Lục Ninh Thuần thức dậy từ sớm, cả đêm qua cô không thể ngủ.
Không bao lâu thì quản gia Hạ cũng lên gọi cô xuống ăn sáng.
Ninh Thuần mệt mỏi xuống lầu, ngồi trước bàn ăn thịnh soạn nhưng cô không có chút khẩu vị nào.
Việc bị giam lỏng ở đây khiến cô bất lực.
Ninh Thuần cầm đũa lên định gắp thức ăn thì nhìn thấy Tô An quần áo chỉnh tề xuất hiện đi ngang qua phòng ăn.
Chị ta thấy cô đang dùng bữa thì dừng bước, bước vào trong.
"Không ngờ là em đã sống cùng với Liêu tổng.
Tốc độ quyến rũ đàn ông của em còn nhanh hơn chị đấy."
Giọng điệu của chị ta có chút giễu cợt.
Sau khi bị Lục Ninh Thuần sa thải đột ngột, chị ta đã rất tức giận.
Rõ ràng chị ta muốn tốt cho cô, đã đem cô đến cho Liêu Thần Duệ, để có được sự ưu ái cũng người đàn ông kia, giải vây cho cô.
Vậy mà cuối cùng Tô An lại chẳng có gì.
Còn bị cô sa thải, ngay cả Thần Duệ cũng không quan tâm đ ến chị ta.
Lục Ninh Thuần tay cầm đũa hơi siết chặt, ngước nhìn chị ta.
"Còn chị thì sao? Vẫn còn qua lại với kẻ đã ra lệnh bắn mình?"
Đột nhiên lời của cô khiến nét mặt Tô An trở nên nghiêm trọng, người phụ nữ không vui nói.
"Chuyện đó không phải do cô sao? Nếu cô ngoan ngoãn chiều theo Liêu tổng, anh ấy cũng không phải mang tôi ra uy hϊế͙p͙."
Lục Ninh Thuần quả thực không hiểu nổi thứ logic trong lời nói của chị ta.
Đến giờ phút này, Tô An lại đổ lỗi tất cả cho cô.
Cô không thể nào tin vào tai mình.
"Chị đúng là điên rồi.
Sao chị có thể nói như vậy? Vì người đàn ông đó mà chị mất hết tỉnh táo rồi sao?"
Tô An cười khảy một cái.
"Cô có tư cách gì phán xét tôi trong khi bản thân cô đang trèo lên giường của Liêu tổng đấy thôi.
Cố tỏ ra là mình thanh cao? Rốt cuộc cũng như nhau mà thôi."
Quả thực cô không còn lời nào có ghể nói với chị ta.
Cô không nghĩ Tô An lại mang trong mình những suy nghĩ như vậy.
Trong mắt Ninh Thuần giờ đây chỉ còn sự khinh thường.
Hả hê nhìn cô xong, chị ta liền cầm túi xách rời khỏi.
Lục Ninh Thuần buông đũa trong tay.
Cô không còn thiết tha ăn uống nữa.
"Tiểu thư không hợp khẩu vị sao? Để tôi sai đầu bếp nấu món khác cho cô."
Hạ Nhan nhìn thấy cô không động đũa liền lo lắng hỏi.
Lục Ninh Thuần nghe vậy vội lắc đầu cản bà ta lại.
"Không cần phiền vậy đâu, đồ ăn rất ngon, chỉ là tôi không đói lắm thôi."
Nói rồi cô đứng lên muốn rời khỏi phòng ăn nhưng vừa bước vài bước đã bắt gặp người đàn ông cao lớn bước vào.
Hắn nửa thân trêи trần như nhộng, chỉ mặc độc nhất chiếc quần thun thể thao bên dưới.
Tóc tai có hơi rối.
Cô bất giác nghĩ đến đêm qua hắn cùng Tô An cuồng nhiệt trêи giường khiến nơi ngực trái của cô co thắt lại.
Liêu Thần Duệ nhìn cô muốn rời đi lại nhìn qua bàn ăn vẫn còn y nguyên, lạnh giọng hỏi.
"Tại sao không ăn?"
"Tôi không muốn ăn"
Cô nhàn nhạt đáp.
Người đàn ông chau mày, đột nhiên ra lệnh.
"Quay trở lại bàn đi."
Lục Ninh Thuần không muốn nghe hắn sai bảo, cáu kỉnh mở miệng.
"Tôi đã nói là tôi không muốn ăn."
Liêu Thần Duệ nhìn vẻ ướng bướng của cô, giọng lạnh lùng vang lên.
"Đừng để tôi nói lại lần hai.
Em tốt nhất quay về bàn ăn cho tôi."
Bình thường thấy hắn nổi giận cô liền cảm thấy dè chừng nhưng sáng nay thì khác, tâm trạng cô vốn đã rất xấu, chỉ muốn nổi điên với hắn.
"Tôi không ăn, anh muốn thì tự ăn một mình đi."
Lục Ninh Thuần muốn bỏ đi nhưng đã bị người đàn ông túm lấy lôi lại bàn, hắn nhấn vai cô ép ngồi xuống ghế.
