_Lên xe đi! – Nhỏ và Bội Nhi đang tung tăng bước bên nhau trên đường đến trường, một chiếc xe hơi đen tuyền láng cóng lướt đến, cửa trước hạ kiếng xuống và gương mặt Uy Khoa hiện ra – Là bạn gái của tôi, cô không thể cứ đi bộ đến trường như vậy.
Nhỏ ngơ ngác:
_Vậy còn Bội Nhi?
_Thì tôi bảo cả cô ấy cùng lên mà!
…
R&R. Chưa đến giờ vào lớp. Uy Khoa, nhỏ và Bội Nhi bước vào trường, tất thảy bọn con gái trong sân đồng loạt ném cho nhỏ cái nhìn hận thù, tức tối, ganh ghét. Nhỏ nhủ thầm “Lạ nhỉ? Chẳng phải Bội Nhi cũng đang đi bên Uy Khoa sao? Sao có mình mình là bị nhìn với ánh mắt đó?”. Nhỏ đâu biết rằng, tối qua, khi biết Uy Quân vừa từ nhà nhỏ về, Uy Khoa đã “phản công” bằng cách lên forum trường, tuyên bố với cả trường nhỏ là bạn gái của anh chàng. Tin tức lan nhanh đến chóng mặt. Hotboy số một của R&R có bạn gái! Những đứa online lật đật gọi điện kể cho những đứa offline. Cứ thế, sáng hôm sau, cả R&R đã biết chuyện.
10A1. Không khí căng thẳng đến đáng sợ. Hàng loạt con mắt của lũ con gái chĩa mũi dùi vào nhỏ. Một số đứa thì liếc ngang liếc dọc, cạnh khóe đủ điều. Một số đứa khác thì chụm lại bù lu bù loa với nhau, kể lể khóc lóc. Cả ngày hôm đó, nhỏ ngồi học mà cứ thon thót sợ có đứa chạy đến cầm gậy phang vào đầu mình thì toi! Duy chỉ có Lệ Uyên là tươi hơn hẳn ngày thường, líu lo trò chuyện với nhỏ suốt buổi…
10A5. Không khí vừa chộn rộn vừa tang thương. Lũ con trai thì thay nhau đến vỗ bặp bặp lên vai Uy Khoa, chọc ghẹo rộn cả lên, “Con bé đó xinh đấy! Cậu cũng biết nhìn gớm!”; “Sao bất ngờ quá vậy cha nội?”; … Lũ con gái thì nhìn nhau và nhìn Uy Khoa bằng ánh mắt tiếc rẻ, đau thương. Uy Khoa lẳng lặng không nói gì. Uy Quân đằng đằng sát khí. Hạ Vũ tru tréo, “Trời ơi tại sao phải là con Vịt bầu đó hả Dương Uy Khoa????”;…
----oOo----
Vậy là từ hôm đó, ngày nào Uy Khoa cũng kêu bác tài rẽ vào ngõ nhà nhỏ, đợi nhỏ và Bội Nhi đi học chung. Không biết từ khi nào, sự xuất hiện của nhỏ trở nên quen thuộc với Uy Khoa … Về phần nhỏ. Nhỏ chưa xác định được tình cảm của mình. Không gặp Uy Quân, nhỏ thấy nhớ, nhớ cái điệu bộ thiếu gia đáng ghét của hắn! Nhưng khi ở bên Uy Khoa, nhỏ thấy rất dễ chịu và được bảo vệ, dù anh chàng ít khi mở lời nói chuyện với nhỏ. Dù sao thì cũng không trách nhỏ được, vì trước giờ, nhỏ có biết yêu đâu!
Chủ nhật đầu tiên của tháng Hai – ngày đi làm từ thiện. Vỉa hè bên ngoài con hẻm nhà nhỏ. Nhỏ đã nói với Uy Khoa rằng mình và Bội Nhi cũng sẽ tham gia. Và không đợi nhỏ nói trước, Uy Khoa đã “tự giác” xung phong lái xe đến rước hai đứa đi. Phút cuối, nhà ngoại Bội Nhi có chuyện đột xuất và cô nàng không đi được. Thế nên, bây giờ, chỉ có mỗi nhỏ đang đứng đây chờ Uy Khoa.
