Lời vừa nói ra, Thương Bích Lạc kéo hết thù hận trong nháy mắt
Không chỉ có Vương Thụy và La Hiểu Ngọc, thậm chí là tất cả mọi người ở đây, hắn giống như không nhận thấy được điểm này, vẫn cười tủm tỉm, dùng lời nói của Hạ Hoàng Tuyền, chính là biểu cảm này muốn tiện bao nhiêu thì tiện bấy nhiêu.
Bạn Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy đau đầu, không hổ là boss sao? Kéo thù hận đúng là giỏi, còn rất chuyên nghiệp bán rẻ đội hữu, thành công làm cô nằm cũng trúng đạn.
Trước khi cho ra kết luận "Giết chết hắn như thế nào", một cái tát của cô đã vung vào mặt Thương Bích Lạc, thành công làm hắn lăn tự do trong xe một lần.
A? Hỏng bét, đánh hắn dường như đã trở thành bản năng rồi, làm sao đây?!
Không, hiện tại không phải là lúc để ý tới việc này.
Hạ Hoàng Tuyền xoay người, chậm rãi rút ra trường đao, đầu đao chỉ vào Vương Thụy, ánh mắt lạnh như băng: "Vì sao? Anh muốn giết chúng tôi, tôi có thể hiểu, vì sao muốn giết những người khác?" d∞đ∞l∞q∞đ Đây cũng là chỗ mà cô không hiểu nhất.
Trong những người ở đây, ngoại trừ Hạ Hoàng Tuyền và Thương Bích Lạc, chỉ có hai người có tử khí rất nhạt, chính là La Hiểu Ngọc và con trai cô ta, không thể nghi ngờ, bọn họ không ăn canh có trộn lẫn máu zombie. Nhưng vấn đề là, nếu những người khác biến thành zombie, Vương Thụy sao có thể chắc chắn vợ và con hắn sẽ bình an đi tới chỗ có quân đội? Không, còn có vấn đề càng cấp bách hơn, chính là. . . Uống xong máu zombie thì sau tám giờ mới biến thành zombie, chẳng lẽ hắn không sợ bị những người này trả thù sao?
Rốt cuộc là ngu ngốc cỡ nào mới có thể làm như vậy?
"Vì sao muốn giết những người khác?" Vương Thụy lặp lại câu hỏi mà cô đưa ra, giọng điệu giễu cợt, cười lạnh nói, "Ông đây sống không nổi, bọn họ dựa vào cái gì mà có thể sống sót?"
". . . . . ."
"Tất cả mọi người cùng chạy ra từ nhà máy, vì sao người bị cắn là tao? Vì sao người đáng chết là tao? Tao chết cũng không sao, nhưng tao không muốn chết một mình, chúng mày. . . Một đám nhất định phải đi theo tao, không một ai thoát được!"
Hỏng mất rồi.
Nội tâm của người này đã lệch lạc hoàn toàn rồi.
Người không còn lý trí, có thể làm ra phán đoán lý trí nào chứ?
"Hắn đã nghĩ vậy thì thôi. . ." Chẳng biết từ lúc nào Nhâm Cường đã đi ra, Hạ Hoàng Tuyền chú ý rằng trên mặt và trước ngực hắn dính đầy máu tươi, một đường đi tới, máu không ngừng chảy xuống từ búa, vẽ ra vệt dài màu đỏ trên đường đi, "Hiểu Ngọc, vì sao cô phải làm như vậy?"
La Hiểu Ngọc ôm chặt đứa con, không để hắn nhìn thấy biểu cảm của những người khác, cũng không để hắn thấy biểu cảm lúc này của mình, cô ta oán hận nhìn vào mọi người: "Các người đã muốn bức tử mẹ con chúng tôi, tôi cũng chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế."
". . . Vậy sao? Cô nghĩ rằng tôi và mọi người muốn vứt bỏ hai người?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" La Hiểu Ngọc đưa mọi người lên tuyệt lộ, hiển nhiên là chịu đựng áp lực cực lớn, khi Nhâm Cường hỏi, vách tường áp lực mở tung, oán hận không ngừng phát ra từ thân hình nhỏ gầy, cô ta khàn giọng hô, "Các người đã muốn tôi và A Thụy chết cùng một chỗ, tôi cũng khiến các người đều chết cùng một chỗ!"
"Toàn bộ các người chết hết đi! Chết hết đi! Chết hết đi!"