Sức mạnh của người đàn ông đã nhắc nhở cô đêm trước khi hắn nổi cơn thịnh nộ đã thô bạo thế nào.
Chỉ cần cô không nghe lời, hắn chắc chắn sẽ dày vò cô đến chết.
Lục Ninh Thuần chỉ có thể căm giận nhìn hắn.
Liêu Thần Duệ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, ra lệnh cho người hầu và quản gia ra ngoài rồi nhìn về phía cô.
"Ăn phần của em đi."
Hắn cũng cầm đũa lên gắp thức ăn vào chén mình.
Lại nhìn thấy cô không chịu động đũa, Liêu Thần Duệ liền gắp thịt vào chén của cô.
"Ăn cho tôi."
Trước ánh mắt tràn đầy cưỡng ép của hắn, Ninh Thuần kiềm nén cơn giận cầm đũa lên ăn cơm.
Rất lâu sau, khi hai người sắp sửa dùng bữa xong, cô mới lên tiếng.
"Nếu anh cứ giam lỏng tôi ở đây thì tôi không thể nào hoàn thành cuốn tự truyện cho anh được đâu."
"Trong phòng làm việc tôi có máy tính, em hoàn toàn có thể sử dụng."
Hắn thản nhiên trả lời.
Lục Ninh Thuần thực sự bức bối, cô chỉ muốn ra khỏi nơi này.
"Nhưng...tôi thực sự không muốn ở đây.
Nên anh hãy làm ơn thả tôi ra đi."
"Chẳng phải tôi đã nói rõ với em rồi sao, điều kiện của tôi được đáp ứng em liền có thể ra ngoài."
Người đàn ông hạ đũa xuống ngắn gọn nói.
"Anh đúng là đồ độc đoán.
Tôi và Trình Bách Niên chỉ là bạn bè mà thôi sao anh cứ liên tiếp nghĩ bậy cho tôi và anh ấy rồi bắt ép tôi cắt đứt quan hệ với bạn bè mình? Còn anh, cũng lên giường với hàng tá phụ nữ đó thì sao? Đêm qua anh còn làm gì với Tô An ai mà biết được.
Tại sao chỉ có tôi là bị anh truy hỏi doạ nạt, anh không thấy mình quá đáng lắm hay sao?"
Lục Ninh Thuần cảm thấy uất ức, cô không thể nào kiềm chế cứ thế tuôn ra cơn giận dữ trong lòng mình.
Liêu Duệ Thần nghe thấy cô mắng mình, đột nhiên đứng dậy.
Bàn tay nắm lấy cằm cô nâng lên, hướng tới gương mặt xinh đẹp bằng ánh mắt cay nghiệt.
"Cô tò mò sao? Tò mò tôi với Tô An đã làm gì à?"
Lục Ninh Thuần tự giật cằm mình ra khỏi tay hắn, mạnh miệng nói.
"Tôi không có hứng thú."
Người đàn ông cười lạnh trước vẻ mặt cố gắng tỏ ra bình tĩnh của cô.
"Nếu đã như vậy thì cứ tò mò đến chết đi."
Liêu Thần Duệ xoay người nhanh chóng biến mất hút khỏi phòng ăn.
Ngày hôm qua, Tô An đã đến công ty tìm gặp hắn.
Nhìn dáng vẻ nhiệt tình của cô ta, hắn biết cô ta lại muốn cầu tình cùng hắn.
Liêu Thần Duệ từ lâu đã biết rõ suy nghĩ tình ɖu͙ƈ của cô ta không giống như người bình thường.
Hắn vốn không muốn quan tâm cô ta nhưng lại quyết định đưa cô ta về nhà với mình.
Đêm hôm qua, khi hắn vào phòng ngủ đã nhìn thấy Tô An quỳ trêи giường với bộ đồ lót quyến rũ.
Liêu Thần Duệ biết cô ta cần gì nên cầm lấy dây thừng đánh liên tục vào ʍôиɠ, vào người cô ta.
Ấy vậy mà Tô An lại tỏ ra rất hưởng thụ, mỗi lần bị hắn đánh cô ta đều rêи rỉ đầy kϊƈɦ th1ch.
Đến khi bị kϊƈɦ th1ch quá mức, cô ta liền cầu xin muốn hắn tiến vào nhưng Liêu Thần Duệ lại không đụng đến cô ta mà bỏ đi ra ngoài, để mặc Tô An lơ lửng giữa cơn kϊƈɦ tình.
Ngay từ đầu hắn đã không hề có ý định làʍ ȶìиɦ cùng cô ta.
Hắn đem Tô An về là để trừng phạt Lục Ninh Thuần.
Muốn cô cũng phải trải qua cảm giác bức bối giống như hắn, cái cảm giác tò mò muốn điên lên được nhưng lại không thể biết được điều gì.
Liêu Thần Duệ thừa nhận hành động này của mình thật hẹp hòi, trẻ con nhưng hắn cũng đã sớm phát điên rồi..
/96
|