Tiểu Ninh, không đúng, thầy hướng dẫn là cho thêm cái này mà. Lam Lan dựa theo trí nhớ chỉ chỉ chiếc bình đựng chất thuốc màu xanh dương đằng bên.
Không phải đâu, thứ thầy nói hình như là cái này mới đúng. Dụ Ninh cầm bình nhỏ hình tròn ở phía khác nói.
Lam Lan cướp lấy chiếc bình trong tay cô : Không phải cái này, chẳng lẽ tiểu Ninh không tin mình sao, chính tai mình nghe thầy nói cho thêm cái này.”
Nói xong, cô ta liền thận trọng cầm chai thuốc xanh dương, đưa cho Dụ Ninh.
Vẻ mặt chần chờ, Dụ Ninh không cầm mà nói :”Có thật là nó không vậy?”
Lam Lan dùng sức gật đầu một cái, Đương nhiên đúng rồi.
Không hiểu sao tay mình bỗng nhiên không có sức, tiểu Lan, cậu nhỏ nó vào đi vậy.”
Nhìn thứ trong tay, lại nhìn An Ninh một cái, đời trước chính cô tự ý nhỏ thuốc vào dung dịch , sau đó , An Ninh nhận thấy có nguy hiểm liền chắn trước người cô, mặc dù biết An Ninh sẽ cứu bản thân, nhưng chuyện nguy hiểm như vậy, Lam Lan vẫn ước có thể tránh ra xa.
Nhưng khi thấy thuốc trong cơ thể An Ninh đã dần phát huy tác dụng, Lam Lan lấy lại bình tĩnh, cùng lắm thì khi nhỏ xuống, cô lập tức lui về phía sau, nếu ông trời đã trao cho cô cơ hội sống lại thêm một lần nữa, cũng đã chứng minh một điều rằng, cô chính là con cưng của trời, sao có thể vì một chuyện không hề xảy ra trong quá khứ làm hỏng hiện tại, tương lai của bản thân chứ.
Chuẩn bị xong tâm lý, Lam Lan cầm ống nghiệm nhẹ nhàng nghiêng ra, khi thấy chất lỏng màu xanh lam va chạm vào dung dịch trong ống nghiệm, xảy ra hiện tượng sôi trào, con ngươi cô ta co rụt lại, lập tức lui về sau mấy bước, kêu lên :”Tiểu Ninh!!!!”
Nhân lúc Lam Lan làm thí nghiệm, Dụ Ninh đã tiến về phía sau năm sáu mét nhìn thí nghiệm của bàn khác, lúc này, cô “Ừ” một tiếng.
Thấy vị trí của cô ấy, thân thể Lam Lan run lên, đủ loại cảm xúc thoáng qua trên mặt, từ hài lòng đến kinh ngạc ,cuối cùng đọng lại chỉ còn sự không thể tin được và tuyệt vọng. . . . . .
. . . . . .
Ngọn lửa màu xanh lam lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bao trùm tầm mắt cô, khi va chạm vào vụ nổ, Lam Lan cũng không có cảm giác đau đớn gì, nếu không phải xuất hiện những tiếng thét chói tai oanh tạc màng nhĩ, có lẽ cô cũng đã nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng.
Người phản ứng đầu tiên chính là Dụ Ninh, cô xông về phía Lam Lan : Tiểu Lan, cậu không sao chứ!
Thấy người hẳn là phải bị thương xuất hiện trước tầm mắt mình, Lam Lan chỉ kịp lộ ra vẻ mặt căm ghét liền hôn mê bất tỉnh.
****
Khi Lam Lan mở mắt ra cũng không có cảm giác bị thương trên cơ thể, thấy Dụ Ninh ngồi bên người mình, khuôn mặt tái nhợt nở rộ một nụ cười thoải mái :”Tiểu Ninh, cậu không biết đâu, mình vừa mơ một giấc mộng thật đáng sợ, mình mơ thấy dung dịch nổ tung phòng thí nghiệm, cậu không ở bên mình, mình bị nổ trúng.”
Dụ Ninh lộ ra một vẻ mặt bi thương, ánh mắt nhìn về phía Lam Lan tràn đầy sự đồng tình và không đành lòng, bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, trái tim Lam Lan bỗng trở nên luống cuống , sợ hãi, cô đưa mắt quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Gian phòng tràn đầy màu trắng, vách tường trắng, ga giường trắng, còn cả dụng cụ, máy móc chữa bệnh bên cạnh kêu tích táp cũng là một màu trắng. . . . . . Lam Lan hoảng sợ trừng mắt, không dám tin nhìn về phía cơ thể mặc bệnh phục của mình, cô thét lên một tiếng, chói tai lại thê lương.
Tại sao tôi lại ở bệnh viện! Sao lại là tôi ở bệnh viện. . . . . . Sao tôi lại mặc đồng phục bệnh nhân, đây không phải là mơ sao? Không phải mơ sao??”
Vẻ mặt dữ tợn, đôi tay Lam Lan giương nanh múa vuốt , quay cuồng không ngừng trên không trung, giật cả ống tiêm trên tay cô ta xuống.
Dụ Ninh lui về phía sau môt bước để ngừa bị tay cô ta đánh tới, sự bi thương trên mặt không giảm : Tiểu Lan, không có chuyện gì, không có chuyện gì, bác sĩ nói cậu chỉ mất đi khả năng sinh sản mãi mãi, tổn thương trên thân thể đều không phải là vấn đề lớn gì.”
