Một ngày mới bắt đầu nhưng chẳng dễ dàng cho nó thức dậy như sáng hôm qua may nhờ con điên bốn mắt Thanh Hằng nó mới có thể từ biệt cái giường thân yêu. Nặng nhọc cất từng bước chân nặng như chì xuống dưới nhà, chưa kịp đi hết cái cầu thang nó đã bị bố lắc đầu ngao ngán: -Cả năm con chỉ được mỗi một ngày khai giảng là tự giác dậy sớm thôi sao con gái?
-Đã vậy lại còn phiền đến bạn đánh thức gọi đi học nữa rồi đà này cũng ế thôi cưng của mẹ ,mẹ nó tiếp lời
-Mẹ nói chuyện teen quá đi mất con đây rất...
-Đúng rồi bác ạ con bà chằn này 99,9% ế rồi cháu chắc chắn đấy ạ- Hằng xen vào
-Bà vừa nói gì, mà tôi cũng chả quan tâm 99.9 chứ ko phải 100%. Thôi nhanh đi học hôm nay tôi hơi bận đấy cả bà cũng vậy
-OK
Sau khi đánh chén nó và Thanh Hằng vừa đi vừa khúc khích cười nham hiểm. Điều khiến đôi bạn này ''bận'' chính xác là cùng lũ con gái giở trò với bọn con trai nhưng trước đó sẽ là nghi thức chào đón new member mà các mỹ nhân 11A2 giành tặng riêng, kẻ ''may mắn'' có được ''vinh dự'' này kho ai khác chính là : Nguyễn Minh Quân lão bạn thân khỉ đột của nó.
Cất xe xong nó bay vào lớp đễ họp mặt những chiến hữu, giọng nó giõng dạc:
-Sâu?
-Ổn, một nữ đồng minh trả lời
-Kẹo cao su!
-Có thưa thủ lĩnh, một bạn gái đáp lại với giọng đầy kính nể....
...Cứ thế nó kiểm tra mọi thứ để nghi thức chào đón diễn ra thật long trọng và cuối cùng lão Quân bạn nó cũng đến. Chưa kịp tiến về chỗ đã bị nó ngăn lại nói bằng những lời trịnh trọng, khuôn mặt tỏ vẻ chào đón thân thiện:
-Chào ông từ nay ông đã là thành viên của lớp chúng tôi ông có quyền hưởng mọi lợi ích theo nội quy của 11A2. Để cho thấy tình bằng hữu mà con gái trong tập thể lớp muốn dành cho ông tôi xin thay mặt họ chào đón ông. WELCOME TO 11A2!!! Còn giờ là 2 món quà mà ai là thành viên mới đều phải nhận dù là nam hay nữ do chính tập thể nữ chúng tôi lựa chọn.
Dứt lời nó đẩy 2 chiếc hộp rực rỡ hình trái tim lên trước mắt Minh Quân. Quân chợt nhớ lại câu hỏi đầy hoài nghi của nó vào buổi sáng đi học về ngày hôm qua, nhưng cậu vẫn quyết định nhanh chóng sẽ mở chiếc hộp để tạm khiến nó đắc thắng rồi sau này trả thù vẫn chưa muộn. Ngoài ra trong đầu Quân còn hiện lên ý nghĩ: ''Hừ ba cái trò trẻ trâu ta đây chả thèm sợ'' .Vậy là lão Quân lẳng lặng nói cảm ơn rồi mở chiếc hộp thứ nhất ra. Trong chiếc hộp đó phải có đến ba bốn chục con sâu là ít. Chúng bò đen đặc phủ kín màu cam vàng chói lọi, những cái lông đen cứ nghoe nguẩy trông đến phát tởm.Vẻ mặt Minh Quân vẫn bình thản :
-Lông chúng sẽ có thể làm những quý cô đây ngứa đâý!
Còn nó thì nở một nụ cười nửa miệng đầy tự tin bởi mọi việc đã đi đúng hướng :'' Bạn thân à chỉ là làm nền thôi tôi có thể biết trước bạn ko hề sợ lũ sâu này", nó nghĩ
-Oh! hãy mở hộp quà còn lại đi nào bạn mới!