Một chiếc Lambor mui trần màu xanh dương lướt đến chỗ nhỏ. Trên xe là Dương Uy Khoa – mười sáu tuổi mà cứ như hai mươi sáu, vẫn với điệu bộ lạnh lùng mà nhỏ đã dần thấy quen thuộc.
_Ôi trời! – Nhỏ tròn mắt – Tự lái thật à? Đủ tuổi chưa đó?
_Nhiều chuyện! Lên xe nhanh! – Hắn lạnh lùng.
Chiếc xe chở nhỏ ở trong lướt đi trước đôi mắt rực lửa của Uy Quân, đang nép mình trong ngõ đối diện.
…
Cô nhi viện “Một gia đình” đẹp và khá là rộng lớn. Ở lối vô, hai hàng anh đào được trồng thẳng tăm tắp. Đang mùa hoa nở, một màu tím hồng huyền ảo như phim Hàn hiện ra đón tụi nó khi Uy Khoa lướt xe vào. Trong khuôn viên, từng bồn hoa lớn với đủ loại hoa đua nhau khoe sắc. Đối diện cổng vào là một tòa nhà đẹp và rộng lớn – nơi các cô nhi học tập. Hai bên tòa nhà là hai dãy nhà ở ba tầng, được xây dựng khang trang và trang bị đầy đủ tiện nghi. Đằng sau mỗi dãy là thêm một dãy phòng ở cho những người chăm nom các em. Phía sau tòa nhà lớn, có một sân vui chơi giải trí với đủ loại xích đu, cầu trượt và cả một bể bơi mini cho các bé. Cây cối ngợp trời và rất xanh tốt, tỏa bóng mát che phủ cho cả một diện tích rộng trong khuôn viên. Và sau khu vui chơi là nhà ăn tập thể.
Vườn hoa của nhà ăn. Một số người trong nhóm từ thiện đang đút cháo cho các bé ăn. Một số khác đang chơi đùa với những bé vừa ăn xong rồi. Tử Lam thuộc nhóm thứ nhất. Nhỏ đang một mình đút cháo cho bốn bé, đều thuộc khoảng 4 – 5 tuổi gì đó. Mệt, nhưng mà rất vui, vì các bé đều rất đáng yêu. Và Tử Lam đã không hề biết rằng, có một ánh mắt của một chàng trai, mặc dù bận chơi trò máy bay đuổi bắt với các bé trai, nhưng vẫn đều đặn ngước lên nhìn nhỏ, và mỉm cười.
Không nói thì ai cũng biết người đó là ai mà nhỉ! Sao thế này? Uy Khoa thấy tim mình đập nhanh. Anh chàng thích nhỏ rồi sao? Một bé trai giật giật áo Uy Khoa và anh chàng mỉm cười, tiếp tục chơi đùa với các bé.
_Anh Khoa!! Em sắp bắt được anh rồi!! – Giọng một bé trai reo lên phấn khích làm nhỏ ngẩng lên nhìn, theo quán tính.
Trước mắt nhỏ, chàng trai “xe tải nước đá” nhỏ gặp đầu năm, đang cười toe hết cỡ, giả vờ chạy thật chậm để các bé trai – với cái mô hình máy bay trực thăng hiện đại mà anh chàng đem tới ban sáng – rượt theo để bắt mình. Tiếng cười đùa vang vọng khuôn viên.
Sau một hồi rượt bắt, tiếng Uy Khoa rên:
_A! Anh đầu hàng! – Uy Khoa giơ hai tay lên trời, giả vờ thở hỗn hễn, khuỵu gối – Anh bị các em bắt rồi!