Tiểu Ninh, không có chuyện gì, bác sĩ nói thân thể của cậu không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt là có thể khỏi hắn, ngoài ra
Không phải đâu, thứ thầy nói hình như là cái này mới đúng. Dụ Ninh cầm bình nhỏ hình tròn ở phía khác nói.
Lam Lan cướp lấy chiếc bình trong tay cô : Không phải cái này, chẳng lẽ tiểu Ninh không tin mình sao, chính tai mình nghe thầy nói cho thêm cái này.”
Nói xong, cô ta liền thận trọng cầm chai thuốc xanh dương, đưa cho Dụ Ninh.
Vẻ mặt chần chờ, Dụ Ninh không cầm mà nói :”Có thật là nó không vậy?”
Lam Lan dùng sức gật đầu một cái, Đương nhiên đúng rồi.
Không hiểu sao tay mình bỗng nhiên không có sức, tiểu Lan, cậu nhỏ nó vào đi vậy.”
Nhìn thứ trong tay, lại nhìn An Ninh một cái, đời trước chính cô tự ý nhỏ thuốc vào dung dịch , sau đó , An Ninh nhận thấy có nguy hiểm liền chắn trước người cô, mặc dù biết An Ninh sẽ cứu bản thân, nhưng chuyện nguy hiểm như vậy, Lam Lan vẫn ước có thể tránh ra xa.
Nhưng khi thấy thuốc trong cơ thể An Ninh đã dần phát huy tác dụng, Lam Lan lấy lại bình tĩnh, cùng lắm thì khi nhỏ xuống, cô lập tức lui về phía sau, nếu ông trời đã trao cho cô cơ hội sống lại thêm một lần nữa, cũng đã chứng minh một điều rằng, cô chính là con cưng của trời, sao có thể vì một chuyện không hề xảy ra trong quá khứ làm hỏng hiện tại, tương lai của bản thân chứ.
Chuẩn bị xong tâm lý, Lam Lan cầm ống nghiệm nhẹ nhàng nghiêng ra, khi thấy chất lỏng màu xanh lam va chạm vào dung dịch trong ống nghiệm, xảy ra hiện tượng sôi trào, con ngươi cô ta co rụt lại, lập tức lui về sau mấy bước, kêu lên :”Tiểu Ninh!!!!”
Nhân lúc Lam Lan làm thí nghiệm, Dụ Ninh đã tiến về phía sau năm sáu mét nhìn thí nghiệm của bàn khác, lúc này, cô “Ừ” một tiếng.
Thấy vị trí của cô ấy, thân thể Lam Lan run lên, đủ loại cảm xúc thoáng qua trên mặt, từ hài lòng đến kinh ngạc ,cuối cùng đọng lại chỉ còn sự không thể tin được và tuyệt vọng. . . . . .
. . . . . .
Ngọn lửa màu xanh lam lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai bao trùm tầm mắt cô, khi va chạm vào vụ nổ, Lam Lan cũng không có cảm giác đau đớn gì, nếu không phải xuất hiện những tiếng thét chói tai oanh tạc màng nhĩ, có lẽ cô cũng đã nghĩ đây chỉ là một cơn ác mộng.
Người phản ứng đầu tiên chính là Dụ Ninh, cô xông về phía Lam Lan : Tiểu Lan, cậu không sao chứ!
Thấy người hẳn là phải bị thương xuất hiện trước tầm mắt mình, Lam Lan chỉ kịp lộ ra vẻ mặt căm ghét liền hôn mê bất tỉnh.
****
Khi Lam Lan mở mắt ra cũng không có cảm giác bị thương trên cơ thể, thấy Dụ Ninh ngồi bên người mình, khuôn mặt tái nhợt nở rộ một nụ cười thoải mái :”Tiểu Ninh, cậu không biết đâu, mình vừa mơ một giấc mộng thật đáng sợ, mình mơ thấy dung dịch nổ tung phòng thí nghiệm, cậu không ở bên mình, mình bị nổ trúng.”
Dụ Ninh lộ ra một vẻ mặt bi thương, ánh mắt nhìn về phía Lam Lan tràn đầy sự đồng tình và không đành lòng, bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, trái tim Lam Lan bỗng trở nên luống cuống , sợ hãi, cô đưa mắt quan sát hoàn cảnh chung quanh.
Gian phòng tràn đầy màu trắng, vách tường trắng, ga giường trắng, còn cả dụng cụ, máy móc chữa bệnh bên cạnh kêu tích táp cũng là một màu trắng. . . . . . Lam Lan hoảng sợ trừng mắt, không dám tin nhìn về phía cơ thể mặc bệnh phục của mình, cô thét lên một tiếng, chói tai lại thê lương.
Tại sao tôi lại ở bệnh viện! Sao lại là tôi ở bệnh viện. . . . . . Sao tôi lại mặc đồng phục bệnh nhân, đây không phải là mơ sao? Không phải mơ sao??”
Vẻ mặt dữ tợn, đôi tay Lam Lan giương nanh múa vuốt , quay cuồng không ngừng trên không trung, giật cả ống tiêm trên tay cô ta xuống.
Dụ Ninh lui về phía sau môt bước để ngừa bị tay cô ta đánh tới, sự bi thương trên mặt không giảm : Tiểu Lan, không có chuyện gì, không có chuyện gì, bác sĩ nói cậu chỉ mất đi khả năng sinh sản mãi mãi, tổn thương trên thân thể đều không phải là vấn đề lớn gì.”
Tiểu Ninh, không có chuyện gì, bác sĩ nói thân thể của cậu không có việc gì, chỉ cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thật tốt là có thể khỏi hắn, ngoài ra
/139
|