Đêm này, yên tĩnh mà cũng không yên tĩnh.
Bởi vì trước khi chuyển hóa đã bị giết chết, Vương Thụy không biến thành zombie, nhưng thân thể vẫn lộ ra đặc điểm giống như zombie, bởi vậy Hạ Hoàng Tuyền lại biết thêm một quy tắc của thế giới này, chính là chết trước khi bị cắn và chuyển hóa, thi thể sẽ biến thành trạng thái bán zombie, nhưng đồng thời cũng sẽ không thể tỉnh lại.
Lưu Lỗi bị trói ở bên kia giống như không biết mệt mỏi, liên tục phát ra tiếng gầm rú, nhưng từ khi Vương Thụy biến thành bán zombie, hắn đã không còn thèm ăn, tiếng kêu không thường xuyên và kịch liệt như trước.
La Hiểu Ngọc khóc mệt mỏi cũng nói mệt mỏi, ôm đứa nhỏ trong lòng, ngã xuống đất tiến vào mộng đẹp, Hạ Hoàng Tuyền chú ý tới, bàn tay nho nhỏ của đứa bé không biết từ lúc nào đã cầm lấy bàn tay to của cha mình. . . Cho dù đã lạnh lẽo, cho dù đôi tay kia đã từng muốn giết chết hắn, nhưng dù sao cũng là tay cha, cũng từng dịu dàng xoa tóc hắn, cũng từng cẩn thận ôm hắn lên vai, để hắn nhìn thấy thế giới cao xa hơn.
Cửa trạm xăng đóng chặt, trong phòng nghỉ yên tĩnh, nếu tập trung để nghe, có lẽ sẽ nghe được âm thanh nào đó, nhưng Hạ Hoàng Tuyền không muốn làm vậy, cảm thấy như vậy quá mức tàn nhẫn.
Bọn họ ăn canh từ lúc chạng vạng tối, người trưởng thành nhiều nhất có thể chống đỡ tám giờ, mà người già và trẻ nhỏ thì càng ngắn.
Cho nên, chậm nhất là rạng sáng, trong phòng kia sẽ không còn một người sống.
Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, lại thở chậm ra, giống như làm vậy có thể mang hết buồn bực trong lòng đi, Thương Bích Lạc ở bên cạnh khép chặt hai tròng mắt như đang ngủ say, bởi vì sau xe đựng đầy mọi thứ nên không thể hạ ghế ngồi xuống, hắn chỉ có thể dựa vào ghế ngồi để ngủ.
Người Thương boss bị Hạ Hoàng Tuyền quấn nhiều tầng chăn, dù sao ban đêm mùa thu cũng hơi lạnh, lúc này hắn giống như một con nhộng lớn, tóc đen phân tán ở gương mặt nho nhã tuấn tú, lông mi thật dày, mũi cao, mày hơi nhăn lại, đôi môi màu nhạt cũng nhếch lên, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.
Khi ngủ giống như thiên sứ nhỏ, khi tỉnh lại chính là đại ma vương. Nhưng mà, điều này cũng không liên quan gì đến cô.
Hạ Hoàng Tuyền rời mắt, ôm chặt trường đao trong tay, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thật rõ ràng, cô nghĩ, vũ khí của mình đáng tin hơn người đàn ông bên cạnh không chỉ gấp trăm vạn lần.
Sự thật chứng minh, quyết định của cô là chính xác.
Lúc rạng sáng, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nhưng chỉ là vài tiếng mà thôi, biến mất nhanh chóng trong tiếng mưa bên ngoài, hết thảy quay về yên tĩnh.
Nhưng mấy người vẫn lần lượt bị bừng tỉnh.
La Hiểu Ngọc bỗng ngồi dậy, sau đó run run ôm đứa nhỏ trong lòng.
Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng nhảy xuống xe, rút đao ra khỏi vỏ, đứng ở bên cửa xe chỗ Thương Bích Lạc, nhìn chăm chú về phía trạm xăng, mà Thương Bích Lạc ở sau cô, không biết lúc nào đã mở mắt, bỏ chăn ra, ngáp một cái, dáng vẻ lười nhác, ánh mắt lại rất sắc bén.
