_CÁI GÌ CƠ? – Tiếng thét của Bội Nhi làm Tử Lam có cảm giác cái lan can đang rung chuyển.
_Cậu có bé bé cái miệng vào không thì bảo? – Tử Lam vừa bóp miệng con bạn lại, vừa lo lắng ngó dáo dác xung quanh, xem có ai gần đó không. Cũng may mà dãy phòng học này bị bỏ trống, nếu không thì …
_Uy Khoa muốn trả thù Dương gia? Nhưng đó là ba ruột và em ruột cậu ấy mà? – Bội Nhi vặn nhỏ volume lại – Nhưng cũng không trách cậu ấy được … Đang là thiếu gia, đột nhiên, mất tất cả: mẹ, vị trí độc nhất cho cương vị lãnh đạo W.Y, và bây giờ … – Con bạn quay sang Tử Lam, mím môi – … là người con gái mình yêu!
_... – Nhỏ cúi gằm mặt, chẳng biết nói gì bây giờ.
Bội Nhi bèn tiếp:
_Mà thật là cậu dùng cách hoãn binh với hắn à? Có nên không?
_Ừm… – Tử Lam gật – Hắn đang như thế. Tớ không đành lòng nói thật với hắn là tớ đã … yêu Dương Uy Quân – Nhỏ vẫn còn ngại khi thốt lên từ “yêu”. Gãi gãi đầu, nhỏ tiếp – Nên tớ bảo là hiện giờ tớ chưa xác định được, không thể nói yêu ai trong hai thằng chả đó … Trước mắt, tớ phải làm gì đó để đưa hắn thoát ra khỏi cái quá khứ kia …
_Cậu muốn quan tâm Uy Khoa? Nhưng cậu đang yêu …
_Tớ biết!! – Nhỏ bấu tay lên lan can – Nhưng tớ sẽ không nói với Uy Quân về tình cảm của tớ, ít ra là lúc này. Tớ cũng đã hứa với Lệ Uyên sẽ không “fall in love” với hắn. Vả lại, dù sao cả trường, bao gồm cả Uy Quân, cũng đang nghĩ tớ là bạn gái của Uy Khoa … – Thở dài sườn sượt, Tử Lam tiếp – Nên tình cảm của tớ dành cho tên ngốc kia, tớ biết, cậu biết, ông Trời biết, không ai được biết nữa hết! Hiểu chưa?
_Nhưng …
Thấy Bội Nhi muốn phản kháng, nhỏ bèn đưa ngón trỏ lên in vào miệng nhỏ bạn, nói tiếp:
_Uy Khoa mới là người cần sự quan tâm vào lúc này …
----oOo----
Cái tên Hạ Vũ đó có bị điên không chứ? Mới mấy ngày trước, còn bày hết trò này trò nọ, hành nhỏ lên bờ xuống ruộng, tơi tả tả tơi như tấm giẻ chùi chân, bây giờ thì thay đổi ba trăm sáu mươi mốt độ, o bế nhỏ như bạn gái hắn vậy! Nào thì làm bánh phụ nhé, bưng bê phụ nhé! Còn nhường đồ ăn cho nhỏ mỗi lần hai đứa cùng các anh chị nhân viên đi ăn khuya nữa! Nhỏ có hỏi về sự thay đổi đó, Hạ Vũ chỉ cười giã lã, “Ưm … thì bây giờ cô là bạn gái của bạn thân tui, lại còn là cô gái mà thằng bạn thân còn lại thích. Tui … ưm … đâu thể hành hạ cô mãi! Có đúng không?”. Nhỏ phẩy tay, chẳng thèm chất vấn nữa. Tuy nhiên, Hạ Vũ vẫn gọi nhỏ là “vịt bầu”, chữ bỏ chữ “xấu xí” thôi!