Các cậu nhóc đồng loạt hò reo chiến thắng. Nhỏ mỉm cười. Tự dưng nhỏ thấy lòng mình xốn xang đến lạ. Hắn cười đẹp quá … Tên máu lạnh đó, tưởng chỉ biết ta đây là giỏi, hóa ra cũng biết chiều con nít quá chứ! Nhỏ không nhận ra mắt mình đang ánh dần lên … Đằng kia, Uy Khoa lại đang tiếp tục bày trò khác cho bọn nhóc chơi.
…
Chiều buông xuống. Bọn nhóc tiếc rẻ chia tay với các anh chị. Trên đường ra bãi đỗ xe để ra về, một anh trong nhóm chạy đến khoác vai Uy Khoa, hất mặt về phía Tử Lam – hiện đang lưu luyến chia tay với các nhóc đằng sau, hỏi:
_Ai đấy nhóc? Bạn gái em hả?
_Dạ vâng! – Uy Khoa, vẫn với thái độ dửng dưng nhưng lễ phép, đáp.
_Phải không đó? – Anh kia nhìn cậu chàng ngờ vực – Đại thiếu gia họ Dương nổi tiếng lạnh lùng, nhất là với con gái. Cả cái Đài Bắc này ai mà không biết! Đùng một cái nói có bạn gái, là sao? – Rồi người đó huých nhẹ cùi chõ vào tay Uy Khoa – Có phải thật lòng không đấy nhóc? Không có nên giỡn với bọn con gái đâu à nghen!
Uy Khoa thở ra từ từ, rồi ngoái đầu nhìn về phía Tử Lam. Một nụ cười nở thật nhanh trên môi cậu thiếu gia. Anh chàng đáp, không nhìn người mình đang nói chuyện mà chỉ dán mắt vào nhỏ.
_Là thật lòng!
----oOo----
Một buổi tối. Nhỏ đang học bài để sáng mai đi học thì nghe một cái “Huỵch!” thật mạnh trước cửa nhà, giống như tiếng ai đó vừa ngã xuống. Vội phi xuống giường và chạy ra mở cửa, nhỏ thất thần nhìn thấy Uy Quân, nồng nặc mùi cồn, mặt mũi sưng bầm, máu me bê bết, nằm trước cửa nhà nhỏ.
_Trời ạ! Anh làm sao thế này? – Nhỏ quỳ sụp xuống, rối rít đỡ đầu Uy Quân dậy – Ráng ngồi lên, tui đưa anh vào bệnh viện! – Nói rồi nhỏ cho tay của Uy Quân khoác lên cổ mình, định dìu anh chàng đứng lên. Nhưng bàn tay rướm đầy máu của Uy Quân đã vội rút ra khỏi cổ Tử Lam và chộp lấy bàn tay của nhỏ.
Anh chàng nói đứt quãng, hai tay nắm chặt tay nhỏ:
_Tôi … không cần đi đâu hết … Không bệnh viện gì hết. Chỉ … chỉ cần cô thôi!
Đến là bó tay với cái tên con nít này! Chả hiểu sao nhỏ thấy buồn cười hết sức, bèn đằng hắng, đanh giọng:
_Vậy thì ngồi lên, tôi dìu anh vào nhà!
Trong nhà.
Mùi cồn bia đã bị át bởi mùi cồn sát trùng. Tử Lam đã lau các vết thương trên mặt của Uy Quân và băng lại xong xuôi. Bây giờ mới đến phần gay cấn! Mặt nhỏ đỏ lựng khi nhỏ giúp hắn cởi chiếc sơmi dính đầy máu ra khỏi người. Thân hình hắn không vạm vỡ, nhưng rất săn chắc. Những vết bầm tím và máu rướm lên càng làm tăng độ nam tính của hắn lúc này. Nhỏ thấy mặt mình nóng ran! Trời ơi, mình đúng là biến thái! Cố trấn tĩnh, Tử Lam quay sang thau nước ấm vừa đun, lấy khăn nhúng nước, vắt ráo rồi lau các vết thương cho anh chàng. Nhỏ lau nhè nhẹ vì sợ hắn đau.