Cửa trạm xăng bỗng mở ra.
Một dáng người mờ mờ xuất hiện ở cửa.
"A!!!" La Hiểu Ngọc thét chói tai theo bản năng.
Hạ Hoàng Tuyền vốn không sợ hãi, da đầu cũng run lên bởi vì tiếng kêu của cô ta, nhưng rất nhanh, cô thấy rõ người xuất hiện ở cửa là Nhâm Cường.
"Không, đừng giết tôi, không!!!"
Nhâm Cường như vậy làm cho La Hiểu Ngọc vô cùng sợ hãi.
Bởi vì, hắn giống như vừa tắm máu tươi, toàn thân đầy máu, khi di chuyển, máu đỏ từ trên người không ngừng nhỏ xuống, đường mà hắn đi qua bị nhuộm thành màu đỏ.
Nhưng Hạ Hoàng Tuyền cũng không công kích hắn, hoặc là nói, cô không cần phải công kích hắn.
Trong tay đối phương không có vũ khí, đôi mắt của hắn còn rất sáng trong, hiển nhiên, hắn không có địch ý.
"Dọa đến mọi người sao?"
". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền nghĩ ngợi, buông xuống đầu đao chỉ về phía đối phương, "Anh. . . Làm sao. . ."
"Tôi giết bọn họ."
Nhâm Cường cười cười, bình thản nói tiếp: "Tôi kéo bọn họ uống rượu hơn nửa đêm, phần lớn đều ngã xuống, đang ngủ thì bị chuyển hoán, thừa lại vài người còn tỉnh biến thành zombie, tôi liền ra tay ngay lập tức, cho nên, mọi người có chết cũng không đau đớn."
"Anh. . ."
"Tôi dẫn bọn họ tới nơi này, tôi ăn canh muộn hơn bọn họ, đưa bọn họ ra đi là trách nhiệm của tôi." Nhâm Cường lại tiến về phía trước vài bước, nói tiếp, "Trong bọn họ có người thân, anh em, có bạn bè của tôi, tôi không thể để bọn họ biến thành quái vật không hề có lý trí sau khi chết rồi hại càng nhiều người biến thành quái vật, nếu dưới đất có linh, bọn họ cũng sẽ bất an."
". . . . . ."
"Kế tiếp, chỉ còn lại tôi rồi." Nhâm Cường vừa nói, tay vừa hướng về phía túi trước ngực, một lát sau, hắn lấy ra một chiếc kẹp tóc có hình trăng lưỡi liềm, "Đây là Vu Nhụy nhờ tôi đưa cho cô, cô ấy là một cô gái thông minh. . . Có lẽ đã biết tôi muốn làm gì, cho nên nhờ tôi làm chuyện này." Nói xong, hắn ném vật trong tay về phía Hạ Hoàng Tuyền.
Hạ Hoàng Tuyền vươn tay bắt lấy, cầm trong tay nhìn, sau đó nghi hoặc hỏi: "Đưa cho tôi?"
"Hình như cô ấy có một người chị tên là Vu Lôi, hai chị em trông rất giống nhau, Vu Nhụy muốn nhờ cô đưa chiếc kẹp tóc này cho chị cô ấy, nếu về sau cô gặp được."
"Được." Hạ Hoàng Tuyền không hề do dự gật đầu, "Nếu tôi gặp được, nhất định sẽ giao cho chị cô ấy."
"Tôi cám ơn thay cô ấy."
". . . Không cần khách khí."
"Còn có một việc. . ." Nhâm Cường ngừng lại, giống như đang đắn đo, lại giống như không biết nên nói thế nào, cuối cùng, hắn thở dài, nói ra, "Tôi có thể nhờ hai người đưa Tiểu Chân cùng đi được không?"
"Tiểu Chân?" Hạ Hoàng Tuyền ngẩn ra, nhưng trong chốc lát cô liền phản ứng kịp, Tiểu Chân không phải là con của La Hiểu Ngọc sao? Hắn. . .
"Anh Cường?" La Hiểu Ngọc sợ ngây người, cô ta không thể tin nói, "Anh Cường, anh nói thật sao?"
