Đoan Mộc Thần mặt không chút thay đổi nhìn cô gái “tinh thần thất thường” trước mắt, chân mày khẽ chau lại, hắn bỗng nhiên giận dữ mắng mỏ
“Dương Hiểu Thổ, câm miệng !”
Dương Hiểu Thổ bả vai co rụt lại, nhất thời dừng lại tiếng thét chói tai, chẳng qua là miệng vẫn tròn hình chữ O… trông ngu xuẩn muốn chết !
Tiểu Hàng chớp đôi mắt có màu sắc giống Đoan Mộc Thần, dáo dác nhìn chung quanh.
Đoan Mộc Thần chậm rãi tiến tới gần, cách khuôn mặt Dương Hiểu Thổ mười cm thì dừng lại, môi mỏng khẽ mở
“Tốt nhất cô nên giải thích rõ ràng cho tôi !”
Đoan Mộc Thần ngữ điệu rất nhẹ, tiếng nói anh dễ nghe, trầm thấp nhưng lại mang theo sự nghiêm nghị không thể bỏ qua.
“Tôi… Tôi… Tôi…” Dương Hiểu Thổ lắp bắp, hận không được tìm một cái lỗ để chui vào, hoặc là nhanh chóng té xỉu chờ cho qua chuyện.
Thân hình bé nhỏ của cô lùi về phía góc tường bởi vì cảm giác bị anh áp bách thật sự quá cường liệt rồi, hơn nữa cô coi như là “tiểu trộm”, cái tội ác này làm cho cô hoảng loạn.
Đoan Mộc Thần ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cô gái đang mở to mắt, cô bây giờ thật rất giống một chú tiểu bạch thỏ bị hù doạ !
Đáng tiếc… Anh không phải là đại hôi lang, mà chính tiểu bạch thỏ trước mắt này mới thật sự là “tội phạm” !
Đoan Mộc Thần cúi đầu hỏi
“Tiểu Hàng là con trai của tôi, đúng không ?”
Dương Hiểu Thổ đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu
” Tôi… Tôi… Tôi đến bây giờ cũng mới biết nó là con trai anh đó !”
Đoan Mộc Thần sửng sốt
“Cô nói gì ?”
Đoan Mộc Thần quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy, cô gái này trộm tinh trùng của anh lại còn dám nói trước đó không biết ?!
Dương Hiểu Thổ đối mặt bộ dáng anh nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại, cố gắng nói rõ ràng trong khi tim đập bùm bùm
“Tôi nghĩ là chỉ cần cục cưng không cần đàn ông cho nên mới đi bệnh viện trộm loại, tôi căn bản không nhận ra, mơ mơ màng màng cầm nhầm ống nghiệm… Cho đến sau khi Tiểu Hàng ra đời, tôi nhìn thấy đôi mắt màu lam của nó mới biết được đã lấy sai… Tôi cũng không phải cố ý, anh không thể mắng tôi ! Tuyệt đối không thể mắng tôi !”
Đoan Mộc Thần thoáng cái ngây ngẩn cả người, xem ra đây là một tiểu bạch thỏ nhát gan vừa sợ phiền phức vừa ngu xuẩn a !
Mắng cô ta ?
Bây giờ là người nào đang la vậy?
Dương Hiểu Thổ nói xong, từng ngụm từng ngụm hô hấp, trong lòng thình thịch đập loạn, không biết tại sao cô có cảm giác khẩn trương như thế, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt này cũng không phải là người lương thiện.
Wow… Có phải cô sẽ rất thảm hay không ?
Ngoài Dương Hiểu Thổ dự liệu, Đoan Mộc Thần cũng không có tức giận, nhưng là…
Anh vươn ra ngón trỏ, vén tóc cô, hỏi rất ôn hòa nhưng lại đầy vẻ nguy hiểm
“Cầm nhầm ống nghiệm? Vậy cô vốn muốn cầm của người nào ?”
Cái gì ?
Cái này có liên quan đến chuyện của anh sao ?!
Dương Hiểu Thổ đầu óc ngu si, ngây ngốc nói ra
“Một học trưởng của tôi… Anh ấy rất đẹp trai nha…”
Đoan Mộc Thần ánh mắt thoáng cái trở nên dị thường hung ác, rất tốt !
Ý của cô nói là cảm thấykhinh thường khi sinh con của anh ra rồi ?!
Điều này thật sự quá vũ nhục Đoan Mộc Thần anh !
Anh khóe môi nhẹ mở, chớp đôi mắt tà ác, kề sát vào bên tai của cô, mập mờ thổi một ngụm nhiệt khí, sau đó dùng thanh âm đê mê dễ nghe mị hoặc nói
“Hắn ta đẹp trai ? Như vậy… Tôi đây thì sao ?”
