Sau buổi sáng hôm đó, Liêu Thần Duệ đã bay ra nước ngoài công tác.
Nếu không phải quản gia nói cho cô biết thì Ninh Thuần chắc cũng không biết gì.
Cứ như vậy, Lục Ninh Thuần bị nhốt ở Bạch Lâm đã được ba ngày, cũng không được phép liên lạc với bất kỳ ai bên ngoài.
...
Trình Bách Niên lái chiếc siêu xe Pagani Huayra màu đỏ xuất sứ từ Italy lướt nhanh trêи con đường tương đối vắng xe.
Chiếc xe đỗ lại trước một nhà hàng cao cấp.
Người đàn ông bước xuống xe, thảy chìa khoá cho người gác cổng lái đi rồi đi nhanh vào trong.
Không gian bên trong sang trọng, yên ả với tiếng đàn violin êm dịu.
Anh đưa mắt nhìn xung quanh liền nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông cao lớn quen thuộc.
Trình Bách Niên tiến đến chỗ hắn, ngồi xuống đối diện.
"Đột nhiên được Liêu tổng mời dùng bữa thế này có khiến tôi hơi kinh sợ đấy."
Liêu Thần Duệ ở phía đối diện bộ dạng thoải mái ngồi vắt chéo chân.
Tuy hắn vừa xuống máy bay nhưng không có chút gì gọi là mệt mỏi.
"Sao phải sợ? Cậu có làm chuyện gì mờ ám sau lưng tôi sao?"
Người đàn ông cười hỏi.
Trình Bách Niên nhìn nụ cười của hắn không hề có thiện cảm, chỉ khẽ đáp.
"Liêu tổng thật biết đùa."
Anh không biết vì sao hôm nay tự nhiên Liêu Thần Duệ chủ động liên lạc với anh, còn muốn mời anh đi ăn một bữa.
Nhưng anh biết chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả.
Thần Duệ chỉ cười đáp lại sau đó gọi nhân viên đến để chọn món ăn và rượu.
Hắn khẽ nâng ly rượu vang lên, mở miệng hỏi người đối diện.
"Anh và Ninh Thuần quen biết thế nào?"
Trình Bách Niên đang uống rượu bỗng ngừng lại quay qua nhìn hắn, cười đáp.
"Ninh Thuần sao? Tôi và cô ấy quen biết nhau khi cô ấy hay lui đến phòng tranh của tôi."
Một bên lông mày của Thần Duệ khẽ nhướng lên.
"Tôi không biết là cô ấy có hứng thú với hội hoạ đấy."
Anh liền cười cười nói.
"Đó là vì Liêu tổng chưa đủ hiểu cô ấy thôi.
Nghe Ninh Thuần nói anh đang muốn ra tự truyện nên mới hợp tác với cô ấy."
"Đúng vậy."
Ngón tay người đàn ông gõ gõ lên thành ly rượu.
Trình Bách Niên không thấy hắn nói tiếp nữa mới đặt ly rượu sang một bên, nhìn thẳng vào hắn mở miệng.
"Sao Liêu tổng không vào vấn đề chính luôn nhỉ? Không phải tự nhiên mà anh rảnh rỗi muốn mời tôi đi ăn đấy chứ?"
Đôi môi mỏng khẽ cong lên tạo nên một đường nét đẹp đẽ trêи gương mặt anh tuấn.
Liêu Thần Duệ không biết từ đâu ra đặt lên bàn một tập tài liệu.
Người đối diện liền cảm thấy hiếu kỳ, cầm lấy mở ra xem.
Thoáng chốc đôi lông mày trêи gương mặt tuấn mỹ đã chau lại, tạo nên một vết nhăn chính giữa.
Nhưng Trình Bách Niên rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh đặt tập tài liệu quay trở lại mặt bàn.
"Tôi không biết là Liêu tổng lại quan tâm đ ến tôi như thế đấy."
Người đàn ông xoay xoay chiếc nhẫn ở ngón tay cái, từ tốn mở miệng.
"Trong này có tất cả bằng chứng Trình thiếu gia đây đứng đầu đường dây chuyên làm giấy tờ giả cho các tội phạm khét tiếng.
Tôi tự hỏi nếu cái này được đưa tới tay cảnh sát thì sao đây nhỉ?"
Nét mặt của Trình Bách Niên ngay lập tức thay đổi, khó chịu nhìn hắn.
"Nói đi, anh muốn cái gì?"
Giọng cười trầm thấp vang lên, hắn lắc lắc ly rượu trong tay rồi từ tốn nhấp một ngụm.
"Tôi muốn cậu tránh xa khỏi Ninh Thuần, hoàn toàn cắt đứt với cô ấy."
Nghe thấy lời hắn nói khiến Bách Niên nhận ra điều gì đó, anh ta bỗng dưng cười lạnh.
"Nếu tôi nói không thì sao?"
"Kết quả như thế nào thì cậu đã biết."
Người đàn ông chậm rãi đáp.
Lần này đến lượt Trình Bách Niên nhướng mày, trêи gương mặt tuấn mỹ hiện lên vẻ đắn đo, rồi bất chợt lên tiếng.
"Được thôi, tôi sẽ không gặp cô ta nữa."
Tốc độ đồng ý nhanh chóng của anh ta cũng khiến Liêu Thần Duệ phải bất ngờ.
Đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm anh ta như máy rada khiến Bách Niên hơi rùng mình.