Nhâm Cường không nhìn cô ta, chỉ khẩn cầu nhìn chăm chú vào Hạ Hoàng Tuyền: "Tôi biết tội của cha mẹ hắn không thể tha thứ, nhưng đứa nhỏ là vô tội, ở lại đây chỉ còn đường chết, cô không nhất thiết phải luôn dắt theo hắn, tôi có một người bạn ở quân đội, tên là Hứa An Dương, giao Tiểu Chân cho hắn là được. Làm trao đổi, hai người có thể mang đi toàn bộ vật tư, đương nhiên, tôi biết, cho dù tôi không nói như vậy. . . Cô cũng có thể mang đi toàn bộ, nhưng. . ."
"Anh Cường!"
Gọi một tiếng như vậy, La Hiểu Ngọc liền quỳ xuống, tiếng đầu gối chạm xuống đất thật to, nhưng cô ta giống như không cảm thấy đau đớn, vẫn cứ quỳ xuống, môi run run một hồi mới nói ra được lời hoàn chỉnh: "Em. . . Cám ơn anh! Em cám ơn anh thay Tiểu Chân!" Vừa nói cô ta vừa dập đầu, cái trán đập mạnh xuống đất, chỉ chốc lát sau, đầu cô ta đã chảy đầy máu, động tác vẫn như trước, dường như biểu đạt sự cảm kích, lại dường như biểu đạt sự sám hối của mình.
Nhâm Cường vẫn không nhìn cô ta, tròng mắt khép lại rồi mở ra.
Hắn không thể tha thứ người phụ nữ ích kỷ này, nhưng đồng thời, hắn cũng không thể trút hết phẫn nộ lên người đứa trẻ vô tội.
Nếu hắn có thể bỏ đi thù hận để bảo vệ một sinh mệnh nhỏ, sao cô có thể không đồng ý? Có lẽ chuyện khác không làm được, nhưng ít ra chuyện này là có thể, là đủ khả năng. Hạ Hoàng Tuyền tra đao vào trong vỏ, trịnh trọng gật đầu, vẫn nói một chữ: "Được!" Lời nói đơn giản chứa đầy quyết ý.
"Cám ơn. . ." Nhâm Cường nhếch miệng, lại nở nụ cười, lần này, hắn thật sự yên tâm, không có tiếc nuối, cho nên hắn thậm chí còn có tâm tình để chế nhạo cô gái ở đối diện, "Tiểu Hạ, cô và Tiểu Thương cũng phải hòa hợp, đừng vì hắn thành thật mà bắt nạt, sống sót ở thế giới này thật không dễ dàng, hai người đừng cãi nhau, làm ảnh hưởng đến tình cảm."
". . . . . ." Đợi chút! Cô bắt nạt hắn lúc nào chứ? Không đúng, hắn thành thật ở chỗ nào? Cũng không đúng, cho tới bây giờ bọn họ đều không có quan hệ này được chứ?! Anh Cường, anh suy nghĩ nhiều quá!
"Được." Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói.
"Vậy là tốt rồi."
". . . . . ." Hai vị này! Đừng có lờ đi ý kiến của người liên quan như cô chứ!
Hạ Hoàng Tuyền không biết phải nói gì, chỉ thấy Nhâm Cường bỗng xoay người, đi đến bên cạnh cột xăng, cầm lấy bơm xăng dưới đất, tưới từ đỉnh đầu xuống.
Đây là sự yên nghỉ mà hắn lựa chọn.
La Hiểu Ngọc sững sờ nhìn động tác của hắn, thân thể run rẩy, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ ngơ ngác bởi vì quá kinh sợ khi cha mình chết, trong nháy mắt, cô ta thiếu chút nữa thì nhào đi lên cắn vào chiếc cổ non nớt kia, cắn thật mạnh, cảm giác như vậy lúc trước cũng đã xuất hiện nhiều lần. . . Nhưng không có lần nào mãnh liệt như lần này, một giây sau, cô ta bừng tỉnh, La Hiểu Ngọc hiểu rõ, hiểu rõ thời gian thanh tỉnh của mình cũng không nhiều, ngây người một lát, cô ta vươn tay đẩy Tiểu Chân, nói: "Đi, đi cám ơn bác Nhâm đi."
