạ, nam thì sung sướng, nữ thì có chút hằn học. Ngay cả hoa khôi của công ty cũng lạnh lùng nhìn tôi. Cảm thấy nguy hiểm cận kề, tôi kéo tay Vân thì thầm:
“Bọn họ sao thế?”
Vân cười cười:
“Hoa đã có chủ, thành đã có người. Từ nay, nhân viên nam công ty mình sẽ không sợ bị ngó lơ nữa!”
Tôi cau mày, cái gì hoa hòe chứ? Chưa kịp nghĩ thông đã thấy Phân Chim đi ra. Hắn liếc qua tôi một cái rồi nói với đám nhân viên:
“Hôm nay là ngày cuối cùng, mọi người tự do lựa chọn điểm đến. Tối chúng ta tập trung liên hoan.”
Cả đám người hò hét lên sung sướng. Từng nhóm người chia ra đi theo từng hướng khác nhau. Tôi khoác tay Vân định đi xem bản đồ để coi đi đâu thì Trần Cao Duy hớn hở chạy lại.
“Hai cô đi đâu vậy, cho tôi theo với!”
Vân hếch cằm:
“Đi WC anh cũng muốn theo à?”
Trần Cao Duy cười hì hì:
“Nếu bọn họ không cấm!”
Tôi chết ngất với cái kiểu đối đáp của tên này. Vân mở miệng định nói gì thì Phân Chim đi tới:
“Sao vậy? Định đi đâu chưa?”
Vân khẽ liếc qua chỗ tôi cười trộm một cái. Tôi vẫn còn đang xem sổ tay du lịch nên không để ý lắm. Lúc ngẩng đầu lên thì thấy hắn đang nhìn chằm chắm vào cuốn sổ, giọng tôi vui vẻ:
“Chùa Long Sơn đi!”
Trần Cao Duy nhăn mặt:
“Đi chùa chán òm!”
Giọng Vân đanh lại:
“Vậy thì đừng theo tụi này nữa!”
Nói xong nó kéo tay tôi đi ra cửa khách sạn. Vậy mà Trần Cao Duy vẫn lẽo đẽo theo sau, còn có Phân Chim nữa. Tôi đâu có ngờ hắn đi theo chúng tôi, đi với sếp chẳng nói đùa được gì, còn hơn cả mấy cuộc họp thường niên. Tôi hạ giọng:
“Tổng giám đốc à, anh đi với bọn em làm gì cho mệt, đường xa lại đi xe bus nữa, chen chúc khó chịu lắm.”
Hắn thản nhiên:
“Tôi có xe!”
Ba từ ngắn gọn đó cũng đủ đánh sập tâm lí của tôi. Có xe thì còn gì phải nói nữa, nghĩ tới lúc được ngồi điều hòa, bon bon chạy đến mấy điểm du lịch, tôi sung sướng cho hắn đi cùng. Thì ra giám đốc khách sạn là bạn hắn, tiền phòng được giảm lại còn có lòng tốt cho mượn xe nữa. Có bạn như hắn thật khỏe, mà cái đứa được dựa hơi sếp như tôi cũng thật hạnh phúc.
/46
|