Sau nhiều giờ suy nghĩ,cuối cùng nó quyết định tịnh dưỡng tại nhà,nó không muốn ở cái nơi quái quỷ này thêm một giây một phút nào nữa.Nó liếc mắt nhìn hai con người tồi tệ phía bên kia,thật là khiến nó sôi máu lên mà,cái gì mà thân thiết quá trời luôn vậy?! Ngứa mắt quá! Nếu biết trước có ngày hôm nay,thì nó thà ở nhà để bác sĩ riêng chăm sóc còn hay hơn.
Vậy là tối hôm đó,Anh Nghi xuất viện,lòng dạ vẫn còn thầm nguyền rủa đôi uyên ương trời đánh kia.Trong phòng bệnh,giờ chỉ còn lại Kì Dương,Vũ Khánh và Nhã Lệ.Ngồi ngẫm một hồi lâu,cậu cũng đưa ra phương án tốt nhất,hoặc rời khỏi đây,hoặc ở lại chung sống với tên vũ nữ ấy.Và tất nhiên,phương án thứ hai đã bị loại.Kì Dương ra lệnh cho ông quản lí thu xếp đồ đạc,sau đó cậu rời bệnh viện cùng ông ta và bước vào con BMW phóng đi mất hút.
Vậy là phòng không gác trống,bạn cũ đã đi hết rồi…
Vũ Khánh thở dài một tiếng,thừa biết là Nghi giận mình…
thật khó chịu…Vậy là một lần nữa hắn phải nếm trải cảm giác cô đơn…
-Làm thủ tục cho tôi xuất viện!Tôi muốn được chăm sóc ở nhà,nơi này ngột ngạt quá!-Hắn nói,mặt có phần bực bội.
Nhã Lệ nghe vậy liền nũng nịu,dụi dụi đầu vào người hắn,thì thào bằng chất giọng..truyền nhiễm:
-Em sẽ chăm sóc cho anh mà!
-Chị tránh ra cho em thở đi…-Hắn nhăn nhó đáp lại,chị thật là phiền toái,báo hại Anh Nghi giận luôn cả hắn cơ mà.
-Em muốn sống chung nhà với anh,có được không?
-Không.
-Sao lại không được?-Cô ả bắt đầu cau có,lời nói có phần hờn dỗi-Anh chê em rắc rối phải không?
Bingo! Hoàn toàn chính xác.
Còn khỉ gió gì mà không phải nữa,chị là một rắc rối to cho em đấy! Chị bám theo em đến nỗi vợ em giận cả em,cứ tưởng về Việt Nam sẽ được yên ổn,nhưng ai ngờ….
Hắn ước gì mình có thể nói câu đó,nhưng,vẫn là không thể! Đành dối lòng thêm lần nữa …
-Một nam,một nữ,em sợ danh tiếng của chị bị ảnh hường!Vả lại chị cũng có nhà,làm sao sang nhà em sống được…không phải em ích kỉ đâu!Chị hiểu cho em giùm…
Cô ta nghe vậy hai mắt long lanh,nũng nịu nói:
-Em…em hiểu lầm anh!
-Không sao!Chị về nhà trước nha,đừng lo cho em,giờ thì em phải thu xếp vài việc để xuất viện rồi…
Vâng! Trước mắt thì hắn đã qua khỏi kiếp nạn.Bắn pháo bông ăn mừng thôi!!!!
Ồ yeah!
Vậy là tối hôm đó,Anh Nghi xuất viện,lòng dạ vẫn còn thầm nguyền rủa đôi uyên ương trời đánh kia.Trong phòng bệnh,giờ chỉ còn lại Kì Dương,Vũ Khánh và Nhã Lệ.Ngồi ngẫm một hồi lâu,cậu cũng đưa ra phương án tốt nhất,hoặc rời khỏi đây,hoặc ở lại chung sống với tên vũ nữ ấy.Và tất nhiên,phương án thứ hai đã bị loại.Kì Dương ra lệnh cho ông quản lí thu xếp đồ đạc,sau đó cậu rời bệnh viện cùng ông ta và bước vào con BMW phóng đi mất hút.
Vậy là phòng không gác trống,bạn cũ đã đi hết rồi…
Vũ Khánh thở dài một tiếng,thừa biết là Nghi giận mình…
thật khó chịu…Vậy là một lần nữa hắn phải nếm trải cảm giác cô đơn…
-Làm thủ tục cho tôi xuất viện!Tôi muốn được chăm sóc ở nhà,nơi này ngột ngạt quá!-Hắn nói,mặt có phần bực bội.
Nhã Lệ nghe vậy liền nũng nịu,dụi dụi đầu vào người hắn,thì thào bằng chất giọng..truyền nhiễm:
-Em sẽ chăm sóc cho anh mà!
-Chị tránh ra cho em thở đi…-Hắn nhăn nhó đáp lại,chị thật là phiền toái,báo hại Anh Nghi giận luôn cả hắn cơ mà.
-Em muốn sống chung nhà với anh,có được không?
-Không.
-Sao lại không được?-Cô ả bắt đầu cau có,lời nói có phần hờn dỗi-Anh chê em rắc rối phải không?
Bingo! Hoàn toàn chính xác.
Còn khỉ gió gì mà không phải nữa,chị là một rắc rối to cho em đấy! Chị bám theo em đến nỗi vợ em giận cả em,cứ tưởng về Việt Nam sẽ được yên ổn,nhưng ai ngờ….
Hắn ước gì mình có thể nói câu đó,nhưng,vẫn là không thể! Đành dối lòng thêm lần nữa …
-Một nam,một nữ,em sợ danh tiếng của chị bị ảnh hường!Vả lại chị cũng có nhà,làm sao sang nhà em sống được…không phải em ích kỉ đâu!Chị hiểu cho em giùm…
Cô ta nghe vậy hai mắt long lanh,nũng nịu nói:
-Em…em hiểu lầm anh!
-Không sao!Chị về nhà trước nha,đừng lo cho em,giờ thì em phải thu xếp vài việc để xuất viện rồi…
Vâng! Trước mắt thì hắn đã qua khỏi kiếp nạn.Bắn pháo bông ăn mừng thôi!!!!
Ồ yeah!
/23
|