Đứa nhỏ không có phản ứng.
"Đi đi!" La Hiểu Ngọc đột nhiên đề cao giọng.
Tiểu Chân như bị làm kinh sợ, theo bản năng đi về phía Nhâm Cường.
Nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ bé của hắn, tay La Hiểu Ngọc giơ lên, giống như muốn ôm lấy hắn, lại kìm nén buông tay xuống, chậm rãi nhặt lên dao găm dưới đất, cao giọng nói: "Anh Cường, kiếp này em có lỗi với mọi người, kiếp sau em làm trâu làm ngựa để trả!"
"Cô. . ."
"Cuối cùng, em sẽ không gây thêm phiền toái cho anh nữa!" La Hiểu Ngọc nói xong, dùng dao găm cứa mạnh vào cổ.
Máu tươi bỗng phun ra, nhuộm đỏ mặt đất trước người cô ta, Lưu Lỗi ở một bên ngửi thấy mùi máu, lại phát ra tiếng kêu to.
"Mẹ!!!" Tiểu Chân đi được nửa đường, giống như tỉnh lại từ cảnh trong mơ, khóc hô chạy về phía cô ta.
La Hiểu Ngọc cười nhìn đứa nhỏ, sau đó yếu ớt ngã xuống, đầu cô ta chạm vào ngực Vương Thụy, dừng ở bên tay hắn. Người vợ nghiêng đầu, dùng hết sức lực cuối cùng, đặt ngón tay thon dài của mình vào bàn tay to thô ráp của chồng, tuy rằng lạnh lẽo, nhưng vẫn là xúc cảm quen thuộc. . . Khi sống có nhiều yêu hận như vậy, sau khi chết, ít nhất chúng ta cùng đi. . .
Bởi vì trước khi chuyển hóa đã bị giết chết, Vương Thụy không biến thành zombie, nhưng thân thể vẫn lộ ra đặc điểm giống như zombie, bởi vậy Hạ Hoàng Tuyền lại biết thêm một quy tắc của thế giới này, chính là chết trước khi bị cắn và chuyển hóa, thi thể sẽ biến thành trạng thái bán zombie, nhưng đồng thời cũng sẽ không thể tỉnh lại.
Lưu Lỗi bị trói ở bên kia giống như không biết mệt mỏi, liên tục phát ra tiếng gầm rú, nhưng từ khi Vương Thụy biến thành bán zombie, hắn đã không còn thèm ăn, tiếng kêu không thường xuyên và kịch liệt như trước.
La Hiểu Ngọc khóc mệt mỏi cũng nói mệt mỏi, ôm đứa nhỏ trong lòng, ngã xuống đất tiến vào mộng đẹp, Hạ Hoàng Tuyền chú ý tới, bàn tay nho nhỏ của đứa bé không biết từ lúc nào đã cầm lấy bàn tay to của cha mình. . . Cho dù đã lạnh lẽo, cho dù đôi tay kia đã từng muốn giết chết hắn, nhưng dù sao cũng là tay cha, cũng từng dịu dàng xoa tóc hắn, cũng từng cẩn thận ôm hắn lên vai, để hắn nhìn thấy thế giới cao xa hơn.
Cửa trạm xăng đóng chặt, trong phòng nghỉ yên tĩnh, nếu tập trung để nghe, có lẽ sẽ nghe được âm thanh nào đó, nhưng Hạ Hoàng Tuyền không muốn làm vậy, cảm thấy như vậy quá mức tàn nhẫn.
Bọn họ ăn canh từ lúc chạng vạng tối, người trưởng thành nhiều nhất có thể chống đỡ tám giờ, mà người già và trẻ nhỏ thì càng ngắn.
Cho nên, chậm nhất là rạng sáng, trong phòng kia sẽ không còn một người sống.