_Anh làm gì để bị dần đến mức này? – Nhỏ bắt chuyện, giọng vừa xót vừa trách móc.
_Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi đánh nhau để giải quyết chuyện bực mình.
_Anh bực mình chuyện gì?
Hắn không đáp. Nhỏ cũng chẳng thúc vì đang phải tỉ mỉ lau các vết thương. Được một lát, hắn cất tiếng, giọng mang hơi hướm buồn và rất cô độc:
_Tử Lam. Cô thích Dương Uy Khoa thật sao?
Nhỏ giật mình đụng mạnh tấm khăn lên vết thương của Uy Quân, làm anh chàng đau điếng, la bài hải. “Oái!!” Chẳng màng xin lỗi, nhỏ trả lời câu hỏi của hắn. Lại phải nói dối, mà cũng không hẳn là nói dối …
_Ừm, thích nên mới quen. Anh hỏi gì lạ vậy?
Uy Quân không nổi sùng lên như hôm bữa, vì anh chàng đã đoán trước được câu trả lời này. Lại yên lặng. Không ai nói gì với ai nữa. Tử Lam bôi thuốc lên các vết thương trên người Uy Quân rồi dùng gạc băng lại.
Đoạn, nhỏ đứng dậy, bưng thau nước đi xuống bếp. Nhỏ vừa đổ thau nước đi và đang ngồi giặt cái khăn rướm máu và thuốc tím thì có tiếng Uy Quân gọi, “Tử Lam này!”. Không đợi nhỏ trả lời, anh chàng lại nói tiếp, giọng nhỏ hơn ban nãy, “Chỉ là thích, chưa phải yêu, đúng không?”. Tử Lam đáp không cần suy nghĩ, vì cái này thì đúng, “Ừ.”
Một khoảng lặng.
_Vậy tôi vẫn còn có cơ hội… – Giọng Uy Quân rất nhỏ, nhưng vừa đủ để nhỏ cũng nghe thấy.
Tử Lam bất ngờ, đơ người mất vài giây. Rồi bất giác, nhỏ mỉm cười, “Đúng là đồ cố chấp!”
Nhỏ ngơ ngác:
_Vậy còn Bội Nhi?
_Thì tôi bảo cả cô ấy cùng lên mà!
…
R&R. Chưa đến giờ vào lớp. Uy Khoa, nhỏ và Bội Nhi bước vào trường, tất thảy bọn con gái trong sân đồng loạt ném cho nhỏ cái nhìn hận thù, tức tối, ganh ghét. Nhỏ nhủ thầm “Lạ nhỉ? Chẳng phải Bội Nhi cũng đang đi bên Uy Khoa sao? Sao có mình mình là bị nhìn với ánh mắt đó?”. Nhỏ đâu biết rằng, tối qua, khi biết Uy Quân vừa từ nhà nhỏ về, Uy Khoa đã “phản công” bằng cách lên forum trường, tuyên bố với cả trường nhỏ là bạn gái của anh chàng. Tin tức lan nhanh đến chóng mặt. Hotboy số một của R&R có bạn gái! Những đứa online lật đật gọi điện kể cho những đứa offline. Cứ thế, sáng hôm sau, cả R&R đã biết chuyện.