"Tôi sẽ dẫn đứa nhỏ. . . A!!!"
Lời của cô ta kết thúc trong ánh mắt kinh hãi, không chỉ là La Hiểu Ngọc, những người khác đều bị biến cố bất ngờ làm sợ ngây người.
Vương Thụy cười một tiếng, vẻ mặt điên cuồng, miệng rời khỏi chiếc cổ bị cắn nát của La Hiểu Ngọc, liếm liếm máu tươi ngoài miệng, nói: "A Ngọc, anh đã nói tất cả mọi người đều phải chết cùng anh, em là vợ anh, làm sao có ngoại lệ chứ?"
". . . . . ." La Hiểu Ngọc che cổ, liên tiếp lui về sau vài bước, "A Thụy. . . Anh điên rồi sao?"
"Điên? Em nói đúng." Hắn cười "ha ha" vài tiếng, đột nhiên vươn tay kéo tay La Hiểu Ngọc, kéo đứa nhỏ trong lòng cô ta về phía mình, "Hiểu Ngọc, em và Tiểu Chân đều là người thân nhất của anh, đương nhiên phải luôn luôn ở bên anh, buông con ra!"
"Không!!!"
"Buông ra!"
"Không được! Anh đừng đụng vào con tôi!"
"A. . ."
Màn tranh đấu này, bắt đầu từ tiếng kêu thảm thiết của La Hiểu Ngọc, kết thúc bằng tiếng kêu thảm thiết của Vương Thụy.
Cho đến khi ngã mạnh xuống, đôi mắt tràn đầy kinh hãi của hắn vẫn nhìn chăm chú vào tay cầm dao của La Hiểu Ngọc, bởi vì bị cắt đứt cổ, hắn chỉ có thể há miệng, lại không thể phát ra tiếng, giống như ống thổi gió bị gãy, không ngừng phát ra tiếng khàn khàn đáng sợ.
Hắn và cô ta có quan hệ thân mật nhất, hắn hiểu rõ cô ta hơn bất cứ ai, rõ ràng là một người phụ nữ ngay cả một con gà cũng không nỡ giết, hiện tại lại giết chết chồng mình, không, trước đó, cô ta hại chết mọi người ở đây.
"Ha. . ."
"Ha ha. . ."
Vương Thụy phát ra tiếng cười giống như hút khí, miệng thì thào vài từ, cuối cùng, không cam lòng khép chặt hai mắt.
Nếu có người có thể đọc được khẩu hình miệng, như vậy có thể đọc ra, lời cuối cùng hắn nói là —— "Mẹ nó, cái thế giới thối tha này!"
Bức hắn điên, bức cô điên, một ngày nào đó sẽ bức điên tất cả mọi người.
Mọi người bị màn thảm kịch này làm kinh động, hoặc là nói, cho tới bây giờ, bọn họ đều không có cảm giác chân thực rằng mình sắp biến thành zombie. . . Cỡ nào hư ảo, xem, bọn họ vẫn còn sống tốt, thậm chí cũng không bị cắn, sao có thể biến thành zombie chứ?
Một mảnh yên tĩnh.
Cho đến khi La Hiểu Ngọc từ ngu ngơ lấy lại tinh thần, dao trong tay rơi "keng" xuống đất, cô ta giơ tay lên, nhìn máu tươi trong tay, lại cúi đầu, nhìn vào con dao đầy máu, ra sức lau tay giống như ở trong mộng vừa tỉnh lại, nhưng dù thế nào cũng không lau sạch được, cô ta hoảng hốt, nhìn trái phải muốn tìm cách giải quyết, ánh mắt nhìn về phía đứa nhỏ thì dừng lại.
Cô ta bỗng vươn tay, ôm cổ đứa con được cứu vì giết chết chồng mình, vừa gào khóc vừa nói không ngừng: "Đừng sợ, Tiểu Chân đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con. . . Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con. . ."
Khi Hạ Hoàng Tuyền lấy lại tinh thần, tất cả mọi người đã rời đi, bọn họ về phòng nghỉ, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Nhưng trên thực tế, tất cả đã xảy ra rồi.
Thi thể Vương Thụy còn lẳng lặng nằm trên đất, máu tươi chảy xuống từ cổ, dưới người hắn là một vũng máu nho nhỏ, bên cạnh hắn, La Hiểu Ngọc ôm đứa nhỏ khóc thút thít, giọng nói khàn khàn mà khô khan, vẫn không ngừng lặp lại lời "bảo vệ".