Hạ Hoàng Tuyền hít một hơi thật sâu, lại thở chậm ra, giống như làm vậy có thể mang hết buồn bực trong lòng đi, Thương Bích Lạc ở bên cạnh khép chặt hai tròng mắt như đang ngủ say, bởi vì sau xe đựng đầy mọi thứ nên không thể hạ ghế ngồi xuống, hắn chỉ có thể dựa vào ghế ngồi để ngủ.
Người Thương boss bị Hạ Hoàng Tuyền quấn nhiều tầng chăn, dù sao ban đêm mùa thu cũng hơi lạnh, lúc này hắn giống như một con nhộng lớn, tóc đen phân tán ở gương mặt nho nhã tuấn tú, lông mi thật dày, mũi cao, mày hơi nhăn lại, đôi môi màu nhạt cũng nhếch lên, giống như một đứa trẻ bướng bỉnh.
Khi ngủ giống như thiên sứ nhỏ, khi tỉnh lại chính là đại ma vương. Nhưng mà, điều này cũng không liên quan gì đến cô.
Hạ Hoàng Tuyền rời mắt, ôm chặt trường đao trong tay, nhắm mắt nghỉ ngơi. Thật rõ ràng, cô nghĩ, vũ khí của mình đáng tin hơn người đàn ông bên cạnh không chỉ gấp trăm vạn lần.
Sự thật chứng minh, quyết định của cô là chính xác.
Lúc rạng sáng, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết, nhưng chỉ là vài tiếng mà thôi, biến mất nhanh chóng trong tiếng mưa bên ngoài, hết thảy quay về yên tĩnh.
Nhưng mấy người vẫn lần lượt bị bừng tỉnh.
La Hiểu Ngọc bỗng ngồi dậy, sau đó run run ôm đứa nhỏ trong lòng.
Hạ Hoàng Tuyền nhanh chóng nhảy xuống xe, rút đao ra khỏi vỏ, đứng ở bên cửa xe chỗ Thương Bích Lạc, nhìn chăm chú về phía trạm xăng, mà Thương Bích Lạc ở sau cô, không biết lúc nào đã mở mắt, bỏ chăn ra, ngáp một cái, dáng vẻ lười nhác, ánh mắt lại rất sắc bén.
Cửa trạm xăng bỗng mở ra.
Một dáng người mờ mờ xuất hiện ở cửa.
"A!!!" La Hiểu Ngọc thét chói tai theo bản năng.
Hạ Hoàng Tuyền vốn không sợ hãi, da đầu cũng run lên bởi vì tiếng kêu của cô ta, nhưng rất nhanh, cô thấy rõ người xuất hiện ở cửa là Nhâm Cường.
"Không, đừng giết tôi, không!!!"
Nhâm Cường như vậy làm cho La Hiểu Ngọc vô cùng sợ hãi.
Bởi vì, hắn giống như vừa tắm máu tươi, toàn thân đầy máu, khi di chuyển, máu đỏ từ trên người không ngừng nhỏ xuống, đường mà hắn đi qua bị nhuộm thành màu đỏ.
Nhưng Hạ Hoàng Tuyền cũng không công kích hắn, hoặc là nói, cô không cần phải công kích hắn.
Trong tay đối phương không có vũ khí, đôi mắt của hắn còn rất sáng trong, hiển nhiên, hắn không có địch ý.
"Dọa đến mọi người sao?"
". . . . . ." Hạ Hoàng Tuyền nghĩ ngợi, buông xuống đầu đao chỉ về phía đối phương, "Anh. . . Làm sao. . ."
"Tôi giết bọn họ."
Nhâm Cường cười cười, bình thản nói tiếp: "Tôi kéo bọn họ uống rượu hơn nửa đêm, phần lớn đều ngã xuống, đang ngủ thì bị chuyển hoán, thừa lại vài người còn tỉnh biến thành zombie, tôi liền ra tay ngay lập tức, cho nên, mọi người có chết cũng không đau đớn."
"Anh. . ."
"Tôi dẫn bọn họ tới nơi này, tôi ăn canh muộn hơn bọn họ, đưa bọn họ ra đi là trách nhiệm của tôi." Nhâm Cường lại tiến về phía trước vài bước, nói tiếp, "Trong bọn họ có người thân, anh em, có bạn bè của tôi, tôi không thể để bọn họ biến thành quái vật không hề có lý trí sau khi chết rồi hại càng nhiều người biến thành quái vật, nếu dưới đất có linh, bọn họ cũng sẽ bất an."