10A1. Không khí căng thẳng đến đáng sợ. Hàng loạt con mắt của lũ con gái chĩa mũi dùi vào nhỏ. Một số đứa thì liếc ngang liếc dọc, cạnh khóe đủ điều. Một số đứa khác thì chụm lại bù lu bù loa với nhau, kể lể khóc lóc. Cả ngày hôm đó, nhỏ ngồi học mà cứ thon thót sợ có đứa chạy đến cầm gậy phang vào đầu mình thì toi! Duy chỉ có Lệ Uyên là tươi hơn hẳn ngày thường, líu lo trò chuyện với nhỏ suốt buổi…
10A5. Không khí vừa chộn rộn vừa tang thương. Lũ con trai thì thay nhau đến vỗ bặp bặp lên vai Uy Khoa, chọc ghẹo rộn cả lên, “Con bé đó xinh đấy! Cậu cũng biết nhìn gớm!”; “Sao bất ngờ quá vậy cha nội?”; … Lũ con gái thì nhìn nhau và nhìn Uy Khoa bằng ánh mắt tiếc rẻ, đau thương. Uy Khoa lẳng lặng không nói gì. Uy Quân đằng đằng sát khí. Hạ Vũ tru tréo, “Trời ơi tại sao phải là con Vịt bầu đó hả Dương Uy Khoa????”;…
----oOo----
Vậy là từ hôm đó, ngày nào Uy Khoa cũng kêu bác tài rẽ vào ngõ nhà nhỏ, đợi nhỏ và Bội Nhi đi học chung. Không biết từ khi nào, sự xuất hiện của nhỏ trở nên quen thuộc với Uy Khoa … Về phần nhỏ. Nhỏ chưa xác định được tình cảm của mình. Không gặp Uy Quân, nhỏ thấy nhớ, nhớ cái điệu bộ thiếu gia đáng ghét của hắn! Nhưng khi ở bên Uy Khoa, nhỏ thấy rất dễ chịu và được bảo vệ, dù anh chàng ít khi mở lời nói chuyện với nhỏ. Dù sao thì cũng không trách nhỏ được, vì trước giờ, nhỏ có biết yêu đâu!
Chủ nhật đầu tiên của tháng Hai – ngày đi làm từ thiện. Vỉa hè bên ngoài con hẻm nhà nhỏ. Nhỏ đã nói với Uy Khoa rằng mình và Bội Nhi cũng sẽ tham gia. Và không đợi nhỏ nói trước, Uy Khoa đã “tự giác” xung phong lái xe đến rước hai đứa đi. Phút cuối, nhà ngoại Bội Nhi có chuyện đột xuất và cô nàng không đi được. Thế nên, bây giờ, chỉ có mỗi nhỏ đang đứng đây chờ Uy Khoa.
Một chiếc Lambor mui trần màu xanh dương lướt đến chỗ nhỏ. Trên xe là Dương Uy Khoa – mười sáu tuổi mà cứ như hai mươi sáu, vẫn với điệu bộ lạnh lùng mà nhỏ đã dần thấy quen thuộc.
_Ôi trời! – Nhỏ tròn mắt – Tự lái thật à? Đủ tuổi chưa đó?
_Nhiều chuyện! Lên xe nhanh! – Hắn lạnh lùng.
Chiếc xe chở nhỏ ở trong lướt đi trước đôi mắt rực lửa của Uy Quân, đang nép mình trong ngõ đối diện.
…
Cô nhi viện “Một gia đình” đẹp và khá là rộng lớn. Ở lối vô, hai hàng anh đào được trồng thẳng tăm tắp. Đang mùa hoa nở, một màu tím hồng huyền ảo như phim Hàn hiện ra đón tụi nó khi Uy Khoa lướt xe vào. Trong khuôn viên, từng bồn hoa lớn với đủ loại hoa đua nhau khoe sắc. Đối diện cổng vào là một tòa nhà đẹp và rộng lớn – nơi các cô nhi học tập. Hai bên tòa nhà là hai dãy nhà ở ba tầng, được xây dựng khang trang và trang bị đầy đủ tiện nghi. Đằng sau mỗi dãy là thêm một dãy phòng ở cho những người chăm nom các em. Phía sau tòa nhà lớn, có một sân vui chơi giải trí với đủ loại xích đu, cầu trượt và cả một bể bơi mini cho các bé. Cây cối ngợp trời và rất xanh tốt, tỏa bóng mát che phủ cho cả một diện tích rộng trong khuôn viên. Và sau khu vui chơi là nhà ăn tập thể.