_Vịt bầu. Cô ăn cái này đi, cái này ngon hơn này! – Hạ Vũ xiên một miếng jambon Ý, bỏ vào dĩa của Tử Lam trước đôi mắt trợn trừng muốn lòi cả ra ngoài của nhỏ và tiếng cười khúc khích của các anh chị nhân viên Sunflower. Cả bọn đang đi ăn khuya nhân dịp mới lãnh lương.
_Aiigooooo!! – Một bà chị trong bọn xuýt xoa, huých tay người kế bên, liếc liếc mắt tỏ vẻ muốn kết bè lại để ghẹo hai đứa nhỏ – Tử Lam với Hạ Vũ nhà ta dạo này đáng nghi lắm nha!!!
Hiểu ý, bà chị kế bên “tiếp chiêu”:
_Phải rồi! Từ khi nào mà cái tiệm bánh mình từ chiến trường sặc mùi khói đạn trở thành full house, tim bay tứ lung tung không biết! Ngày xưa thì chí chóe cả ngày, bây giờ thì một cũng “Vịt bầu”, hai cũng “Vịt bầu” … Ngọt xớt!
Được thể, các anh chị khác mỗi người góp một câu rồi hùa nhau phá lên cười. Tử Lam xua tay liên hồi, cố gắng thanh minh thanh nga loạn cả lên. Chỉ có Hạ Vũ là cười cười. Gương mặt baby non choẹt bẽn lẽn đỏ dần lên. Thôi rồi … Đừng có nói … Đến cả Hạ Vũ cũng thích nhỏ nha?!!! …
----oOo----
Tử Lam nhìn chằm chằm vào gương và lảm nhảm một mình như người “bệnh lâu năm mà giấu” đang lên cơn:
_Cái mắt này! – Nhỏ dí tay vào gương, vị trí con mắt mình – Vừa to vừa xếch! Chẳng cân xứng tẹo nào! Có gì đẹp đâu! Cái mũi này! – Nhỏ cố tìm khiếm khuyết gì đó để chê, nhưng hình như không có, bèn tặc lưỡi - Ừ thì cũng tạm được! Tới cái mỏ này! – Nhỏ lại di tay về phía miệng mình trong gương – Chu chu cái gì? Mày tưởng mày là Ji yeon của T-ara sao? – Nhỏ biết mình có tật hay phồng mang chu mỏ (đặc biệt là khi buồn hoặc cãi nhau). Ai cũng nói nhìn nhỏ đáng yêu. Có khi nào vì thế mà “đám điên” ấy đổ vì nhỏ? Nhỏ phải “khai tử” cái tật này nhanh thôi …
Phụng phịu quay ra ngoài, nhỏ đụng ngay bản mặt thất kinh và đôi mắt trợn tròn của Uy Quân.
_Cô bị thế này lâu chưa?
_Cái đầu anh! – Sau khi giật mình cái chát, nhỏ lấy lại phong độ, gân cổ lên – Nhà là của tui hay của anh vậy? Tự tiện đi vào không biết xin phép à?
_Cô để cửa mở toang hoác thế kia mà còn trách ai?
_Cài chày cãi cối! Dẹp anh đi! – Nhỏ đẩy nhẹ vào ngực hắn rồi bỏ đi xuống bếp.
Uy Quân mỉm cười. Mỗi khi cười vì vừa nghĩ ra một cái gì đó thú vị trong đầu, Uy Quân hay cắn môi rồi mỉm cười nghịch ngợm kiểu này. Bước nhanh cho kịp với Tử Lam, anh chàng nói:
_Tử Lam, cô nấu cơm chưa? Chúng ta đi ăn nhà hàng nhé!