". . . . . ."
"Kế tiếp, chỉ còn lại tôi rồi." Nhâm Cường vừa nói, tay vừa hướng về phía túi trước ngực, một lát sau, hắn lấy ra một chiếc kẹp tóc có hình trăng lưỡi liềm, "Đây là Vu Nhụy nhờ tôi đưa cho cô, cô ấy là một cô gái thông minh. . . Có lẽ đã biết tôi muốn làm gì, cho nên nhờ tôi làm chuyện này." Nói xong, hắn ném vật trong tay về phía Hạ Hoàng Tuyền.
Hạ Hoàng Tuyền vươn tay bắt lấy, cầm trong tay nhìn, sau đó nghi hoặc hỏi: "Đưa cho tôi?"
"Hình như cô ấy có một người chị tên là Vu Lôi, hai chị em trông rất giống nhau, Vu Nhụy muốn nhờ cô đưa chiếc kẹp tóc này cho chị cô ấy, nếu về sau cô gặp được."
"Được." Hạ Hoàng Tuyền không hề do dự gật đầu, "Nếu tôi gặp được, nhất định sẽ giao cho chị cô ấy."
"Tôi cám ơn thay cô ấy."
". . . Không cần khách khí."
"Còn có một việc. . ." Nhâm Cường ngừng lại, giống như đang đắn đo, lại giống như không biết nên nói thế nào, cuối cùng, hắn thở dài, nói ra, "Tôi có thể nhờ hai người đưa Tiểu Chân cùng đi được không?"
"Tiểu Chân?" Hạ Hoàng Tuyền ngẩn ra, nhưng trong chốc lát cô liền phản ứng kịp, Tiểu Chân không phải là con của La Hiểu Ngọc sao? Hắn. . .
"Anh Cường?" La Hiểu Ngọc sợ ngây người, cô ta không thể tin nói, "Anh Cường, anh nói thật sao?"
Nhâm Cường không nhìn cô ta, chỉ khẩn cầu nhìn chăm chú vào Hạ Hoàng Tuyền: "Tôi biết tội của cha mẹ hắn không thể tha thứ, nhưng đứa nhỏ là vô tội, ở lại đây chỉ còn đường chết, cô không nhất thiết phải luôn dắt theo hắn, tôi có một người bạn ở quân đội, tên là Hứa An Dương, giao Tiểu Chân cho hắn là được. Làm trao đổi, hai người có thể mang đi toàn bộ vật tư, đương nhiên, tôi biết, cho dù tôi không nói như vậy. . . Cô cũng có thể mang đi toàn bộ, nhưng. . ."
"Anh Cường!"
Gọi một tiếng như vậy, La Hiểu Ngọc liền quỳ xuống, tiếng đầu gối chạm xuống đất thật to, nhưng cô ta giống như không cảm thấy đau đớn, vẫn cứ quỳ xuống, môi run run một hồi mới nói ra được lời hoàn chỉnh: "Em. . . Cám ơn anh! Em cám ơn anh thay Tiểu Chân!" Vừa nói cô ta vừa dập đầu, cái trán đập mạnh xuống đất, chỉ chốc lát sau, đầu cô ta đã chảy đầy máu, động tác vẫn như trước, dường như biểu đạt sự cảm kích, lại dường như biểu đạt sự sám hối của mình.
Nhâm Cường vẫn không nhìn cô ta, tròng mắt khép lại rồi mở ra.
Hắn không thể tha thứ người phụ nữ ích kỷ này, nhưng đồng thời, hắn cũng không thể trút hết phẫn nộ lên người đứa trẻ vô tội.
Nếu hắn có thể bỏ đi thù hận để bảo vệ một sinh mệnh nhỏ, sao cô có thể không đồng ý? Có lẽ chuyện khác không làm được, nhưng ít ra chuyện này là có thể, là đủ khả năng. Hạ Hoàng Tuyền tra đao vào trong vỏ, trịnh trọng gật đầu, vẫn nói một chữ: "Được!" Lời nói đơn giản chứa đầy quyết ý.