"Nếu cậu không giữ lời, tôi sẽ tống cậu thẳng vào tù đấy."
Liêu Thần Duệ uống hết ly rượu của mình thong dong đứng lên, thấp giọng nói.
"Tôi phải về trước đây.
Trình thiếu gia cứ từ từ thưởng thức bữa ăn, đây là tôi mời."
Nói xong hắn liền quay đi nhưng đột nhiên từ phía sau Trình Bách Niên lên tiếng cản bước chân hắn lại.
"Để tôi cho anh lời khuyên thật lòng nhé."
Liêu Thần Duệ quay đầu nhìn anh ta.
"Loại người như anh không xứng với Ninh Thuần đâu, nên hãy tránh xa cô ấy ra."
Trình Bách Niên dõng dạc mở miệng không chút kiêng dè.
"Tự lo lấy thân cậu đi."
Người đàn ông nhếch môi giễu cợt nhìn anh ta sau đó quay đầu rời đi.
*************
Trong đêm khuya thanh vắng, người con gái nằm trêи giường nghiêng mình đón ánh trăng ngoài cửa sổ.
Ánh trăng mờ ảo khẽ chiếu lên gương mặt xinh đẹp như hoa của cô.
Ninh Thuần chìm sâu vào giấc ngủ mộng mị.
Cho đến khi có một bàn tay chạm nhẹ vào thân thể cô.
Từng ngón tay thô ráp chu du trêи da thịt trắng như tuyết lãng đãng mùi hương Vanilla.
Bỗng nhiên có một lực lớn đè lên người cô khiến Ninh Thuần giật mình tỉnh giấc.
Gương mặt anh tuấn cương nghị ngay lập tức hiện ra trước mắt cô.
"Anh...!Về từ lúc nào vậy?"
Cô kinh ngạc chống tay lên ngực hắn.
Trong đêm tối đôi mắt đen thăm thẳm dán chặt lên gương mặt người phụ nữ.
Hắn không trả lời cô.
Với tốc độ nhanh như chớp cúi xuống hung hăng hôn cô.
Mùi hương gỗ bất ngờ chiếm lấy hô hấp của Ninh Thuần khiến cô bị bất ngờ.
"Um..."
Đôi môi mỏng ʍút̼ vào, quấn lấy môi cô điên cuồng.
Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông sớm đã nhuốm đầy ɖu͙ƈ vọng.
Hắn chiếm đóng khoang miệng nhỏ nhắn, cuốn lấy thớ lưỡi thơm tho mà trêu đùa.
Cô không biết tại sao hôm nay hắn tự nhiên lại hôn môi cuồng nhiệt như vậy.
Bàn tay người đàn ông cũng không yên phận sờ s0ạng khắp cơ thể cô.
Đôi môi hắn chậm rãi di chuyển xuống bờ vai non mịn.
Ninh Thuần biết hắn định làm gì cô vội vàng muốn cản hắn lại.
"Khoan...!Khoan đã."
Nhưng người đàn không hề có ý định dừng lại, hắn túm lấy hai tay cô cố định trêи đầu khiến Ninh Thuần không thể nhúc nhích.
Đầu hắn lại cúi xuống vùi đầu vào bầu ngực trắng sữa.
"Chờ chút, tôi có chuyện muốn nói với anh...."
Mặt mày cô đã ửng đỏ, khó khăn lên tiếng.
Lúc này động tác của người đàn ông mới chịu dừng lại, Liêu Thần Duệ ngước mặt lên nhìn cô, cau mày mở miệng.
"Nói."
"Điều kiện thứ hai của anh là gì?"
Cô đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
Người đàn ông im lặng.
Ninh Thuần sợ hắn chưa hiểu liền nói thêm.
"Lúc trước anh nói tôi phải đáp ứng với anh hai điều kiện anh mới thả tôi ra."
Liêu Thần Duệ nhìn người phụ nữ dưới thân mình, chậm rãi lên tiếng.
"Dọn đến đây ở."
Lục Ninh Thuần lại bị làm cho sửng sốt.
Như thế cũng đâu khác gì cô bị giam lỏng ở đây đâu.
Chỉ khác là cô sẽ được đi ra ngoài.
Người đàn ông thấy cô trầm mặc cũng không vội vàng hối thúc.
Mất một lúc sau, Ninh Thuần mới ngước mắt nhìn hắn, không tình nguyện nói ra một câu.
"Tôi sẽ đáp ứng hai điều kiện của anh"
Dù sao đi nữa thì cũng chỉ còn chưa tới một tháng, cô sẽ không còn là tình nhân của Liêu Thần Duệ.
Tạm thời đáp ứng yêu sách của hắn sẽ khiến cô dễ sống hơn.
Ánh mắt sâu không thấy đáy của người đàn ông bất chợt có chút kϊƈɦ động nhưng rất nhanh đã được che giấu đi mất.
Trong tích tắc, Ninh Thuần không kịp phòng bị đã bị hắn lao đến hôn mãnh liệt.
"Anh..."
Cơ thể người đàn ông như bức tường thành vững chắc giam lỏng cô dưới thân mình.
Sau đó lần lượt quần áo hai người rơi xuống thảm lông.
Trong bóng đêm, người đàn ông say sưa rong ruổi trong cơ thể mềm mại của người phụ nữ, cuồng dã không có điểm dừng..
/96
|