Vườn hoa của nhà ăn. Một số người trong nhóm từ thiện đang đút cháo cho các bé ăn. Một số khác đang chơi đùa với những bé vừa ăn xong rồi. Tử Lam thuộc nhóm thứ nhất. Nhỏ đang một mình đút cháo cho bốn bé, đều thuộc khoảng 4 – 5 tuổi gì đó. Mệt, nhưng mà rất vui, vì các bé đều rất đáng yêu. Và Tử Lam đã không hề biết rằng, có một ánh mắt của một chàng trai, mặc dù bận chơi trò máy bay đuổi bắt với các bé trai, nhưng vẫn đều đặn ngước lên nhìn nhỏ, và mỉm cười.
Không nói thì ai cũng biết người đó là ai mà nhỉ! Sao thế này? Uy Khoa thấy tim mình đập nhanh. Anh chàng thích nhỏ rồi sao? Một bé trai giật giật áo Uy Khoa và anh chàng mỉm cười, tiếp tục chơi đùa với các bé.
_Anh Khoa!! Em sắp bắt được anh rồi!! – Giọng một bé trai reo lên phấn khích làm nhỏ ngẩng lên nhìn, theo quán tính.
Trước mắt nhỏ, chàng trai “xe tải nước đá” nhỏ gặp đầu năm, đang cười toe hết cỡ, giả vờ chạy thật chậm để các bé trai – với cái mô hình máy bay trực thăng hiện đại mà anh chàng đem tới ban sáng – rượt theo để bắt mình. Tiếng cười đùa vang vọng khuôn viên.
Sau một hồi rượt bắt, tiếng Uy Khoa rên:
_A! Anh đầu hàng! – Uy Khoa giơ hai tay lên trời, giả vờ thở hỗn hễn, khuỵu gối – Anh bị các em bắt rồi!
Các cậu nhóc đồng loạt hò reo chiến thắng. Nhỏ mỉm cười. Tự dưng nhỏ thấy lòng mình xốn xang đến lạ. Hắn cười đẹp quá … Tên máu lạnh đó, tưởng chỉ biết ta đây là giỏi, hóa ra cũng biết chiều con nít quá chứ! Nhỏ không nhận ra mắt mình đang ánh dần lên … Đằng kia, Uy Khoa lại đang tiếp tục bày trò khác cho bọn nhóc chơi.
…
Chiều buông xuống. Bọn nhóc tiếc rẻ chia tay với các anh chị. Trên đường ra bãi đỗ xe để ra về, một anh trong nhóm chạy đến khoác vai Uy Khoa, hất mặt về phía Tử Lam – hiện đang lưu luyến chia tay với các nhóc đằng sau, hỏi:
_Ai đấy nhóc? Bạn gái em hả?
_Dạ vâng! – Uy Khoa, vẫn với thái độ dửng dưng nhưng lễ phép, đáp.
_Phải không đó? – Anh kia nhìn cậu chàng ngờ vực – Đại thiếu gia họ Dương nổi tiếng lạnh lùng, nhất là với con gái. Cả cái Đài Bắc này ai mà không biết! Đùng một cái nói có bạn gái, là sao? – Rồi người đó huých nhẹ cùi chõ vào tay Uy Khoa – Có phải thật lòng không đấy nhóc? Không có nên giỡn với bọn con gái đâu à nghen!
Uy Khoa thở ra từ từ, rồi ngoái đầu nhìn về phía Tử Lam. Một nụ cười nở thật nhanh trên môi cậu thiếu gia. Anh chàng đáp, không nhìn người mình đang nói chuyện mà chỉ dán mắt vào nhỏ.
_Là thật lòng!
----oOo----
Một buổi tối. Nhỏ đang học bài để sáng mai đi học thì nghe một cái “Huỵch!” thật mạnh trước cửa nhà, giống như tiếng ai đó vừa ngã xuống. Vội phi xuống giường và chạy ra mở cửa, nhỏ thất thần nhìn thấy Uy Quân, nồng nặc mùi cồn, mặt mũi sưng bầm, máu me bê bết, nằm trước cửa nhà nhỏ.