Mà Lưu Lỗi đã hóa thành zombie bị trói ở bên kia, dưới mùi máu tươi kích thích, gào thét giãy giụa không ngừng, phát ra tiếng kêu đáng sợ vì bị bản năng khống chế.
Hết thảy. . . Rốt cuộc là như thế nào. . .
Tuy rằng đến thế giới này đã nửa tháng, nhưng hôm nay cô mới gặp được người, gần một ngày. . . Hoặc là nói, ngay cả một ngày cũng không đến, vì sao hết thảy đều thay đổi?
Rõ ràng khi gặp buổi sáng, trên mặt những người này vẫn còn nụ cười chờ mong với tương lai, chỉ chớp mắt, tất cả đều thay đổi.
Hạ Hoàng Tuyền im lặng trở lại xe, cô nghĩ cô phát hiện ra một điều, chẳng sợ vũ lực có mạnh đến thế nào, vẫn có rất nhiều việc cô không làm được không, cho dù nghĩ như vậy, dường như đều là kiêu ngạo quá mức.
"Cảm thấy đáng ghê tởm sao?" Thương Bích Lạc ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
"Chỉ vì được đến cái gọi là công bằng, liền tha những người khác xuống nước."
". . . . . ."
Một tiếng cười nhẹ truyền đến: "Đây mới là tận thế chân chính."
". . . Tận thế. . . Chân chính?"
Đối diện với mắt phải tối đen xen lẫn nghi hoặc của Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc cười nghiền ngẫm: "Chẳng lẽ cô không cảm thấy như vậy sao? Cái gọi là tận thế, luôn luôn bắt đầu từ lòng người."
"Cho nên?" Mê mang trong mắt Hạ Hoàng Tuyền tán đi, ánh mắt dần trở nên sắc bén, "Kế tiếp anh sẽ không dùng tư tưởng trung nhị [1] tẩy não cho tôi chứ, nói cái gì 'Muốn thoát khỏi tận thế, muốn sống sót, liền vứt bỏ thứ dư thừa là nhân tâm' hoặc tương tự như vậy?" Vừa nói, cô vừa khinh bỉ nhìn Thương Bích Lạc, "Lời này đã không còn hợp thời nữa rồi, hiện tại xu hướng thiếu niên tóc dài đầu xù cũng không đáng nhắc tới nữa rồi."
Chậc, tất cả boss đều phải mang kỹ năng tẩy não sao? Thật là đáng ghét!
Hạ Hoàng Tuyền thừa nhận Thương Bích Lạc nói không sai, một nửa nguyên nhân của tận thế là do ăn bữa hôm lo bữa mai, một nửa nguyên nhân là lòng người sụp đổ hoặc trùng tố hoặc càng kiên định, nhưng dù vậy thì sao? Chẳng lẽ bình thường cũng không có một mặt đáng ghê tởm sao? Cũng như vậy, nhân tính trong tận thế cũng có mặt tốt đẹp.
Ví dụ như Vu Nhụy đã từng biện giải thay cô, ví dụ như La Hiểu Ngọc vẫn bảo vệ con mình. . . Bởi vì nhìn thấy một điều mà phủ định những điều khác, đó là việc mà kẻ ngốc mới làm! Cho dù chỉ số thông minh không cao, cô cũng không ngu xuẩn đến vậy.
"Hơn nữa. . ." Cô vươn tay nắm cằm thanh niên, híp mắt nói, "Nếu tôi thật sự vứt bỏ nhân tâm, nhất định sẽ ném nó và anh vào đống zombie, cho nên, tên nhóc, quỳ xuống cảm tạ đi, vì tôi còn giữ lại nhân tính."
Thương Bích Lạc hơi ngẩn ra, sau đó cười cong mắt: "Cô nắm cằm của tôi như vậy, tôi nằm sấp xuống làm sao được?”
"Vậy sao?" Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, sau đó đấm mạnh vào bụng hắn.
"A!"
Cô vươn tay, vỗ nhẹ vào gáy Thương boss, nhẹ nhàng nói: "Xem, không phải anh đang nằm sấp xuống sao? Không cần cảm ơn tôi đâu."
". . . . . ."