''Con mồi'' vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, tự tin có cả chút đắc thắng ung dung mở chiếc hộp. Khi mở chiếc hộp ra nhiều thằng con trai trong lớp không hiểu tại sao nó lại lấy một con mèo ra làm quà tặng bởi ai chẳng biết lũ con trai đâu hề sợ dù một chút những con mèo dễ thương như vậy.Nhưng không, trên thế gian này điều j cũng phải có ngoại lệ, ''Á Á TÔI... TÔI LÀM ƠN CÁC BÀ À KHÔNG CÁC ĐẠI MỸ NHÂN XINH ĐẸP HÃY...HÃY CẤT NÓ ĐI, MÓN QUÀ...NÀY TÔI... THỰC SỰ...KHÔNG...KHÔNG DÁM NHẬN '' Càng nói một ''đại mỹ nhân xinh đẹp'' tên Tường Lam lại càng đưa con mèo nhỏ bị bịt kín mõm lại gần phía Quân: ''Ông hãy nhận đi cho chúng tôi vui nha nha''. Vừa nói Tường Lam vừa cố tình để con mèo cọ sát vào bụng và tay của ''thành viên mới''. Lão khỉ đột vẫn không ngừng la oai oái trước con mắt kinh ngạc , khinh ngạc tột độ của đám con trai. Lý do Quân sợ mèo là vì hồi gần 2 tuổi, cậu ta bị con mèo tam thể to bất thường của chị họ cào vào bụng rồi liếm vào mặt nên sinh vật này trở thành nỗi ám ảnh của Quân; haizz... thật là khó tin khi biết điều đó, sự thật mất lòng mà câu nói ấy chẳng có gì là lạ...
Vừa lúc đó tiếng trông trường vang lên tên Quân vội nhân cơ hội này van vỉ:
-Thôi vào học rồi các bà làm ơn cất con mèo đi, tôi ...tôi
Tường Lam đưa đôi mắt nhìn nó, nó gật đầu và nói:
-Có vẻ như Minh Quân không thích món quà của chúng ta là bao, các bà hãy cất đi, học với nhau còn dài thiếu j lúc để thể hiện tình bằng hữu thôi cả lớp vào vị trí. Quân thở phào nhẹ nhõm và phi về phía chỗ ngỗi thì : Soạt....Rầm. Đôi chân của Quân trượt phải chiếc vỏ chuối rồi mông của tên thần kinh này ''nhẹ nhàng'' tiếp đất thành công, vị trí rơi chính là một bãi bã kẹo cao su; có vẻ như mọi việc đã được tính toán và thử nghiệm nhiều lần để có đc cảnh tưởng đẹp mắt.Lũ con gái siêu quậy cười hả hê, có đứa còn ôm bụng , vịn chặt chiếc bàn cười chảy cả nước mắt, còn đám con trai thì tiếc thương thay cho số phận chung của kẻ dưới sàn và bản thân những nam nhi là chúng. Trong lúc Quân còn bận nhăn nhó mặt mày thì nó đã sẵn dế yêu trên tay, ánh đèn flash xuất hiện ngay sau đó cho ra đời bức ảnh đẹp vãi linh hồn, người mẫu ảnh kho ai khác chính là Nguyễn MInh Quân. Mọi người có mặt ở đây đều hiểu nó sẽ dùng tấm ảnh đó để làm gì. Cô giáo bước vào lớp, lũ con gái phi vào chỗ ngồi nhanh như sóc.
-Tất Cả Nghiêm, giọng nó vang lên giõng dạc nhưng trong đôi mắt vẫn tỏ rõ ý cười chế nhạo đối với thằng bạn đang đứng cạnh. Cô giáo vẫy nhẹ tay bảo cả lớp ngồi xuống. Quân ngồi xuống cậu ta cảm thấy thứ gì ươn ướt ở mông ,sinh nghi bèn ngay lập tức kiểm tra nhưng muộn mất rồi , chiếc quần bò của cậu ta bị mực vẽ màu vàng ở ghế kết hợp cùng màu xanh của quần tạo nên một màu sắc thật sự rất ư là khó coi. Vậy là cả buổi hôm đó cậu ta cứ ngồi yên một chỗ giả vờ đau bụng nhưng lại không chịu xuống phòng y tế theo lời của cô giáo bởi nếu nói ra lý do thực sự thì quả thật là mất mặt, mất mặt vô cùng.
Cả đến lúc ra về Quân cũng phải đợi học sinh về hết rồi mới giám chuồn nhưng chờ trước cửa là hai khuôn mặt đắc thắng của không ai khác chính là Hoàng Lan của chúng ta và Thanh Hằng. Hằng cất lời:
-Sao bạn mới về muộn vậy, ông đã ăn chưa đau bụng như vậy cả buổi sáng mà không ăn j thì mết lắm đấy. Hằng cố tình nhấn mạnh 2 chữ''đau bụng''
-Phải đấy, ông có muốn ăn gì kho đau bụng mà phải chịu đói là nguy hiểm đến dạ dày lắm đấy, nó tiếp lời.