Sực nhớ lại điều mình vừa nói với Bội Nhi hôm trước, rằng Uy Khoa mới là người cần sự quan tâm lúc này và rằng nếu mình tiếp tục thân thiết với Uy Quân, Khoa sẽ bị tổn thương, Tử Lam thở hắt ra. Quay sang Uy Quân, gương mặt hớn hở đó làm tim nhỏ nhói lên. Không nhìn thẳng vào anh chàng, nhỏ đáp:
_Uy Quân à, chuyện hôm trước đi ăn với anh, chỉ có thể xảy ra một lần thôi … - Nụ cười tắt đi trên môi anh chàng khi nghe tới đó. Nhỏ mím môi, tiếp – Dù sao thì tui cũng là bạn gái của anh trai anh. Nên… mong anh, từ nay, hãy giữ khoảng cách với tui một chút …
Mắt Uy Quân trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết. Anh chàng giận dữ đi ra khỏi nhà nhỏ, không nói không rằng. Không cần nói cũng biết Uy Quân sẽ chạy đi đâu đó tìm đám đánh lộn để xả tức. Dù rất lo cho anh chàng, nhỏ biết mình không còn lựa chọn. Tử Lam cúi mặt khi nghĩ đến đó.
----oOo----
Phòng họp của Hội học sinh do Dương Uy Khoa làm chủ tịch.
Khoa ngồi trầm ngâm, đang nghiên cứu một vài tài liệu gì đó. Một tay anh chàng khoác vào thành chiếc ghế kế bên, một tay đút túi, vẻ mặt nghiêm nghị lãng tử cùng ánh mắt lạnh dán vào xấp giấy trên bàn. Tất cả toát lên phong thái lạnh lùng nhưng quyến rũ đặc trưng. Các cô gái là thành viên của hội đang ngồi tụm ba tụm bảy với nhau trong phòng họp, xì xầm nhìn Khoa với ánh mắt ngưỡng mộ và phấn khích.
“Cạch!” Một ai đó vừa đặt một túi giấy gì đó trước mặt Khoa. Mọi người nhìn lên.
_Tử Lam? Cô làm gì ở đây? – Chất giọng lạnh bây giờ pha thêm một gam ngạc nhiên.
_Cơm hộp Bento cho anh đấy! – Tử Lam đáp – Tôi nghe nói hôm nay Hội học sinh ở lại trường họp nguyên ngày nên chuẩn bị cơm trưa cho anh.
Mấy anh chàng hội viên huýt sáo chọc ghẹo.
_Nhất Uy Khoa rồi nhé! Có cô bạn gái vừa xinh, vừa còn biết chăm sóc người yêu như vậy! Thật đáng ganh tỵ!
Khóe miệng Uy Khoa động đậy. Anh chàng suýt để lộ nụ cười nhưng đã kịp hắng giọng:
_Cảm ơn cô.
_Không có gì đâu! Tui về lớp đây! Lớp tui đang họp về vụ văn nghệ cho buổi sơ kết học kì. Tui không vắng mặt lâu được! – Nhỏ không quên trừng mắt – Nhớ ăn cho hết đấy! Tui mà thấy còn sót hộp cơm nào là lần sau miễn nhá!
Nói rồi, nhỏ nhoẻn cười, vẫy tay chào anh chàng rồi đi nhanh ra khỏi phòng họp trước con mắt tị nạnh, hậm hực của lũ con gái và những tiếng huýt sáo trêu chọc của lũ con trai: “Hội trưởng phu nhân đi thong thả!”; “Lần sau làm cơm Bento nhớ chừa phần cho tụi tớ nữa nhá!!”; … Uy Khoa nhìn theo cho đến khi bóng nhỏ khuất hẳn mới quay lại, lấy hộp cơm ra khỏi túi giấy. Hộp làm bằng nhựa trong, có thể nhìn thấy cơm và thức ăn bên trong như trứng ốp, xúc xích, bacon, dưa leo, củ cải và nấm đông cô. Một chữ đỏ viết bằng tương ớt đập vào mắt anh chàng: “5ting!!!”. Lần này thì Uy Khoa không thể giấu được nụ cười (một nụ cười cực-đại-hiếm-thấy, làm cho mấy cô trong phòng cứ gọi là “đổ xếp lớp lên nhau mà ngất”).