_Trời ạ! Anh làm sao thế này? – Nhỏ quỳ sụp xuống, rối rít đỡ đầu Uy Quân dậy – Ráng ngồi lên, tui đưa anh vào bệnh viện! – Nói rồi nhỏ cho tay của Uy Quân khoác lên cổ mình, định dìu anh chàng đứng lên. Nhưng bàn tay rướm đầy máu của Uy Quân đã vội rút ra khỏi cổ Tử Lam và chộp lấy bàn tay của nhỏ.
Anh chàng nói đứt quãng, hai tay nắm chặt tay nhỏ:
_Tôi … không cần đi đâu hết … Không bệnh viện gì hết. Chỉ … chỉ cần cô thôi!
Đến là bó tay với cái tên con nít này! Chả hiểu sao nhỏ thấy buồn cười hết sức, bèn đằng hắng, đanh giọng:
_Vậy thì ngồi lên, tôi dìu anh vào nhà!
Trong nhà.
Mùi cồn bia đã bị át bởi mùi cồn sát trùng. Tử Lam đã lau các vết thương trên mặt của Uy Quân và băng lại xong xuôi. Bây giờ mới đến phần gay cấn! Mặt nhỏ đỏ lựng khi nhỏ giúp hắn cởi chiếc sơmi dính đầy máu ra khỏi người. Thân hình hắn không vạm vỡ, nhưng rất săn chắc. Những vết bầm tím và máu rướm lên càng làm tăng độ nam tính của hắn lúc này. Nhỏ thấy mặt mình nóng ran! Trời ơi, mình đúng là biến thái! Cố trấn tĩnh, Tử Lam quay sang thau nước ấm vừa đun, lấy khăn nhúng nước, vắt ráo rồi lau các vết thương cho anh chàng. Nhỏ lau nhè nhẹ vì sợ hắn đau.
_Anh làm gì để bị dần đến mức này? – Nhỏ bắt chuyện, giọng vừa xót vừa trách móc.
_Chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Tôi đánh nhau để giải quyết chuyện bực mình.
_Anh bực mình chuyện gì?
Hắn không đáp. Nhỏ cũng chẳng thúc vì đang phải tỉ mỉ lau các vết thương. Được một lát, hắn cất tiếng, giọng mang hơi hướm buồn và rất cô độc:
_Tử Lam. Cô thích Dương Uy Khoa thật sao?
Nhỏ giật mình đụng mạnh tấm khăn lên vết thương của Uy Quân, làm anh chàng đau điếng, la bài hải. “Oái!!” Chẳng màng xin lỗi, nhỏ trả lời câu hỏi của hắn. Lại phải nói dối, mà cũng không hẳn là nói dối …
_Ừm, thích nên mới quen. Anh hỏi gì lạ vậy?
Uy Quân không nổi sùng lên như hôm bữa, vì anh chàng đã đoán trước được câu trả lời này. Lại yên lặng. Không ai nói gì với ai nữa. Tử Lam bôi thuốc lên các vết thương trên người Uy Quân rồi dùng gạc băng lại.
Đoạn, nhỏ đứng dậy, bưng thau nước đi xuống bếp. Nhỏ vừa đổ thau nước đi và đang ngồi giặt cái khăn rướm máu và thuốc tím thì có tiếng Uy Quân gọi, “Tử Lam này!”. Không đợi nhỏ trả lời, anh chàng lại nói tiếp, giọng nhỏ hơn ban nãy, “Chỉ là thích, chưa phải yêu, đúng không?”. Tử Lam đáp không cần suy nghĩ, vì cái này thì đúng, “Ừ.”
Một khoảng lặng.
_Vậy tôi vẫn còn có cơ hội… – Giọng Uy Quân rất nhỏ, nhưng vừa đủ để nhỏ cũng nghe thấy.
Tử Lam bất ngờ, đơ người mất vài giây. Rồi bất giác, nhỏ mỉm cười, “Đúng là đồ cố chấp!”
/20
|