"Cám ơn. . ." Nhâm Cường nhếch miệng, lại nở nụ cười, lần này, hắn thật sự yên tâm, không có tiếc nuối, cho nên hắn thậm chí còn có tâm tình để chế nhạo cô gái ở đối diện, "Tiểu Hạ, cô và Tiểu Thương cũng phải hòa hợp, đừng vì hắn thành thật mà bắt nạt, sống sót ở thế giới này thật không dễ dàng, hai người đừng cãi nhau, làm ảnh hưởng đến tình cảm."
". . . . . ." Đợi chút! Cô bắt nạt hắn lúc nào chứ? Không đúng, hắn thành thật ở chỗ nào? Cũng không đúng, cho tới bây giờ bọn họ đều không có quan hệ này được chứ?! Anh Cường, anh suy nghĩ nhiều quá!
"Được." Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói.
"Vậy là tốt rồi."
". . . . . ." Hai vị này! Đừng có lờ đi ý kiến của người liên quan như cô chứ!
Hạ Hoàng Tuyền không biết phải nói gì, chỉ thấy Nhâm Cường bỗng xoay người, đi đến bên cạnh cột xăng, cầm lấy bơm xăng dưới đất, tưới từ đỉnh đầu xuống.
Đây là sự yên nghỉ mà hắn lựa chọn.
La Hiểu Ngọc sững sờ nhìn động tác của hắn, thân thể run rẩy, rồi sau đó quay đầu nhìn về phía đứa nhỏ ngơ ngác bởi vì quá kinh sợ khi cha mình chết, trong nháy mắt, cô ta thiếu chút nữa thì nhào đi lên cắn vào chiếc cổ non nớt kia, cắn thật mạnh, cảm giác như vậy lúc trước cũng đã xuất hiện nhiều lần. . . Nhưng không có lần nào mãnh liệt như lần này, một giây sau, cô ta bừng tỉnh, La Hiểu Ngọc hiểu rõ, hiểu rõ thời gian thanh tỉnh của mình cũng không nhiều, ngây người một lát, cô ta vươn tay đẩy Tiểu Chân, nói: "Đi, đi cám ơn bác Nhâm đi."
Đứa nhỏ không có phản ứng.
"Đi đi!" La Hiểu Ngọc đột nhiên đề cao giọng.
Tiểu Chân như bị làm kinh sợ, theo bản năng đi về phía Nhâm Cường.
Nhìn chăm chú vào bóng dáng nhỏ bé của hắn, tay La Hiểu Ngọc giơ lên, giống như muốn ôm lấy hắn, lại kìm nén buông tay xuống, chậm rãi nhặt lên dao găm dưới đất, cao giọng nói: "Anh Cường, kiếp này em có lỗi với mọi người, kiếp sau em làm trâu làm ngựa để trả!"
"Cô. . ."
"Cuối cùng, em sẽ không gây thêm phiền toái cho anh nữa!" La Hiểu Ngọc nói xong, dùng dao găm cứa mạnh vào cổ.
Máu tươi bỗng phun ra, nhuộm đỏ mặt đất trước người cô ta, Lưu Lỗi ở một bên ngửi thấy mùi máu, lại phát ra tiếng kêu to.
"Mẹ!!!" Tiểu Chân đi được nửa đường, giống như tỉnh lại từ cảnh trong mơ, khóc hô chạy về phía cô ta.
La Hiểu Ngọc cười nhìn đứa nhỏ, sau đó yếu ớt ngã xuống, đầu cô ta chạm vào ngực Vương Thụy, dừng ở bên tay hắn. Người vợ nghiêng đầu, dùng hết sức lực cuối cùng, đặt ngón tay thon dài của mình vào bàn tay to thô ráp của chồng, tuy rằng lạnh lẽo, nhưng vẫn là xúc cảm quen thuộc. . . Khi sống có nhiều yêu hận như vậy, sau khi chết, ít nhất chúng ta cùng đi. . .
/103
|