[1] Trung nhị: ngây thơ và tự cho là đúng
Không chỉ có Vương Thụy và La Hiểu Ngọc, thậm chí là tất cả mọi người ở đây, hắn giống như không nhận thấy được điểm này, vẫn cười tủm tỉm, dùng lời nói của Hạ Hoàng Tuyền, chính là biểu cảm này muốn tiện bao nhiêu thì tiện bấy nhiêu.
Bạn Hạ Hoàng Tuyền chỉ cảm thấy đau đầu, không hổ là boss sao? Kéo thù hận đúng là giỏi, còn rất chuyên nghiệp bán rẻ đội hữu, thành công làm cô nằm cũng trúng đạn.
Trước khi cho ra kết luận "Giết chết hắn như thế nào", một cái tát của cô đã vung vào mặt Thương Bích Lạc, thành công làm hắn lăn tự do trong xe một lần.
A? Hỏng bét, đánh hắn dường như đã trở thành bản năng rồi, làm sao đây?!
Không, hiện tại không phải là lúc để ý tới việc này.
Hạ Hoàng Tuyền xoay người, chậm rãi rút ra trường đao, đầu đao chỉ vào Vương Thụy, ánh mắt lạnh như băng: "Vì sao? Anh muốn giết chúng tôi, tôi có thể hiểu, vì sao muốn giết những người khác?" d∞đ∞l∞q∞đ Đây cũng là chỗ mà cô không hiểu nhất.
Trong những người ở đây, ngoại trừ Hạ Hoàng Tuyền và Thương Bích Lạc, chỉ có hai người có tử khí rất nhạt, chính là La Hiểu Ngọc và con trai cô ta, không thể nghi ngờ, bọn họ không ăn canh có trộn lẫn máu zombie. Nhưng vấn đề là, nếu những người khác biến thành zombie, Vương Thụy sao có thể chắc chắn vợ và con hắn sẽ bình an đi tới chỗ có quân đội? Không, còn có vấn đề càng cấp bách hơn, chính là. . . Uống xong máu zombie thì sau tám giờ mới biến thành zombie, chẳng lẽ hắn không sợ bị những người này trả thù sao?
Rốt cuộc là ngu ngốc cỡ nào mới có thể làm như vậy?
"Vì sao muốn giết những người khác?" Vương Thụy lặp lại câu hỏi mà cô đưa ra, giọng điệu giễu cợt, cười lạnh nói, "Ông đây sống không nổi, bọn họ dựa vào cái gì mà có thể sống sót?"
". . . . . ."
"Tất cả mọi người cùng chạy ra từ nhà máy, vì sao người bị cắn là tao? Vì sao người đáng chết là tao? Tao chết cũng không sao, nhưng tao không muốn chết một mình, chúng mày. . . Một đám nhất định phải đi theo tao, không một ai thoát được!"
Hỏng mất rồi.
Nội tâm của người này đã lệch lạc hoàn toàn rồi.
Người không còn lý trí, có thể làm ra phán đoán lý trí nào chứ?
"Hắn đã nghĩ vậy thì thôi. . ." Chẳng biết từ lúc nào Nhâm Cường đã đi ra, Hạ Hoàng Tuyền chú ý rằng trên mặt và trước ngực hắn dính đầy máu tươi, một đường đi tới, máu không ngừng chảy xuống từ búa, vẽ ra vệt dài màu đỏ trên đường đi, "Hiểu Ngọc, vì sao cô phải làm như vậy?"
La Hiểu Ngọc ôm chặt đứa con, không để hắn nhìn thấy biểu cảm của những người khác, cũng không để hắn thấy biểu cảm lúc này của mình, cô ta oán hận nhìn vào mọi người: "Các người đã muốn bức tử mẹ con chúng tôi, tôi cũng chỉ có thể ra tay trước để chiếm lợi thế."
". . . Vậy sao? Cô nghĩ rằng tôi và mọi người muốn vứt bỏ hai người?"
"Chẳng lẽ không đúng sao?" La Hiểu Ngọc đưa mọi người lên tuyệt lộ, hiển nhiên là chịu đựng áp lực cực lớn, khi Nhâm Cường hỏi, vách tường áp lực mở tung, oán hận không ngừng phát ra từ thân hình nhỏ gầy, cô ta khàn giọng hô, "Các người đã muốn tôi và A Thụy chết cùng một chỗ, tôi cũng khiến các người đều chết cùng một chỗ!"
"Toàn bộ các người chết hết đi! Chết hết đi! Chết hết đi!"
"Tôi sẽ dẫn đứa nhỏ. . . A!!!"