-Mà này cái ghế đó kho biết đứa nào gan to dám đổ màu vẽ vào thật là...
-Uk mà thằng điên nào ăn vỏ chuối,kẹo cao su rồi vứt ra sàn vậy nhỉ làm khô thân ông
-Tôi cũng vô cùng thương tiếc cho ông...
Kẻ tung người hứng làm Quân phát tức nhưng vẫn phải nhưng vẫn phải nhịn, cả giận mất khôn vả lại ta đây là quân tử kho tính chuyện với bọn tép diu phận nữ nhi.
-Thôi cảm ơn lòng tốt của hai bà tôi về đây. Nói xong Quân phi đi với tốc độ đến gió cũng phải ghen tỵ về phía nhà xe bỏ lại những tràng cười không ngớt của hai nữ sinh11A2.
Màn đêm ôm trọn lấy thành phố Hà Nội hoa lệ, rực rỡ ánh đèn. Ở một căn phòng nhỏ trên tầng ba của ngôi nhà đang sáng đèn có một cô gái đang ngồi tự khen bản thân mình giỏi giang, tài trí hơn người....và hơn hết là đắc thắng bởi cách ''thể hiện tình bạn'' độc đáo của mình. Nó cứ ngồi cười ha hả khi nhớ lại hình ảnh thằng bạn thân hết la hét rồi nhăn nhó, ngạc nhiên. Nó cười nhiều đến mức nếu có ai nhìn thấy nó ngay lúc này chắc chắn sẽ nghi có một bệnh nhận trốn ra từ 3TK (Trung tâm Thần Kinh).
Cũng ngay tại một căn phong khác, lão Quân thì đang trút hết sự tức giận lên sách vở và cái sàn nhà. Quân cứ giẫm chân bình bịch xuống sàn khiến mẹ cậu ta chạy lên quát mắng cho một trận. Vậy là cái giận lên đến đỉnh điểm ,cậu ta phi ra ban công chửi rủa người qua lại ở con đường trước nhà; nhìn Quân có lẽ người ta cũng có kết luận giống như trên.
Ngày hôm đó nếu là một ngày thành công của nó thì với Quân lại là ngày đầy những ''bão tố, gió lốc'' và tối ấy lại có hai người không ngủ được, một vì tức giận, một vì vui mừng quá khích mà quên béng luôn giấc ngủ ngàn vàng.
.
-Đã vậy lại còn phiền đến bạn đánh thức gọi đi học nữa rồi đà này cũng ế thôi cưng của mẹ ,mẹ nó tiếp lời
-Mẹ nói chuyện teen quá đi mất con đây rất...
-Đúng rồi bác ạ con bà chằn này 99,9% ế rồi cháu chắc chắn đấy ạ- Hằng xen vào
-Bà vừa nói gì, mà tôi cũng chả quan tâm 99.9 chứ ko phải 100%. Thôi nhanh đi học hôm nay tôi hơi bận đấy cả bà cũng vậy
-OK
Sau khi đánh chén nó và Thanh Hằng vừa đi vừa khúc khích cười nham hiểm. Điều khiến đôi bạn này ''bận'' chính xác là cùng lũ con gái giở trò với bọn con trai nhưng trước đó sẽ là nghi thức chào đón new member mà các mỹ nhân 11A2 giành tặng riêng, kẻ ''may mắn'' có được ''vinh dự'' này kho ai khác chính là : Nguyễn Minh Quân lão bạn thân khỉ đột của nó.
Cất xe xong nó bay vào lớp đễ họp mặt những chiến hữu, giọng nó giõng dạc:
-Sâu?
-Ổn, một nữ đồng minh trả lời
-Kẹo cao su!
-Có thưa thủ lĩnh, một bạn gái đáp lại với giọng đầy kính nể....
...Cứ thế nó kiểm tra mọi thứ để nghi thức chào đón diễn ra thật long trọng và cuối cùng lão Quân bạn nó cũng đến. Chưa kịp tiến về chỗ đã bị nó ngăn lại nói bằng những lời trịnh trọng, khuôn mặt tỏ vẻ chào đón thân thiện:
-Chào ông từ nay ông đã là thành viên của lớp chúng tôi ông có quyền hưởng mọi lợi ích theo nội quy của 11A2. Để cho thấy tình bằng hữu mà con gái trong tập thể lớp muốn dành cho ông tôi xin thay mặt họ chào đón ông. WELCOME TO 11A2!!! Còn giờ là 2 món quà mà ai là thành viên mới đều phải nhận dù là nam hay nữ do chính tập thể nữ chúng tôi lựa chọn.