“Dương Hiểu Thổ, câm miệng !”
Dương Hiểu Thổ bả vai co rụt lại, nhất thời dừng lại tiếng thét chói tai, chẳng qua là miệng vẫn tròn hình chữ O… trông ngu xuẩn muốn chết !
Tiểu Hàng chớp đôi mắt có màu sắc giống Đoan Mộc Thần, dáo dác nhìn chung quanh.
Đoan Mộc Thần chậm rãi tiến tới gần, cách khuôn mặt Dương Hiểu Thổ mười cm thì dừng lại, môi mỏng khẽ mở
“Tốt nhất cô nên giải thích rõ ràng cho tôi !”
Đoan Mộc Thần ngữ điệu rất nhẹ, tiếng nói anh dễ nghe, trầm thấp nhưng lại mang theo sự nghiêm nghị không thể bỏ qua.
“Tôi… Tôi… Tôi…” Dương Hiểu Thổ lắp bắp, hận không được tìm một cái lỗ để chui vào, hoặc là nhanh chóng té xỉu chờ cho qua chuyện.
Thân hình bé nhỏ của cô lùi về phía góc tường bởi vì cảm giác bị anh áp bách thật sự quá cường liệt rồi, hơn nữa cô coi như là “tiểu trộm”, cái tội ác này làm cho cô hoảng loạn.
Đoan Mộc Thần ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào cô gái đang mở to mắt, cô bây giờ thật rất giống một chú tiểu bạch thỏ bị hù doạ !
Đáng tiếc… Anh không phải là đại hôi lang, mà chính tiểu bạch thỏ trước mắt này mới thật sự là “tội phạm” !
Đoan Mộc Thần cúi đầu hỏi
“Tiểu Hàng là con trai của tôi, đúng không ?”
Dương Hiểu Thổ đầu tiên là lắc đầu, sau đó lại gật đầu
” Tôi… Tôi… Tôi đến bây giờ cũng mới biết nó là con trai anh đó !”
Đoan Mộc Thần sửng sốt
“Cô nói gì ?”
Đoan Mộc Thần quả thực không thể tin được những gì mình nghe thấy, cô gái này trộm tinh trùng của anh lại còn dám nói trước đó không biết ?!
Dương Hiểu Thổ đối mặt bộ dáng anh nghiến răng nghiến lợi, nhắm mắt lại, cố gắng nói rõ ràng trong khi tim đập bùm bùm
“Tôi nghĩ là chỉ cần cục cưng không cần đàn ông cho nên mới đi bệnh viện trộm loại, tôi căn bản không nhận ra, mơ mơ màng màng cầm nhầm ống nghiệm… Cho đến sau khi Tiểu Hàng ra đời, tôi nhìn thấy đôi mắt màu lam của nó mới biết được đã lấy sai… Tôi cũng không phải cố ý, anh không thể mắng tôi ! Tuyệt đối không thể mắng tôi !”
Đoan Mộc Thần thoáng cái ngây ngẩn cả người, xem ra đây là một tiểu bạch thỏ nhát gan vừa sợ phiền phức vừa ngu xuẩn a !
Mắng cô ta ?
Bây giờ là người nào đang la vậy?
Dương Hiểu Thổ nói xong, từng ngụm từng ngụm hô hấp, trong lòng thình thịch đập loạn, không biết tại sao cô có cảm giác khẩn trương như thế, cô cảm thấy người đàn ông trước mắt này cũng không phải là người lương thiện.
Wow… Có phải cô sẽ rất thảm hay không ?
Ngoài Dương Hiểu Thổ dự liệu, Đoan Mộc Thần cũng không có tức giận, nhưng là…
Anh vươn ra ngón trỏ, vén tóc cô, hỏi rất ôn hòa nhưng lại đầy vẻ nguy hiểm
“Cầm nhầm ống nghiệm? Vậy cô vốn muốn cầm của người nào ?”
Cái gì ?
Cái này có liên quan đến chuyện của anh sao ?!
Dương Hiểu Thổ đầu óc ngu si, ngây ngốc nói ra
“Một học trưởng của tôi… Anh ấy rất đẹp trai nha…”
Đoan Mộc Thần ánh mắt thoáng cái trở nên dị thường hung ác, rất tốt !
Ý của cô nói là cảm thấykhinh thường khi sinh con của anh ra rồi ?!
Điều này thật sự quá vũ nhục Đoan Mộc Thần anh !
Anh khóe môi nhẹ mở, chớp đôi mắt tà ác, kề sát vào bên tai của cô, mập mờ thổi một ngụm nhiệt khí, sau đó dùng thanh âm đê mê dễ nghe mị hoặc nói
“Hắn ta đẹp trai ? Như vậy… Tôi đây thì sao ?”
/80
|