Lời của cô ta kết thúc trong ánh mắt kinh hãi, không chỉ là La Hiểu Ngọc, những người khác đều bị biến cố bất ngờ làm sợ ngây người.
Vương Thụy cười một tiếng, vẻ mặt điên cuồng, miệng rời khỏi chiếc cổ bị cắn nát của La Hiểu Ngọc, liếm liếm máu tươi ngoài miệng, nói: "A Ngọc, anh đã nói tất cả mọi người đều phải chết cùng anh, em là vợ anh, làm sao có ngoại lệ chứ?"
". . . . . ." La Hiểu Ngọc che cổ, liên tiếp lui về sau vài bước, "A Thụy. . . Anh điên rồi sao?"
"Điên? Em nói đúng." Hắn cười "ha ha" vài tiếng, đột nhiên vươn tay kéo tay La Hiểu Ngọc, kéo đứa nhỏ trong lòng cô ta về phía mình, "Hiểu Ngọc, em và Tiểu Chân đều là người thân nhất của anh, đương nhiên phải luôn luôn ở bên anh, buông con ra!"
"Không!!!"
"Buông ra!"
"Không được! Anh đừng đụng vào con tôi!"
"A. . ."
Màn tranh đấu này, bắt đầu từ tiếng kêu thảm thiết của La Hiểu Ngọc, kết thúc bằng tiếng kêu thảm thiết của Vương Thụy.
Cho đến khi ngã mạnh xuống, đôi mắt tràn đầy kinh hãi của hắn vẫn nhìn chăm chú vào tay cầm dao của La Hiểu Ngọc, bởi vì bị cắt đứt cổ, hắn chỉ có thể há miệng, lại không thể phát ra tiếng, giống như ống thổi gió bị gãy, không ngừng phát ra tiếng khàn khàn đáng sợ.
Hắn và cô ta có quan hệ thân mật nhất, hắn hiểu rõ cô ta hơn bất cứ ai, rõ ràng là một người phụ nữ ngay cả một con gà cũng không nỡ giết, hiện tại lại giết chết chồng mình, không, trước đó, cô ta hại chết mọi người ở đây.
"Ha. . ."
"Ha ha. . ."
Vương Thụy phát ra tiếng cười giống như hút khí, miệng thì thào vài từ, cuối cùng, không cam lòng khép chặt hai mắt.
Nếu có người có thể đọc được khẩu hình miệng, như vậy có thể đọc ra, lời cuối cùng hắn nói là —— "Mẹ nó, cái thế giới thối tha này!"
Bức hắn điên, bức cô điên, một ngày nào đó sẽ bức điên tất cả mọi người.
Mọi người bị màn thảm kịch này làm kinh động, hoặc là nói, cho tới bây giờ, bọn họ đều không có cảm giác chân thực rằng mình sắp biến thành zombie. . . Cỡ nào hư ảo, xem, bọn họ vẫn còn sống tốt, thậm chí cũng không bị cắn, sao có thể biến thành zombie chứ?
Một mảnh yên tĩnh.
Cho đến khi La Hiểu Ngọc từ ngu ngơ lấy lại tinh thần, dao trong tay rơi "keng" xuống đất, cô ta giơ tay lên, nhìn máu tươi trong tay, lại cúi đầu, nhìn vào con dao đầy máu, ra sức lau tay giống như ở trong mộng vừa tỉnh lại, nhưng dù thế nào cũng không lau sạch được, cô ta hoảng hốt, nhìn trái phải muốn tìm cách giải quyết, ánh mắt nhìn về phía đứa nhỏ thì dừng lại.
Cô ta bỗng vươn tay, ôm cổ đứa con được cứu vì giết chết chồng mình, vừa gào khóc vừa nói không ngừng: "Đừng sợ, Tiểu Chân đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con. . . Mẹ nhất định sẽ bảo vệ con. . ."
Khi Hạ Hoàng Tuyền lấy lại tinh thần, tất cả mọi người đã rời đi, bọn họ về phòng nghỉ, giống như tất cả đều chưa từng xảy ra.
Nhưng trên thực tế, tất cả đã xảy ra rồi.
Thi thể Vương Thụy còn lẳng lặng nằm trên đất, máu tươi chảy xuống từ cổ, dưới người hắn là một vũng máu nho nhỏ, bên cạnh hắn, La Hiểu Ngọc ôm đứa nhỏ khóc thút thít, giọng nói khàn khàn mà khô khan, vẫn không ngừng lặp lại lời "bảo vệ".