Dứt lời nó đẩy 2 chiếc hộp rực rỡ hình trái tim lên trước mắt Minh Quân. Quân chợt nhớ lại câu hỏi đầy hoài nghi của nó vào buổi sáng đi học về ngày hôm qua, nhưng cậu vẫn quyết định nhanh chóng sẽ mở chiếc hộp để tạm khiến nó đắc thắng rồi sau này trả thù vẫn chưa muộn. Ngoài ra trong đầu Quân còn hiện lên ý nghĩ: ''Hừ ba cái trò trẻ trâu ta đây chả thèm sợ'' .Vậy là lão Quân lẳng lặng nói cảm ơn rồi mở chiếc hộp thứ nhất ra. Trong chiếc hộp đó phải có đến ba bốn chục con sâu là ít. Chúng bò đen đặc phủ kín màu cam vàng chói lọi, những cái lông đen cứ nghoe nguẩy trông đến phát tởm.Vẻ mặt Minh Quân vẫn bình thản :
-Lông chúng sẽ có thể làm những quý cô đây ngứa đâý!
Còn nó thì nở một nụ cười nửa miệng đầy tự tin bởi mọi việc đã đi đúng hướng :'' Bạn thân à chỉ là làm nền thôi tôi có thể biết trước bạn ko hề sợ lũ sâu này", nó nghĩ
-Oh! hãy mở hộp quà còn lại đi nào bạn mới!
''Con mồi'' vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, tự tin có cả chút đắc thắng ung dung mở chiếc hộp. Khi mở chiếc hộp ra nhiều thằng con trai trong lớp không hiểu tại sao nó lại lấy một con mèo ra làm quà tặng bởi ai chẳng biết lũ con trai đâu hề sợ dù một chút những con mèo dễ thương như vậy.Nhưng không, trên thế gian này điều j cũng phải có ngoại lệ, ''Á Á TÔI... TÔI LÀM ƠN CÁC BÀ À KHÔNG CÁC ĐẠI MỸ NHÂN XINH ĐẸP HÃY...HÃY CẤT NÓ ĐI, MÓN QUÀ...NÀY TÔI... THỰC SỰ...KHÔNG...KHÔNG DÁM NHẬN '' Càng nói một ''đại mỹ nhân xinh đẹp'' tên Tường Lam lại càng đưa con mèo nhỏ bị bịt kín mõm lại gần phía Quân: ''Ông hãy nhận đi cho chúng tôi vui nha nha''. Vừa nói Tường Lam vừa cố tình để con mèo cọ sát vào bụng và tay của ''thành viên mới''. Lão khỉ đột vẫn không ngừng la oai oái trước con mắt kinh ngạc , khinh ngạc tột độ của đám con trai. Lý do Quân sợ mèo là vì hồi gần 2 tuổi, cậu ta bị con mèo tam thể to bất thường của chị họ cào vào bụng rồi liếm vào mặt nên sinh vật này trở thành nỗi ám ảnh của Quân; haizz... thật là khó tin khi biết điều đó, sự thật mất lòng mà câu nói ấy chẳng có gì là lạ...
Vừa lúc đó tiếng trông trường vang lên tên Quân vội nhân cơ hội này van vỉ:
-Thôi vào học rồi các bà làm ơn cất con mèo đi, tôi ...tôi
Tường Lam đưa đôi mắt nhìn nó, nó gật đầu và nói:
-Có vẻ như Minh Quân không thích món quà của chúng ta là bao, các bà hãy cất đi, học với nhau còn dài thiếu j lúc để thể hiện tình bằng hữu thôi cả lớp vào vị trí. Quân thở phào nhẹ nhõm và phi về phía chỗ ngỗi thì : Soạt....Rầm. Đôi chân của Quân trượt phải chiếc vỏ chuối rồi mông của tên thần kinh này ''nhẹ nhàng'' tiếp đất thành công, vị trí rơi chính là một bãi bã kẹo cao su; có vẻ như mọi việc đã được tính toán và thử nghiệm nhiều lần để có đc cảnh tưởng đẹp mắt.Lũ con gái siêu quậy cười hả hê, có đứa còn ôm bụng , vịn chặt chiếc bàn cười chảy cả nước mắt, còn đám con trai thì tiếc thương thay cho số phận chung của kẻ dưới sàn và bản thân những nam nhi là chúng. Trong lúc Quân còn bận nhăn nhó mặt mày thì nó đã sẵn dế yêu trên tay, ánh đèn flash xuất hiện ngay sau đó cho ra đời bức ảnh đẹp vãi linh hồn, người mẫu ảnh kho ai khác chính là Nguyễn MInh Quân. Mọi người có mặt ở đây đều hiểu nó sẽ dùng tấm ảnh đó để làm gì. Cô giáo bước vào lớp, lũ con gái phi vào chỗ ngồi nhanh như sóc.