_Cậu có bé bé cái miệng vào không thì bảo? – Tử Lam vừa bóp miệng con bạn lại, vừa lo lắng ngó dáo dác xung quanh, xem có ai gần đó không. Cũng may mà dãy phòng học này bị bỏ trống, nếu không thì …
_Uy Khoa muốn trả thù Dương gia? Nhưng đó là ba ruột và em ruột cậu ấy mà? – Bội Nhi vặn nhỏ volume lại – Nhưng cũng không trách cậu ấy được … Đang là thiếu gia, đột nhiên, mất tất cả: mẹ, vị trí độc nhất cho cương vị lãnh đạo W.Y, và bây giờ … – Con bạn quay sang Tử Lam, mím môi – … là người con gái mình yêu!
_... – Nhỏ cúi gằm mặt, chẳng biết nói gì bây giờ.
Bội Nhi bèn tiếp:
_Mà thật là cậu dùng cách hoãn binh với hắn à? Có nên không?
_Ừm… – Tử Lam gật – Hắn đang như thế. Tớ không đành lòng nói thật với hắn là tớ đã … yêu Dương Uy Quân – Nhỏ vẫn còn ngại khi thốt lên từ “yêu”. Gãi gãi đầu, nhỏ tiếp – Nên tớ bảo là hiện giờ tớ chưa xác định được, không thể nói yêu ai trong hai thằng chả đó … Trước mắt, tớ phải làm gì đó để đưa hắn thoát ra khỏi cái quá khứ kia …
_Cậu muốn quan tâm Uy Khoa? Nhưng cậu đang yêu …
_Tớ biết!! – Nhỏ bấu tay lên lan can – Nhưng tớ sẽ không nói với Uy Quân về tình cảm của tớ, ít ra là lúc này. Tớ cũng đã hứa với Lệ Uyên sẽ không “fall in love” với hắn. Vả lại, dù sao cả trường, bao gồm cả Uy Quân, cũng đang nghĩ tớ là bạn gái của Uy Khoa … – Thở dài sườn sượt, Tử Lam tiếp – Nên tình cảm của tớ dành cho tên ngốc kia, tớ biết, cậu biết, ông Trời biết, không ai được biết nữa hết! Hiểu chưa?
_Nhưng …
Thấy Bội Nhi muốn phản kháng, nhỏ bèn đưa ngón trỏ lên in vào miệng nhỏ bạn, nói tiếp:
_Uy Khoa mới là người cần sự quan tâm vào lúc này …
----oOo----
Cái tên Hạ Vũ đó có bị điên không chứ? Mới mấy ngày trước, còn bày hết trò này trò nọ, hành nhỏ lên bờ xuống ruộng, tơi tả tả tơi như tấm giẻ chùi chân, bây giờ thì thay đổi ba trăm sáu mươi mốt độ, o bế nhỏ như bạn gái hắn vậy! Nào thì làm bánh phụ nhé, bưng bê phụ nhé! Còn nhường đồ ăn cho nhỏ mỗi lần hai đứa cùng các anh chị nhân viên đi ăn khuya nữa! Nhỏ có hỏi về sự thay đổi đó, Hạ Vũ chỉ cười giã lã, “Ưm … thì bây giờ cô là bạn gái của bạn thân tui, lại còn là cô gái mà thằng bạn thân còn lại thích. Tui … ưm … đâu thể hành hạ cô mãi! Có đúng không?”. Nhỏ phẩy tay, chẳng thèm chất vấn nữa. Tuy nhiên, Hạ Vũ vẫn gọi nhỏ là “vịt bầu”, chữ bỏ chữ “xấu xí” thôi!
_Vịt bầu. Cô ăn cái này đi, cái này ngon hơn này! – Hạ Vũ xiên một miếng jambon Ý, bỏ vào dĩa của Tử Lam trước đôi mắt trợn trừng muốn lòi cả ra ngoài của nhỏ và tiếng cười khúc khích của các anh chị nhân viên Sunflower. Cả bọn đang đi ăn khuya nhân dịp mới lãnh lương.