Mà Lưu Lỗi đã hóa thành zombie bị trói ở bên kia, dưới mùi máu tươi kích thích, gào thét giãy giụa không ngừng, phát ra tiếng kêu đáng sợ vì bị bản năng khống chế.
Hết thảy. . . Rốt cuộc là như thế nào. . .
Tuy rằng đến thế giới này đã nửa tháng, nhưng hôm nay cô mới gặp được người, gần một ngày. . . Hoặc là nói, ngay cả một ngày cũng không đến, vì sao hết thảy đều thay đổi?
Rõ ràng khi gặp buổi sáng, trên mặt những người này vẫn còn nụ cười chờ mong với tương lai, chỉ chớp mắt, tất cả đều thay đổi.
Hạ Hoàng Tuyền im lặng trở lại xe, cô nghĩ cô phát hiện ra một điều, chẳng sợ vũ lực có mạnh đến thế nào, vẫn có rất nhiều việc cô không làm được không, cho dù nghĩ như vậy, dường như đều là kiêu ngạo quá mức.
"Cảm thấy đáng ghê tởm sao?" Thương Bích Lạc ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
"Cái gì?"
"Chỉ vì được đến cái gọi là công bằng, liền tha những người khác xuống nước."
". . . . . ."
Một tiếng cười nhẹ truyền đến: "Đây mới là tận thế chân chính."
". . . Tận thế. . . Chân chính?"
Đối diện với mắt phải tối đen xen lẫn nghi hoặc của Hạ Hoàng Tuyền, Thương Bích Lạc cười nghiền ngẫm: "Chẳng lẽ cô không cảm thấy như vậy sao? Cái gọi là tận thế, luôn luôn bắt đầu từ lòng người."
"Cho nên?" Mê mang trong mắt Hạ Hoàng Tuyền tán đi, ánh mắt dần trở nên sắc bén, "Kế tiếp anh sẽ không dùng tư tưởng trung nhị [1] tẩy não cho tôi chứ, nói cái gì 'Muốn thoát khỏi tận thế, muốn sống sót, liền vứt bỏ thứ dư thừa là nhân tâm' hoặc tương tự như vậy?" Vừa nói, cô vừa khinh bỉ nhìn Thương Bích Lạc, "Lời này đã không còn hợp thời nữa rồi, hiện tại xu hướng thiếu niên tóc dài đầu xù cũng không đáng nhắc tới nữa rồi."
Chậc, tất cả boss đều phải mang kỹ năng tẩy não sao? Thật là đáng ghét!
Hạ Hoàng Tuyền thừa nhận Thương Bích Lạc nói không sai, một nửa nguyên nhân của tận thế là do ăn bữa hôm lo bữa mai, một nửa nguyên nhân là lòng người sụp đổ hoặc trùng tố hoặc càng kiên định, nhưng dù vậy thì sao? Chẳng lẽ bình thường cũng không có một mặt đáng ghê tởm sao? Cũng như vậy, nhân tính trong tận thế cũng có mặt tốt đẹp.
Ví dụ như Vu Nhụy đã từng biện giải thay cô, ví dụ như La Hiểu Ngọc vẫn bảo vệ con mình. . . Bởi vì nhìn thấy một điều mà phủ định những điều khác, đó là việc mà kẻ ngốc mới làm! Cho dù chỉ số thông minh không cao, cô cũng không ngu xuẩn đến vậy.
"Hơn nữa. . ." Cô vươn tay nắm cằm thanh niên, híp mắt nói, "Nếu tôi thật sự vứt bỏ nhân tâm, nhất định sẽ ném nó và anh vào đống zombie, cho nên, tên nhóc, quỳ xuống cảm tạ đi, vì tôi còn giữ lại nhân tính."
Thương Bích Lạc hơi ngẩn ra, sau đó cười cong mắt: "Cô nắm cằm của tôi như vậy, tôi nằm sấp xuống làm sao được?”
"Vậy sao?" Hạ Hoàng Tuyền nhíu mày, sau đó đấm mạnh vào bụng hắn.
"A!"
Cô vươn tay, vỗ nhẹ vào gáy Thương boss, nhẹ nhàng nói: "Xem, không phải anh đang nằm sấp xuống sao? Không cần cảm ơn tôi đâu."
". . . . . ."
[1] Trung nhị: ngây thơ và tự cho là đúng
/103
|