-Tất Cả Nghiêm, giọng nó vang lên giõng dạc nhưng trong đôi mắt vẫn tỏ rõ ý cười chế nhạo đối với thằng bạn đang đứng cạnh. Cô giáo vẫy nhẹ tay bảo cả lớp ngồi xuống. Quân ngồi xuống cậu ta cảm thấy thứ gì ươn ướt ở mông ,sinh nghi bèn ngay lập tức kiểm tra nhưng muộn mất rồi , chiếc quần bò của cậu ta bị mực vẽ màu vàng ở ghế kết hợp cùng màu xanh của quần tạo nên một màu sắc thật sự rất ư là khó coi. Vậy là cả buổi hôm đó cậu ta cứ ngồi yên một chỗ giả vờ đau bụng nhưng lại không chịu xuống phòng y tế theo lời của cô giáo bởi nếu nói ra lý do thực sự thì quả thật là mất mặt, mất mặt vô cùng.
Cả đến lúc ra về Quân cũng phải đợi học sinh về hết rồi mới giám chuồn nhưng chờ trước cửa là hai khuôn mặt đắc thắng của không ai khác chính là Hoàng Lan của chúng ta và Thanh Hằng. Hằng cất lời:
-Sao bạn mới về muộn vậy, ông đã ăn chưa đau bụng như vậy cả buổi sáng mà không ăn j thì mết lắm đấy. Hằng cố tình nhấn mạnh 2 chữ''đau bụng''
-Phải đấy, ông có muốn ăn gì kho đau bụng mà phải chịu đói là nguy hiểm đến dạ dày lắm đấy, nó tiếp lời.
-Mà này cái ghế đó kho biết đứa nào gan to dám đổ màu vẽ vào thật là...
-Uk mà thằng điên nào ăn vỏ chuối,kẹo cao su rồi vứt ra sàn vậy nhỉ làm khô thân ông
-Tôi cũng vô cùng thương tiếc cho ông...
Kẻ tung người hứng làm Quân phát tức nhưng vẫn phải nhưng vẫn phải nhịn, cả giận mất khôn vả lại ta đây là quân tử kho tính chuyện với bọn tép diu phận nữ nhi.
-Thôi cảm ơn lòng tốt của hai bà tôi về đây. Nói xong Quân phi đi với tốc độ đến gió cũng phải ghen tỵ về phía nhà xe bỏ lại những tràng cười không ngớt của hai nữ sinh11A2.
Màn đêm ôm trọn lấy thành phố Hà Nội hoa lệ, rực rỡ ánh đèn. Ở một căn phòng nhỏ trên tầng ba của ngôi nhà đang sáng đèn có một cô gái đang ngồi tự khen bản thân mình giỏi giang, tài trí hơn người....và hơn hết là đắc thắng bởi cách ''thể hiện tình bạn'' độc đáo của mình. Nó cứ ngồi cười ha hả khi nhớ lại hình ảnh thằng bạn thân hết la hét rồi nhăn nhó, ngạc nhiên. Nó cười nhiều đến mức nếu có ai nhìn thấy nó ngay lúc này chắc chắn sẽ nghi có một bệnh nhận trốn ra từ 3TK (Trung tâm Thần Kinh).
Cũng ngay tại một căn phong khác, lão Quân thì đang trút hết sự tức giận lên sách vở và cái sàn nhà. Quân cứ giẫm chân bình bịch xuống sàn khiến mẹ cậu ta chạy lên quát mắng cho một trận. Vậy là cái giận lên đến đỉnh điểm ,cậu ta phi ra ban công chửi rủa người qua lại ở con đường trước nhà; nhìn Quân có lẽ người ta cũng có kết luận giống như trên.
Ngày hôm đó nếu là một ngày thành công của nó thì với Quân lại là ngày đầy những ''bão tố, gió lốc'' và tối ấy lại có hai người không ngủ được, một vì tức giận, một vì vui mừng quá khích mà quên béng luôn giấc ngủ ngàn vàng.
.
/24
|