_Aiigooooo!! – Một bà chị trong bọn xuýt xoa, huých tay người kế bên, liếc liếc mắt tỏ vẻ muốn kết bè lại để ghẹo hai đứa nhỏ – Tử Lam với Hạ Vũ nhà ta dạo này đáng nghi lắm nha!!!
Hiểu ý, bà chị kế bên “tiếp chiêu”:
_Phải rồi! Từ khi nào mà cái tiệm bánh mình từ chiến trường sặc mùi khói đạn trở thành full house, tim bay tứ lung tung không biết! Ngày xưa thì chí chóe cả ngày, bây giờ thì một cũng “Vịt bầu”, hai cũng “Vịt bầu” … Ngọt xớt!
Được thể, các anh chị khác mỗi người góp một câu rồi hùa nhau phá lên cười. Tử Lam xua tay liên hồi, cố gắng thanh minh thanh nga loạn cả lên. Chỉ có Hạ Vũ là cười cười. Gương mặt baby non choẹt bẽn lẽn đỏ dần lên. Thôi rồi … Đừng có nói … Đến cả Hạ Vũ cũng thích nhỏ nha?!!! …
----oOo----
Tử Lam nhìn chằm chằm vào gương và lảm nhảm một mình như người “bệnh lâu năm mà giấu” đang lên cơn:
_Cái mắt này! – Nhỏ dí tay vào gương, vị trí con mắt mình – Vừa to vừa xếch! Chẳng cân xứng tẹo nào! Có gì đẹp đâu! Cái mũi này! – Nhỏ cố tìm khiếm khuyết gì đó để chê, nhưng hình như không có, bèn tặc lưỡi - Ừ thì cũng tạm được! Tới cái mỏ này! – Nhỏ lại di tay về phía miệng mình trong gương – Chu chu cái gì? Mày tưởng mày là Ji yeon của T-ara sao? – Nhỏ biết mình có tật hay phồng mang chu mỏ (đặc biệt là khi buồn hoặc cãi nhau). Ai cũng nói nhìn nhỏ đáng yêu. Có khi nào vì thế mà “đám điên” ấy đổ vì nhỏ? Nhỏ phải “khai tử” cái tật này nhanh thôi …
Phụng phịu quay ra ngoài, nhỏ đụng ngay bản mặt thất kinh và đôi mắt trợn tròn của Uy Quân.
_Cô bị thế này lâu chưa?
_Cái đầu anh! – Sau khi giật mình cái chát, nhỏ lấy lại phong độ, gân cổ lên – Nhà là của tui hay của anh vậy? Tự tiện đi vào không biết xin phép à?
_Cô để cửa mở toang hoác thế kia mà còn trách ai?
_Cài chày cãi cối! Dẹp anh đi! – Nhỏ đẩy nhẹ vào ngực hắn rồi bỏ đi xuống bếp.
Uy Quân mỉm cười. Mỗi khi cười vì vừa nghĩ ra một cái gì đó thú vị trong đầu, Uy Quân hay cắn môi rồi mỉm cười nghịch ngợm kiểu này. Bước nhanh cho kịp với Tử Lam, anh chàng nói:
_Tử Lam, cô nấu cơm chưa? Chúng ta đi ăn nhà hàng nhé!
Sực nhớ lại điều mình vừa nói với Bội Nhi hôm trước, rằng Uy Khoa mới là người cần sự quan tâm lúc này và rằng nếu mình tiếp tục thân thiết với Uy Quân, Khoa sẽ bị tổn thương, Tử Lam thở hắt ra. Quay sang Uy Quân, gương mặt hớn hở đó làm tim nhỏ nhói lên. Không nhìn thẳng vào anh chàng, nhỏ đáp:
_Uy Quân à, chuyện hôm trước đi ăn với anh, chỉ có thể xảy ra một lần thôi … - Nụ cười tắt đi trên môi anh chàng khi nghe tới đó. Nhỏ mím môi, tiếp – Dù sao thì tui cũng là bạn gái của anh trai anh. Nên… mong anh, từ nay, hãy giữ khoảng cách với tui một chút …
Mắt Uy Quân trở nên sắc lạnh hơn bao giờ hết. Anh chàng giận dữ đi ra khỏi nhà nhỏ, không nói không rằng. Không cần nói cũng biết Uy Quân sẽ chạy đi đâu đó tìm đám đánh lộn để xả tức. Dù rất lo cho anh chàng, nhỏ biết mình không còn lựa chọn. Tử Lam cúi mặt khi nghĩ đến đó.
----oOo----
Phòng họp của Hội học sinh do Dương Uy Khoa làm chủ tịch.
Khoa ngồi trầm ngâm, đang nghiên cứu một vài tài liệu gì đó. Một tay anh chàng khoác vào thành chiếc ghế kế bên, một tay đút túi, vẻ mặt nghiêm nghị lãng tử cùng ánh mắt lạnh dán vào xấp giấy trên bàn. Tất cả toát lên phong thái lạnh lùng nhưng quyến rũ đặc trưng. Các cô gái là thành viên của hội đang ngồi tụm ba tụm bảy với nhau trong phòng họp, xì xầm nhìn Khoa với ánh mắt ngưỡng mộ và phấn khích.
“Cạch!” Một ai đó vừa đặt một túi giấy gì đó trước mặt Khoa. Mọi người nhìn lên.
_Tử Lam? Cô làm gì ở đây? – Chất giọng lạnh bây giờ pha thêm một gam ngạc nhiên.
_Cơm hộp Bento cho anh đấy! – Tử Lam đáp – Tôi nghe nói hôm nay Hội học sinh ở lại trường họp nguyên ngày nên chuẩn bị cơm trưa cho anh.
Mấy anh chàng hội viên huýt sáo chọc ghẹo.
_Nhất Uy Khoa rồi nhé! Có cô bạn gái vừa xinh, vừa còn biết chăm sóc người yêu như vậy! Thật đáng ganh tỵ!
Khóe miệng Uy Khoa động đậy. Anh chàng suýt để lộ nụ cười nhưng đã kịp hắng giọng:
_Cảm ơn cô.
_Không có gì đâu! Tui về lớp đây! Lớp tui đang họp về vụ văn nghệ cho buổi sơ kết học kì. Tui không vắng mặt lâu được! – Nhỏ không quên trừng mắt – Nhớ ăn cho hết đấy! Tui mà thấy còn sót hộp cơm nào là lần sau miễn nhá!
Nói rồi, nhỏ nhoẻn cười, vẫy tay chào anh chàng rồi đi nhanh ra khỏi phòng họp trước con mắt tị nạnh, hậm hực của lũ con gái và những tiếng huýt sáo trêu chọc của lũ con trai: “Hội trưởng phu nhân đi thong thả!”; “Lần sau làm cơm Bento nhớ chừa phần cho tụi tớ nữa nhá!!”; … Uy Khoa nhìn theo cho đến khi bóng nhỏ khuất hẳn mới quay lại, lấy hộp cơm ra khỏi túi giấy. Hộp làm bằng nhựa trong, có thể nhìn thấy cơm và thức ăn bên trong như trứng ốp, xúc xích, bacon, dưa leo, củ cải và nấm đông cô. Một chữ đỏ viết bằng tương ớt đập vào mắt anh chàng: “5ting!!!”. Lần này thì Uy Khoa không thể giấu được nụ cười (một nụ cười cực-đại-hiếm-thấy, làm cho mấy cô trong phòng cứ gọi là “đổ xếp lớp lên nhau mà ngất”).
/20
|